Chương 46
Hài Tử Bang
05/10/2022
Tin nhắn mà Nghiêm Nghiên chia sẻ vào trong group chat của lớp liên tục nhảy ra ở góc trên màn hình, Đổng Tây phải điều chỉnh về chế độ im lặng mới yên tĩnh trở lại, bên dưới những biểu ngữ thông báo tin nhắn vẫn dừng lại ở bài thảo luận trên diễn đàn.
Lúc này, cách đó khoảng hơn phân nửa lớp học, ba lối đi, năm hàng ghế, Cố Minh Đống đang ngồi ở bàn cuối của góc trong cùng.
Bởi vì bạn học ngồi phía sau mượn bút của Đổng Tây nên cô phải quay người lại.
Lúc đó hắn ta đang cúi đầu, trên đầu gối đặt một thứ gì đó nhưng lại bị bàn học che mất. Khuôn mặt hắn khá chững chạc, không giống học sinh cấp 3 tẹo nào, trên người còn có khí chất của người ngoài xã hội, nhưng những vết bầm trên mặt lại như tố cáo, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Nghiêm Nghiên ngồi phía trước Cố Minh Đống vẫn không ngừng gửi tin nhắn, vừa đúng lúc cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đổng Tây, liền hướng cô mỉm cười một cái.
Đổng Tây quay người đi.
Điện thoại trên tay nhận được tin nhắn riêng của Nghiêm Nghiên: Có cần tớ gửi hình ảnh của buổi họp lớp hôm trước cho cậu không?
Đổng Tây tiếp tục làm bài tập toán, nửa tiết tự học qua đi mới trả lời: Ừm, gửi vào mail của mình, cảm ơn.
Nghiêm Nghiên: Lần sau họp lớp cậu đến chứ? Là thứ bảy của tháng sau.
Đổng Tây không trả lời lại.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đổng Tây cất điện thoại vào cặp, lấy ra một xấp đề ôn thi tiếng anh. Cô bạn ngồi phía sau gọi cô: “Đổng Tây, xuống dưới học thể dục nào.”
“Lát nữa mình sẽ xuống sau.”
“Cậu đang ghi điểm thi giúp giáo viên à?”
“Ừm.”
“Để xem mình được bao nhiêu điểm nào!”
Trên bàn nhanh chóng có vài người tụ tập lại. Đổng Tây im lặng mở phiếu điểm ra, chịu đựng tiếng ồn ào xung quanh. Mười phút sau tiếng ồn mới tan dần theo tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên.
Các bạn học nữ tự mình cầm lấy đồ thể dục bước ra khỏi lớp. Nữ sinh cuối cùng sau khi xem điểm của mình xong cũng nói: “Mình cũng xuống dưới đây.”
“Ừm.” Cô đáp lại.
Người đều đã đi cả rồi.
Trong lớp trở nên vắng vẻ, không một tiếng động, chỉ vang lên tiếng còi dưới sân vận động. Ba phút đã trôi qua kể từ khi tiếng chuông vào tiết vang lên, Đổng Tây cuối cùng cũng ghi chú xong cột điểm.
Cô mang phiếu điểm vào văn phòng, sau đó từ tủ chứa đồ trong lớp lấy ra bộ đồ thể dục, bước ra khỏi lớp, đi vào nhà vệ sinh nữ.
Vì là tiết tự học nên trên hành lang khá yên tĩnh, chỉ có lớp học phía tây xa xa truyền đến tiếng ồn ào. Đổng Tây bước đi, tiếng ồn ào cũng dần dần bị âm thanh nói chuyện trong nhà vệ sinh át xuống. Bước chân của cô không tự chủ được mà dừng lại trước cửa, nghe người bên trong nhắc đến tên mình.
Nữ sinh nói: "Đổng Tây lại không đến nữa sao?”
Nghe giọng điệu thì có vẻ như là đang tám chuyện, mang thêm tia hiếu kỳ và trào phúng. Có người trả lời: “Dù gì cậu ta cũng không trả lời tin nhắn của Nghiêm Nghiên.”
Giọng nói của hai người từ phòng bên cạnh truyền đến kèm theo tiếng thay đồ sột soạt. Đổng Tây dừng lại hai, ba giây không có phản ứng, sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ gần nhất, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nữ sinh kia nói: "Nghiêm Nghiên cũng không hiểu tình hình gì cả! Gọi mấy lần không đến mà vẫn còn cố gọi nữa. Mình cũng phục cậu ấy thật.”
