Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh
Chương 66: Tinh phong huyết vũ
Bắc Li Dạ
12/12/2013
Nhiều ngay trôi qua, Bùi Mạch Ninh vẫn chưa có tin tức gì từ chỗ Tư
Không Thu Nguyệt. Lúc gặp lại nàng ta một lần nữa, trên khuôn mặt xinh
đẹp tràn đầy sầu bi. Nữ nhân u sầu, nguyên nhân chỉ có một, đó là vì nam nhân.
Bùi Mạch Ninh nghe nói Hoàng Phủ Kỳ vì được đến quyền thế đã không tiếc cưới liền vài vị tiểu thư của các quan đại thần, bao gồm con gái của Thừa Tướng. Thừa Tướng thậm chí đã có lần gây sức ép với Hoàng Phủ Kỳ, muốn hắn phế hậu lập con gái của ông ta lên thay.
Nàng không biết Hoàng Phủ Kỳ kia rốt cuộc có tham vọng lớn thế nào, nhưng chẳng lẽ hắn không có chút đau lòng nào sao khi nhìn thấy nữ nhân của mình đau khổ u sầu như thế này?
“Tẩu tử, thực xin lỗi, ta không thể giúp đến tẩu được việc gì! Hắn nhất định muốn chiếm hết lấy gia sản của Bùi gia! Ta sẽ giúp các người chạy trốn khỏi hoàng cung.” Tư Không Thu Nguyệt nở cười khổ, lông mi khẽ run, ánh mắt sớm đã thất thần.
“Không sao! Ta có thể dễ dàng mang họ đi, nhưng mà Thu Nguyệt này, nếu thật sự khó chịu như vậy, muội hãy đi cùng với chúng ta đi.” Đây là lần đầu tiên kêu nàng kêu tục danh của cô em chồng này. Hiện tại Thu Nguyệt đang là lúc đau thương nhất, chính nàng lại không thể giúp gì được.
Tư Không Thu Nguyệt ngước mắt, dùng cung trang hoa lệ che khuất đôi mắt u sầu, mấp máy môi nói: “Kỳ thực hắn chẳng phải không yêu ta, chính là hắn cũng yêu quyền thế giống như vậy! Hắn nói, cưới những người đó, hắn đều không có chạm qua, nói ta không phải buồn vì những chuyện đó! Nhưng, hắn lại không biết, ngay cả như vậy, lúc ta chính mắt thấy hắn cưới người khác, ta muốn chính là chúng ta cùng nhau chấp tay chi thủ một đời một thế! Vì hắn, ta thậm chí cam nguyện ở lại nơi hậu cung đen tối này, mà hiện tại, ta cũng chẳng biết tại sao ta lại ở đây nữa!” Nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ trong lòng bàn tay của nàng. Nàng nỉ non không tiếng động, nhưng cũng không có nửa điểm oán hận, bởi vì hết thảy đều là nàng gieo gió gặt bảo, tự nhận là hắn có thể vì nàng thay đổi. Nhưng, sự thật chứng minh nàng đã thua.
“Haizza, đi theo ta đi, Thu Nguyệt! Nhà giam như vậy, muội không thích hợp đâu.” Nàng cùng đại ca của nàng giống nhau, đều là người có kiêu ngạo tự tôn. Người Tư Không gia vốn dĩ không nên bị cầm tù trong hoàng cung u tối này?
Tư Không Thu Nguyệt mím môi cười cười, lau đi lệ trên mặt, nói: “Tẩu tử, tẩu không cần lo lắng cho ta! Ta biết mình nên làm gì bây giờ. Chúng ta vẫn nên đưa Bùi bá phụ ra khỏi hoàng cung! Có lẽ sắp tới trong Kinh đô có trận tinh phong huyết vũ xảy ra! Cũng may hắn tạm thời vẫn chưa động được đến Tư Không gia, bằng không, cho dù là liều mạng, ta cũng sẽ khiến hắn không bao giờ động được đến người nhà của ta.” Giờ phút này, trong mắt Thu Nguyệt có một sự quyết tâm đằng đằng sát khí. Đây mới chính là người của Tư Không gia muội muội ruột thịt của Tư Không Thu Trạm, đúng không?
