Chương 6: Căn Cứ Điệp Đại
Sương Tuyết Thiên
25/11/2023
Đi qua cổng căn cứ, bên trong lại là một khung cảnh khác, nghiêm túc, uy nghiêm.
Phía trước có một mái vòm lớn, phía dưới mái vòm có rất nhiều nội thất khổng lồ trải dài ra ngoài, mọi nơi đều có đèn tường tinh xảo sáng lên.
Căn cứ Điệp Đại không hổ là một trong bốn căn cứ lớn trong toàn bộ thế giới tận thế, nơi này chẳng qua chỉ là một nhánh, thế mà lại hoành tráng như thế.
Bầu không khí bên trong căn cứ phảng phất như có kết giới với sự dâm ô bên ngoài, có thể là bởi vì phần lớn đàn ông đều đã tụ tập ra ngoài để phóng túng.
Cary dẫn Kiều Yên đi qua sảnh rộng rãi sáng sủa, vào thang máy đi lên, thang máy mở ra tầng mười một.
Tầng mười một trông không giống khu văn phòng, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra là có thể nhìn thấy phòng khách rộng lớn hướng ra cửa sổ kính sát đất khổng lồ, bố trí trong phòng khách đầy đủ tiện nghi.
Huýt sáo một tiếng, một cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trần truồng từ bên trong đi ra.
Người tới chính là Kỳ Dã, mái tóc lộn xộn của hắn giờ phút này đang dính chặt gò má anh tuấn, càng làm nổi bật vẻ hoang dã và ngang ngược của hắn.
Trên làn da màu đồng cổ của hắn còn đọng lại không ít giọt nước, theo sự di chuyển của hắn, cơ bắp kiêu ngạo dẫn theo giọt nước một đường quanh co rồi hội nhập vào giữa.
Vật khổng lồ tím đen cao lên ở chính giữa khiến Kiều Yên suýt chút nữa đã thốt lên thành tiếng, nhưng cũng may cô kịp thời che miệng ngăn cản tiếng thét chói tai vỡ òa.
Mặt Kiều Yên đỏ bừng, cô nghĩ, trên mặt cô có một lớp xám đen, giờ phút này mặt cô hẳn là vừa đen vừa đỏ xấu xí lắm đi.
Đôi mắt của cô không biết đặt chỗ nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào sàn nhà trơn bóng.
Thật muốn chết mất, dù có phóng đãng cũng không thể để chim lủng lẳng đi chơi xung quanh chứ, thật cay mắt quá đi!
“Anh, cái này là anh nghẹn lâu rồi sắp chết rồi đúng không?” Cary ngồi xuống ghế sô pha, buồn cười nhìn Kiều Yên đang cúi đầu, “Đừng dọa thằng nhóc ngây thơ.”
Phía trước có một mái vòm lớn, phía dưới mái vòm có rất nhiều nội thất khổng lồ trải dài ra ngoài, mọi nơi đều có đèn tường tinh xảo sáng lên.
Căn cứ Điệp Đại không hổ là một trong bốn căn cứ lớn trong toàn bộ thế giới tận thế, nơi này chẳng qua chỉ là một nhánh, thế mà lại hoành tráng như thế.
Bầu không khí bên trong căn cứ phảng phất như có kết giới với sự dâm ô bên ngoài, có thể là bởi vì phần lớn đàn ông đều đã tụ tập ra ngoài để phóng túng.
Cary dẫn Kiều Yên đi qua sảnh rộng rãi sáng sủa, vào thang máy đi lên, thang máy mở ra tầng mười một.
Tầng mười một trông không giống khu văn phòng, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra là có thể nhìn thấy phòng khách rộng lớn hướng ra cửa sổ kính sát đất khổng lồ, bố trí trong phòng khách đầy đủ tiện nghi.
Huýt sáo một tiếng, một cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trần truồng từ bên trong đi ra.
Người tới chính là Kỳ Dã, mái tóc lộn xộn của hắn giờ phút này đang dính chặt gò má anh tuấn, càng làm nổi bật vẻ hoang dã và ngang ngược của hắn.
Trên làn da màu đồng cổ của hắn còn đọng lại không ít giọt nước, theo sự di chuyển của hắn, cơ bắp kiêu ngạo dẫn theo giọt nước một đường quanh co rồi hội nhập vào giữa.
Vật khổng lồ tím đen cao lên ở chính giữa khiến Kiều Yên suýt chút nữa đã thốt lên thành tiếng, nhưng cũng may cô kịp thời che miệng ngăn cản tiếng thét chói tai vỡ òa.
Mặt Kiều Yên đỏ bừng, cô nghĩ, trên mặt cô có một lớp xám đen, giờ phút này mặt cô hẳn là vừa đen vừa đỏ xấu xí lắm đi.
Đôi mắt của cô không biết đặt chỗ nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào sàn nhà trơn bóng.
Thật muốn chết mất, dù có phóng đãng cũng không thể để chim lủng lẳng đi chơi xung quanh chứ, thật cay mắt quá đi!
“Anh, cái này là anh nghẹn lâu rồi sắp chết rồi đúng không?” Cary ngồi xuống ghế sô pha, buồn cười nhìn Kiều Yên đang cúi đầu, “Đừng dọa thằng nhóc ngây thơ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.