Chương 77: TRẬN CHIẾN SINH TỬ (EP.3)
TDuy Nguyễn
23/09/2021
-“Không nghe thấy sao? Tất cả bỏ súng xuống!”
Trần Hạo Hiên đảo mắt nhìn Hiểu Quân, Lương Đại Nguyên, Quan Tử Thành, Mao Lạc, Kịch Lữ và Giai Ân Chuẩn cùng thuộc hạ vẫn cố thủ súng trong tay thì trừng mắt quát lớn.
-“Nhưng mà…”
-“DYLAN!”
Lương Đại Nguyên định mở miệng đã bị tiếng hét của Trần Hạo Hiên làm cho hoảng người. Tất cả cũng sửng sốt nhưng vẫn đang chờ đợi từ cô một điều gì đó, lúc này Huyết Hiểu Quân mới cất giọng:
-“Được. Chúng tôi sẽ làm theo nhưng ông không được làm gì cô ấy.”
Sát Địch Giả nhún vai bĩu môi một cái chứ không màng đáp lại.
Huyết Hiểu Quân thận trọng hạ thấp người đặt cây súng nóng hổi trong tay xuống đất, mắt vẫn không rời khỏi Quan Tử Yên. Thuộc hạ thấy hành động của Hiểu Quân thì không thể trái cũng lập tức làm theo. Mọi thao tác đều ở mức đề phòng cao độ.
-“Đá lại đây!”
Sát Địch Giả hài lòng lại thêm lời.
-“Ngươi…”
Trần Hạo Hiên tức đến cực điểm nhưng cũng chẳng làm được gì. Tất cả giơ tay lên một chân đá phăng khẩu súng ra xa rồi tự khắc ngồi xổm xuống.
-“Tốt!”
Sát Địch Giả vẫn thói quen vuốt râu gật gù. Nhìn vẻ ung dung của hắn Quan Tử Thành giận dữ lên tiếng:
-“Không phải nên thả chị ấy ra rồi sao?”
-“Chúng mày nghĩ ông đây bị ngốc à? Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, thả lỏng đi, từ từ thưởng thức.”
Nói rồi hắn nắm tóc Quan Tử Yên giật mạnh ra sau le chiếc lưỡi cũn cỡn ra cười như điên như dại.
-“Được rồi. Xem ai can đảm hơn à nha! Ai đây? Ai muốn đi trước nào?”
Thuộc hạ của Sát Địch Giả rảo súng một vòng về phía những con người đang ngồi trước mặt làm ra vẻ tự tin.
-“Đồ vô lại không phải ngươi nói bỏ súng xuống thì sẽ không làm gì sao?”
-“Ầy. Ngài Dylan, trách nhầm tôi rồi, tôi nói là không làm gì cô ta nhưng đâu có nói là sẽ không làm gì các người đâu chứ.”
“Đoàng”
Tiếng súng vang lên một thuộc hạ của anh ngã xuống máu tươi từ trên đầu chảy ra không ngừng tạo thành một vũng lớn trên nền đất. Quan Tử Yên sợ đến mức mặt trắng bệch ra, như muốn ngất đi vậy. Nhìn ra Huyết Hiểu Quân lập tức hướng dẫn cho Quan Tử Yên:
-“Nhắm mắt lại!”
-“Đến ai đây nhỉ?”
Sát Địch Giả xảo trá ngắm nhìn rồi thản nhiên, tên thuộc hạ lập tức nạp băng nạn khác, chuẩn bị bóp cò thì bị Hiểu Quân ngăn lại:
-“Khoan đã.”
-“Sao đây?”
-“Tôi muốn thương lượng.”
Huyết Hiểu Quân lạnh giọng, ánh mắt kiên quyết.
-“Mày ngủ mới thức à? Nhìn cho kĩ đi mạng của tụi mày giờ đang nằm trong tay tao, mày có quyền gì mà ở đây nói hai từ thương lượng?”
-“Nhưng mày cũng nên nhớ. Bọn tao không trở ra thì mạng quèn của bọn mày cũng không giữ được đâu.”
-“Đang đe dọa tao sao?”