“Cũng đâu phải lỗi của Nghiêm Nghiên. Nghiêm Nghiên rất thích Đổng Tây, cậu cũng biết mà, là do Đổng Tây có vấn đề thôi.”
“Có vấn đề gì chứ? Là bài xích học sinh không thuộc lớp mũi nhọn thì có. Vậy sao cậu ta không chuyển về lớp mũi nhọn luôn đi.”
Đối phương lại khuyên: “Thực ra con người Đổng Tây khá tốt, chỉ là không thích không khí quá ồn ào.”
Nói xong lại đè thấp âm thanh: “Đổng Tây sớm bị Long Thất chơi một vố đau rồi, mình cảm thấy cậu ta không dám thân cận với ai nữa đâu.”
Vừa nhắc đến tên Long Thất, nữ sinh đó không dám lên tiếng nữa. Lúc này, Đổng Tây đã thay đồ xong. Cô đẩy cửa bước ra, hai nữ sinh ở phòng cách vách cũng đẩy cửa bước ra, bầu không khí lập tức trầm xuống.
Chỉ là, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, thân ảnh của Cố Minh Đống lại xuất hiện trước mắt Đổng Tây.
Hắn ta đứng dưới ánh nắng mặt trời, há miệng ngáp một cái. Đổng Tây nương theo ánh nắng nhìn hắn, đôi mắt nheo lại. Không biết hắn đứng đây từ lúc nào, cũng không biết là hắn vừa từ nhà vệ sinh nam đi ra hay là chuẩn bị đi vào đó. Đổng Tây khẽ dừng lại rồi trực tiếp vòng qua người hắn. Cố Minh Đống không động đậy nhưng đợi cô đi xa ba bước, hắn lại cất giọng uể oải, nói: "Nhà vệ sinh của trường mấy người cách âm đúng là kém thật.”
Cô không dừng lại.
Hắn nói tiếp: “Trông cô rất quen.”
Cô vẫn không dừng lại.
Cố Minh Đống xoay người, nói tiếp câu thứ ba: "Lúc cô chơi với A Thất có vui không?”
Tóc cùng cổ áo của Đổng Tây bị gió thổi lay động. Chỉ hai, ba giây, cô đã đi xuống cầu thang, dứt khoát chặt đứt cuộc trò chuyện với hắn.
Buổi chiều, trời lại đổ cơn mưa rào tưởng chừng như không dứt.
Lúc Nghiêm Nghiên đứng dậy đóng cửa sổ thì phát ra tiếng cót két nhẹ khiến cho Đổng Tây đang thu xếp đề cương ôn tập cũng phải quay qua nhìn. Cô chợt trông thấy một sợi tóc của Nghiêm Nghiên nằm trên đầu ngón tay của Cố Minh Đống.
Hắn đang cười.
Nghiêm Nghiên có tính cách hướng ngoại, nhưng sự xuất hiện của Cố Minh Đống lại quá thần kỳ khiến cô ấy rất sợ hắn ta. Nghiêm Nghiên chau mày, dùng tay che phía sau ót, ngồi vào chỗ nhưng không dám rên một tiếng nào cả.
Đổng Tây quay đầu lại, tiếp tục viết bài của mình.
***
Tiết tự học xế chiều kết thúc, Đổng Tây không đi cùng Nghiêm Nghiên. Cô đi đến tiệm văn phòng phẩm ở trung tâm thương mại, lại mua một quyển vở vẽ mới.
Anh thu ngân đang đứng xem tạp chí, trên bìa là một hàng tiêu đề nổi bật "IT Girl(*) có tiềm năng phát triển nhất”, "Khuôn mặt gây sốc nhất trong năm". Đổng Tây nhìn lướt qua hai giây rồi điềm nhiên thu hồi tầm mắt, lấy tiền ra thanh toán.
(*)IT Girl: những cô nàng quyến rũ, thường là người nổi tiếng, có ngoại hình thu hút cả nam lẫn nữ.
Lúc bước ra khỏi tiệm, cô lại lần nữa đi ngang qua tiệm CD. Tấm poster của Long Thất vẫn còn đó, trước cửa tiệm đặt một chiếc standee của cô ấy, mà trên màn hình TV còn đang phát MV nổi tiếng mà cô đóng chính.
Đổng Tây đứng dưới cơn mưa, một lát sau mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như đã chấp nhận số mệnh của mình.
Sau đó cô nhìn qua bên kia.