Căn bản không có bất cứ chứng cứ phạm tội gì, hết thảy đều là hoàng đế ngậm máu phun ngườ vu oan giá họa cho Bùi gia, Bùi Mạch Ninh đương nhiên không chấp nhận chuyện cứ ở trong hoàng cung này. Suốt đêm, nàng đã tìm thấy Bùi Mặc Vân. Suy nghĩ của đại ca và nàng là giống nhau. Cơ nghiệp của Bùi gia chính là do một tay người của Bùi gia tạo dựng nên, không sợ hoàng đế nuốt vào, chỉ sợ hắn nuốt vào lại nuốt không trôi. Thương trường không phải hoàng đế hô phong hoán vũ là có thể điều khiển được.
Bùi Chính Vũ cũng chính bởi chuyện này mà ho khan liên tục. Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ, đành phải làm ông ngất đi, rồi mới đưa xuất cung. Giống như ngay từ đầu nàng đã nói, mang bọn họ ra ngoài, quả thực là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng mà có một chuyện xảy ra. Ngay ngày hôm sau, nàng chợt nghe thấy tin tức nói Hoàng Phủ Kỳ phế truất hoàng hậu đương thời, lập nữ nhi của Thừa tướng lên làm hậu. Mà trong chính xế chiều hôm đó, phế hậu biến mất mà không ai biết. Hơn nữa,Tư Không gia từ nay về sau với hoàng thất chỉ như người xa lạ, người Tư Không gia vốn dĩ đã không thích quan hệ cùng với hoàng tộc, cũng không ít tu chân sĩ có mối quan hệ với Tư Không gia không thích dây dưa với hoàng triều. Giống như Tư Không Thu Nguyệt đã nói trước đó, Kinh đô lại sắp nổi lên tinh phong huyết vũ.
Bất quá, hết thảy những chuyện này chẳng liên quan gì đến Bùi Mạch Ninh. Giờ khắc này, bọn họ đã rời khỏi Kinh đô rồi.
Khi nghe thấy Tư Không Thu Nguyệt mất tích, nàng thực sự muốn lên đường đi tìm nàng ta, nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không hề có, đến cả người của Tư Không gia cũng không biết nàng đi nơi nào. Tư Không Giang tức giận vô cùng cũng là điều hiển nhiên, đây chính là nữ nhi yêu thương bảo bối duy nhất của ông mà.
Bùi Mặc Hải gửi thư bảo bọn họ đi Dược Vương Cốc tránh tạm, Hắn vốn là người thừa kế của Dược Vương Cốc, đương nhiên là có quyền này.
Trăng sao lấp lánh in hình đáy nước, Dược Vương Cốc bởi vì có người đến mà trở nên hết sức náo nhiệt. Bùi Chính Vũ tuy tức giận nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi bất đắc dĩ. Kinh đô giờ này có lẽ đã phát hiện ra bọn họ bỏ trốn.
Thân thể của Bùi Chính Vũ vì ở trong lãnh cung suốt một thời gian dài cho nên không được tốt lắm. Thường thường thì sẽ ho khan, cũng may Bùi Mặc Hải có đầy đủ dược liệu, bằng không thật sự không biết sẽ tạo thành bệnh gì nguy hiểm cho tính mạng.
Người của Bùi gia và Phong Khinh Tuyệt chung đụng cũng không đến nỗi tệ. Phong Khinh Tuyệt vốn đã như yêu nghiệt, lại khá giống nàng, cái gì cũng có đầy đủ thiên phú. Gần như mỗi ngày đều có người tìm hắn chơi cờ hoặc là nghiên cứu dược liệu. Phong Khinh Tuyệt ngẫu nhiên đều ứng phó dễ dàng. Thỉnh thoảng hắn còn ghé xuống Địa ngục giải quyết nhiều chuyện tình mà không ai biết. Còn nàng, giờ đây thân thể đã hoàn hảo, trước mắt cần thu thập các mảnh hoa tai Lưu Quang, giải quyết sự tình ở đây rồi mới có thẻ trở về Địa phủ được.
Hoa rơi xuống, từng cánh nhỉ vương trên áo của nàng, tựa như một hồi mưa cánh hoa, giống như giúp nàng làm một lễ tẩy trần.
Bùi Mạch Ninh trầm ngâm nhìn dòng suối trước mắt, sau một lúc lâu liền thở dài, ánh mắt khẽ dịch chuyển, phát hiện phía sau có người đi đến.