-“Tao không dư hơi đe dọa mà là tao nói thật. Mày cũng đừng quên lực lượng của Vũ bang với Bọ cạp tím này của mày chênh lệch rất nhiều, không chỉ có bao nhiêu đây. Bên ngoài đội ngũ lính bắn tỉa bách phát bách trúng và sát thủ chuyên nghiệp đang chờ bọn mày đấy.”
Trước sự nghi ngờ của Sát Địch Giả, Hiểu Quân vẫn không lay động, mắt một hướng nhìn thẳng, điềm tĩnh bỏ ra từng chữ.
-“Thôi thôi thôi. Bớt nói nhăng nói cuội đi, định run cây dọa khỉ sao?”
-“Tao thừa biết trong đầu mày nghĩ gì. Bọn mày có thể trót lọt bắt giữ cô ấy như vậy chẳng qua là do tao không đề phòng trường hợp này nên đã cho xe đỗ nơi khuất tầm nhìn của họ nên tụi mày hành động dễ dàng cũng là điều hiển nhiên. Chứ mày nghĩ cô chủ họ bị bắt mà họ chịu trơ mắt nhìn sao?”
Huyết Hiểu Quân vẫn đủ tỉnh táo để đưa ra lí lẽ làm lung mờ ý chí của Sát Địch Giả. Tiếp nhận những lời Hiểu Quân nói, Sát Địch Giả lập tức lo lắng, nóng ran người liền hỏi lại:
-“Nói thử xem!”
-“Trao đổi con tin.”
-“Trao đổi con tin?”
Sát Địch Giả không tin vào tai mình hỏi lại, bọn người Trần Hạo Hiên và thuộc hạ của anh cũng trong giây lát sững người, trố mắt nhìn cô. Không thể ngờ được Huyết Hiểu Quân lại đưa ra ý định táo bạo này. Vì vốn dĩ một khi trở thành con tin trong tay kẻ địch phần sống thì ít mà phần chết lại thừa.
-“Lý do?”
Sát Địch Giả lại bắt đầu cảm thấy thấy thú vị.
-“Một, trong Vũ bang hiện tại tao là người nắm quyền cao nhất, một khi tao bị bắt thì họ sẽ như rắn mất đầu. Hai, bắt tao bọn mày sẽ không chịu thiệt, so với bắt Thủ lĩnh đương nhiệm với bắt em của Thủ lĩnh tiền nhiệm, cái nào lợi hơn chắc tao không cần nói. Ba, như đã nói, khi không có lệnh của tao thì không ai dám tự ý hành động, ra được bên ngoài an toàn tao sẽ lập tức sai người mang đến cho bọn mày 3 triệu đô, 20 thùng vũ khí hiện đại bậc nhất cùng 10 chiếc ô tô hạng sang xem như tặng và ngay tức khắc rút quân. Sau này không truy cứu nữa.”
-“Nếu mày giở trò, không giữ lời không phải người bất lợi là bọn tao sao?”
-“Nhất ngôn cửu đỉnh. Vả lại ai mà không sợ chết chứ, tao đâu rảnh đem mạng sống quý giá này ra để đùa giỡn.”
-“Không tồi. Chấp thuận.”
Sát Địch Giả dễ dàng bị cô thuyết phục, lập tức đồng ý.
Bọn người Trần Hạo Hiên không lý nào lại để yên cho cô chui đầu vào rọ như vậy. Liền ngăn cản:
-“Azura không được đâu. Cô làm vậy là quá nguy hiểm.”
-“Chị nhất định không được. Lão ta sẽ không dám làm gì em đâu.”
-“Azura cô nghĩ kĩ lại đi. Không còn cách nào khác sao?”
Vân vân và vân vân, mặc cho mọi người có nói gì Hiểu Quân cũng không để vào tai chầm chậm bước đến Sát Địch Giả, khi hắn đã nới lỏng tay với Quan Tử Yên thì cô lập tức lấy trong thắt lưng ra một con dao dự phòng cúi thấp đầu nhanh nhẹn lẽn ra phía sau kề vào cổ lão ta. Bị tấn công bất ngờ hắn và cả thuộc hạ đều không tìm ra đường chống cự, Sát Địch Giả sợ sệt, lắp bắp cầu xin:
-“Bình tĩnh. Cô đừng làm bậy ha! Đừng làm bậy.”