Hai tháng trước, nhóm nhạc nổi tiếng nhất trong nước phát hành một bản thần khúc mà đến tận bây giờ mọi người vẫn còn đang cảm thán. Bọn họ lựa thời gian cho ra mắt cũng đồng thời phát hành trên toàn cầu, chỉ cần là nơi có tivi và bảng LED, đều sẽ chiếu bài hát này.
Mà trong bài hát tên《Save》lại xuất hiện một Long Thất tràn đầy khí thế mạnh mẽ.
Lúc Đổng Tây nhìn qua, tivi đang đặc tả vẻ đẹp của Long Thất, từ đầu gối đến tay áo được sắn lên khuỷu tay, lại hướng lên đôi tai không đeo bất kỳ trang sức cầu kỳ nào, còn có vài sợi tóc buông lỏng sau cổ… lần lượt đều xuất hiện trên ống kính.
Long Thất yên tĩnh xinh đẹp, gợi cảm nhưng lại mang nét cấm dục.
Còn âm nhạc thì lại mang vẻ cường thế, đầy tính xâm lược.
Vào khoảnh khắc Long Thất dùng một thái độ bất cần nhất ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính, sự hòa quyện giữa lời bài hát và sự xuất hiện của cô lập tức khắc hoạ ra một tình yêu điên cuồng. Dù cho có là mưa băng liệt hỏa hay là bão cát mưa sa đi chăng nữa thì tại thời khắc này tựa hồ đều đã ngấm cả vào trong ánh mắt cô. Một tiếng “save" khàn khàn của giọng ca chính, dường như đang thổ lộ một tình yêu mãnh liệt đối với người phụ nữ không gì sánh bằng này.
Cả phần còn lại của bài hát đều tràn ngập hình bóng của Long Thất. Sức hút của cô ấy lớn đến nỗi có thể khiến cho mọi người nhìn chằm chằm không thôi mà máy quay cũng chưa từng rời khỏi người cô một giây nào cả.
Sức hấp dẫn lớn như vậy, thảo nào sẽ nổi tiếng như thế.
Nhớ đến khoảng thời gian trước, khắp các diễn đàn không ngừng có những bài đăng hỏi “nữ chính là ai”, từ khóa tìm kiếm cũng leo lên hot search ngay trong ngày và liên tục vài ngày tiếp theo, mãi vẫn chưa hạ nhiệt. Mỗi ngày đến giờ tan học, trước cổng trường Bắc Phiên đều có vô số ký giả và fan hâm mộ chầu chực sẵn.
Rồi sau đó, Long Thất không thường xuyên đến trường nữa.
……
……
Đổng Tây đứng trước cửa tiệm xem hết MV. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn hoa lệ sáng lên, nhân viên đứng trước cửa dò hỏi cô có phải muốn vào trong tiệm trú mưa hay không, cô lắc đầu.
Thế là nhân viên kia liền mang standee của Long Thất để gọn dưới mái hiên, sau đó đóng cửa lại ngăn không cho khí ẩm tràn vào bên trong tiệm.
Đổng Tây chuẩn bị rời đi.
Lúc này, người đã đứng phía sau từ rất lâu rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói còn mang theo ý cười nhạo “cô xong đời rồi”: "Lại là cô à?”
Cô quay đầu lại nhìn.
Trong mắt cô xuất hiện hình bóng của Cố Minh Đống, trái tim không rõ lý do mà lỡ một nhịp. Mà ánh mắt của Cố Minh Đống rõ ràng hiện lên tia bất thiện, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới dời tầm mắt chuyển đến standee trước cửa tiệm.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn.
“Trông cô có vẻ bị cô ấy đầu độc không nhẹ.” Hắn nói.
Đổng Tây không đáp.
Hắn vượt qua Đổng Tây, từ từ bước đến chiếc standee phía trước mặt, tay đút vào trong túi áo, mắt không chớp mà nhìn vào nó như thể gặp được cố nhân. Sau đó, hắn rút bàn tay vẫn đút trong túi áo ra, lau đi những giọt nước mưa trên standee.
“Cô ấy đúng là rất đẹp.”
Cố Minh Đống nói ra một câu có chút thâm ý này xong, liền làm ra một hành động khiến cho khuỷu tay của Đổng Tây đột nhiên mất hoàn toàn sức lực, chiếc ô đang cầm trong tay trượt xuống, cô để mặc bản thân mình mắc mưa mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong màn mưa, Cố Minh Đống cúi người xuống, nghiêng đầu, đặt môi lên môi của Long Thất trên standee như thật sự đang hôn người yêu của mình. Chiếc ô trên tay Đổng Tây rơi xuống đất, tay cũng buông thõng, một chiếc móc khóa gỗ rơi vào trong vũng nước.