“Vì sao lại thở dài? Là sợ hãi bị cha phát hiện? Hay là sợ phu quân kia của ngươi gặp chuyện không may?”Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Đó là ngữ khí đặc trưng của Bùi Mặc Hải, không có ôn nhu đối với nàng như trong dĩ vãng, thanh âm chất vấn có phần trào phúng.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi, tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng khi nghe ngữ khí của hắn xa lạ như vậy.
“Ta biết huynh đã phát hiện ra! Kỳ thực, ta nên sớm nói mới phải.” Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ thở dài, đối với người Bùi gia, nàng sẽ không nói qua loa coi như cho xong đâu!
Xoay người lại, con ngươi trong trẻo đối diện với Bùi Mặc Hải, lạnh nhạt mở miệng: “Đúng vậy, ta xác thực không phải Bùi Mạch Ninh chân chính! Huynh không đoán được có phải không?Kỳ thưc, từ lúc Bùi Mạch Ninh nhảy xuống hồ tự sát ngày đó, nàng ấy đã chết rồi.”
Cả người Bùi Mặc Hải hơi chấn động, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập, cho dù là trong lòng sớm đã đoán ra, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói vậy, hắn vẫn nhịn không được mà run sợ.
“Không thể ngờ……” Ngữ khí của hắn cứng ngắc, lập tức lại nhìn chằm chằm vào nàng: “Một khi đã như vậy, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao còn muốn chiếm lấy thân thể của muội muội ta?” Hắn tức giận, trong mắt lại hiện lên sự nghi kỵ.
Một vài ngày ở chung này, hắn cũng đã quen với sự có mặt của nàng. Nàng ôn nhu gọi hắn là ‘nhị ca’, hắn cũng không thờ ơ mà đáp lại. Chuyện này thật sự là có lỗi với muội muội chân thực xấu số kia của hắn.
“Kỳ thực thân phận của ta rất đặc thù, có chuyện bất đắc dĩ phải tiến vào một thân thể phù hợp. Hơn nữa, huynh có thể yên tâm, tiểu muội của huynh đã được ta đưa đến một thời không khác.” Bùi Mạch Ninh kiên định nói. Lúc trước, nàng an bải cho ‘Bùi Mạch Ninh’ đến thể kỉ hai mươi mốt, để nàng ta mang theo cả ký ức kiếp này. Như vậy, cũng coi như là được sống lại thêm một lần nữa, đúng không?
Bùi Mạch Ninh nghe nói Hoàng Phủ Kỳ vì được đến quyền thế đã không tiếc cưới liền vài vị tiểu thư của các quan đại thần, bao gồm con gái của Thừa Tướng. Thừa Tướng thậm chí đã có lần gây sức ép với Hoàng Phủ Kỳ, muốn hắn phế hậu lập con gái của ông ta lên thay.
Nàng không biết Hoàng Phủ Kỳ kia rốt cuộc có tham vọng lớn thế nào, nhưng chẳng lẽ hắn không có chút đau lòng nào sao khi nhìn thấy nữ nhân của mình đau khổ u sầu như thế này?
“Tẩu tử, thực xin lỗi, ta không thể giúp đến tẩu được việc gì! Hắn nhất định muốn chiếm hết lấy gia sản của Bùi gia! Ta sẽ giúp các người chạy trốn khỏi hoàng cung.” Tư Không Thu Nguyệt nở cười khổ, lông mi khẽ run, ánh mắt sớm đã thất thần.
“Không sao! Ta có thể dễ dàng mang họ đi, nhưng mà Thu Nguyệt này, nếu thật sự khó chịu như vậy, muội hãy đi cùng với chúng ta đi.” Đây là lần đầu tiên kêu nàng kêu tục danh của cô em chồng này. Hiện tại Thu Nguyệt đang là lúc đau thương nhất, chính nàng lại không thể giúp gì được.
