Chương 13: GẶP LẠI
B•Harm
04/07/2023
Trong mơ, Châu Thư Nhiên nhìn thấy hình ảnh bản thân chạy khắp nơi vay tiền rồi lúc về đến nhà thì mẹ với
dù đều nằm trong vũng máu. Trời mưa tầm tã trút xuống, dòng nước mưa
trộn lẫn máu chảy xiết, Châu Thư Nhiên sụp xuống khóc khản cả cổ rồi
ngất đi. Xong cô cảm thấy bản thân rất đau đớn đặc biệt phần đầu, nó đau như muốn nổ tung vậy ! Sự sỡ hãi và đau đớn khiến Châu Thư Nhiên giật
mình bật dậy.
Lúc này bản thân cô vẫn chưa xác định mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy đầu tê tê, hơi choáng, căn phòng trước mặt cứ mờ mờ ảo ảo... Cô dùng tay gõ nhẹ vào trán, hình ảnh trước mắt nhờ vậy mà rõ hơn nhưng đầu lại đau hơn.
" Đây là đâu? "
Châu Thư Nhiên liếc ánh mắt ngờ vực nhìn căn phòng rộng lớn xa hoa, tầm mắt cô thực sự không đủ để nhìn hết căn phòng này. Tone chủ đạo ở đây là màu trắng, rất ít màu đen và xám pha vào khiến người ta cảm giác tới một nơi là 'nhà xác'. Châu Thư Nhiên không khỏi rùng mình một cái, bước chân xuống giường tìm lối ra, nơi đây có quầy bar, tủ sách, giường, bàn làm việc,... đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà không khỏi khiến cô nghi ngờ suy nghĩ của bản thân
" Là phòng hay nhà? "
Sau một lúc lần mò, cô tìm thấy cánh cửa gỗ màu trắng đang đóng lại, không nghĩ nhiều Châu Thư Nhiên liền chạy lại muốn ra ngoài. Nhưng khi vừa chạm tay vào cửa thì có một lực bên ngoài mở vào khiến cánh cửa đập vào cạnh vai của cô.
Đau quá! Tên khốn nào vậy?
Lực cửa tuy không mạnh nhưng nó va vào người của một cô gái bé nhỏ như Châu Thư Nhiên thì đau điếng ! Tiếng rên khẽ của cô đã thu hút người vừa mở cửa, anh ta đi đến gần rồi cúi xuống nhìn chămd chằm vào cô. Cảm giác có người đang nhìn mình rất mãnh liệt, Châu Thư Nhiên ngẩng đầu lên định chửi thì lời chửi đang chuẩn bị đã bỗng chốc biến thành câu hỏi
" Là anh? "
"Ừ " Anh lạnh nhath đáp lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Châu Thư Nhiên không rời
Bỗng cô nhảy dựng lên, ánh mắt long lanh vui sướng
" Anh cũng bị cái tên đầu đinh to lớn kia bắt đến đây đúng không ? Vậy anh có biết người đúng đầu ở đây là ai không? "
Bình thường khi gặp cảnh này Bạch Tử Hàn sẽ giết chết luôn chứ không bao giờ để người đối diện hỏi liên tiếp như vậy. Nhưng không hiểu sao, trong người anh ta có một cái lực gì đó kéo anh ta lại ngăn không cho ra tay lại còn ép phải phối hợp diễn chung. Bạch Tử Hàn cố gắng tìm ra cái thứ cảm xúc đó nhưng không được, cứ thế anh mấp máy môi nói:
" Tôi không biết... "
Châu Thư Nhiên thấy mặt anh hơi đờ đẫn cô tưởng anh cũng bị dọa sợ rồi bèn kéo kéo tay anh cất giọng nói nhỏ
" Đừng sợ, anh là con trai không được sợ, phải mạnh mẽ lên ! "
Nghe cô nói vậy ánh mắt anh tối lại. Cái gì mà sợ hãi ? Boss của tổ chức KingTom giờ đây đang ngồi dưới sàn nhà nghe cô gái phía trước luyên thuyên một tràng dài, không hiểu sao anh lại không cảm thấy phiền như lần đầu gặp nữa...
" Này, dạo này anh trẻ lên à, lần trước tôi nhìn anh như kiểu ông chú vậy! Hahaa... "
" Im đi " Bạch Tử Hàn quay luôn sang, ánh mắt hình viên đạn lườm Châu Thư Nhiên đang ôm bụng cười. Cái con bé ngốc nghếch, ngu xuẩn!
Bỗng dưng cô không cười nữa, đứng dậy rồi kéo kéo tay ạnh
" Đi thôi "
Bạch Tử Hàn: ?????
Thấy anh ngơ ngác nhìn cô khẽ vỗ hai cái lên má anh rồi dùng giọng như người mẹ dỗ con
" Ngoan, đứng dậy đi thôi, tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây, nhé? "
Bạch Tử Hàn tức muốn ộc máu, đến mẹ anh ta còn chưa bao giờ dám nói kiểu này trước mặt anh mà giờ lại bị một con nhóc dỗ dành ! Mẹ kiếp, đúng là điên thật ! Nhưng anh vẫn đứng dậy, lại là cái cảm xúc như vừa nãy, nó lâng lâng, có chút thích thú và... dựa dẫm. Bạch Tử Hàn gào thét bên nội tâm không thôi, rốt cuộc bản thân anh bị trúng gì rồi mà giờ lại còn phối hợp ngoan ngoãn đứng dậy để Châu Thư Nhiên dắt tay đi ra khỏi phòng mình.
