Nữ Đặc Công Xinh Đẹp, Xuyên Tới Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 35:
Tạ Lan Đình Ngọc
30/05/2024
"Em biết." Khương Nam nhìn Tô Dương, lại nói thêm: "Em biết chị Tô đối xử với em tốt nhất."
"Biết cái nỗi gì."
Tô Dương nhìn cô một lúc, quay người định bỏ đi.
Khương Nam định đưa tay kéo lại nhưng lại nghĩ chắc Tô Dương vẫn đang tức giận, nên thôi cứ để cô ấy bình tĩnh rồi giải thích sau.
Tô Dương đi được hai bước thấy không ai kéo mình, quay đầu nhìn Khương Nam: "Chết tiệt, em không giữ chị lại thật à?"
Khương Nam:...
Tiểu Trần:...
Chậc chậc, lòng dạ đàn bà khó lường.
Khương Nam thấy Tô Dương tức giận như vậy lại có cảm giác đáng yêu lạ thường, cô bỗng thấy những ngày không phải đánh trận thật tốt, mỗi người đều có thể tự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, những kỹ năng sinh tồn mà cô từng dùng để bảo vệ mạng sống giờ đây chỉ được đơn giản hóa thành một trò chơi trong chương trình.
Cô thấy cuộc sống như vậy cũng vui, đôi khi cô cũng tự hỏi đây có phải là cơ hội mà thời không để cho cô tận hưởng cuộc sống không?
"Em đang đợi chị quay lại mà!" Khương Nam nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Dương, túm cánh tay Tô Dương lắc lắc.
"Chị Tô, chị yên tâm, em biết rồi, em sẽ không làm những việc không chắc chắn nữa, chị nghĩ xem, mạng em quý giá thế nào, sao em lại liều mạng chứ?"
Lần này Tô Dương không hất tay cô ra, dừng bước, nghiêng đầu nhìn Khương Nam: "Hừ." hai tiếng.
Rõ ràng là không tin lời cô nói.
Cơn tức của Tô Dương đến nhanh, đi cũng nhanh.
"Thật sao? Không biết lần trước là đứa ngốc nào cố tỏ ra mạnh mẽ lao đầu xuống nước."
Đúng, đó là một đứa ngốc.
Khương Nam thấy Tô Dương không nói đến mình, thản nhiên cười, giơ tay đảm bảo với Tô Dương: "Chị yên tâm, chị Tô, bây giờ em sẽ coi trọng mạng sống của mình, em sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."
Tô Dương thấy thái độ của Khương Nam rất thành khẩn, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, ngón tay chỉ vào trán cô: "Đây là lời em nói đấy nhé, nếu còn dám tự ý hành động, cẩn thận bà đây..."
Tiểu Trần tiếp lời: "Không tha cho cô."
"Không tha cái nỗi gì." Tô Dương quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trần, nở một nụ cười đe dọa: "Bà đây dữ vậy sao?"
Khương Nam cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ không dữ sao? Chụp biểu cảm của chị dán lên cửa trừ tà cũng được.
"Biết cái nỗi gì."
Tô Dương nhìn cô một lúc, quay người định bỏ đi.
Khương Nam định đưa tay kéo lại nhưng lại nghĩ chắc Tô Dương vẫn đang tức giận, nên thôi cứ để cô ấy bình tĩnh rồi giải thích sau.
Tô Dương đi được hai bước thấy không ai kéo mình, quay đầu nhìn Khương Nam: "Chết tiệt, em không giữ chị lại thật à?"
Khương Nam:...
Tiểu Trần:...
Chậc chậc, lòng dạ đàn bà khó lường.
Khương Nam thấy Tô Dương tức giận như vậy lại có cảm giác đáng yêu lạ thường, cô bỗng thấy những ngày không phải đánh trận thật tốt, mỗi người đều có thể tự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, những kỹ năng sinh tồn mà cô từng dùng để bảo vệ mạng sống giờ đây chỉ được đơn giản hóa thành một trò chơi trong chương trình.
Cô thấy cuộc sống như vậy cũng vui, đôi khi cô cũng tự hỏi đây có phải là cơ hội mà thời không để cho cô tận hưởng cuộc sống không?
"Em đang đợi chị quay lại mà!" Khương Nam nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Dương, túm cánh tay Tô Dương lắc lắc.
"Chị Tô, chị yên tâm, em biết rồi, em sẽ không làm những việc không chắc chắn nữa, chị nghĩ xem, mạng em quý giá thế nào, sao em lại liều mạng chứ?"
Lần này Tô Dương không hất tay cô ra, dừng bước, nghiêng đầu nhìn Khương Nam: "Hừ." hai tiếng.
Rõ ràng là không tin lời cô nói.
Cơn tức của Tô Dương đến nhanh, đi cũng nhanh.
"Thật sao? Không biết lần trước là đứa ngốc nào cố tỏ ra mạnh mẽ lao đầu xuống nước."
Đúng, đó là một đứa ngốc.
Khương Nam thấy Tô Dương không nói đến mình, thản nhiên cười, giơ tay đảm bảo với Tô Dương: "Chị yên tâm, chị Tô, bây giờ em sẽ coi trọng mạng sống của mình, em sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."
Tô Dương thấy thái độ của Khương Nam rất thành khẩn, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, ngón tay chỉ vào trán cô: "Đây là lời em nói đấy nhé, nếu còn dám tự ý hành động, cẩn thận bà đây..."
Tiểu Trần tiếp lời: "Không tha cho cô."
"Không tha cái nỗi gì." Tô Dương quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trần, nở một nụ cười đe dọa: "Bà đây dữ vậy sao?"
Khương Nam cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ không dữ sao? Chụp biểu cảm của chị dán lên cửa trừ tà cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.