Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh
Chương 127: Phiên Ngoại(1)
Bắc Li Dạ
24/01/2014
Trong đình viện ấm áp, Bùi
Mạch Ninh nằm ở trên giường, nhẹ giọng hát, dịu dàng vuốt khuôn mặt của
hai đứa trẻ đang ngủ say, khiến chúng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Kiều
Tiên Nhân nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế, khóe miệng của ông cũng
không khỏi cong lên nhu hòa cười.
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Bùi Mạch Ninh quay đầu, nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân, nàng nhu hòa cười một chút, ngón tay đặt ở trên môi, làm động tác “ suỵt” một tiếng, khiến ông ta dừng lại tại chỗ, còn bản thân mình thì từ trên giường ấm đứng dậy. Hai hài tử vừa mới chìm vào giấc ngủ, nàng không muốn bọn chúng bị đánh thức.
Ngắm nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, Thượng Kiều Tiên Nhân mỉm cười, tán đồng tùy tiện đi theo Bùi Mạch Ninh ra ngoài.
“Thượng Tiên lại đến đây nhìn bọn trẻ sao?” Bùi Mạch Ninh nhu hòa cười. Từ sau khi sinh con, nàng có vẻ như càng ngày càng tỏa ra khí chất của một người mẹ hiền, cả người có một luồn sáng mẫu tính nhàn nhạt của người mẹ.
Mấy ngày nay, Thượng Kiều Tiên Nhân thường hay đến đây. Nói thật, Bùi Mạch Ninh nếu muốn tìm hiểu chuyện gì, chỉ nhìn vào một chút khác biệt cũng đoán ra mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Bùi Chinh Vũ lúc nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân thì có cảm giác không sao hiểu nổi. Giống như ông đã nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân ở đâu đó rồi. Bùi Mạch Ninh lúc đầu nghe thấy vẫn chưa để tâm lắm, nhưng lúc nhìn thần sắc của Thượng Kiều Tiên Nhân nhìn các con của nàng thì nàng cũng đã hiểu ra nhiều chuyện.
Ngay cả ngoại tổ sống trên hải đảo xa xôi cũng đến Tư Không gia, đương nhiên là vì hai ngoại tôn của lão. Hiện tại, lão đối với Tư Không Thu Trạm đã không còn bất cứ thành kiến gì, ai nói chỉ có mẫu bằng tử quý, đối với đằng ngoại bên này thì phải nói là phụ bằng tử quý.
Bất quá, lão vẫn chưa gặp được nam nhân lúc trước mà Phù Nhi thích, chỉ biết thân phận của người đó hiện tại không phải tầm thường.
Bùi Mạch Ninh tỉ mỉ đánh giá Thượng Kiều Tiên Nhân, đột nhiên nhíu nhíu mày. Song bào thai mà nàng vừa sinh hạ, thoạt nhìn cũng có vài điểm giống với Thượng Kiều Tiên Nhân.
Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, ngay cả Bùi Mạch Ninh cũng hoảng sợ. Chẳng lẽ……..
“ Hai hài tử này hình như có duyên với ta, ta cũng rất thích chúng đấy!” Thượng Kiều Tiên Nhân ôn nhu cười, vẻ mặt nhu hòa kia giống như hai hài tử này là của ông ta vậy.
Bùi Mạch Ninh nghi hoặc không yên, kinh ngạc nhìn ông ta.
Thượng Kiều Tiên có vẻ như cảm thấy tầm mắt của Bùi Mạch Ninh, cuối cùng vẫn ôn nhu cười, thở dài nói: “Con thật thông minh, ta cũng nghĩ, chuyện này, con sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra. Dù sao vài ngày nay, hành động của ta hình như cũng đã quá lộ liễu.” Nhanh chóng ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng thở dài.
“Không biết ta có phải càng lớn tuổi thì càng muốn có tình thân hay không? Nhưng Thiên đế cũng từng khuyên qua ta, không cần quá cố chấp, hiện thời suy nghĩ, ta đúng là quá cố chấp, cũng bởi vậy mà mất đi người mình yêu thương nhất, “ Thượng Kiều Tiên Nhân chua sót cười, có vẻ như đang chìm vào trong những hồi ức đẹp nhất.
“Ta……” Tuy rằng đã đoán ra vài phần, nhưng nghe thấy chính miệng ông ta nói ra, Bùi Mạch Ninh vẫn còn có chút không tin được.
“Con là hài tử của ta và Phù Nhi.” Thượng Kiều Tiên Nhân thẳng thắn nói. Bùi Mạch Ninh nhất thời cả kinh, khó trách lúc trước ngoại tổ lại nói những lời như thế, thân phận như thế này đúng là không phải hạng tầm thường. Một người phàm sinh mệnh có hạn, nhưng lại có thể cùng một thượng tiên cao cao tại thượng trường sinh bất tử ở chung một chỗ thì đúng là một chuyện ly kì.