- -----oOo------
Lúc này, cách đó khoảng hơn phân nửa lớp học, ba lối đi, năm hàng ghế, Cố Minh Đống đang ngồi ở bàn cuối của góc trong cùng.
Bởi vì bạn học ngồi phía sau mượn bút của Đổng Tây nên cô phải quay người lại.
Lúc đó hắn ta đang cúi đầu, trên đầu gối đặt một thứ gì đó nhưng lại bị bàn học che mất. Khuôn mặt hắn khá chững chạc, không giống học sinh cấp 3 tẹo nào, trên người còn có khí chất của người ngoài xã hội, nhưng những vết bầm trên mặt lại như tố cáo, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Nghiêm Nghiên ngồi phía trước Cố Minh Đống vẫn không ngừng gửi tin nhắn, vừa đúng lúc cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đổng Tây, liền hướng cô mỉm cười một cái.
Đổng Tây quay người đi.
Điện thoại trên tay nhận được tin nhắn riêng của Nghiêm Nghiên: Có cần tớ gửi hình ảnh của buổi họp lớp hôm trước cho cậu không?
Đổng Tây tiếp tục làm bài tập toán, nửa tiết tự học qua đi mới trả lời: Ừm, gửi vào mail của mình, cảm ơn.
Nghiêm Nghiên: Lần sau họp lớp cậu đến chứ? Là thứ bảy của tháng sau.
Đổng Tây không trả lời lại.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đổng Tây cất điện thoại vào cặp, lấy ra một xấp đề ôn thi tiếng anh. Cô bạn ngồi phía sau gọi cô: “Đổng Tây, xuống dưới học thể dục nào.”
“Lát nữa mình sẽ xuống sau.”
“Cậu đang ghi điểm thi giúp giáo viên à?”
“Ừm.”
“Để xem mình được bao nhiêu điểm nào!”
Trên bàn nhanh chóng có vài người tụ tập lại. Đổng Tây im lặng mở phiếu điểm ra, chịu đựng tiếng ồn ào xung quanh. Mười phút sau tiếng ồn mới tan dần theo tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên.
Các bạn học nữ tự mình cầm lấy đồ thể dục bước ra khỏi lớp. Nữ sinh cuối cùng sau khi xem điểm của mình xong cũng nói: “Mình cũng xuống dưới đây.”
“Ừm.” Cô đáp lại.
Người đều đã đi cả rồi.
Trong lớp trở nên vắng vẻ, không một tiếng động, chỉ vang lên tiếng còi dưới sân vận động. Ba phút đã trôi qua kể từ khi tiếng chuông vào tiết vang lên, Đổng Tây cuối cùng cũng ghi chú xong cột điểm.
Cô mang phiếu điểm vào văn phòng, sau đó từ tủ chứa đồ trong lớp lấy ra bộ đồ thể dục, bước ra khỏi lớp, đi vào nhà vệ sinh nữ.
Vì là tiết tự học nên trên hành lang khá yên tĩnh, chỉ có lớp học phía tây xa xa truyền đến tiếng ồn ào. Đổng Tây bước đi, tiếng ồn ào cũng dần dần bị âm thanh nói chuyện trong nhà vệ sinh át xuống. Bước chân của cô không tự chủ được mà dừng lại trước cửa, nghe người bên trong nhắc đến tên mình.
Nữ sinh nói: "Đổng Tây lại không đến nữa sao?”
Nghe giọng điệu thì có vẻ như là đang tám chuyện, mang thêm tia hiếu kỳ và trào phúng. Có người trả lời: “Dù gì cậu ta cũng không trả lời tin nhắn của Nghiêm Nghiên.”
Giọng nói của hai người từ phòng bên cạnh truyền đến kèm theo tiếng thay đồ sột soạt. Đổng Tây dừng lại hai, ba giây không có phản ứng, sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ gần nhất, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nữ sinh kia nói: "Nghiêm Nghiên cũng không hiểu tình hình gì cả! Gọi mấy lần không đến mà vẫn còn cố gọi nữa. Mình cũng phục cậu ấy thật.”
“Cũng đâu phải lỗi của Nghiêm Nghiên. Nghiêm Nghiên rất thích Đổng Tây, cậu cũng biết mà, là do Đổng Tây có vấn đề thôi.”
