Nữ Đặc Công Xinh Đẹp, Xuyên Tới Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 38:
Tạ Lan Đình Ngọc
30/05/2024
"Tìm gì vậy? Khương Nam." Trong lòng Tô Dương liên tục kêu không ổn, cô ấy sợ Khương Nam si tình này vừa nhìn thấy Cố Bắc Hàn lại đi làm chuyện ngốc nghếch gì đó.
"Điện thoại của em đâu?" Khương Nam lục túi không thấy điện thoại của mình, hỏi Tô Dương: "Chị Tô, chị có thấy không?"
Tô Dương giật giật khóe mắt, giọng điệu có chút bất lực: "Chị không chỉ thấy, chị còn giấu cơ."
Khương Nam:...
Tô Dương nói xong, cô ấy vén áo khoác chống nắng của mình lên, trong túi có đeo một chiếc túi đựng điện thoại rất nhỏ.
Khương Nam không ngờ Tô Dương còn chơi cả kiểu này, ánh mắt khá khen ngợi, chỉ vào chiếc túi nhỏ đó nói: "Chị Tô, chị không đi làm điệp viên thì thật đáng tiếc! Giấu cả buổi sáng mà em không biết."
Tô Dương hừ một tiếng: "Đó là do em không để ý."
Khương Nam:...
Trong lòng cô thầm rủa cái miệng của Tô Dương quá độc địa.
Khi ghi hình thì điện thoại sẽ giao cho người quản lý, bề ngoài là đảm bảo an toàn cho điện thoại, nhưng thực ra là sợ bí mật trong điện thoại bị lộ, từ nhà đến khi tham gia cuộc thi, cô cầm điện thoại còn chưa được đến hai giờ, bây giờ nếu không phải vì chán, có lẽ cô còn chưa nhớ ra thứ này.
Nhìn tư thế của những người bên ngoài, ít nhất còn phải chờ một hoặc hai giờ thi đấu nữa, ánh mắt cô dừng lại ở Tiểu Trần đang cúi đầu chăm chú bên cạnh, những nhân vật nhỏ liên tục di chuyển trên màn hình khơi dậy sự hứng thú của cô.
Tô Dương lấy điện thoại ra đưa vào lòng bàn tay cô, ghé tai thì thầm: "Chụp trộm thì đừng để bị phát hiện đấy, mất mặt lắm."
Khương Nam khựng người, nhíu mày "Chậc." một tiếng, nói thẳng: "Chị Tô, chị không nghĩ em muốn chụp trộm Cố Bắc Hàn đấy chứ?"
Tô Dương vội ra hiệu im lặng, ánh mắt nói rằng cô ngốc quá, để hắn ta nghe thấy thì xong.
Sự thật đúng là như vậy.
Giọng nói của Khương Nam tuy không lớn nhưng những người trong lều đều nghe rõ mồn một.
Cố Bắc Hàn cười lạnh một tiếng, cảm giác khó chịu trong lòng hơi lắng xuống, cầm lấy chai nước A Tùng đặt trên bàn uống một ngụm.
"Em nhìn Cố Bắc Hàn làm gì? Anh ta có phải con khỉ trong sở thú đâu." Khương Nam nhướng mày, liếc về phía Tiểu Trần, giải thích: "Em muốn chơi điện tử như Tiểu Trần cơ."
"Phụt!"
"Điện thoại của em đâu?" Khương Nam lục túi không thấy điện thoại của mình, hỏi Tô Dương: "Chị Tô, chị có thấy không?"
Tô Dương giật giật khóe mắt, giọng điệu có chút bất lực: "Chị không chỉ thấy, chị còn giấu cơ."
Khương Nam:...
Tô Dương nói xong, cô ấy vén áo khoác chống nắng của mình lên, trong túi có đeo một chiếc túi đựng điện thoại rất nhỏ.
Khương Nam không ngờ Tô Dương còn chơi cả kiểu này, ánh mắt khá khen ngợi, chỉ vào chiếc túi nhỏ đó nói: "Chị Tô, chị không đi làm điệp viên thì thật đáng tiếc! Giấu cả buổi sáng mà em không biết."
Tô Dương hừ một tiếng: "Đó là do em không để ý."
Khương Nam:...
Trong lòng cô thầm rủa cái miệng của Tô Dương quá độc địa.
Khi ghi hình thì điện thoại sẽ giao cho người quản lý, bề ngoài là đảm bảo an toàn cho điện thoại, nhưng thực ra là sợ bí mật trong điện thoại bị lộ, từ nhà đến khi tham gia cuộc thi, cô cầm điện thoại còn chưa được đến hai giờ, bây giờ nếu không phải vì chán, có lẽ cô còn chưa nhớ ra thứ này.
Nhìn tư thế của những người bên ngoài, ít nhất còn phải chờ một hoặc hai giờ thi đấu nữa, ánh mắt cô dừng lại ở Tiểu Trần đang cúi đầu chăm chú bên cạnh, những nhân vật nhỏ liên tục di chuyển trên màn hình khơi dậy sự hứng thú của cô.
Tô Dương lấy điện thoại ra đưa vào lòng bàn tay cô, ghé tai thì thầm: "Chụp trộm thì đừng để bị phát hiện đấy, mất mặt lắm."
Khương Nam khựng người, nhíu mày "Chậc." một tiếng, nói thẳng: "Chị Tô, chị không nghĩ em muốn chụp trộm Cố Bắc Hàn đấy chứ?"
Tô Dương vội ra hiệu im lặng, ánh mắt nói rằng cô ngốc quá, để hắn ta nghe thấy thì xong.
Sự thật đúng là như vậy.
Giọng nói của Khương Nam tuy không lớn nhưng những người trong lều đều nghe rõ mồn một.
Cố Bắc Hàn cười lạnh một tiếng, cảm giác khó chịu trong lòng hơi lắng xuống, cầm lấy chai nước A Tùng đặt trên bàn uống một ngụm.
"Em nhìn Cố Bắc Hàn làm gì? Anh ta có phải con khỉ trong sở thú đâu." Khương Nam nhướng mày, liếc về phía Tiểu Trần, giải thích: "Em muốn chơi điện tử như Tiểu Trần cơ."
"Phụt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.