“Nhưng mà ta…” Nhưng nàng thực chất không phải là Bùi Mạch Ninh chân chính.
“Không, con đừng hoài nghi! Linh hồn của đứa nhỏ lúc trước đã theo số mệnh đi xuống Địa phủ, vì để cho thân thể của đứa nhỏ không bị tổn thương gì, ta đã tìm một chút linh hồn rót vào, con mới thật sự là thân thể chủ nhân của khối thân thể này.” Thượng Kiều Tiên Nhân nghiêm túc nói. Kỳ thực, ông khôngg phải không cần, chẳng qua lúc đó bắt đầu võng mê, nhưng dù như thế nào, ông cũng không thể để cho cốt nhục của mình chịu thương tổn.
Nói chuyện với Thượng Kiều Tiên Nhân cả buổi mà Bùi Mạch Ninh vẫn cảm thấy mơ hồ ~ Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cổ thân thể này vốn thuộc về của mình sao? Nhưng …..
“Con đừng suy nghĩ nhiều! Những việc này đều là số mệnh. Còn hiện tại, nhìn con cùng bọn nhỏ đều rất tốt, có hạnh phúc của mình, ta cũng muốn đi tìm hạnh phúc thuộc về ta.” Thượng Kiều Tiên đột nhiên mỉm cười, coi như ngộ ra đạo lý gì đó. Ông ta tươi cười như ánh mặt trời, không hề giống với một Thượng Kiều Tiên Nhân lúc trước.
“Phù nhi chuyển thế sống lại, ta cũng muốn đi tìm nàng. Lúc trước cũng bởi vì không chịu được việc nàng chết trước mặt ta, ta mới sa vào võng mê mà bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ. Hiện tại sẽ không như vậy, tâm ý đã quyết, ta sẽ kiên trì đến cùng.” Thượng Kiều Tiên Nhân sủng nịnh chạm vào mái tóc của Bùi Mạch Ninh, Bùi Mạch Ninh giờ phút này cũng cảm thấy u mê, nhưng cũng cảm nhận được tình phụ tử của Thượng Kiều Tiên Nhân đối với nàng. Nàng không khỏi mỉm cười, đúng vậy, sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Hiện thời, nàng cũng có cuộc sống của mình. Mặc dù đối với phụ thân tử trên trời rơi xuống này vẫn còn không được tự nhiên, nhưng cũng không sao cả. Nàng tử nhỏ không cha không mẹ, đã có lão gia tử cùng Mạn Di yêu thương, lại có các sư huynh cùng sư tỷ bên cạnh, bọn họ đối với nàng chẳng khác nào người thân trong một gia đình.
Bùi Mạch Ninh mỉm cười nhìn Thượng Kiều Tiên Nhân rời đi, cái gì cũng không nói cho đến khi có một vòng tay quen thuộc ôm lấy nàng, Bùi Mạch Ninh mới thích ý áp vào lồng ngực phía sau mình.
“Không tiếc nuối sao?” Thanh âm khàn khàn vang lên từ phía sau. Rất rõ ràng, chuyện vừa rồi hắn đã nghe thấy hết.
“Không biết, có chàng và các con, như vậy là đủ rồi.” Bùi Mạch Ninh khẽ cười nói.
Phía sau truyền đến một tiếng cười sung sướng, đồng thời có cả tiếng khóc trẻ con tình lại. Không thấy mẹ ở bên, chúng khóc nỉ non. Hai người lập tức vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, chiếu cố hai hài tử đang khóc rống kia. Cuộc sống như thế, kỳ thực như vậy đủ rồi.
Lại qua mấy ngày, trong Tư Không Phủ lại không ngớt tiếng cười vang lên. Nguyên lai là Tư Không Thu Nguyệt mang theo hài tử và trượng phu cùng trở về.
Xem ra vị trang chủ đại nhân kia cuối cùng cũng đã thành công chiếm được tâm của Tư Không Thu Nguyệt. Tiếp đó mấy ngày sau, đại môn của Tư Không gia luôn luôn đóng chặt. Nam tôn kia dù sao cũng là đệ nhất hoàng tử Thiên triều, bọn họ không muốn lại khúc mắc với hoàng tộc. Mấy ngày nay, Tư Không Giang đã lên kế hoạch đem toàn gia di chuyển đến một nơi thế ngoại đào nguyên thích hợp với bọn họ.
Nhưng vài vị các gia trưởng có vẻ như không vừa ý. Vì sao đều là nam tôn? Tuy rằng những hài tử này bọn họ đều thích cả, nhưng tam nam hài đều nghịch ngợm vô cùng, ô ..ô…bọn họ muố có một nữ oa… bọn họ muốn nữ tôn. Được rồi, xem ra Tư Không Thu Trạm cùng Bùi Mạch Ninhcòn phải tiếp tục cố gắng rồi!