“Có vấn đề gì chứ? Là bài xích học sinh không thuộc lớp mũi nhọn thì có. Vậy sao cậu ta không chuyển về lớp mũi nhọn luôn đi.”
Đối phương lại khuyên: “Thực ra con người Đổng Tây khá tốt, chỉ là không thích không khí quá ồn ào.”
Nói xong lại đè thấp âm thanh: “Đổng Tây sớm bị Long Thất chơi một vố đau rồi, mình cảm thấy cậu ta không dám thân cận với ai nữa đâu.”
Vừa nhắc đến tên Long Thất, nữ sinh đó không dám lên tiếng nữa. Lúc này, Đổng Tây đã thay đồ xong. Cô đẩy cửa bước ra, hai nữ sinh ở phòng cách vách cũng đẩy cửa bước ra, bầu không khí lập tức trầm xuống.
Chỉ là, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, thân ảnh của Cố Minh Đống lại xuất hiện trước mắt Đổng Tây.
Hắn ta đứng dưới ánh nắng mặt trời, há miệng ngáp một cái. Đổng Tây nương theo ánh nắng nhìn hắn, đôi mắt nheo lại. Không biết hắn đứng đây từ lúc nào, cũng không biết là hắn vừa từ nhà vệ sinh nam đi ra hay là chuẩn bị đi vào đó. Đổng Tây khẽ dừng lại rồi trực tiếp vòng qua người hắn. Cố Minh Đống không động đậy nhưng đợi cô đi xa ba bước, hắn lại cất giọng uể oải, nói: "Nhà vệ sinh của trường mấy người cách âm đúng là kém thật.”
Cô không dừng lại.
Hắn nói tiếp: “Trông cô rất quen.”
Cô vẫn không dừng lại.
Cố Minh Đống xoay người, nói tiếp câu thứ ba: "Lúc cô chơi với A Thất có vui không?”
Tóc cùng cổ áo của Đổng Tây bị gió thổi lay động. Chỉ hai, ba giây, cô đã đi xuống cầu thang, dứt khoát chặt đứt cuộc trò chuyện với hắn.
Buổi chiều, trời lại đổ cơn mưa rào tưởng chừng như không dứt.
Lúc Nghiêm Nghiên đứng dậy đóng cửa sổ thì phát ra tiếng cót két nhẹ khiến cho Đổng Tây đang thu xếp đề cương ôn tập cũng phải quay qua nhìn. Cô chợt trông thấy một sợi tóc của Nghiêm Nghiên nằm trên đầu ngón tay của Cố Minh Đống.
Hắn đang cười.
Nghiêm Nghiên có tính cách hướng ngoại, nhưng sự xuất hiện của Cố Minh Đống lại quá thần kỳ khiến cô ấy rất sợ hắn ta. Nghiêm Nghiên chau mày, dùng tay che phía sau ót, ngồi vào chỗ nhưng không dám rên một tiếng nào cả.
Đổng Tây quay đầu lại, tiếp tục viết bài của mình.
***
Tiết tự học xế chiều kết thúc, Đổng Tây không đi cùng Nghiêm Nghiên. Cô đi đến tiệm văn phòng phẩm ở trung tâm thương mại, lại mua một quyển vở vẽ mới.
Anh thu ngân đang đứng xem tạp chí, trên bìa là một hàng tiêu đề nổi bật "IT Girl(*) có tiềm năng phát triển nhất”, "Khuôn mặt gây sốc nhất trong năm". Đổng Tây nhìn lướt qua hai giây rồi điềm nhiên thu hồi tầm mắt, lấy tiền ra thanh toán.
(*)IT Girl: những cô nàng quyến rũ, thường là người nổi tiếng, có ngoại hình thu hút cả nam lẫn nữ.
Lúc bước ra khỏi tiệm, cô lại lần nữa đi ngang qua tiệm CD. Tấm poster của Long Thất vẫn còn đó, trước cửa tiệm đặt một chiếc standee của cô ấy, mà trên màn hình TV còn đang phát MV nổi tiếng mà cô đóng chính.
Đổng Tây đứng dưới cơn mưa, một lát sau mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như đã chấp nhận số mệnh của mình.
Sau đó cô nhìn qua bên kia.
Hai tháng trước, nhóm nhạc nổi tiếng nhất trong nước phát hành một bản thần khúc mà đến tận bây giờ mọi người vẫn còn đang cảm thán. Bọn họ lựa thời gian cho ra mắt cũng đồng thời phát hành trên toàn cầu, chỉ cần là nơi có tivi và bảng LED, đều sẽ chiếu bài hát này.
