Chương 23: Bữa tối nguy hiểm
Dade
27/12/2024
Tại bìa rừng cạnh sông Giang
Tên Lý Cốc Tùng với vẻ lén lút ngó quanh, sau khi chắc chắn không ai theo dõi mình thì liền đi tới một cái hang ở sâu trong rừng, rồi hắn mò mẫm khắp hang cho đến một chỗ thì hắn dừng lại, ấn nhẹ một cái thì một mảnh đá lún vào trong, sạ đó hắn đẩy phần đá đó để lôn ra một hốc nhỏ, bên trong có một cái túi bột trắng, hắn cầm cái túi đó ra rồi lại kéo mảng đá bị lún kia ra rồi lại ấn vài nó một cái, vậy là chỗ đó lại trở về như bình thường. Hắn quay ra thở phào một cái nghĩ:
"Đúng là ông trời giúp ta mà, ai mà ngờ ta lại tìm được cái hốc nhỏ này lúc đi thám tính ở đây, may mà có nó chứ không nếu cứ đem theo cái này bên người thì nguy hiểm quá!"
Sau đó hắn nhìn vào hói bột trong tay, cười một cách man rợ, nói một mình với âm điệu rất nhỏ:
Gia Nhĩ à, để ta xem mạng của ngươi lớn tới đâu!
Sau đó hắn lại lén lút đi ra khỏi đó và tở về trang viên, vừa đúng lúc gặp Hồng Nguyệt ở sảnh, thấy hắn, Hồng Nguyệt hỏi:
Ngươi vừa đi đâu về vậy?
À không, thần chỉ đi loanh quanh thôi, còn người thì sao ạ?Ta đang định tìm ngươi đây!Có việc gì vậy ạ?Ngày mai ngươi dẫn người tới núi Lam Khê kia tìm nguồn của con sông rồi điều tra cho ta.Thần rõ rồi ạ!Không lâu sau đó thì tới bữa tối, Lý Cốc Tùng giả bộ làm rơi miếng ngọc bội của mình và vờ tìm kiếm ở vườn, sau đó hắn vờ như tình vờ gặp được tì nữ bưng cơm và nói:
Này, ngươi mau tới đây tìm giúp ta miếng ngọc bội, đúng rồi, ngươi đó, còn mấy người khác cứ đi đi kèo mọi người chờ! - Hắn nói khi thấy cô tì nữ bê phần cơm của Gia Nhĩ tự chỉ vào mình như muốn xác nhận lại xem đúng là hắn gọi mình không.
( Giải thích một chút về việc tại sao Lý Cốc Tùng lại biết cô hầu nữ nào, Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ là hoàng đế và hoàng hậu nên luôn có một vài người hầu đi theo dù ở bất cứ đâu, người của hoàng tộc đều có mội nhóm người hầu như vậy, và trong đó sẽ luôn có một người chuyên trách quản lý và phục vụ ăn uống cho họ kể cả việc đưa đồ ăn lên ngay cả là trong các bữa tiệc. Thường thì gia đình hoàng tộc sẽ ăn cùng nhau nên những người phụ trách này sẽ thống nhất món ăn dùng để phục vụ cho hoàng tộc với nhau luôn, nhưng nếu một người trong hoàng tộc có vấn đề về sức khỏe thì người phụ trách này sẽ phục vụ cho người đó những món ăn riêng cho phù hợp. Chính vì thế mà Lý Cốc Tùng có thể biết được ai đang bưng phần ăn của Gia Nhĩ )
Sau khi hắn ra lệnh như vậy thì mấy tì nữ còn lại cũng rời đi, còn cô tì nữ kia thì để phần ăn của Gia Nhĩ xuống sàn hành lang để ra tìm ngọc bội giúp hắn. Rồi trong lúc cô tì nữ kia mải mê tìm thì hắn giả vờ tới tìm gần chỗ phần ăn của Gia Nhĩ và lén rắc một ít bột kia lên tất cả các món ăn sao cho không bị lộ quá, phần còn lại hắn cho vào canh và cốc nước trong phần ăn. Khi xong việc thì hắn mới lại lấy miếng ngọc bội nãy giờ giấu đi ra cầm trên tay và quay ra nói với cô tì nữ:
Ta tìm thấy rồi, ngươi mau đem phần ăn kia lên đi không kẻo hoàng hậu chờ!
