Chương 79
Hài Tử Bang
05/10/2022
Trong mấy ngày Long Thất ăn dằm ở dề ở nhà Cận Dịch Khẳng vào mùa hè năm lớp 11, em trai cậu - Cận Thiếu Hạo đặc biệt yêu thích một loại hoạt động đốt tiền đu idol, cũng không thể nói tiểu tử này thực sự trở thành fan hâm mộ của người ta, mà lúc đó nó muốn tán gái, vừa hay người đó lại là một minh tinh.
Dù sao vẫn là trẻ con sinh ra trong gia đình giàu có, mới tí tuổi đầu đã bày đặt yêu đương, còn thích chơi trò tình yêu chị em, nói đối phương xuất thân là diễn viên nhí, cũng đang học lớp 11, mặc dù có chênh lệch về tuổi tác với Cận Thiếu Hạo nhưng nó từ nhỏ đã xem phim mà cô nàng đó đóng lớn lên, đơn giản hơn một chút thì chính là một mê đệ(*) chính hiệu. Trùng hợp, đối phương mới chuyển nhà đến Lãng Trúc công quán cách đây hai ngày, Cận Thiếu Hạo vừa nghe ngóng được tin tức liền cực kỳ bận rộn, vò đầu bứt tai xem làm cách nào mới có thể bắt chuyện với người ta.
(*) mê đệ (迷弟) chỉ những em trai si mê nhan sắc của người khác phái lớn tuổi hơn.
Thời điểm đó cũng vừa hay là tháng nóng nhất của mùa hè, mái hiên chống nắng nhà Cận Dịch Khẳng hỏng rồi, bể bơi ngoài trời lúc này chẳng khác nào một nồi nước sôi. Long Thất cùng em trai cậu làm tổ trong biệt thự suốt. Cận Dịch Khẳng muốn đưa cô đi ăn với bạn bè, cô không vừa ý, muốn cùng cô dắt chó đi dạo, cô không vừa ý, muốn mang cô đến thành phố khác nghỉ mát, cô cũng không vừa ý (bởi vì trước khi tới đây đã thiếu chút nữa bị cái máy lạnh cũ nát nhà Long Tín Nghĩa làm cho cảm nắng, cũng may là Cận Dịch Khẳng nhặt được cái mạng về). Sau đó, Long Thất lại nghiện cái trò đua xe kia, cả ngày chỉ cắm mặt cắm cổ vào chơi, bị người tốt xấu gì cũng đã từng đánh GTA - Cận Dịch Khẳng miệt thị mất hai ngày. Cuối cùng, cậu nhàm chán chẳng có gì làm, thuận miệng hỏi Cận Thiếu Hạo tiến độ cua gái ra sao rồi.
Tên nhóc Cận Thiếu Hạo này cực kỳ khôn lanh, lập tức khai hết với anh trai nghe, nói rằng người ta cửa lớn không ra cửa hậu không lui tới, trừ lúc năm giờ chiều dắt chó đi dạo ra thì căn bản là không gặp được người. Cận Dịch Khẳng hỏi đó là giống chó gì, Cận Thiếu Hạo nói là Yorkshire.
Cận Dịch Khẳng cũng chẳng nói thêm gì nữa, ở trên mạng tìm loại thức ăn của giống chó đó gửi cho Cận Thiếu Hạo. Cận Thiếu Hạo hiểu ngay, ngày thứ hai liền tới cửa hàng thú cưng gần nhà gom hết thức ăn dự trữ dành cho giống chó này chuyển đến nhà họ Cận. Cận Dịch Khẳng còn xúi giục em trai mình kiếm một con chó nhỏ rồi mỗi ngày đúng năm giờ chiều dắt nó đi dạo, còn chuyện sau đó cậu không thèm để tâm nữa, bắt đầu chuyên tâm nghĩ cách làm sao mới có thể dạy Long Thất lái xe.
Cũng mệt cho Cận Thiếu Hạo ngày ngày ngoan ngoãn dắt chó đi dạo. Cứ tầm năm giờ đến bảy giờ, chính là thời điểm Cận Dịch Khẳng và cô làm “chuyện đứng đắn”. Long Thất rảnh rỗi không có gì làm liền hỏi cậu đang tính toán cái gì, Cận Dịch Khẳng nói muốn gạt em trai ra khỏi nhà, cô nói: “Không phải. Tôi nói cái vụ tích trữ đồ ăn cho chó ấy, cậu có ý gì?”
