Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh
Chương 39: Người thừa kế
Bắc Li Dạ
12/12/2013
Cốc chủ cũng không có yêu cầu gì, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một sợi chỉ bạc đặt lên cổ tay của Tư Không Thu Trạm.
Theo thời gian trôi qua, mày cốc chủ gắt gao nhăn lên. Nếu là như vậy, có vẻ như chẳng phải tin tức tốt gì đâu.
“Độc trong cơ thể vị công tử này… thật sự phức tạp, giống như trăm ngàn loại độc hỗn hợp thành, lại như từ đầu đến cuối chỉ có một loại độc, rất quái lạ.” Cốc chủ vừa vuốt chòm râu, vừa lẩm bẩm nói.
Lúc này, Tô La cũng lười cãi vã với Úy Kỳ Dương, hai mắt tỏa sáng tiêu sái đến bên người Cốc chủ: “Lão Cốc chủ, ngay cả lão cũng không có cách sao?”
Bộ dạng này của nàng ta làm cho người khác cảm thấy có chút vui sướng.
“Đúng… Thật sự khiến cho ta có chút không hiểu, dường như không giống như độc bình thường của nhân gian.” Lão Cốc chủ nhìn Tư Không Thu Trạm thật sâu.
“Có thể làm cho xung quang không thể đến gần ngươi cũng đã không phải bình thường, ta thấy hai vị này có thể tiếp cận ngươi khẳng định cũng không người tầm thường.” Lão Cốc chủ cười như không nhìn Bùi Mạch Ninh và Úy Kỳ Dương, lời nói có đầy ẩn ý khiến Bùi Mạch Ninh rùng mình.
“Vị cô nương này, sao không để lão phu bắt mạch một phen?” Lão cốc chủ như rất hứng thú thu lại chỉ bạc trên tay Tư Không Thu Trạm, rồi đặt xuống trên tay Bùi Mạch Ninh.
“Thê tử của ta như thế nào? Lần trước nàng bị té xỉu, trong cơ thể có chút độc trên người ta.” Tư Không Thu Trạm nhăn mày lại. Không phải hắn thắc mắc tại sao Cốc chủ lại nhìn ra thân phận nữ nhi của Bùi Mạch Ninh mà là nhớ đến chuyện lúc trước khiến hắn càng lo lắng hơn.
“Đúng là rất kỳ quái! Trong cơ thể vị cô nương này có độc, nhưng hôm nay độc trong cơ thể lại bài trừ không còn gì cả, thật sự khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt.” Ánh mắt lão Cốc chủ lúc đầu còn có chút ảm đạm sau đó lập tức sáng lên, dường như tìm được chuyện gì đó lý thú.
Bùi Mạch Ninh chịu không nổi giọng điệu này. Nàng không phải con người, sau khi linh hồn dung hợp dù bất luận loại độc nào đối với nàng mà nói cũng không có ảnh hưởng.
“Lão Cốc chủ, thật sự là kỳ quái như vậy sao?” Tô La hưng phấn, nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng của lão nhân gia như thế này.
“La nhi…” Nam tử ngồi một bên đột nhiên lại mở miệng nói chuyện giống như là không chịu đựng nổi, thanh âm của y đầy sự bất đắc dĩ.
Tô La nghe vậy lập tức ngượng ngùng cười, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn chạy đến trước mặt nam tử kia, trực tiếp ngồi trong lòng nam tử, đáng thương tội nghiệp nói: “Tướng công, ta chỉ tò mò thôi…”
Úy Kỳ Dương sớm đã thấy nhưng không thể nói, có chút khinh bỉ trừng mắt nhìn Tô La. Từ lúc trước đã nhìn quen nữ nhân này phía trước thì thế này sau lưng lại đổi thành cái khác, rõ ràng cùng nàng đấu đến mặt đỏ tai hồng, nhưng ở trước mặt Tần Nhạc lại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nhớ ngày đó bắt hắn đến Dược Vương Cốc cũng vì để khiến Tần Nhạc ghen.
Tần Nhạc bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc Tô La, y sớm đã quen với tính tình thê tử của mình như thế này rồi.
“Kỳ thực lúc trước vị công tử này đến Dược Vương Cốc chúng ta, ta đã cảm thấy cực kì có hứng thú chỉ hy vọng hắn ở lại nói chuyện một chút. Nhưng nhoáng một cái người liền chạy mất, bằng không chung ta đã sớm nghiên cứu ra không ít chuyện.” Tô La ghé vào trong lòng Tần Nhạc không chút khách khí nói.
Bùi Mạch Ninh nhướn mày, nhìn ra được địa vị của Tô La ở Dược Vương Cốc không thấp, liền hỏi kỹ: “Hiện tại loại độc này có phương pháp gì để giải toàn bộ không? Độc xâm nhập vào trong cơ thể, quả thật không phải ngày một ngày hai ngày có thể giải hết, có dược liệu gì cần thiết chúng ta cũng sẽ tận lực lấy được.”
Lời nói này khiến Tô La cao hứng, nàng đối với Bùi mạch Ninh nữ giả nam trang có cảm tình, không có chút giả dối nào so với những tiểu thư ở bên ngoài kia tốt hơn nhiều.
“Kỳ thực lão Cốc chủ đã mặc kệ mọi chuyện trong cốc từ lâu, trong cốc có một người thừa kế. Nếu hai người cùng nhau hợp tác phỏng chừng có thể tìm ra cách hóa giải nào đó.” Tô La không chút khách khí đem tin tức nói ra.
Cái này đừng nói là Bùi Mạch Ninh ngay cả Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương cũng có chút khó tin, danh tiếng của Dược Vương Cốc thập phần vang xa, nhưng chưa từng nghe nói Dược Vương Cốc có người thừa kế, người thừa kế này rốt cuộc là người ra sao?