- Dạ, nô tài xin cái lui!
Khi thấy tì nữ cầm phần ăn bị bỏ thuốc kia đi, hắn lại nở một nụ cười ác độc rồi cũng trở về phòng của mình, vừa đi hắn còn vừa ngân nga một cách khoái trí.
Còn lúc này ở trong phòng của Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ, cô tì nữ đã đưa phần thức ăn đó tới còn Gia Nhĩ và Hồng Nguyệt thì lại không mảy may nghi ngờ gì bởi cô tì nữ bưng phần thức ăn của Hồng Nguyệt đj được một đoạn thì lại đứng lại cho tì nữ caGi Nh để hong thưng v hàng hu được ncg lc nên họ không hề hay biết chuyện gì. Gia Nhĩ cũng cứ thế mà ăn phần thức ăn bị bỏ thuốc đó và cùng bàn chuyện với Hồng Nguyệt.
Tối hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, không gian chỉ còn tiếng kêu của những con quạ thì Gia Nhĩ với vẻ mặt có vẻ rất khó chịu cựa quậy, liên hồi, mồ hôi chảy ra như tắm. Được một lúc thì Gia Nhĩ bỗng nhiên mở mắt ra, hai con ngươi đã bị chuyển thành màu đỏ tươi của máu trông rất đáng sợ, nhưng rồi chàng lại ngay lập tức nhắm mắt lại rồi lại cựa quậy, Hồng Nguyệt nằm cạnh thì đã ngủ say do quá mệt. Gia Nhĩ quay qua quay lại được một lúc thì lại nằm im không còn cử động nữa.
Sáng hôm sau
Hồng Nguyệt vươn vai tỉnh dậy, nhìn sang thì thấy Gia Nhĩ vẫn đang ngủ. Quái lạ, mọi ngày Gia Nhĩ vẫn thường dậy sớm hơn nàng và còn đánh thức nàng kia mà? Thật hiếm khi thấy chàng ấy dậy sau ngà như này, nàng tủm tỉm cười rồi gọi:
-Chàng dậy đi nào, sao hôm nay còn dậy muộn hơn cả ta vậy?
Rồi nàng lay lay người của Gia Nhĩ, thấy không có phản ứng lại đổ nhiều mồ hôi nên nàng bắt đầu thấy lo lắng mà lật người Gia Nhĩ qua thì thấy sắc mặt chả Gia Nhĩ tái nhợt, trán cũng nóng nên nàng liền lập tức kêu với người hầu vừa mới đem chậu rửa mặt tới định phục vụ hai người rằng:
ー
Mau gọi thái y tới đây nhanh lên!
- Dạ, người đợi thần chút! - người tì nữ đáp rồi hớt hải chạy đi.
Một lúc sau thì thái y tới, nghe có tiếng huyên náo nên trưởng làng cùng mấy viên quan đi cùng hai người tới đây cũng chạy tới xem. Tất nhiên là không thể thiếu sự vó mặt của tên Lý Cốc Tùng, hắn biết có chuyện gì xảy ra bởi hắn chính là thủ phạm nhưng vẫn giả bộ không biết gì như những người khác. Khi vừa chạy tới, hắn hỏi ngay:
- Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?
Mấy viên quan khác cũng nháo nhào theo. Thái y nãy giờ bắt mạch cho Gia Nhĩ xong thì báo cáo:
Thưa hoàng thượng, mạch của hoàng hậu không ổn định, e là đã bị trúng kịch độc, bây giờ thần chỉ có thể châm cứu để kéo dài thời gian tim ra loại độc trong người hoàng hậu và thuốc giải của nó, cần tìm ra càng sớm càng tốt, nếu không e là .