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Bùi Mạch Ninh quay đầu, nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân, nàng nhu hòa cười một chút, ngón tay đặt ở trên môi, làm động tác “ suỵt” một tiếng, khiến ông ta dừng lại tại chỗ, còn bản thân mình thì từ trên giường ấm đứng dậy. Hai hài tử vừa mới chìm vào giấc ngủ, nàng không muốn bọn chúng bị đánh thức.
Ngắm nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, Thượng Kiều Tiên Nhân mỉm cười, tán đồng tùy tiện đi theo Bùi Mạch Ninh ra ngoài.
“Thượng Tiên lại đến đây nhìn bọn trẻ sao?” Bùi Mạch Ninh nhu hòa cười. Từ sau khi sinh con, nàng có vẻ như càng ngày càng tỏa ra khí chất của một người mẹ hiền, cả người có một luồn sáng mẫu tính nhàn nhạt của người mẹ.
Mấy ngày nay, Thượng Kiều Tiên Nhân thường hay đến đây. Nói thật, Bùi Mạch Ninh nếu muốn tìm hiểu chuyện gì, chỉ nhìn vào một chút khác biệt cũng đoán ra mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Bùi Chinh Vũ lúc nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân thì có cảm giác không sao hiểu nổi. Giống như ông đã nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân ở đâu đó rồi. Bùi Mạch Ninh lúc đầu nghe thấy vẫn chưa để tâm lắm, nhưng lúc nhìn thần sắc của Thượng Kiều Tiên Nhân nhìn các con của nàng thì nàng cũng đã hiểu ra nhiều chuyện.
Ngay cả ngoại tổ sống trên hải đảo xa xôi cũng đến Tư Không gia, đương nhiên là vì hai ngoại tôn của lão. Hiện tại, lão đối với Tư Không Thu Trạm đã không còn bất cứ thành kiến gì, ai nói chỉ có mẫu bằng tử quý, đối với đằng ngoại bên này thì phải nói là phụ bằng tử quý.
Bất quá, lão vẫn chưa gặp được nam nhân lúc trước mà Phù Nhi thích, chỉ biết thân phận của người đó hiện tại không phải tầm thường.
Bùi Mạch Ninh tỉ mỉ đánh giá Thượng Kiều Tiên Nhân, đột nhiên nhíu nhíu mày. Song bào thai mà nàng vừa sinh hạ, thoạt nhìn cũng có vài điểm giống với Thượng Kiều Tiên Nhân.
Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, ngay cả Bùi Mạch Ninh cũng hoảng sợ. Chẳng lẽ……..
“ Hai hài tử này hình như có duyên với ta, ta cũng rất thích chúng đấy!” Thượng Kiều Tiên Nhân ôn nhu cười, vẻ mặt nhu hòa kia giống như hai hài tử này là của ông ta vậy.
Bùi Mạch Ninh nghi hoặc không yên, kinh ngạc nhìn ông ta.
Thượng Kiều Tiên có vẻ như cảm thấy tầm mắt của Bùi Mạch Ninh, cuối cùng vẫn ôn nhu cười, thở dài nói: “Con thật thông minh, ta cũng nghĩ, chuyện này, con sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra. Dù sao vài ngày nay, hành động của ta hình như cũng đã quá lộ liễu.” Nhanh chóng ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng thở dài.
“Không biết ta có phải càng lớn tuổi thì càng muốn có tình thân hay không? Nhưng Thiên đế cũng từng khuyên qua ta, không cần quá cố chấp, hiện thời suy nghĩ, ta đúng là quá cố chấp, cũng bởi vậy mà mất đi người mình yêu thương nhất, “ Thượng Kiều Tiên Nhân chua sót cười, có vẻ như đang chìm vào trong những hồi ức đẹp nhất.
“Ta……” Tuy rằng đã đoán ra vài phần, nhưng nghe thấy chính miệng ông ta nói ra, Bùi Mạch Ninh vẫn còn có chút không tin được.
“Con là hài tử của ta và Phù Nhi.” Thượng Kiều Tiên Nhân thẳng thắn nói. Bùi Mạch Ninh nhất thời cả kinh, khó trách lúc trước ngoại tổ lại nói những lời như thế, thân phận như thế này đúng là không phải hạng tầm thường. Một người phàm sinh mệnh có hạn, nhưng lại có thể cùng một thượng tiên cao cao tại thượng trường sinh bất tử ở chung một chỗ thì đúng là một chuyện ly kì.
“Nhưng mà ta…” Nhưng nàng thực chất không phải là Bùi Mạch Ninh chân chính.