Tư Không Thu Nguyệt ngước mắt, dùng cung trang hoa lệ che khuất đôi mắt u sầu, mấp máy môi nói: “Kỳ thực hắn chẳng phải không yêu ta, chính là hắn cũng yêu quyền thế giống như vậy! Hắn nói, cưới những người đó, hắn đều không có chạm qua, nói ta không phải buồn vì những chuyện đó! Nhưng, hắn lại không biết, ngay cả như vậy, lúc ta chính mắt thấy hắn cưới người khác, ta muốn chính là chúng ta cùng nhau chấp tay chi thủ một đời một thế! Vì hắn, ta thậm chí cam nguyện ở lại nơi hậu cung đen tối này, mà hiện tại, ta cũng chẳng biết tại sao ta lại ở đây nữa!” Nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ trong lòng bàn tay của nàng. Nàng nỉ non không tiếng động, nhưng cũng không có nửa điểm oán hận, bởi vì hết thảy đều là nàng gieo gió gặt bảo, tự nhận là hắn có thể vì nàng thay đổi. Nhưng, sự thật chứng minh nàng đã thua.
“Haizza, đi theo ta đi, Thu Nguyệt! Nhà giam như vậy, muội không thích hợp đâu.” Nàng cùng đại ca của nàng giống nhau, đều là người có kiêu ngạo tự tôn. Người Tư Không gia vốn dĩ không nên bị cầm tù trong hoàng cung u tối này?
Tư Không Thu Nguyệt mím môi cười cười, lau đi lệ trên mặt, nói: “Tẩu tử, tẩu không cần lo lắng cho ta! Ta biết mình nên làm gì bây giờ. Chúng ta vẫn nên đưa Bùi bá phụ ra khỏi hoàng cung! Có lẽ sắp tới trong Kinh đô có trận tinh phong huyết vũ xảy ra! Cũng may hắn tạm thời vẫn chưa động được đến Tư Không gia, bằng không, cho dù là liều mạng, ta cũng sẽ khiến hắn không bao giờ động được đến người nhà của ta.” Giờ phút này, trong mắt Thu Nguyệt có một sự quyết tâm đằng đằng sát khí. Đây mới chính là người của Tư Không gia muội muội ruột thịt của Tư Không Thu Trạm, đúng không?
Căn bản không có bất cứ chứng cứ phạm tội gì, hết thảy đều là hoàng đế ngậm máu phun ngườ vu oan giá họa cho Bùi gia, Bùi Mạch Ninh đương nhiên không chấp nhận chuyện cứ ở trong hoàng cung này. Suốt đêm, nàng đã tìm thấy Bùi Mặc Vân. Suy nghĩ của đại ca và nàng là giống nhau. Cơ nghiệp của Bùi gia chính là do một tay người của Bùi gia tạo dựng nên, không sợ hoàng đế nuốt vào, chỉ sợ hắn nuốt vào lại nuốt không trôi. Thương trường không phải hoàng đế hô phong hoán vũ là có thể điều khiển được.
Bùi Chính Vũ cũng chính bởi chuyện này mà ho khan liên tục. Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ, đành phải làm ông ngất đi, rồi mới đưa xuất cung. Giống như ngay từ đầu nàng đã nói, mang bọn họ ra ngoài, quả thực là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng mà có một chuyện xảy ra. Ngay ngày hôm sau, nàng chợt nghe thấy tin tức nói Hoàng Phủ Kỳ phế truất hoàng hậu đương thời, lập nữ nhi của Thừa tướng lên làm hậu. Mà trong chính xế chiều hôm đó, phế hậu biến mất mà không ai biết. Hơn nữa,Tư Không gia từ nay về sau với hoàng thất chỉ như người xa lạ, người Tư Không gia vốn dĩ đã không thích quan hệ cùng với hoàng tộc, cũng không ít tu chân sĩ có mối quan hệ với Tư Không gia không thích dây dưa với hoàng triều. Giống như Tư Không Thu Nguyệt đã nói trước đó, Kinh đô lại sắp nổi lên tinh phong huyết vũ.
Bất quá, hết thảy những chuyện này chẳng liên quan gì đến Bùi Mạch Ninh. Giờ khắc này, bọn họ đã rời khỏi Kinh đô rồi.
Khi nghe thấy Tư Không Thu Nguyệt mất tích, nàng thực sự muốn lên đường đi tìm nàng ta, nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không hề có, đến cả người của Tư Không gia cũng không biết nàng đi nơi nào. Tư Không Giang tức giận vô cùng cũng là điều hiển nhiên, đây chính là nữ nhi yêu thương bảo bối duy nhất của ông mà.
Bùi Mặc Hải gửi thư bảo bọn họ đi Dược Vương Cốc tránh tạm, Hắn vốn là người thừa kế của Dược Vương Cốc, đương nhiên là có quyền này.
