Chương 4: TƯỞNG KHỞI
TDuy Nguyễn
22/09/2021
-“Thật chướng mắt. CÚT!”
Khẩu khí lạnh lẽo đến bức người. Quả nhiên giả dối, trước thái độ cự tuyệt này của cô hắn nhanh chóng thu lại nét mặt đáng thương lúc nãy vội vàng đứng lên đưa tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi xộc xệch do diễn xuất quá nhập tâm. Ả cũng chẳng thua gì, liền đưa tay gạt đi giọt nước mắt cá sấu trên khuôn mặt giả tạo của mình, đoạn dùng ngón tay dơ bẩn chỉ về phía cô mà lên giọng đay nghiến:
-“Huyết Hiểu Quân cô hãy nhớ kĩ ngày này, ngày mà cô nghiễm nhiên đứng trên bục cao danh vọng trơ mắt nhìn chúng tôi sa cơ lỡ vận. Cô thấy hả hê lắm chứ gì? Sẽ có ngày cô phải quỳ dưới chân bọn này mà van xin. Nó không xa đâu. Hãy chờ đó.”
Dứt lời ả liền nắm tay Điềm Y Hoàng mà kéo đi, bước đến cửa hắn vẫn không quên gửi gắm lại cô:
-“Em đã tuyệt tình thì đừng trách tôi tuyệt nghĩa.”
Nói rồi hắn đưa hai ngón tay lên chào tạm biệt Hiểu Quân lại không quên kèm theo nụ cười đầy quỷ dị trên gương mặt hết sức biếи ŧɦái của mình. Thế nhưng những lời nói đó cô chỉ xem là gió thoảng mây bay, bao năm vật vả trên thương trường gặp biết bao hạng người, đối mặt với bao nhiêu âm mưu, quỷ kế đã rèn giũa Hiểu Quân từ cô bé yếu đuối, bi lụy trở thành một con người mạnh mẽ, bản lĩnh như hôm nay. Những câu nói mua vui của kẻ tiểu nhân rẻ mạt hà cớ gì cô phải bận tâm. Chợt Huyết Hiểu Quân khởi giọng:
-“Vào đây đi!”
Việc gì cũng không qua mắt được Hiểu Quân, cô thừa biết Tịnh Kỳ đã đứng bên ngoài cửa, nghe tất mọi chuyện từ đầu đến cuối nhưng vẫn không nửa lời trách phạt.
-"Thưa Huyết tổng, em chỉ vì lo cho chị. Không biết bọn họ là người như thế nào. Em sợ…
-"…họ sẽ làm hại tôi. Em nghĩ họ có bản lĩnh?"
-“Em mạn phép hỏi chị việc này có được không?” Tịnh Kỳ e dè
-“Nói đi!”
-“Hai người họ có phải là người 9 năm trước đã…”
-“Đã chuẩn bị xong?”
Không để Tịnh Kỳ nói hết câu cô đã lên tiếng, thật ra Hiểu Quân là không muốn nhớ đến đôi tra nam tiện nữ đó nữa.
-“Rồi ạ! Cả váy và giày 30 phút nữa họ sẽ mang đến.”
Thấy gương mặt cô đổi sắc Châu Tịnh Kỳ cũng không dám nói thêm.
Tối nay cô và Tịnh Kỳ sẽ đi dự một buổi tiệc lớn. Là người cầu toàn nên mọi thứ đối với Huyết Hiểu Quân đều phải tuyệt đối hoàn hảo, trong từ điển của cô vốn dĩ không có khái niệm “sơ suất”.
-“Chốc nữa em giúp tôi kiểm tra lại rồi mang đến nhà cho tôi.”
-“Vâng.”
Tịnh Kỳ cuối chào định ra ngoài, đoạn…
-“Khoan đã. Chất lượng và tiến độ thi công công trình của lô đất số 10 thế nào rồi?”