-“Câm miệng!”
Bị cô quát lớn thêm lưỡi dao sắc lẻm đang chắn ngang cổ họng hắn ta run sợ đến mức muốn tè ra quần.
-“Tất cả ra ngoài trước.”
-“Không được. Đi cùng đi về cùng về chúng tôi không thể bỏ mặc cô ở lại đây được.”
-“Đúng đó. Chị không ra em cũng không ra.”
-“Cô Azura chúng tôi nguyện ở lại cùng cô.”
Mọi người nghe cô nói thì rưng rức, không một ai đành lòng rời đi mà không có Huyết Hiểu Quân, người con gái này sao lại có lá gan to đến vậy chứ?
-“Đây là mệnh lệnh!”
Hiểu Quân gằn giọng.
-“Không. Chúng tôi tuyệt đối không nhận lệnh này.”
Mao Lạc giọng đã lạc đi. Dù đã theo Âu Vũ Hàn rất lâu rồi, cùng anh trải qua không biết bao nhiêu trận thập tử nhất sinh, gặp biết bao nữ nhân trong giới nhưng người bản lĩnh, kiên cường, hào trượng như cô là lần đầu tiên.
-“Không xem lời tôi nói ra gì có đúng không? Lúc vào đây mọi người hứa với tôi ra sao? Sẽ toàn mạng trở về, tiếp tục duy trì Vũ bang lớn mạnh. Quên hết rồi à?”
-“Chúng tôi không quên nhưng chúng tôi chỉ có thể duy trì Vũ bang khi có cô lãnh đạo. Ngài Eagle không còn mong cô cũng đừng bỏ chúng tôi mà đi, Azura.”
Kịch Lữ nhìn người con gái này mà nghẹn giọng. Mọi người cũng không ngừng năn nỉ, khuyên nhủ Hiểu Quân nhưng cô vẫn kiên quyết với quyết định của mình:
-“LẬP TỨC RA NGOÀI.”
-"…"
-“Tôi hứa với mọi người sẽ bình an trở ra. Tất cả hãy đợi tôi.”
Trần Hạo Hiên đảo mắt nhìn Hiểu Quân, Lương Đại Nguyên, Quan Tử Thành, Mao Lạc, Kịch Lữ và Giai Ân Chuẩn cùng thuộc hạ vẫn cố thủ súng trong tay thì trừng mắt quát lớn.
-“Nhưng mà…”
-“DYLAN!”
Lương Đại Nguyên định mở miệng đã bị tiếng hét của Trần Hạo Hiên làm cho hoảng người. Tất cả cũng sửng sốt nhưng vẫn đang chờ đợi từ cô một điều gì đó, lúc này Huyết Hiểu Quân mới cất giọng:
-“Được. Chúng tôi sẽ làm theo nhưng ông không được làm gì cô ấy.”
Sát Địch Giả nhún vai bĩu môi một cái chứ không màng đáp lại.
Huyết Hiểu Quân thận trọng hạ thấp người đặt cây súng nóng hổi trong tay xuống đất, mắt vẫn không rời khỏi Quan Tử Yên. Thuộc hạ thấy hành động của Hiểu Quân thì không thể trái cũng lập tức làm theo. Mọi thao tác đều ở mức đề phòng cao độ.
-“Đá lại đây!”
Sát Địch Giả hài lòng lại thêm lời.
-“Ngươi…”
Trần Hạo Hiên tức đến cực điểm nhưng cũng chẳng làm được gì. Tất cả giơ tay lên một chân đá phăng khẩu súng ra xa rồi tự khắc ngồi xổm xuống.
-“Tốt!”
Sát Địch Giả vẫn thói quen vuốt râu gật gù. Nhìn vẻ ung dung của hắn Quan Tử Thành giận dữ lên tiếng:
-“Không phải nên thả chị ấy ra rồi sao?”
-“Chúng mày nghĩ ông đây bị ngốc à? Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, thả lỏng đi, từ từ thưởng thức.”