Trăng sao lấp lánh in hình đáy nước, Dược Vương Cốc bởi vì có người đến mà trở nên hết sức náo nhiệt. Bùi Chính Vũ tuy tức giận nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi bất đắc dĩ. Kinh đô giờ này có lẽ đã phát hiện ra bọn họ bỏ trốn.
Thân thể của Bùi Chính Vũ vì ở trong lãnh cung suốt một thời gian dài cho nên không được tốt lắm. Thường thường thì sẽ ho khan, cũng may Bùi Mặc Hải có đầy đủ dược liệu, bằng không thật sự không biết sẽ tạo thành bệnh gì nguy hiểm cho tính mạng.
Người của Bùi gia và Phong Khinh Tuyệt chung đụng cũng không đến nỗi tệ. Phong Khinh Tuyệt vốn đã như yêu nghiệt, lại khá giống nàng, cái gì cũng có đầy đủ thiên phú. Gần như mỗi ngày đều có người tìm hắn chơi cờ hoặc là nghiên cứu dược liệu. Phong Khinh Tuyệt ngẫu nhiên đều ứng phó dễ dàng. Thỉnh thoảng hắn còn ghé xuống Địa ngục giải quyết nhiều chuyện tình mà không ai biết. Còn nàng, giờ đây thân thể đã hoàn hảo, trước mắt cần thu thập các mảnh hoa tai Lưu Quang, giải quyết sự tình ở đây rồi mới có thẻ trở về Địa phủ được.
Hoa rơi xuống, từng cánh nhỉ vương trên áo của nàng, tựa như một hồi mưa cánh hoa, giống như giúp nàng làm một lễ tẩy trần.
Bùi Mạch Ninh trầm ngâm nhìn dòng suối trước mắt, sau một lúc lâu liền thở dài, ánh mắt khẽ dịch chuyển, phát hiện phía sau có người đi đến.
“Vì sao lại thở dài? Là sợ hãi bị cha phát hiện? Hay là sợ phu quân kia của ngươi gặp chuyện không may?”Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Đó là ngữ khí đặc trưng của Bùi Mặc Hải, không có ôn nhu đối với nàng như trong dĩ vãng, thanh âm chất vấn có phần trào phúng.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi, tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng khi nghe ngữ khí của hắn xa lạ như vậy.
“Ta biết huynh đã phát hiện ra! Kỳ thực, ta nên sớm nói mới phải.” Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ thở dài, đối với người Bùi gia, nàng sẽ không nói qua loa coi như cho xong đâu!
Xoay người lại, con ngươi trong trẻo đối diện với Bùi Mặc Hải, lạnh nhạt mở miệng: “Đúng vậy, ta xác thực không phải Bùi Mạch Ninh chân chính! Huynh không đoán được có phải không?Kỳ thưc, từ lúc Bùi Mạch Ninh nhảy xuống hồ tự sát ngày đó, nàng ấy đã chết rồi.”
Cả người Bùi Mặc Hải hơi chấn động, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập, cho dù là trong lòng sớm đã đoán ra, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói vậy, hắn vẫn nhịn không được mà run sợ.
“Không thể ngờ……” Ngữ khí của hắn cứng ngắc, lập tức lại nhìn chằm chằm vào nàng: “Một khi đã như vậy, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao còn muốn chiếm lấy thân thể của muội muội ta?” Hắn tức giận, trong mắt lại hiện lên sự nghi kỵ.
Một vài ngày ở chung này, hắn cũng đã quen với sự có mặt của nàng. Nàng ôn nhu gọi hắn là ‘nhị ca’, hắn cũng không thờ ơ mà đáp lại. Chuyện này thật sự là có lỗi với muội muội chân thực xấu số kia của hắn.
“Kỳ thực thân phận của ta rất đặc thù, có chuyện bất đắc dĩ phải tiến vào một thân thể phù hợp. Hơn nữa, huynh có thể yên tâm, tiểu muội của huynh đã được ta đưa đến một thời không khác.” Bùi Mạch Ninh kiên định nói. Lúc trước, nàng an bải cho ‘Bùi Mạch Ninh’ đến thể kỉ hai mươi mốt, để nàng ta mang theo cả ký ức kiếp này. Như vậy, cũng coi như là được sống lại thêm một lần nữa, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.