…cô cất giọng hỏi, Tịnh Kỳ tươi cười quay lại đáp:
-“Qua cuộc khảo sát sáng nay em thấy hoàn toàn ổn, đúng theo kế hoạch, nếu duy trì như thế thì sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến một tuần ạ.”
-“Tốt. Em ra ngoài đi!”
-“Chào chị.”
Tịnh Kỳ lễ phép cúi chào cô trở về làm việc. Lúc này trong căn phòng rộng lớn của tòa nhà trọc trời chỉ còn lại một mình. Bỗng chốc những kí ức đượm buồn lại bủa vây, lấn át tâm trí cô…một lần nữa.
…
9 năm trước,18 tuổi. Cái tuổi đẹp nhất đời người, cái tuổi để lại bao kỉ niệm khó phai nhất trong lòng mỗi người. Và cô cũng vậy. Tuy nhiên, nó không phải “hỷ” mà là “nộ”. Tuyệt nhiên không phải “ái” mà lại là “ố”. Sau khi cha mất, mẹ bệnh mà qua đời. Đau đớn lắm nhưng đã là gì. Điều làm cho Huyết Hiểu Quân cảm thấy tuyệt vọng nhất chính là những con người cô xem như gia đình của mình, là những người thân yêu với cô nhất, một lòng tin tưởng lại hiển nhiên trở mặt.
Trong đêm đông giá rét, sau khi tan lễ mẹ cô kết thúc, Hiểu Quân nhanh chóng đến nhà Điềm Y Hoàng, tưởng chừng sẽ được an ủi, phần nào vơi bớt nổi buồn. Nhưng. Không. Cuộc đời này quá bất công với cô khi tận mắt chứng kiến người đàn ông cô nghĩ sẽ gửi gắm cuộc này cho hắn đang ôm ấp, vui vẻ cười nói với người con gái khác, mà kẻ thứ ba đó không ai khác chính là người bạn thân nhất của cô - Cẩn Họa Y. Đau chứ! Đứng chết lặng ở một góc nhìn đôi tra nam tiện nữ kia mà không nói nên lời. Trái tim cô như ngừng đập. Lòng cô quặn thắt lại. Thấy Hiểu Quân. Ả và hắn có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đoạn hắn đẩy Họa Y sang một bên chạy tới dùng đôi bàn tay bẩn thỉu của mình mà ghì chặt vào vai cô:
-“Em bình tĩnh nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em thấy đâu. Chỉ là do…”
Chát
Chưa nói hết câu một cái tát như trời giáng đã nằm gọn trên gương mặt dối trá của hắn. Thấy thế, không khoanh tay đứng nhìn được nữa ả chạy đến dùng lực đẩy mạnh cô ra phía sau. Vung tay đáp trả lại cho Huyết Hiểu Quân một cái tát, không mấy chốc một bên má của cô đã đỏ ửng lên. Rất đau! Không phải vì vết thương trên mặt mà vì vết thương lòng khó có cách nào chữa khỏi. Cô lấy hết can đảm:
-“Cho tôi một lí do!”
-"Đơn giản vì chúng tôi yêu nhau. Mà cô nên chấp nhận sự thật đi cô không còn là thiên kim tiểu thư con nhà “trâm anh quyền thế” nữa mà chỉ là một đứa vô gia cư nghèo hèn mạc hạn, cha chết, mẹ cũng đi, kể cả ông bà nội cũng không công nhận đứa cháu vô dụng này thì ai cần cô nữa.
Hahaha
-“Vậy mà còn mặt dày đến đây, anh Hoàng va phải cô toàn gặp phải xui xẻo, chỉ có tôi mới xứng đáng với anh ấy thôi.”
Vừa nói cô ta vừa cười như được mùa. Nhưng Hiểu Quân lại nào quá để tâm, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều chằm chằm dồn về phía hắn, đoạn cô cất giọng, từng câu từng chữ được thốt ra chất chứa cả sự hi vọng lẫn hoang mang cực độ:
-“Từ trước đến giờ giữa chúng ta có gì là thật không?”