“Nhà bên kia vừa mới chuyển tới, không mang đủ thức ăn cho chó, mà giống chó đó lại rất kén ăn. Cậu nói cô ta có thể đi đâu mua được chứ.”
“Cửa hàng thú cưng,” Long Thất lại hỏi, “Vậy cậu làm sao biết được nhà họ không mang đủ thức ăn cho chó?”
“Tai dùng để làm gì?”
“Cậu giỏi thế cơ à? Nghe xa được cả ngàn dặm?”
“Lúc cửa hàng thú cưng gọi điện nhập hàng, thằng nhóc này,” Con ngáo Alaska đang ngậm áo ngực của Long Thất chạy loăng quăng ở cuối giường, Cận Dịch Khẳng “chậc" một tiếng, “Vừa lúc bị tôi mang đi tỉa lông.”
“Đệch!” Long Thất ném gối về phía nó, Alaska trốn rất mau, ngậm áo ngực một đường chạy ra khỏi cửa.
Mà Cận Thiếu Hạo quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, ba ngày sau, cô ghệ đã tìm đến tận nhà rồi. Chuyện đem giấu thức ăn này, Cận Thiếu Hạo làm cực kỳ chỉnh chu, chỉ đặt nửa bịch ở trong phòng khách, sau đó bày ra vẻ rộng lượng tặng lại cho người ta, còn nói trong phòng chứa đồ hẵng còn một bịch nữa, cung kính mời mọc người ta vào nhà xong liền tự mình đi lấy.
Lúc đó, Long Thất đang tắm ở trên lầu, Cận Dịch Khẳng xuống nhà đi vào bếp. Đợi đến lúc cô tắm xong đi xuống dưới, cô gái kia đã đứng chờ sẵn ở giữa phòng khách, ôm một chú chó Yorkshire trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, mà tầm mắt, vừa hay phóng về phía Cận Dịch Khẳng đang ở trong bếp.
Cận Dịch Khẳng đang ngậm nửa lát bánh mì.
Cậu một tay mở tủ lạnh, tay còn lại cầm lon soda, lon đồ uống ở trong tay ‘ka da’ một tiếng kéo nắp, bọt khí sủi lên. Đóng cửa tủ lạnh, đồng thời nghiêng đầu qua, chú ý đến người đang đứng trong phòng khách, nhưng cũng chẳng quá để tâm, chỉ liếc mắt nhìn phòng chứa đồ đang truyền ra tiếng lục lọi rồi tiếp tục chuyên chú làm việc của mình, hỏi: “Đợi em trai tôi?”
Cô gái còn chưa kịp trả lời, Cận Dịch Khẳng đã nói tiếp: “Ăn tối rồi à?”
“Ăn tối?”
“Em trai tôi còn chưa ăn đâu.”
Long Thất mặc áo phông trắng bước xuống lầu, tóc vẫn còn ẩm ướt, cất giọng giục giã Long Tín Nghĩa mau chóng sửa điều hoà, cũng vô tình chen ngang vào cuộc đối thoại của hai người. Lực chú ý của Cận Dịch Khẳng chuyển hướng về phía cô, dùng cằm hất về phía quả trứng đang xèo xèo ở trong chảo.
Cô gái thu lại tầm mắt, ngón tay chọc chọc miệng Yorkshire.
Mà Long Thất còn chưa kịp nhìn đến phòng khách thì đã bị một tiếng động cực lớn từ đầu cầu thang truyền đến chuyển dời lực chú ý. Alaska lại ngậm áo ngực của cô lao xuống “lĩnh thưởng” rồi, Long Thất lập tức nổi điên, quay người đuổi chó. Mà cái con ngáo này càng chạy càng hăng, miệng thở phì phà phì phò, cô một đường đuổi lên tầng trên, từ ban công đuổi đến gác mái, lại từ gác mái đuổi đến phòng ngủ, cuối cùng nổi bão: “Cận Dịch Khẳng, cậu xử nó cho tôi!”
Lúc đó, Long Thất không hề biết rằng, vào cái lúc Cận Dịch Khẳng đang bị cái “trò khôi hài" này chọc cười hì hì đi lên lầu, cô gái kia vẫn như cũ đứng giữa phòng khách nhìn cậu thật lâu.