" Anh tên là gì? " Hai người men theo dọc hành lang mà tìm đường xuống, vì bầu không khí quá lạnh cộng thêm không một tiếng nói khiến Châu Thư Nhiên hơi mất tự nhiên nên cô đã lên tiếng hỏi trước
" Bạch Tử Hàn "
" À, tên anh hay thật! "
Lại là bầu không khí yên lặng, ngượng ngùng. Châu Thư Nhiên thì rối loạn khi càng đi cảm giác càng lạc, đây là cái chỗ quỷ gì mà rộng lớn vâng vẻ quá vậy? Cô liếc nhìn người đàn ông phía sau mình đang dắt, mặt anh không biểu cảm mà chỉ ngoan ngoãn để cô dắt đi qua đi lại ở trong nhà anh! Ừ, nó là nhà anh. Đường đường là chủ của cả tòa lâi đài nguy nga này nhưng giờ Bạch Tử Hàn lại bị dắt đi bởi một cô nhóc không biết đường, anh buồn cười mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ mặc kệ cô. Anh đang không biết có nên gợi ý cho cô nhóc này chút không thì thấy tay mình bị kéo rồi cả người anh bị kéo theo vào một góc khuất trên hành lang.
Do có một tên mặc áo đen đang đi ve3 hướng này nên Châu Thư Nhiên giật mình vội kéo người đàn ông phía sau vào chỗ trốn. Vì không để ý kĩ nên đầu va mạnh vào ngực Bạch Tử Hàn đến choáng. Anh thấy vậy thì khẽ xoa đầu cô làm mái tóc rối tung lên
" Đừng quậy! " Châu Thư Nhiên giơ tay làm kí hiệu trật tự rồi nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở, lòng thầm cầu mong tên kia không thấy hai người đang trốn.
Bạch Tử Hàn ở phía sau vừa ngửi mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ của cô gái đang đứng sát anh vừa thầm cầu mong như cô. Nhưng anh lại mong tên đó không thấy chứ hắn mà thấy cảnh anh bị dắt đi rồi lại bị keoa đi trốn thì mai tiếng tăm anh gây dựng bao lâu nay sẽ bị hủy hoại mất.
Châu Thư Nhiên cũng cảm nhận được mùi hương nam tính, có chút mùi tanh của máu từ người phía sau nhưng lúc này cô cũng kệ, chỉ căng thẳng mong sao người kia đi nhanh nhanh chút để cô còn ra chứ ở trong cái góc khuất này nóng quá!
Lúc này bản thân cô vẫn chưa xác định mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy đầu tê tê, hơi choáng, căn phòng trước mặt cứ mờ mờ ảo ảo... Cô dùng tay gõ nhẹ vào trán, hình ảnh trước mắt nhờ vậy mà rõ hơn nhưng đầu lại đau hơn.
" Đây là đâu? "
Châu Thư Nhiên liếc ánh mắt ngờ vực nhìn căn phòng rộng lớn xa hoa, tầm mắt cô thực sự không đủ để nhìn hết căn phòng này. Tone chủ đạo ở đây là màu trắng, rất ít màu đen và xám pha vào khiến người ta cảm giác tới một nơi là 'nhà xác'. Châu Thư Nhiên không khỏi rùng mình một cái, bước chân xuống giường tìm lối ra, nơi đây có quầy bar, tủ sách, giường, bàn làm việc,... đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà không khỏi khiến cô nghi ngờ suy nghĩ của bản thân
" Là phòng hay nhà? "
Sau một lúc lần mò, cô tìm thấy cánh cửa gỗ màu trắng đang đóng lại, không nghĩ nhiều Châu Thư Nhiên liền chạy lại muốn ra ngoài. Nhưng khi vừa chạm tay vào cửa thì có một lực bên ngoài mở vào khiến cánh cửa đập vào cạnh vai của cô.
Đau quá! Tên khốn nào vậy?