Khẩu khí lạnh lẽo đến bức người. Quả nhiên giả dối, trước thái độ cự tuyệt này của cô hắn nhanh chóng thu lại nét mặt đáng thương lúc nãy vội vàng đứng lên đưa tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi xộc xệch do diễn xuất quá nhập tâm. Ả cũng chẳng thua gì, liền đưa tay gạt đi giọt nước mắt cá sấu trên khuôn mặt giả tạo của mình, đoạn dùng ngón tay dơ bẩn chỉ về phía cô mà lên giọng đay nghiến:
-“Huyết Hiểu Quân cô hãy nhớ kĩ ngày này, ngày mà cô nghiễm nhiên đứng trên bục cao danh vọng trơ mắt nhìn chúng tôi sa cơ lỡ vận. Cô thấy hả hê lắm chứ gì? Sẽ có ngày cô phải quỳ dưới chân bọn này mà van xin. Nó không xa đâu. Hãy chờ đó.”
Dứt lời ả liền nắm tay Điềm Y Hoàng mà kéo đi, bước đến cửa hắn vẫn không quên gửi gắm lại cô:
-“Em đã tuyệt tình thì đừng trách tôi tuyệt nghĩa.”
Nói rồi hắn đưa hai ngón tay lên chào tạm biệt Hiểu Quân lại không quên kèm theo nụ cười đầy quỷ dị trên gương mặt hết sức biếи ŧɦái của mình. Thế nhưng những lời nói đó cô chỉ xem là gió thoảng mây bay, bao năm vật vả trên thương trường gặp biết bao hạng người, đối mặt với bao nhiêu âm mưu, quỷ kế đã rèn giũa Hiểu Quân từ cô bé yếu đuối, bi lụy trở thành một con người mạnh mẽ, bản lĩnh như hôm nay. Những câu nói mua vui của kẻ tiểu nhân rẻ mạt hà cớ gì cô phải bận tâm. Chợt Huyết Hiểu Quân khởi giọng:
-“Vào đây đi!”
Việc gì cũng không qua mắt được Hiểu Quân, cô thừa biết Tịnh Kỳ đã đứng bên ngoài cửa, nghe tất mọi chuyện từ đầu đến cuối nhưng vẫn không nửa lời trách phạt.
-"Thưa Huyết tổng, em chỉ vì lo cho chị. Không biết bọn họ là người như thế nào. Em sợ…
-"…họ sẽ làm hại tôi. Em nghĩ họ có bản lĩnh?"
-“Em mạn phép hỏi chị việc này có được không?” Tịnh Kỳ e dè
-“Nói đi!”
-“Hai người họ có phải là người 9 năm trước đã…”
-“Đã chuẩn bị xong?”
Không để Tịnh Kỳ nói hết câu cô đã lên tiếng, thật ra Hiểu Quân là không muốn nhớ đến đôi tra nam tiện nữ đó nữa.
-“Rồi ạ! Cả váy và giày 30 phút nữa họ sẽ mang đến.”
Thấy gương mặt cô đổi sắc Châu Tịnh Kỳ cũng không dám nói thêm.
Tối nay cô và Tịnh Kỳ sẽ đi dự một buổi tiệc lớn. Là người cầu toàn nên mọi thứ đối với Huyết Hiểu Quân đều phải tuyệt đối hoàn hảo, trong từ điển của cô vốn dĩ không có khái niệm “sơ suất”.
-“Chốc nữa em giúp tôi kiểm tra lại rồi mang đến nhà cho tôi.”
-“Vâng.”
Tịnh Kỳ cuối chào định ra ngoài, đoạn…
-“Khoan đã. Chất lượng và tiến độ thi công công trình của lô đất số 10 thế nào rồi?”