“Không, con đừng hoài nghi! Linh hồn của đứa nhỏ lúc trước đã theo số mệnh đi xuống Địa phủ, vì để cho thân thể của đứa nhỏ không bị tổn thương gì, ta đã tìm một chút linh hồn rót vào, con mới thật sự là thân thể chủ nhân của khối thân thể này.” Thượng Kiều Tiên Nhân nghiêm túc nói. Kỳ thực, ông khôngg phải không cần, chẳng qua lúc đó bắt đầu võng mê, nhưng dù như thế nào, ông cũng không thể để cho cốt nhục của mình chịu thương tổn.
Nói chuyện với Thượng Kiều Tiên Nhân cả buổi mà Bùi Mạch Ninh vẫn cảm thấy mơ hồ ~ Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cổ thân thể này vốn thuộc về của mình sao? Nhưng …..
“Con đừng suy nghĩ nhiều! Những việc này đều là số mệnh. Còn hiện tại, nhìn con cùng bọn nhỏ đều rất tốt, có hạnh phúc của mình, ta cũng muốn đi tìm hạnh phúc thuộc về ta.” Thượng Kiều Tiên đột nhiên mỉm cười, coi như ngộ ra đạo lý gì đó. Ông ta tươi cười như ánh mặt trời, không hề giống với một Thượng Kiều Tiên Nhân lúc trước.
“Phù nhi chuyển thế sống lại, ta cũng muốn đi tìm nàng. Lúc trước cũng bởi vì không chịu được việc nàng chết trước mặt ta, ta mới sa vào võng mê mà bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ. Hiện tại sẽ không như vậy, tâm ý đã quyết, ta sẽ kiên trì đến cùng.” Thượng Kiều Tiên Nhân sủng nịnh chạm vào mái tóc của Bùi Mạch Ninh, Bùi Mạch Ninh giờ phút này cũng cảm thấy u mê, nhưng cũng cảm nhận được tình phụ tử của Thượng Kiều Tiên Nhân đối với nàng. Nàng không khỏi mỉm cười, đúng vậy, sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Hiện thời, nàng cũng có cuộc sống của mình. Mặc dù đối với phụ thân tử trên trời rơi xuống này vẫn còn không được tự nhiên, nhưng cũng không sao cả. Nàng tử nhỏ không cha không mẹ, đã có lão gia tử cùng Mạn Di yêu thương, lại có các sư huynh cùng sư tỷ bên cạnh, bọn họ đối với nàng chẳng khác nào người thân trong một gia đình.
Bùi Mạch Ninh mỉm cười nhìn Thượng Kiều Tiên Nhân rời đi, cái gì cũng không nói cho đến khi có một vòng tay quen thuộc ôm lấy nàng, Bùi Mạch Ninh mới thích ý áp vào lồng ngực phía sau mình.
“Không tiếc nuối sao?” Thanh âm khàn khàn vang lên từ phía sau. Rất rõ ràng, chuyện vừa rồi hắn đã nghe thấy hết.
“Không biết, có chàng và các con, như vậy là đủ rồi.” Bùi Mạch Ninh khẽ cười nói.
Phía sau truyền đến một tiếng cười sung sướng, đồng thời có cả tiếng khóc trẻ con tình lại. Không thấy mẹ ở bên, chúng khóc nỉ non. Hai người lập tức vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, chiếu cố hai hài tử đang khóc rống kia. Cuộc sống như thế, kỳ thực như vậy đủ rồi.
Lại qua mấy ngày, trong Tư Không Phủ lại không ngớt tiếng cười vang lên. Nguyên lai là Tư Không Thu Nguyệt mang theo hài tử và trượng phu cùng trở về.
Xem ra vị trang chủ đại nhân kia cuối cùng cũng đã thành công chiếm được tâm của Tư Không Thu Nguyệt. Tiếp đó mấy ngày sau, đại môn của Tư Không gia luôn luôn đóng chặt. Nam tôn kia dù sao cũng là đệ nhất hoàng tử Thiên triều, bọn họ không muốn lại khúc mắc với hoàng tộc. Mấy ngày nay, Tư Không Giang đã lên kế hoạch đem toàn gia di chuyển đến một nơi thế ngoại đào nguyên thích hợp với bọn họ.
Nhưng vài vị các gia trưởng có vẻ như không vừa ý. Vì sao đều là nam tôn? Tuy rằng những hài tử này bọn họ đều thích cả, nhưng tam nam hài đều nghịch ngợm vô cùng, ô ..ô…bọn họ muố có một nữ oa… bọn họ muốn nữ tôn. Được rồi, xem ra Tư Không Thu Trạm cùng Bùi Mạch Ninhcòn phải tiếp tục cố gắng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.