Lực cửa tuy không mạnh nhưng nó va vào người của một cô gái bé nhỏ như Châu Thư Nhiên thì đau điếng ! Tiếng rên khẽ của cô đã thu hút người vừa mở cửa, anh ta đi đến gần rồi cúi xuống nhìn chămd chằm vào cô. Cảm giác có người đang nhìn mình rất mãnh liệt, Châu Thư Nhiên ngẩng đầu lên định chửi thì lời chửi đang chuẩn bị đã bỗng chốc biến thành câu hỏi
" Là anh? "
"Ừ " Anh lạnh nhath đáp lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Châu Thư Nhiên không rời
Bỗng cô nhảy dựng lên, ánh mắt long lanh vui sướng
" Anh cũng bị cái tên đầu đinh to lớn kia bắt đến đây đúng không ? Vậy anh có biết người đúng đầu ở đây là ai không? "
Bình thường khi gặp cảnh này Bạch Tử Hàn sẽ giết chết luôn chứ không bao giờ để người đối diện hỏi liên tiếp như vậy. Nhưng không hiểu sao, trong người anh ta có một cái lực gì đó kéo anh ta lại ngăn không cho ra tay lại còn ép phải phối hợp diễn chung. Bạch Tử Hàn cố gắng tìm ra cái thứ cảm xúc đó nhưng không được, cứ thế anh mấp máy môi nói:
" Tôi không biết... "
Châu Thư Nhiên thấy mặt anh hơi đờ đẫn cô tưởng anh cũng bị dọa sợ rồi bèn kéo kéo tay anh cất giọng nói nhỏ
" Đừng sợ, anh là con trai không được sợ, phải mạnh mẽ lên ! "
Nghe cô nói vậy ánh mắt anh tối lại. Cái gì mà sợ hãi ? Boss của tổ chức KingTom giờ đây đang ngồi dưới sàn nhà nghe cô gái phía trước luyên thuyên một tràng dài, không hiểu sao anh lại không cảm thấy phiền như lần đầu gặp nữa...
" Này, dạo này anh trẻ lên à, lần trước tôi nhìn anh như kiểu ông chú vậy! Hahaa... "
" Im đi " Bạch Tử Hàn quay luôn sang, ánh mắt hình viên đạn lườm Châu Thư Nhiên đang ôm bụng cười. Cái con bé ngốc nghếch, ngu xuẩn!
Bỗng dưng cô không cười nữa, đứng dậy rồi kéo kéo tay ạnh
" Đi thôi "
Bạch Tử Hàn: ?????
Thấy anh ngơ ngác nhìn cô khẽ vỗ hai cái lên má anh rồi dùng giọng như người mẹ dỗ con
" Ngoan, đứng dậy đi thôi, tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây, nhé? "
Bạch Tử Hàn tức muốn ộc máu, đến mẹ anh ta còn chưa bao giờ dám nói kiểu này trước mặt anh mà giờ lại bị một con nhóc dỗ dành ! Mẹ kiếp, đúng là điên thật ! Nhưng anh vẫn đứng dậy, lại là cái cảm xúc như vừa nãy, nó lâng lâng, có chút thích thú và... dựa dẫm. Bạch Tử Hàn gào thét bên nội tâm không thôi, rốt cuộc bản thân anh bị trúng gì rồi mà giờ lại còn phối hợp ngoan ngoãn đứng dậy để Châu Thư Nhiên dắt tay đi ra khỏi phòng mình.
" Anh tên là gì? " Hai người men theo dọc hành lang mà tìm đường xuống, vì bầu không khí quá lạnh cộng thêm không một tiếng nói khiến Châu Thư Nhiên hơi mất tự nhiên nên cô đã lên tiếng hỏi trước
" Bạch Tử Hàn "
" À, tên anh hay thật! "
Lại là bầu không khí yên lặng, ngượng ngùng. Châu Thư Nhiên thì rối loạn khi càng đi cảm giác càng lạc, đây là cái chỗ quỷ gì mà rộng lớn vâng vẻ quá vậy? Cô liếc nhìn người đàn ông phía sau mình đang dắt, mặt anh không biểu cảm mà chỉ ngoan ngoãn để cô dắt đi qua đi lại ở trong nhà anh! Ừ, nó là nhà anh. Đường đường là chủ của cả tòa lâi đài nguy nga này nhưng giờ Bạch Tử Hàn lại bị dắt đi bởi một cô nhóc không biết đường, anh buồn cười mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ mặc kệ cô. Anh đang không biết có nên gợi ý cho cô nhóc này chút không thì thấy tay mình bị kéo rồi cả người anh bị kéo theo vào một góc khuất trên hành lang.
Do có một tên mặc áo đen đang đi ve3 hướng này nên Châu Thư Nhiên giật mình vội kéo người đàn ông phía sau vào chỗ trốn. Vì không để ý kĩ nên đầu va mạnh vào ngực Bạch Tử Hàn đến choáng. Anh thấy vậy thì khẽ xoa đầu cô làm mái tóc rối tung lên
" Đừng quậy! " Châu Thư Nhiên giơ tay làm kí hiệu trật tự rồi nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở, lòng thầm cầu mong tên kia không thấy hai người đang trốn.
Bạch Tử Hàn ở phía sau vừa ngửi mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ của cô gái đang đứng sát anh vừa thầm cầu mong như cô. Nhưng anh lại mong tên đó không thấy chứ hắn mà thấy cảnh anh bị dắt đi rồi lại bị keoa đi trốn thì mai tiếng tăm anh gây dựng bao lâu nay sẽ bị hủy hoại mất.
Châu Thư Nhiên cũng cảm nhận được mùi hương nam tính, có chút mùi tanh của máu từ người phía sau nhưng lúc này cô cũng kệ, chỉ căng thẳng mong sao người kia đi nhanh nhanh chút để cô còn ra chứ ở trong cái góc khuất này nóng quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.