…cô cất giọng hỏi, Tịnh Kỳ tươi cười quay lại đáp:
-“Qua cuộc khảo sát sáng nay em thấy hoàn toàn ổn, đúng theo kế hoạch, nếu duy trì như thế thì sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến một tuần ạ.”
-“Tốt. Em ra ngoài đi!”
-“Chào chị.”
Tịnh Kỳ lễ phép cúi chào cô trở về làm việc. Lúc này trong căn phòng rộng lớn của tòa nhà trọc trời chỉ còn lại một mình. Bỗng chốc những kí ức đượm buồn lại bủa vây, lấn át tâm trí cô…một lần nữa.
…
9 năm trước,18 tuổi. Cái tuổi đẹp nhất đời người, cái tuổi để lại bao kỉ niệm khó phai nhất trong lòng mỗi người. Và cô cũng vậy. Tuy nhiên, nó không phải “hỷ” mà là “nộ”. Tuyệt nhiên không phải “ái” mà lại là “ố”. Sau khi cha mất, mẹ bệnh mà qua đời. Đau đớn lắm nhưng đã là gì. Điều làm cho Huyết Hiểu Quân cảm thấy tuyệt vọng nhất chính là những con người cô xem như gia đình của mình, là những người thân yêu với cô nhất, một lòng tin tưởng lại hiển nhiên trở mặt.
Trong đêm đông giá rét, sau khi tan lễ mẹ cô kết thúc, Hiểu Quân nhanh chóng đến nhà Điềm Y Hoàng, tưởng chừng sẽ được an ủi, phần nào vơi bớt nổi buồn. Nhưng. Không. Cuộc đời này quá bất công với cô khi tận mắt chứng kiến người đàn ông cô nghĩ sẽ gửi gắm cuộc này cho hắn đang ôm ấp, vui vẻ cười nói với người con gái khác, mà kẻ thứ ba đó không ai khác chính là người bạn thân nhất của cô - Cẩn Họa Y. Đau chứ! Đứng chết lặng ở một góc nhìn đôi tra nam tiện nữ kia mà không nói nên lời. Trái tim cô như ngừng đập. Lòng cô quặn thắt lại. Thấy Hiểu Quân. Ả và hắn có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đoạn hắn đẩy Họa Y sang một bên chạy tới dùng đôi bàn tay bẩn thỉu của mình mà ghì chặt vào vai cô:
-“Em bình tĩnh nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em thấy đâu. Chỉ là do…”
Chát
Chưa nói hết câu một cái tát như trời giáng đã nằm gọn trên gương mặt dối trá của hắn. Thấy thế, không khoanh tay đứng nhìn được nữa ả chạy đến dùng lực đẩy mạnh cô ra phía sau. Vung tay đáp trả lại cho Huyết Hiểu Quân một cái tát, không mấy chốc một bên má của cô đã đỏ ửng lên. Rất đau! Không phải vì vết thương trên mặt mà vì vết thương lòng khó có cách nào chữa khỏi. Cô lấy hết can đảm:
-“Cho tôi một lí do!”
-"Đơn giản vì chúng tôi yêu nhau. Mà cô nên chấp nhận sự thật đi cô không còn là thiên kim tiểu thư con nhà “trâm anh quyền thế” nữa mà chỉ là một đứa vô gia cư nghèo hèn mạc hạn, cha chết, mẹ cũng đi, kể cả ông bà nội cũng không công nhận đứa cháu vô dụng này thì ai cần cô nữa.
Hahaha
-“Vậy mà còn mặt dày đến đây, anh Hoàng va phải cô toàn gặp phải xui xẻo, chỉ có tôi mới xứng đáng với anh ấy thôi.”
Vừa nói cô ta vừa cười như được mùa. Nhưng Hiểu Quân lại nào quá để tâm, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều chằm chằm dồn về phía hắn, đoạn cô cất giọng, từng câu từng chữ được thốt ra chất chứa cả sự hi vọng lẫn hoang mang cực độ:
-“Từ trước đến giờ giữa chúng ta có gì là thật không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.