Nói rồi hắn nắm tóc Quan Tử Yên giật mạnh ra sau le chiếc lưỡi cũn cỡn ra cười như điên như dại.
-“Được rồi. Xem ai can đảm hơn à nha! Ai đây? Ai muốn đi trước nào?”
Thuộc hạ của Sát Địch Giả rảo súng một vòng về phía những con người đang ngồi trước mặt làm ra vẻ tự tin.
-“Đồ vô lại không phải ngươi nói bỏ súng xuống thì sẽ không làm gì sao?”
-“Ầy. Ngài Dylan, trách nhầm tôi rồi, tôi nói là không làm gì cô ta nhưng đâu có nói là sẽ không làm gì các người đâu chứ.”
“Đoàng”
Tiếng súng vang lên một thuộc hạ của anh ngã xuống máu tươi từ trên đầu chảy ra không ngừng tạo thành một vũng lớn trên nền đất. Quan Tử Yên sợ đến mức mặt trắng bệch ra, như muốn ngất đi vậy. Nhìn ra Huyết Hiểu Quân lập tức hướng dẫn cho Quan Tử Yên:
-“Nhắm mắt lại!”
-“Đến ai đây nhỉ?”
Sát Địch Giả xảo trá ngắm nhìn rồi thản nhiên, tên thuộc hạ lập tức nạp băng nạn khác, chuẩn bị bóp cò thì bị Hiểu Quân ngăn lại:
-“Khoan đã.”
-“Sao đây?”
-“Tôi muốn thương lượng.”
Huyết Hiểu Quân lạnh giọng, ánh mắt kiên quyết.
-“Mày ngủ mới thức à? Nhìn cho kĩ đi mạng của tụi mày giờ đang nằm trong tay tao, mày có quyền gì mà ở đây nói hai từ thương lượng?”
-“Nhưng mày cũng nên nhớ. Bọn tao không trở ra thì mạng quèn của bọn mày cũng không giữ được đâu.”
-“Đang đe dọa tao sao?”
-“Tao không dư hơi đe dọa mà là tao nói thật. Mày cũng đừng quên lực lượng của Vũ bang với Bọ cạp tím này của mày chênh lệch rất nhiều, không chỉ có bao nhiêu đây. Bên ngoài đội ngũ lính bắn tỉa bách phát bách trúng và sát thủ chuyên nghiệp đang chờ bọn mày đấy.”
Trước sự nghi ngờ của Sát Địch Giả, Hiểu Quân vẫn không lay động, mắt một hướng nhìn thẳng, điềm tĩnh bỏ ra từng chữ.
-“Thôi thôi thôi. Bớt nói nhăng nói cuội đi, định run cây dọa khỉ sao?”
-“Tao thừa biết trong đầu mày nghĩ gì. Bọn mày có thể trót lọt bắt giữ cô ấy như vậy chẳng qua là do tao không đề phòng trường hợp này nên đã cho xe đỗ nơi khuất tầm nhìn của họ nên tụi mày hành động dễ dàng cũng là điều hiển nhiên. Chứ mày nghĩ cô chủ họ bị bắt mà họ chịu trơ mắt nhìn sao?”
Huyết Hiểu Quân vẫn đủ tỉnh táo để đưa ra lí lẽ làm lung mờ ý chí của Sát Địch Giả. Tiếp nhận những lời Hiểu Quân nói, Sát Địch Giả lập tức lo lắng, nóng ran người liền hỏi lại:
-“Nói thử xem!”
-“Trao đổi con tin.”
-“Trao đổi con tin?”
Sát Địch Giả không tin vào tai mình hỏi lại, bọn người Trần Hạo Hiên và thuộc hạ của anh cũng trong giây lát sững người, trố mắt nhìn cô. Không thể ngờ được Huyết Hiểu Quân lại đưa ra ý định táo bạo này. Vì vốn dĩ một khi trở thành con tin trong tay kẻ địch phần sống thì ít mà phần chết lại thừa.
-“Lý do?”
Sát Địch Giả lại bắt đầu cảm thấy thấy thú vị.
