Chương 11
Bình Sinh Hoan
13/06/2023
11.
Chúng tôi ở lại cổ trấn trong ba tháng.
Một tuần trước khi chúng tôi đóng máy thì Hạ Thừa Niên đột ngột rời đi vì bận công việc. Sáng hôm anh rời đi tôi vẫn còn đang nghĩ về cái cây cổ thụ ngàn năm mà anh nhắc đến, khi kết thúc cảnh quay sáng thì nhận được điện thoại anh.
Sau khi kết nối, bên kia im lặng, tôi chọc chọc salad trong bát, gọi khẽ: “Hạ Thừa Niên.”
Đúng, chưa đầy ba tháng, tôi đã hoàn toàn thích ứng với việc gọi anh là Hạ Thừa Niên, thậm chí còn quen với sự xuất hiện đột ngột của anh khi tôi đang quay.
Vì vậy khi nghe anh nói bằng giọng trầm trầm ở đầu dây bên kia: “Thích Tuệ, xin lỗi, tôi… lần sau tôi dẫn cô đi xem cây” thì mãi một lúc sau mới phản ứng lại, sau đó rất tự nhiên đáp: “Được.”
Thực tế việc anh rời đi với tôi mà nói cũng không hẳn là có ảnh hưởng gì, nhưng có lẽ do thói quen quá đáng sợ, sau này mỗi quãng nghỉ giữa các cảnh quay, tôi luôn vô thức nhìn về phía bên cạnh đạo diễn.
Nơi đó… mỗi lần Hạ Thừa Niên đến đều sẽ ngồi đấy.
Ngày đóng máy, tôi nhận được mấy bó hoa như trước, thật khó tin. Thời gian dài trước đây, khi tôi còn đóng những nhân vật không tên, mỗi lần đến ngày đóng máy, tôi vẫn nhận được hoa, dù chỉ có một bó. Tôi không biết đó là ai, người đi cùng tôi từ lúc vô danh đến hiện tại, từ người qua đường Giáp đến nữ chính.
Sau khi tôi bị mang danh là “bậc thầy trà xanh”, suốt quãng thời gian dài không nhận được vai diễn nào, bất kể là diễn xuất hay là sự nổi tiếng với khán giả, tất cả đều như rơi xuống tận đáy vực. Thời gian đó ngày nào tôi không phải đi thử vai thì cũng là trên đường đi thử vai, lý lịch hết lần này đến lần khác bị ném vào thùng rác, thỉnh thoảng gặp được mấy cơ hội thì rốt cuộc cũng vì tôi không muốn đi theo nhà sản xuất ăn tối hoặc theo họ chơi bời mà cuối cùng cũng vuột mất.
Người quản lý từng thăm dò hỏi tôi: “Thích Tuệ, thật ra rất nhiều người ngay cả cơ hội ăn cơm với người ta cũng không có, nếu em còn muốn thực hiện mơ ước của mình…”
Khi đó tôi ngồi ôm chân dựa vào cửa sổ nhìn ra phố xá tấp nập bên ngoài, bình thản cắt lời cô ấy: “Nếu em đánh mất chính mình thì mơ ước còn có ích lợi gì?”
May mắn chính là khi tôi định từ bỏ nghiệp diễn xuất, cuối cùng tôi cũng được thử sức với một vai diễn, dù chỉ là vai phụ nhỏ nhưng lại là tia lửa chắp cánh cho ước mơ của tôi. Mà người đạo diễn nhận tôi chính là đạo diễn hiện giờ, thật trùng hợp, lúc trước tôi chỉ là nhân vật nhỏ nhất trong bộ phim của anh ấy, nhưng bây giờ tôi đã trở thành người không thể thay thế.
Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn rất biết ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, cái tên “Thích Tuệ” này có lẽ đã sớm biến mất khỏi làng giải trí từ lâu.
Khi tôi nói đến chuyện này, chân thành nói về tầm quan trọng của vai diễn đó quan trọng với tôi thế nào vào thời điểm ấy thì anh ấy nhíu mày. Tôi tưởng anh ấy đã quên việc đó, đang định nói không nhớ cũng không sao thì anh ấy bỗng nhìn tôi nói: “Tuyển dụng cô không phải là tôi… là Hạ Thừa Niên.”
Tôi nhất thời không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn anh ấy, không hiểu được ý nghĩa của câu đó, mãi đến khi anh ấy bổ sung thêm câu: “Lúc đó anh ấy đề nghị tôi thông qua buổi thử vai của cô.”
Thật lâu sau tôi mới nghe giọng nói khô khốc của mình: “Tại sao?”
“Dù sao thì khi đó anh ấy cũng chỉ được xem là một tân binh.” Anh ta chỉ nói một câu như vậy.
Hôm đó tôi cầm điện thoại, liên tục chuyển đổi màn hình chính và khung tin nhắn. Cuối cùng để chuyển hướng sự chú ý của mình, tôi dựa vào sô pha thử tìm kiếm tên mình, sau đó vô tình lướt đến nhật ký yêu thầm bị chia sẻ không biết bao nhiêu lần.
Tôi đọc kỹ từng câu trên đó, chợt nhận ra, có lẽ mối tình thầm kín của mình đã kết thúc vào ngày nhật ký mối tình đơn phương bị lộ ra ngoài.
Suy cho cùng, anh chỉ là một vì sao băng lướt qua cuộc đời tôi, tỏa sáng rực rỡ nhất thời nhưng không mãi mãi lấp lánh.
Tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ đăng nhập vào blog phụ kia nữa.
Chúng tôi ở lại cổ trấn trong ba tháng.
Một tuần trước khi chúng tôi đóng máy thì Hạ Thừa Niên đột ngột rời đi vì bận công việc. Sáng hôm anh rời đi tôi vẫn còn đang nghĩ về cái cây cổ thụ ngàn năm mà anh nhắc đến, khi kết thúc cảnh quay sáng thì nhận được điện thoại anh.
Sau khi kết nối, bên kia im lặng, tôi chọc chọc salad trong bát, gọi khẽ: “Hạ Thừa Niên.”
Đúng, chưa đầy ba tháng, tôi đã hoàn toàn thích ứng với việc gọi anh là Hạ Thừa Niên, thậm chí còn quen với sự xuất hiện đột ngột của anh khi tôi đang quay.
Vì vậy khi nghe anh nói bằng giọng trầm trầm ở đầu dây bên kia: “Thích Tuệ, xin lỗi, tôi… lần sau tôi dẫn cô đi xem cây” thì mãi một lúc sau mới phản ứng lại, sau đó rất tự nhiên đáp: “Được.”
Thực tế việc anh rời đi với tôi mà nói cũng không hẳn là có ảnh hưởng gì, nhưng có lẽ do thói quen quá đáng sợ, sau này mỗi quãng nghỉ giữa các cảnh quay, tôi luôn vô thức nhìn về phía bên cạnh đạo diễn.
Nơi đó… mỗi lần Hạ Thừa Niên đến đều sẽ ngồi đấy.
Ngày đóng máy, tôi nhận được mấy bó hoa như trước, thật khó tin. Thời gian dài trước đây, khi tôi còn đóng những nhân vật không tên, mỗi lần đến ngày đóng máy, tôi vẫn nhận được hoa, dù chỉ có một bó. Tôi không biết đó là ai, người đi cùng tôi từ lúc vô danh đến hiện tại, từ người qua đường Giáp đến nữ chính.
Sau khi tôi bị mang danh là “bậc thầy trà xanh”, suốt quãng thời gian dài không nhận được vai diễn nào, bất kể là diễn xuất hay là sự nổi tiếng với khán giả, tất cả đều như rơi xuống tận đáy vực. Thời gian đó ngày nào tôi không phải đi thử vai thì cũng là trên đường đi thử vai, lý lịch hết lần này đến lần khác bị ném vào thùng rác, thỉnh thoảng gặp được mấy cơ hội thì rốt cuộc cũng vì tôi không muốn đi theo nhà sản xuất ăn tối hoặc theo họ chơi bời mà cuối cùng cũng vuột mất.
Người quản lý từng thăm dò hỏi tôi: “Thích Tuệ, thật ra rất nhiều người ngay cả cơ hội ăn cơm với người ta cũng không có, nếu em còn muốn thực hiện mơ ước của mình…”
Khi đó tôi ngồi ôm chân dựa vào cửa sổ nhìn ra phố xá tấp nập bên ngoài, bình thản cắt lời cô ấy: “Nếu em đánh mất chính mình thì mơ ước còn có ích lợi gì?”
May mắn chính là khi tôi định từ bỏ nghiệp diễn xuất, cuối cùng tôi cũng được thử sức với một vai diễn, dù chỉ là vai phụ nhỏ nhưng lại là tia lửa chắp cánh cho ước mơ của tôi. Mà người đạo diễn nhận tôi chính là đạo diễn hiện giờ, thật trùng hợp, lúc trước tôi chỉ là nhân vật nhỏ nhất trong bộ phim của anh ấy, nhưng bây giờ tôi đã trở thành người không thể thay thế.
Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn rất biết ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, cái tên “Thích Tuệ” này có lẽ đã sớm biến mất khỏi làng giải trí từ lâu.
Khi tôi nói đến chuyện này, chân thành nói về tầm quan trọng của vai diễn đó quan trọng với tôi thế nào vào thời điểm ấy thì anh ấy nhíu mày. Tôi tưởng anh ấy đã quên việc đó, đang định nói không nhớ cũng không sao thì anh ấy bỗng nhìn tôi nói: “Tuyển dụng cô không phải là tôi… là Hạ Thừa Niên.”
Tôi nhất thời không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn anh ấy, không hiểu được ý nghĩa của câu đó, mãi đến khi anh ấy bổ sung thêm câu: “Lúc đó anh ấy đề nghị tôi thông qua buổi thử vai của cô.”
Thật lâu sau tôi mới nghe giọng nói khô khốc của mình: “Tại sao?”
“Dù sao thì khi đó anh ấy cũng chỉ được xem là một tân binh.” Anh ta chỉ nói một câu như vậy.
Hôm đó tôi cầm điện thoại, liên tục chuyển đổi màn hình chính và khung tin nhắn. Cuối cùng để chuyển hướng sự chú ý của mình, tôi dựa vào sô pha thử tìm kiếm tên mình, sau đó vô tình lướt đến nhật ký yêu thầm bị chia sẻ không biết bao nhiêu lần.
Tôi đọc kỹ từng câu trên đó, chợt nhận ra, có lẽ mối tình thầm kín của mình đã kết thúc vào ngày nhật ký mối tình đơn phương bị lộ ra ngoài.
Suy cho cùng, anh chỉ là một vì sao băng lướt qua cuộc đời tôi, tỏa sáng rực rỡ nhất thời nhưng không mãi mãi lấp lánh.
Tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ đăng nhập vào blog phụ kia nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.