Điều hoà không tiếng động mà thoát ra khí lạnh, ngoài sân ve sầu kêu râm ran, trong không khí bốc lên mùi dầu khét của trứng rán, cô ta nhìn Cận Dịch Khẳng đi ngang qua trước người mình, nhìn mắt, nhìn lông mi, nhìn khoé môi khẽ cong lên, nhìn bàn tay đang cầm đĩa của cậu, nhìn người chỉ mới cùng mình đối thoại có một lần duy nhất, không có đối mặt, không có bất kỳ sự giao tiếp về tinh thần nào, thế nhưng lại có một luồng nhiệt nóng rực ở giữa hai người lưu động. Cận Thiếu Hạo hồ hởi đưa thức ăn cho chó đến trước mặt cô ta, cô ta lại như mất hồn mất vía, để mặc Yorkshire ở trong lòng cắn đầu ngón tay mình. Cái cảm giác ngứa ngáy tinh vi ấy từ đầu ngón tay lan đến tận tim, trở thành một loại nhất kiến chung tình như thiên lôi địa hoả mà ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ.
Muốn áp chế cũng áp chế không được.
Ô Gia Quỳ chính là như vậy mà nhớ thương Cận Dịch Khẳng.
Chỉ tội mỗi Cận Thiếu Hạo, hao tổn biết bao tâm tư mới tạo được cơ hội làm quen, lại cứ thế vô tình trải ra một tấm đệm ấm khác cho anh trai.
Sau khi hồi tưởng lại toàn bộ chuyện này, Long Thất đã ở dưới bãi đậu xe của Di Minh Loan. Một giờ sáng, bãi đậu xe lặng yên như tờ, lượng cồn trong máu đã được cơn gió lạnh thổi bay ngay vào lúc vừa mới bước chân ra khỏi cửa lớn hộp đêm, lúc này đầu óc thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Cô ngồi trên ghế lái của chiếc Lamborghini, cửa sổ hạ hết cỡ, tay trái vươn ra ngoài, điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay, khẽ búng tàn thuốc.
Trong xe nồng nặc mùi khói.
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của xe thể thao từ bên ngoài lối vào truyền tới. Ngón tay Long Thất gõ vài cái trên vô lăng, từng nhịp mà gõ, thẳng đến khi tiếng động cơ càng lúc càng gần, rẽ vào làn đường mà cô đang đỗ. Khoảnh khắc nhìn thấy biểu tượng ở phía đầu chiếc xe, cô bật đèn pha phía trước lên.
“Bang” một tiếng.
Sáng ngời lại chói mắt, khiến cho xe của Cận Dịch Khẳng tạm dừng, Ô Gia Quỳ ngồi ở ghế phụ đưa tay che mắt. Hai chiếc siêu xe, một ở ngoài sáng, một ở trong tối, một đen, một xanh, cứ thế ở trong bãi đậu xe đối đầu nhau. Đợi đến khi sự kích thích của đèn pha giảm dần, Ô Gia Quỳ mới bỏ tay xuống, nhìn thấy Long Thất ngồi trong xe ở phía xa.
Phản ứng tiếp theo, chính là nghiêng đầu nhìn Cận Dịch Khẳng đang ngồi ở ghế lái.
Cận Dịch Khẳng chẳng có chút phản ứng nào cả.
Cậu vốn đang dùng một tay giữ vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại trả lời tin nhắn, bởi vì ánh sáng chói mắt ở phía trước nên mới ngước mắt lên, sau đó, thậm chí còn chẳng híp mắt lấy một cái, liền bình chân như vại nhìn Long Thất đang cố tình “chặn đường” ở cách đó mười mấy mét, nhàn nhã bỏ điện thoại xuống, cũng không bấm còi, không lùi không tiến.
Long Thất nhìn hai người bọn họ.
Cô thậm chí đã nghĩ đến viễn cảnh, họ lên lầu rồi sẽ làm những gì, cũng tựa hồ nghe được cả tiếng tim đập như sấm của Ô Gia Quỳ lúc này.
Oán.
Thuốc cháy đến phần đuôi, đầu lọc rơi xuống đất, loé lên những tia lửa nhỏ.
Cô nhấn ga.