Tên Lý Cốc Tùng với vẻ lén lút ngó quanh, sau khi chắc chắn không ai theo dõi mình thì liền đi tới một cái hang ở sâu trong rừng, rồi hắn mò mẫm khắp hang cho đến một chỗ thì hắn dừng lại, ấn nhẹ một cái thì một mảnh đá lún vào trong, sạ đó hắn đẩy phần đá đó để lôn ra một hốc nhỏ, bên trong có một cái túi bột trắng, hắn cầm cái túi đó ra rồi lại kéo mảng đá bị lún kia ra rồi lại ấn vài nó một cái, vậy là chỗ đó lại trở về như bình thường. Hắn quay ra thở phào một cái nghĩ:
"Đúng là ông trời giúp ta mà, ai mà ngờ ta lại tìm được cái hốc nhỏ này lúc đi thám tính ở đây, may mà có nó chứ không nếu cứ đem theo cái này bên người thì nguy hiểm quá!"
Sau đó hắn nhìn vào hói bột trong tay, cười một cách man rợ, nói một mình với âm điệu rất nhỏ:
Gia Nhĩ à, để ta xem mạng của ngươi lớn tới đâu!
Sau đó hắn lại lén lút đi ra khỏi đó và tở về trang viên, vừa đúng lúc gặp Hồng Nguyệt ở sảnh, thấy hắn, Hồng Nguyệt hỏi:
Ngươi vừa đi đâu về vậy?
À không, thần chỉ đi loanh quanh thôi, còn người thì sao ạ?Ta đang định tìm ngươi đây!Có việc gì vậy ạ?Ngày mai ngươi dẫn người tới núi Lam Khê kia tìm nguồn của con sông rồi điều tra cho ta.Thần rõ rồi ạ!Không lâu sau đó thì tới bữa tối, Lý Cốc Tùng giả bộ làm rơi miếng ngọc bội của mình và vờ tìm kiếm ở vườn, sau đó hắn vờ như tình vờ gặp được tì nữ bưng cơm và nói:
Này, ngươi mau tới đây tìm giúp ta miếng ngọc bội, đúng rồi, ngươi đó, còn mấy người khác cứ đi đi kèo mọi người chờ! - Hắn nói khi thấy cô tì nữ bê phần cơm của Gia Nhĩ tự chỉ vào mình như muốn xác nhận lại xem đúng là hắn gọi mình không.
( Giải thích một chút về việc tại sao Lý Cốc Tùng lại biết cô hầu nữ nào, Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ là hoàng đế và hoàng hậu nên luôn có một vài người hầu đi theo dù ở bất cứ đâu, người của hoàng tộc đều có mội nhóm người hầu như vậy, và trong đó sẽ luôn có một người chuyên trách quản lý và phục vụ ăn uống cho họ kể cả việc đưa đồ ăn lên ngay cả là trong các bữa tiệc. Thường thì gia đình hoàng tộc sẽ ăn cùng nhau nên những người phụ trách này sẽ thống nhất món ăn dùng để phục vụ cho hoàng tộc với nhau luôn, nhưng nếu một người trong hoàng tộc có vấn đề về sức khỏe thì người phụ trách này sẽ phục vụ cho người đó những món ăn riêng cho phù hợp. Chính vì thế mà Lý Cốc Tùng có thể biết được ai đang bưng phần ăn của Gia Nhĩ )
Sau khi hắn ra lệnh như vậy thì mấy tì nữ còn lại cũng rời đi, còn cô tì nữ kia thì để phần ăn của Gia Nhĩ xuống sàn hành lang để ra tìm ngọc bội giúp hắn. Rồi trong lúc cô tì nữ kia mải mê tìm thì hắn giả vờ tới tìm gần chỗ phần ăn của Gia Nhĩ và lén rắc một ít bột kia lên tất cả các món ăn sao cho không bị lộ quá, phần còn lại hắn cho vào canh và cốc nước trong phần ăn. Khi xong việc thì hắn mới lại lấy miếng ngọc bội nãy giờ giấu đi ra cầm trên tay và quay ra nói với cô tì nữ:
Ta tìm thấy rồi, ngươi mau đem phần ăn kia lên đi không kẻo hoàng hậu chờ!
