Chương 11: Đủ Khả Năng
Sương Tuyết Thiên
27/11/2023
Chỉ là, ánh mắt thiếu niên rất sáng, tương tác với Kỳ Dã cũng rất thú vị.
Trên mặt Vô Trung Thích hiện lên một nụ cười nhẹ, đôi mắt ẩn giấu trong bóng đêm sâu thẳm như hồ nước.
Từ góc của Vô Trung Thích nhìn qua, bàn tay gầy đen của thiếu niên đột nhiên chuyển đến bàn phím, ngón tay thon dài nhanh chóng tung bay.
Kỳ Dã thu hồi tầm mắt khỏi thiếu niên, híp mắt, bắt đầu công kích hắn, “Ông đây sớm muộn gì cũng…”
Vừa mới nói ra được mấy chữ, màn hình bên phía Vô Trung Thích nhảy lên, thấy xong Kỳ Dã ý thức được chuyện gì đó, không thể tưởng tượng nổi liếc nhìn thiếu niên một cái, hình ảnh đóng băng, còn bên này của hắn thì tối đen.
“Ha.” Vô Trung Thích cười khẽ.
Người phụ nữ cho rằng hắn đang sảng khoái quá mức nên cong người bán khỏa thân xuống, vội vàng không ngừng tách huyệt nhỏ ra muốn tiến thêm một bước phục vụ.
“Ra ngoài.”
Hắn mất hứng thú nói, giọng nói nhẹ nhàng khiến người phụ nữ cho rằng mình đã nghe lầm.
Cô nhìn thẳng vào chỗ đó thật lớn của Vô Trung Thích, nuốt nước miếng, “Thiếu thống…”
“Đừng để tôi nói lần hai.”
Giọng của hắn vẫn rất nhẹ, lại có thêm vài phần không kiên nhẫn, cô gái sợ tới mức liên tục bò ra khỏi phòng, nước ở huyệt nhỏ giữa hai chân một đường nhỏ xuống tới tận cửa.
Phía bên kia, Kỳ Dã há miệng nghẹn lại một hơi, một lúc lâu vẫn không tìm được lời để mắng Kiều Yên.
Để tên súc sinh Vô Trung Thích đó châm chọc hắn triệt để, hắn vậy mà không có cơ hội đáp trả, sợ là tức tới một tháng cũng không ngủ được.
Còn Kiều Yên thì dùng vẻ mặt xin công nhìn hắn, “Đợi lát nữa, tôi sẽ nâng cấp lại tường lửa, cam đoan sắp tới anh ta sẽ không vào được đâu.”
Ánh mắt cô trong suốt sáng ngời, còn mang theo một chút thật cẩn thận, là thứ mà hắn chưa từng thấy ở thế giới này.
Một khuôn mặt bẩn thỉu đen như mực như vậy, Kỳ Dã lại có thể nhìn ra được cô đang cố lấy lòng và muốn giành công, lời mắng chửi vậy mà một câu cũng không phát huy được.
“Thuốc lá nhỏ, cậu đủ khả năng rồi.”
Trên mặt Vô Trung Thích hiện lên một nụ cười nhẹ, đôi mắt ẩn giấu trong bóng đêm sâu thẳm như hồ nước.
Từ góc của Vô Trung Thích nhìn qua, bàn tay gầy đen của thiếu niên đột nhiên chuyển đến bàn phím, ngón tay thon dài nhanh chóng tung bay.
Kỳ Dã thu hồi tầm mắt khỏi thiếu niên, híp mắt, bắt đầu công kích hắn, “Ông đây sớm muộn gì cũng…”
Vừa mới nói ra được mấy chữ, màn hình bên phía Vô Trung Thích nhảy lên, thấy xong Kỳ Dã ý thức được chuyện gì đó, không thể tưởng tượng nổi liếc nhìn thiếu niên một cái, hình ảnh đóng băng, còn bên này của hắn thì tối đen.
“Ha.” Vô Trung Thích cười khẽ.
Người phụ nữ cho rằng hắn đang sảng khoái quá mức nên cong người bán khỏa thân xuống, vội vàng không ngừng tách huyệt nhỏ ra muốn tiến thêm một bước phục vụ.
“Ra ngoài.”
Hắn mất hứng thú nói, giọng nói nhẹ nhàng khiến người phụ nữ cho rằng mình đã nghe lầm.
Cô nhìn thẳng vào chỗ đó thật lớn của Vô Trung Thích, nuốt nước miếng, “Thiếu thống…”
“Đừng để tôi nói lần hai.”
Giọng của hắn vẫn rất nhẹ, lại có thêm vài phần không kiên nhẫn, cô gái sợ tới mức liên tục bò ra khỏi phòng, nước ở huyệt nhỏ giữa hai chân một đường nhỏ xuống tới tận cửa.
Phía bên kia, Kỳ Dã há miệng nghẹn lại một hơi, một lúc lâu vẫn không tìm được lời để mắng Kiều Yên.
Để tên súc sinh Vô Trung Thích đó châm chọc hắn triệt để, hắn vậy mà không có cơ hội đáp trả, sợ là tức tới một tháng cũng không ngủ được.
Còn Kiều Yên thì dùng vẻ mặt xin công nhìn hắn, “Đợi lát nữa, tôi sẽ nâng cấp lại tường lửa, cam đoan sắp tới anh ta sẽ không vào được đâu.”
Ánh mắt cô trong suốt sáng ngời, còn mang theo một chút thật cẩn thận, là thứ mà hắn chưa từng thấy ở thế giới này.
Một khuôn mặt bẩn thỉu đen như mực như vậy, Kỳ Dã lại có thể nhìn ra được cô đang cố lấy lòng và muốn giành công, lời mắng chửi vậy mà một câu cũng không phát huy được.
“Thuốc lá nhỏ, cậu đủ khả năng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.