Lốp xe ma sát nền đất, chỉ số trên bảng điều khiển tăng vọt, trong bãi đậu xe rú lên một tiếng gầm, xe xông thẳng về phía Cận Dịch Khẳng, cô mở to mắt mà nhìn, xem Cận Dịch Khẳng rốt cuộc có cho cô phản ứng hay không. Tại khoảng cách chỉ còn lại 30m, vẫn như cũ không giảm tốc độ, giẫm ga càng lúc càng mạnh. Lồng ngực của Ô Gia Quỳ đang ngồi ở ghế lái phụ khẽ phập phồng, không để lộ ra chút động tác cảm xúc nào nhưng mắt lại không dám nháy. Tay của Cận Dịch Khẳng đặt trên vô lăng, yên lặng nhìn cô phát điên.
Thẳng đến khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn 10m, gần như là một giây trước khi xảy ra va chạm.
Tay của Cận Dịch Khẳng mới bắt đầu chuyển động.
Xe theo đó mà lùi về sau, thành thục chuyển hướng, đỗ vào một vị trí trống, không nghiêng không lệch một phân. Ô Gia Quỳ theo quán tính mà ngã người về phía trước, dùng tay chống phần đầu xe. Mũi xe Koenigsegg gần như “cọ sát” với thân xe Lamborghini. Cậu cứ như vậy mà nhường ra một lối đi cho Long Thất đang chuẩn bị “đồng quy vu tận”. Long Thất nhấn ga càng mạnh, ở một giây đó đã hoàn toàn đánh mất lý trí, cũng chẳng muốn nán lại thêm nữa, đi lướt qua cậu, không hề giảm số, lao thẳng ra ngoài bãi đậu xe.
Tiếng động cơ truyền từ hầm gửi xe lên đến mặt đất trống trải. Rạng sáng đêm giao thừa, ngã tư đường lúc một giờ mười một phút không có một bóng xe thứ hai, gió đông lạnh thấu xương, cô cắn chặt môi, nhìn tuyết bay phấp phới ở dưới ánh đèn vàng, nhìn đèn đóm sáng chưng ở trong Di Minh Loan, nhưng lại chẳng hề trông thấy chiếc xe vốn dĩ là phải đuổi theo sau. Hàm răng thả lỏng, nếm được mùi máu tanh ở trong miệng, ngón tay vẫn như cũ nắm chặt vô lăng, bị một cỗ khí tức không có cách nào buông bỏ quấn chặt lấy người, móng tay gần như là gãy hết cả.
Cận Dịch Khẳng, từ đầu đến cuối, không hề đuổi theo.
Lúc về đến khách sạn, đã chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Trên người vẫn còn khoác chiếc áo của Tang Tập Phổ, từng bước, từng bước tiến về phía trước. Đã từng suy nghĩ về hàng ngàn khung cảnh lúc Cận Dịch Khẳng trở về, nhưng lại chẳng có một lần nghĩ rằng sẽ là cái loại này, chưa từng nghĩ rằng ở trong cái cảnh tượng ấy sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác. Cận Dịch Khẳng hôn cô ta, lái xe chở cô ta, mang cô ta trở về Di Minh Loan, trở về căn nhà mà ngay cả quần áo của Long Thất còn chưa dọn. Bởi vì dự đoán được mỗi một viễn cảnh có thể phát sinh ở trong căn nhà đó cho nên cả người cô đều đang run lẩy bẩy.
Sao lại thế này được. Tại sao lúc trước ở bên cạnh Đổng Tây lại chưa từng nghĩ đến cảm giác của Cận Dịch Khẳng chứ.
Cho nên, thì ra là cái cảm giác này.
Cứ như vậy bước đi trong vô thức, không cảm nhận được độ ấm dưới 0 độ C, còn chưa về đến phòng mình thì đã đi ngang qua một căn phòng khác cũng vừa lúc mở cửa ra. Ánh đèn chiếu sáng thảm trải sàn, cô cảm thấy chói mắt, nghiêng đầu qua một bên. Trợ lý Vương phía bên Tang Tập Phổ cầm theo vài hộp cơm từ trong đi ra ngoài, nhìn thấy cô, buột miệng nói: “Í?”
Sau đó, quay người vào cửa, chưa đầy mấy giây, giọng nói của Tang Tập Phổ từ trong phòng truyền ra. Lúc Long Thất thích ứng được với ánh sáng, nhìn về phía hắn, người đã đứng ở trước cửa rồi. Ánh sáng ấm áp che khuất nửa khuôn mặt, hắn mặc một chiếc áo len cổ lọ, đeo một cặp kính bình thường ít khi trông thấy, cầm trong tay một quyển kịch bản được gạch loạn xạ bằng bút dạ màu sắc, có lẽ mới xem được một nửa, hỏi: “Quay lại rồi?”