- Dạ, nô tài xin cái lui!
Khi thấy tì nữ cầm phần ăn bị bỏ thuốc kia đi, hắn lại nở một nụ cười ác độc rồi cũng trở về phòng của mình, vừa đi hắn còn vừa ngân nga một cách khoái trí.
Còn lúc này ở trong phòng của Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ, cô tì nữ đã đưa phần thức ăn đó tới còn Gia Nhĩ và Hồng Nguyệt thì lại không mảy may nghi ngờ gì bởi cô tì nữ bưng phần thức ăn của Hồng Nguyệt đj được một đoạn thì lại đứng lại cho tì nữ caGi Nh để hong thưng v hàng hu được ncg lc nên họ không hề hay biết chuyện gì. Gia Nhĩ cũng cứ thế mà ăn phần thức ăn bị bỏ thuốc đó và cùng bàn chuyện với Hồng Nguyệt.
Tối hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, không gian chỉ còn tiếng kêu của những con quạ thì Gia Nhĩ với vẻ mặt có vẻ rất khó chịu cựa quậy, liên hồi, mồ hôi chảy ra như tắm. Được một lúc thì Gia Nhĩ bỗng nhiên mở mắt ra, hai con ngươi đã bị chuyển thành màu đỏ tươi của máu trông rất đáng sợ, nhưng rồi chàng lại ngay lập tức nhắm mắt lại rồi lại cựa quậy, Hồng Nguyệt nằm cạnh thì đã ngủ say do quá mệt. Gia Nhĩ quay qua quay lại được một lúc thì lại nằm im không còn cử động nữa.
Sáng hôm sau
Hồng Nguyệt vươn vai tỉnh dậy, nhìn sang thì thấy Gia Nhĩ vẫn đang ngủ. Quái lạ, mọi ngày Gia Nhĩ vẫn thường dậy sớm hơn nàng và còn đánh thức nàng kia mà? Thật hiếm khi thấy chàng ấy dậy sau ngà như này, nàng tủm tỉm cười rồi gọi:
-Chàng dậy đi nào, sao hôm nay còn dậy muộn hơn cả ta vậy?
Rồi nàng lay lay người của Gia Nhĩ, thấy không có phản ứng lại đổ nhiều mồ hôi nên nàng bắt đầu thấy lo lắng mà lật người Gia Nhĩ qua thì thấy sắc mặt chả Gia Nhĩ tái nhợt, trán cũng nóng nên nàng liền lập tức kêu với người hầu vừa mới đem chậu rửa mặt tới định phục vụ hai người rằng:
ー
Mau gọi thái y tới đây nhanh lên!
- Dạ, người đợi thần chút! - người tì nữ đáp rồi hớt hải chạy đi.
Một lúc sau thì thái y tới, nghe có tiếng huyên náo nên trưởng làng cùng mấy viên quan đi cùng hai người tới đây cũng chạy tới xem. Tất nhiên là không thể thiếu sự vó mặt của tên Lý Cốc Tùng, hắn biết có chuyện gì xảy ra bởi hắn chính là thủ phạm nhưng vẫn giả bộ không biết gì như những người khác. Khi vừa chạy tới, hắn hỏi ngay:
- Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?
Mấy viên quan khác cũng nháo nhào theo. Thái y nãy giờ bắt mạch cho Gia Nhĩ xong thì báo cáo:
Thưa hoàng thượng, mạch của hoàng hậu không ổn định, e là đã bị trúng kịch độc, bây giờ thần chỉ có thể châm cứu để kéo dài thời gian tim ra loại độc trong người hoàng hậu và thuốc giải của nó, cần tìm ra càng sớm càng tốt, nếu không e là .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.