-“Một, trong Vũ bang hiện tại tao là người nắm quyền cao nhất, một khi tao bị bắt thì họ sẽ như rắn mất đầu. Hai, bắt tao bọn mày sẽ không chịu thiệt, so với bắt Thủ lĩnh đương nhiệm với bắt em của Thủ lĩnh tiền nhiệm, cái nào lợi hơn chắc tao không cần nói. Ba, như đã nói, khi không có lệnh của tao thì không ai dám tự ý hành động, ra được bên ngoài an toàn tao sẽ lập tức sai người mang đến cho bọn mày 3 triệu đô, 20 thùng vũ khí hiện đại bậc nhất cùng 10 chiếc ô tô hạng sang xem như tặng và ngay tức khắc rút quân. Sau này không truy cứu nữa.”
-“Nếu mày giở trò, không giữ lời không phải người bất lợi là bọn tao sao?”
-“Nhất ngôn cửu đỉnh. Vả lại ai mà không sợ chết chứ, tao đâu rảnh đem mạng sống quý giá này ra để đùa giỡn.”
-“Không tồi. Chấp thuận.”
Sát Địch Giả dễ dàng bị cô thuyết phục, lập tức đồng ý.
Bọn người Trần Hạo Hiên không lý nào lại để yên cho cô chui đầu vào rọ như vậy. Liền ngăn cản:
-“Azura không được đâu. Cô làm vậy là quá nguy hiểm.”
-“Chị nhất định không được. Lão ta sẽ không dám làm gì em đâu.”
-“Azura cô nghĩ kĩ lại đi. Không còn cách nào khác sao?”
Vân vân và vân vân, mặc cho mọi người có nói gì Hiểu Quân cũng không để vào tai chầm chậm bước đến Sát Địch Giả, khi hắn đã nới lỏng tay với Quan Tử Yên thì cô lập tức lấy trong thắt lưng ra một con dao dự phòng cúi thấp đầu nhanh nhẹn lẽn ra phía sau kề vào cổ lão ta. Bị tấn công bất ngờ hắn và cả thuộc hạ đều không tìm ra đường chống cự, Sát Địch Giả sợ sệt, lắp bắp cầu xin:
-“Bình tĩnh. Cô đừng làm bậy ha! Đừng làm bậy.”
-“Câm miệng!”
Bị cô quát lớn thêm lưỡi dao sắc lẻm đang chắn ngang cổ họng hắn ta run sợ đến mức muốn tè ra quần.
-“Tất cả ra ngoài trước.”
-“Không được. Đi cùng đi về cùng về chúng tôi không thể bỏ mặc cô ở lại đây được.”
-“Đúng đó. Chị không ra em cũng không ra.”
-“Cô Azura chúng tôi nguyện ở lại cùng cô.”
Mọi người nghe cô nói thì rưng rức, không một ai đành lòng rời đi mà không có Huyết Hiểu Quân, người con gái này sao lại có lá gan to đến vậy chứ?
-“Đây là mệnh lệnh!”
Hiểu Quân gằn giọng.
-“Không. Chúng tôi tuyệt đối không nhận lệnh này.”
Mao Lạc giọng đã lạc đi. Dù đã theo Âu Vũ Hàn rất lâu rồi, cùng anh trải qua không biết bao nhiêu trận thập tử nhất sinh, gặp biết bao nữ nhân trong giới nhưng người bản lĩnh, kiên cường, hào trượng như cô là lần đầu tiên.
-“Không xem lời tôi nói ra gì có đúng không? Lúc vào đây mọi người hứa với tôi ra sao? Sẽ toàn mạng trở về, tiếp tục duy trì Vũ bang lớn mạnh. Quên hết rồi à?”
-“Chúng tôi không quên nhưng chúng tôi chỉ có thể duy trì Vũ bang khi có cô lãnh đạo. Ngài Eagle không còn mong cô cũng đừng bỏ chúng tôi mà đi, Azura.”
Kịch Lữ nhìn người con gái này mà nghẹn giọng. Mọi người cũng không ngừng năn nỉ, khuyên nhủ Hiểu Quân nhưng cô vẫn kiên quyết với quyết định của mình:
-“LẬP TỨC RA NGOÀI.”
-"…"
-“Tôi hứa với mọi người sẽ bình an trở ra. Tất cả hãy đợi tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.