Sau đó, tầm mắt quét qua chiếc áo lông ở trên người cô, nhét bàn tay đang mở cửa vào trong túi quần, rồi lại nhẹ giọng hỏi: “Chưa trở về nhà?”
……
“Không có.”
Đầu óc mê mê muội muội, thấp giọng đáp, nhưng vẫn còn một tia ý thức, cô giơ tay cởi cúc áo: “Tang lão sư, em trả áo cho anh……”
Áo khoác mới cởi đến phần vai thì đã bị tay của Tang Tập Phổ ngăn lại. Trợ lý Vương đứng một bên nhìn, bàn tay lạnh như băng của Long Thất chạm vào tay hắn. Tang Tập Phổ nói: “Ngày mai hẵng trả.”
Rồi quay sang dặn dò: “Tiểu Vương, đưa cô ấy về phòng. Chăm sóc một chút.”
Lão Bình và trợ lý đều đã trở về nhà rồi. Máy sưởi ở trong phòng khách sạn vừa bật lên cũng chỉ có thể toát ra hơi lạnh, cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, không chịu nhúc nhích cũng lười mặc thêm áo. Trợ lý Vương đắp một chiếc chăn lên người cô, sau đó nhìn hai chai rượu vang ở trên mặt bàn trà (lúc trước kêu nhân viên của quán Pub mang lên), cuối cùng cũng không xen vào chuyện của người khác, mở máy sưởi số cao nhất rồi rời đi.
Dạ dày của một người rốt cuộc có thể tiêu hoá được bao nhiêu rượu.
Phải uống bao nhiêu thì mới có thể đem những cảnh tượng viển vông ở trong đầu phân tán hết.
Cô không biết, chỉ có thể xuất thần nhìn xuống dưới khách sạn. Đêm giao thừa, tuyết lớn như vậy, cứ như là bất tận, tuyết ở hai bên lề đường tích tụ thành một lớp thật dày. Lúc cô nhìn đến hai giờ đúng, nhìn thấy Chu Dĩ Thông và người đại diện ở trước cửa khách sạn cãi nhau, bọn họ cãi rất kịch liệt, giống như cảm xúc bị dồn nén đã bao năm tại một khắc này cùng nhau bùng nổ. Người đại diện suy sụp bị bỏ lại, nhìn theo Chu Dĩ Thông đang đóng sầm cửa rời đi.
Đá viên ở đáy cốc va vào nhau, óng ánh như pha lê.
Lúc cô nhìn đến hai giờ mười lăm phút, trông thấy bác của Ô Gia Quỳ lảng vảng ở trước cửa khách sạn gọi điện thoại. Bà ta ở trong không khí khoa chân múa tay, miệng nói chuyện không ngừng, khuôn mặt cường hãn hằn lên vẻ mệt nhọc. Trợ lý ở bên cạnh run bần bật chờ đợi, giữ vững cương vị bé nhỏ của chính mình.
……
Hai giờ ba mươi phút sáng, một chiếc xe taxi dừng lại ở trước cửa khách sạn.
Long Thất ở trong căn phòng ngập tràn khí nóng nhìn xuống, nhìn thấy Ô Gia Quỳ bước xuống xe, bên cạnh không có ai cả, mái tóc ngắn trên vai bị thổi bay tán loạn. Cô ta lẻ loi nghênh đón sự gấp gáp của trợ lý, không nói chuyện, không có biểu cảm dư thừa, chỉ vào lúc bác của cô ta định túm lấy cánh tay mới không dấu vết rút trở ra. Cả một đoàn người trầm mặc tiến vào khách sạn.
Trên lầu cao, cách mặt đất khoảng tầm vài chục mét, Long Thất tiếp tục uống rượu. Đầu óc trì độn tính toán quãng đường từ Di Minh Loan trở về đây, lấy tốc độ của xe thể thao thì mất tầm ba mươi phút, lấy tốc độ của xe taxi thì phải cần một tiếng. Cho nên, từ một giờ mười phút sáng đến hai giờ rưỡi, cộng thêm với thời gian gọi taxi…. Ô Gia Quỳ nán lại ở chỗ đó chưa tới mười phút.
Cận Dịch Khẳng không có đưa cô ta về.