Mà trong bài hát tên《Save》lại xuất hiện một Long Thất tràn đầy khí thế mạnh mẽ.
Lúc Đổng Tây nhìn qua, tivi đang đặc tả vẻ đẹp của Long Thất, từ đầu gối đến tay áo được sắn lên khuỷu tay, lại hướng lên đôi tai không đeo bất kỳ trang sức cầu kỳ nào, còn có vài sợi tóc buông lỏng sau cổ… lần lượt đều xuất hiện trên ống kính.
Long Thất yên tĩnh xinh đẹp, gợi cảm nhưng lại mang nét cấm dục.
Còn âm nhạc thì lại mang vẻ cường thế, đầy tính xâm lược.
Vào khoảnh khắc Long Thất dùng một thái độ bất cần nhất ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính, sự hòa quyện giữa lời bài hát và sự xuất hiện của cô lập tức khắc hoạ ra một tình yêu điên cuồng. Dù cho có là mưa băng liệt hỏa hay là bão cát mưa sa đi chăng nữa thì tại thời khắc này tựa hồ đều đã ngấm cả vào trong ánh mắt cô. Một tiếng “save" khàn khàn của giọng ca chính, dường như đang thổ lộ một tình yêu mãnh liệt đối với người phụ nữ không gì sánh bằng này.
Cả phần còn lại của bài hát đều tràn ngập hình bóng của Long Thất. Sức hút của cô ấy lớn đến nỗi có thể khiến cho mọi người nhìn chằm chằm không thôi mà máy quay cũng chưa từng rời khỏi người cô một giây nào cả.
Sức hấp dẫn lớn như vậy, thảo nào sẽ nổi tiếng như thế.
Nhớ đến khoảng thời gian trước, khắp các diễn đàn không ngừng có những bài đăng hỏi “nữ chính là ai”, từ khóa tìm kiếm cũng leo lên hot search ngay trong ngày và liên tục vài ngày tiếp theo, mãi vẫn chưa hạ nhiệt. Mỗi ngày đến giờ tan học, trước cổng trường Bắc Phiên đều có vô số ký giả và fan hâm mộ chầu chực sẵn.
Rồi sau đó, Long Thất không thường xuyên đến trường nữa.
……
……
Đổng Tây đứng trước cửa tiệm xem hết MV. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn hoa lệ sáng lên, nhân viên đứng trước cửa dò hỏi cô có phải muốn vào trong tiệm trú mưa hay không, cô lắc đầu.
Thế là nhân viên kia liền mang standee của Long Thất để gọn dưới mái hiên, sau đó đóng cửa lại ngăn không cho khí ẩm tràn vào bên trong tiệm.
Đổng Tây chuẩn bị rời đi.
Lúc này, người đã đứng phía sau từ rất lâu rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói còn mang theo ý cười nhạo “cô xong đời rồi”: "Lại là cô à?”
Cô quay đầu lại nhìn.
Trong mắt cô xuất hiện hình bóng của Cố Minh Đống, trái tim không rõ lý do mà lỡ một nhịp. Mà ánh mắt của Cố Minh Đống rõ ràng hiện lên tia bất thiện, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới dời tầm mắt chuyển đến standee trước cửa tiệm.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn.
“Trông cô có vẻ bị cô ấy đầu độc không nhẹ.” Hắn nói.
Đổng Tây không đáp.
Hắn vượt qua Đổng Tây, từ từ bước đến chiếc standee phía trước mặt, tay đút vào trong túi áo, mắt không chớp mà nhìn vào nó như thể gặp được cố nhân. Sau đó, hắn rút bàn tay vẫn đút trong túi áo ra, lau đi những giọt nước mưa trên standee.
“Cô ấy đúng là rất đẹp.”
Cố Minh Đống nói ra một câu có chút thâm ý này xong, liền làm ra một hành động khiến cho khuỷu tay của Đổng Tây đột nhiên mất hoàn toàn sức lực, chiếc ô đang cầm trong tay trượt xuống, cô để mặc bản thân mình mắc mưa mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong màn mưa, Cố Minh Đống cúi người xuống, nghiêng đầu, đặt môi lên môi của Long Thất trên standee như thật sự đang hôn người yêu của mình. Chiếc ô trên tay Đổng Tây rơi xuống đất, tay cũng buông thõng, một chiếc móc khóa gỗ rơi vào trong vũng nước.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.