Theo thời gian trôi qua, mày cốc chủ gắt gao nhăn lên. Nếu là như vậy, có vẻ như chẳng phải tin tức tốt gì đâu.
“Độc trong cơ thể vị công tử này… thật sự phức tạp, giống như trăm ngàn loại độc hỗn hợp thành, lại như từ đầu đến cuối chỉ có một loại độc, rất quái lạ.” Cốc chủ vừa vuốt chòm râu, vừa lẩm bẩm nói.
Lúc này, Tô La cũng lười cãi vã với Úy Kỳ Dương, hai mắt tỏa sáng tiêu sái đến bên người Cốc chủ: “Lão Cốc chủ, ngay cả lão cũng không có cách sao?”
Bộ dạng này của nàng ta làm cho người khác cảm thấy có chút vui sướng.
“Đúng… Thật sự khiến cho ta có chút không hiểu, dường như không giống như độc bình thường của nhân gian.” Lão Cốc chủ nhìn Tư Không Thu Trạm thật sâu.
“Có thể làm cho xung quang không thể đến gần ngươi cũng đã không phải bình thường, ta thấy hai vị này có thể tiếp cận ngươi khẳng định cũng không người tầm thường.” Lão Cốc chủ cười như không nhìn Bùi Mạch Ninh và Úy Kỳ Dương, lời nói có đầy ẩn ý khiến Bùi Mạch Ninh rùng mình.
“Vị cô nương này, sao không để lão phu bắt mạch một phen?” Lão cốc chủ như rất hứng thú thu lại chỉ bạc trên tay Tư Không Thu Trạm, rồi đặt xuống trên tay Bùi Mạch Ninh.
“Thê tử của ta như thế nào? Lần trước nàng bị té xỉu, trong cơ thể có chút độc trên người ta.” Tư Không Thu Trạm nhăn mày lại. Không phải hắn thắc mắc tại sao Cốc chủ lại nhìn ra thân phận nữ nhi của Bùi Mạch Ninh mà là nhớ đến chuyện lúc trước khiến hắn càng lo lắng hơn.
“Đúng là rất kỳ quái! Trong cơ thể vị cô nương này có độc, nhưng hôm nay độc trong cơ thể lại bài trừ không còn gì cả, thật sự khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt.” Ánh mắt lão Cốc chủ lúc đầu còn có chút ảm đạm sau đó lập tức sáng lên, dường như tìm được chuyện gì đó lý thú.
Bùi Mạch Ninh chịu không nổi giọng điệu này. Nàng không phải con người, sau khi linh hồn dung hợp dù bất luận loại độc nào đối với nàng mà nói cũng không có ảnh hưởng.
“Lão Cốc chủ, thật sự là kỳ quái như vậy sao?” Tô La hưng phấn, nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng của lão nhân gia như thế này.
“La nhi…” Nam tử ngồi một bên đột nhiên lại mở miệng nói chuyện giống như là không chịu đựng nổi, thanh âm của y đầy sự bất đắc dĩ.
Tô La nghe vậy lập tức ngượng ngùng cười, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn chạy đến trước mặt nam tử kia, trực tiếp ngồi trong lòng nam tử, đáng thương tội nghiệp nói: “Tướng công, ta chỉ tò mò thôi…”
Úy Kỳ Dương sớm đã thấy nhưng không thể nói, có chút khinh bỉ trừng mắt nhìn Tô La. Từ lúc trước đã nhìn quen nữ nhân này phía trước thì thế này sau lưng lại đổi thành cái khác, rõ ràng cùng nàng đấu đến mặt đỏ tai hồng, nhưng ở trước mặt Tần Nhạc lại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nhớ ngày đó bắt hắn đến Dược Vương Cốc cũng vì để khiến Tần Nhạc ghen.
Tần Nhạc bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc Tô La, y sớm đã quen với tính tình thê tử của mình như thế này rồi.
“Kỳ thực lúc trước vị công tử này đến Dược Vương Cốc chúng ta, ta đã cảm thấy cực kì có hứng thú chỉ hy vọng hắn ở lại nói chuyện một chút. Nhưng nhoáng một cái người liền chạy mất, bằng không chung ta đã sớm nghiên cứu ra không ít chuyện.” Tô La ghé vào trong lòng Tần Nhạc không chút khách khí nói.
Bùi Mạch Ninh nhướn mày, nhìn ra được địa vị của Tô La ở Dược Vương Cốc không thấp, liền hỏi kỹ: “Hiện tại loại độc này có phương pháp gì để giải toàn bộ không? Độc xâm nhập vào trong cơ thể, quả thật không phải ngày một ngày hai ngày có thể giải hết, có dược liệu gì cần thiết chúng ta cũng sẽ tận lực lấy được.”
Lời nói này khiến Tô La cao hứng, nàng đối với Bùi mạch Ninh nữ giả nam trang có cảm tình, không có chút giả dối nào so với những tiểu thư ở bên ngoài kia tốt hơn nhiều.
“Kỳ thực lão Cốc chủ đã mặc kệ mọi chuyện trong cốc từ lâu, trong cốc có một người thừa kế. Nếu hai người cùng nhau hợp tác phỏng chừng có thể tìm ra cách hóa giải nào đó.” Tô La không chút khách khí đem tin tức nói ra.
Cái này đừng nói là Bùi Mạch Ninh ngay cả Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương cũng có chút khó tin, danh tiếng của Dược Vương Cốc thập phần vang xa, nhưng chưa từng nghe nói Dược Vương Cốc có người thừa kế, người thừa kế này rốt cuộc là người ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.