Chén không đặt lại trên mặt bàn, đáy cốc và mặt kính va chạm phát ra một thanh âm thâm thuý. Thời điểm đó, tứ chi đã có chút tê dại, máu trong người lại lần nữa được cồn lấp đầy, cô nhìn xuống chiếc xe taxi ở dưới lầu. Có lẽ là đêm giao thừa đầy tuyết không thể đón vị khách tiếp theo, bác tài vẫn đỗ xe ở trước cửa khách sạn, tắt máy, bất động.
……
Từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác, ra khỏi phòng, đi thang máy, xuyên qua đại sảnh, đẩy cửa xoay tự động của khách sạn, xuống bậc thang, đến hàng ghế sau của chiếc xe đó mở cửa. Tài xế vốn là đang ngồi ở trên ghế lái nghe radio liền bị doạ cho giật bắn mình, quay đầu lại nhìn cô.
‘Cạch’ một tiếng, cửa xe khép lại.
“Đi lại đường cũ.” Cô nói.
Một lần nữa về đến Di Minh Loan đã là gần bốn giờ sáng, từng đợt pháo hoa phiền lòng cuối cùng cũng tạm ngừng. Long Thất dùng cái suy nghĩ nhất định phải cùng Cận Dịch Khẳng nói chuyện cho rõ ràng mà chống đỡ bản thân mình, kiên nhẫn ấn chuông. Chuông cửa vang lên đến hồi thứ năm, Cận Dịch Khẳng mở cửa.
Hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ, ánh sáng trong nhà đã được chỉnh về mức yếu nhất. Cậu mặc một chiếc hoodie màu đen, một tay cầm nắm cửa, một tay nhét túi quần.
Đúng là kì lạ. Rõ ràng chỉ có hơn một tháng không gặp, cái người này làm sao mà càng ngày càng đẹp trai rồi.
Đầu óc cô lúc đó vẫn còn đang choáng váng, tay cầm tay nắm cửa rũ xuống bên người, nhưng vì đứng không vững nên lại trở tay chống lên ván cửa, tay còn lại chỉ vào trong nhà: “Được lắm, trở về rồi, đồ đạc của chúng ta cuối cùng cũng có thể xử lý rồi.”
Cận Dịch Khẳng ngửi thấy mùi rượu ở trên người cô.
Nhưng cậu không nói năng gì cả, mở rộng cửa, quay người đi vào trong phòng khách, tỏ thái độ mặc cô muốn xử lý thế nào cũng được. Long Thất vào cửa, Cận Dịch Khẳng ở trong bếp dùng cốc rót nước nóng, hơi nước bay lên, cô cười ha ha nói: “Có phải là đồ đạc của em nhiều quá rồi không, cho nên anh cũng ngại mời người ta vào nhà, đợi em đến thu dọn?”
“Anh gọi bên dịch vụ rồi, em không tới thì cái đống đồ này ngày mai cũng phải chuyển đi. Em đến rồi thì vừa đúng lúc.”
Cậu nói, mắt cũng không thèm liếc cô lấy một cái.
“Vậy đống đồ của anh em cũng ném đi thôi.”
“Được.”
“Ở trước cửa nhà anh dán một cái niêm phong “Long Thất cấm vào” đi.”
“Cũng được.”
Cô nắm lấy bình hoa ở trên mặt bàn ném về phía kệ bếp, bình hoa vỡ tan tành, hét: “Anh làm cái gì! Cho em xem sắc mặt cái gì chứ! Không phải là em đã biết lỗi rồi sao? Anh cứ nhất quyết phải như vậy là có ý gì?”
Dù cho Long Thất có kích động đến như vậy thì trên mặt Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng có chút biểu tình gì, cũng chẳng thèm nhìn bình hoa vỡ tan tành ở dưới chân, đặt cốc nước đã rót đầy lên kệ bếp, từ trong bao thuốc lấy ra một điếu: “Anh có ý gì, đã nói rõ ràng từ rất lâu rồi. Em đừng có giả vờ không hiểu.”
“Em cam tâm tình nguyện tới nhận sai cũng không được? Một chút đường cứu vãn cũng không có, liền như vậy coi em thành người cũ rồi?”
Bật lửa ở trong tay cậu đánh ra lửa: “Long Thất, em không sai.”
“Em chỉ vĩnh viễn yêu thứ không thuộc về mình mà thôi. Em bây giờ khó chịu cũng chỉ là do tự cho rằng anh đang thiếu nợ em, anh phải an ủi em, phải tiếp tục nhường nhịn em. Khá bình thường. Anh trước đây cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà em đừng có hiểu lầm.”
Cận Dịch Khẳng búng búng tàn thuốc: “Đó không phải là tình yêu.”
“Vậy chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi.”
Cô gật đầu, vuốt lại tóc, giọng nói có chút nghẹn ngào, khịt mũi một cái cố đè xuống cảm xúc: “Không phải anh luôn cảm thấy em không yêu anh sao?”
……
“Em nói cho anh biết! Từ lần anh về nước đợt trước em đã thảo luận với lão Bình việc muốn cùng anh công khai rồi. Anh đi rồi, cuộc gọi duy nhất của em và Đổng Tây cũng chỉ là hỏi thăm về tình hình của anh. Em muốn đợi anh, đến nhà cũng thuê trên lầu rồi. Em vì anh mua xe, em nghĩ đến một ngàn cách muốn cùng anh làm lành. Mẹ nó, khoảng thời gian này em vì anh uống bao nhiêu rượu hút bao nhiêu thuốc, em đúng là không có cách nào định nghĩa được đây có phải là yêu hay không, nhưng em thực sự đã mất ngủ cả đêm. Cả người em giống như sắp chết rồi anh có biết không!”
Cận Dịch Khẳng nói: “Anh không thế à?”
Bốn chữ, phòng khách tĩnh lặng, hơi nóng bốc lên, mùi thuốc nhàn nhạt.
Rõ ràng là đang bật máy sưởi, thế mà da thịt lại lạnh đến tái xanh, lời muốn nói đều đã nói hết, con át chủ bài cuối cùng cũng đã lấy ra. Trong mắt Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng có chút tín hiệu muốn thoả hiệp nào, sống lưng của Long Thất như lạnh ngắt, cả người khẽ run: “Vậy anh bây giờ rốt cuộc là có ý gì?”
“Ý muốn kết thúc. Anh và em, coi như là tuổi trẻ nông nổi.”
Trong không khí có một cỗ tuyệt vọng đánh thẳng vào sống lưng, lời cậu nói ra cực kỳ dứt khoát, không chút do dự. Cô vẫn chưa có phản ứng kịch liệt, chỉ nhìn cậu. Hai người đối diện nhau.
Năm giây sau, khịt mũi một cái, gật đầu: “Anh nghĩ kỹ rồi?”
Mắt chua xót, từng câu từng chữ thốt ra: “Những lời Long Thất em nói ra ngày hôm nay ở đây, cái thái độ đang dùng để bày tỏ với anh, sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu. Em hôm nay ăn nói khép nép cũng chỉ giới hạn ở một giây này, qua một giây này đầu em còn cứng hơn cả anh đấy! Anh suy nghĩ kỹ rồi?”
Cận Dịch Khẳng ném điếu thuốc gần như đã cháy hết vào trong cốc nước nóng, ‘xi" một tiếng.
Được rồi. Đây chính là câu trả lời của cậu, giống như ba năm thanh xuân vẫn luôn kéo dài chút hơi tàn, ở trong một khắc này hoàn toàn chết đi, vốn là phải oanh oanh liệt liệt thế nhưng lại lặng yên không một tiếng động.
“Được,” Cô coi như đã hiểu rồi, cả người cũng sắp kiệt sức, chỉ vào phòng thay đồ, nói, “Vậy thì! Đồ đạc ở trong này là của em, em sẽ mang đi, mang không được, anh cũng không được để người khác dùng, muốn thiêu muốn vứt đều tuỳ anh. Ngày mai tìm dịch vụ đem chỗ này dọn sạch từ trong ra ngoài đi! Ghế lái phụ em từng ngồi trên xe anh, móc treo bình an em từng sờ qua ở đầu xe, đem toàn bộ những thứ đó đổi hết đi. Em không chịu được người phụ nữ khác ngồi ở đó, em có bệnh sạch sẽ, anh tốt nhất là thay toàn bộ, đừng có dùng đồ thừa.”
“Ừ.”
“Vĩnh viễn chết ở trong danh sách chặn của em đừng có ló đầu ra. Cả đời này cũng đừng đến gõ cửa nhà em.”
Cậu nhét hai tay vào túi quần, không gật đầu, lại như là đang gật đầu.
Long Thất quay người, nhưng đi được hai bước vẫn cảm thấy bi phẫn như cũ, những điều khuất nghẹn như mắc kẹt ở trong cuống họng, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay đã gần như chết lặng, lần nữa quay đầu: “Cận Dịch Khẳng, cả đời này anh sẽ không có tình yêu nữa đâu.”
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, khoảng cách giữa hai người là mười mét, cô dùng một câu nguyền rủa như vậy nói lời từ biệt cậu. Cận Dịch Khẳng nhìn cô, chậm chạp đáp: “Tuỳ thôi.”
……
……
“Không phải em thì đều tuỳ tiện.”
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dù sao vẫn là trẻ con sinh ra trong gia đình giàu có, mới tí tuổi đầu đã bày đặt yêu đương, còn thích chơi trò tình yêu chị em, nói đối phương xuất thân là diễn viên nhí, cũng đang học lớp 11, mặc dù có chênh lệch về tuổi tác với Cận Thiếu Hạo nhưng nó từ nhỏ đã xem phim mà cô nàng đó đóng lớn lên, đơn giản hơn một chút thì chính là một mê đệ(*) chính hiệu. Trùng hợp, đối phương mới chuyển nhà đến Lãng Trúc công quán cách đây hai ngày, Cận Thiếu Hạo vừa nghe ngóng được tin tức liền cực kỳ bận rộn, vò đầu bứt tai xem làm cách nào mới có thể bắt chuyện với người ta.
(*) mê đệ (迷弟) chỉ những em trai si mê nhan sắc của người khác phái lớn tuổi hơn.
Thời điểm đó cũng vừa hay là tháng nóng nhất của mùa hè, mái hiên chống nắng nhà Cận Dịch Khẳng hỏng rồi, bể bơi ngoài trời lúc này chẳng khác nào một nồi nước sôi. Long Thất cùng em trai cậu làm tổ trong biệt thự suốt. Cận Dịch Khẳng muốn đưa cô đi ăn với bạn bè, cô không vừa ý, muốn cùng cô dắt chó đi dạo, cô không vừa ý, muốn mang cô đến thành phố khác nghỉ mát, cô cũng không vừa ý (bởi vì trước khi tới đây đã thiếu chút nữa bị cái máy lạnh cũ nát nhà Long Tín Nghĩa làm cho cảm nắng, cũng may là Cận Dịch Khẳng nhặt được cái mạng về). Sau đó, Long Thất lại nghiện cái trò đua xe kia, cả ngày chỉ cắm mặt cắm cổ vào chơi, bị người tốt xấu gì cũng đã từng đánh GTA - Cận Dịch Khẳng miệt thị mất hai ngày. Cuối cùng, cậu nhàm chán chẳng có gì làm, thuận miệng hỏi Cận Thiếu Hạo tiến độ cua gái ra sao rồi.
Tên nhóc Cận Thiếu Hạo này cực kỳ khôn lanh, lập tức khai hết với anh trai nghe, nói rằng người ta cửa lớn không ra cửa hậu không lui tới, trừ lúc năm giờ chiều dắt chó đi dạo ra thì căn bản là không gặp được người. Cận Dịch Khẳng hỏi đó là giống chó gì, Cận Thiếu Hạo nói là Yorkshire.
Cận Dịch Khẳng cũng chẳng nói thêm gì nữa, ở trên mạng tìm loại thức ăn của giống chó đó gửi cho Cận Thiếu Hạo. Cận Thiếu Hạo hiểu ngay, ngày thứ hai liền tới cửa hàng thú cưng gần nhà gom hết thức ăn dự trữ dành cho giống chó này chuyển đến nhà họ Cận. Cận Dịch Khẳng còn xúi giục em trai mình kiếm một con chó nhỏ rồi mỗi ngày đúng năm giờ chiều dắt nó đi dạo, còn chuyện sau đó cậu không thèm để tâm nữa, bắt đầu chuyên tâm nghĩ cách làm sao mới có thể dạy Long Thất lái xe.
Cũng mệt cho Cận Thiếu Hạo ngày ngày ngoan ngoãn dắt chó đi dạo. Cứ tầm năm giờ đến bảy giờ, chính là thời điểm Cận Dịch Khẳng và cô làm “chuyện đứng đắn”. Long Thất rảnh rỗi không có gì làm liền hỏi cậu đang tính toán cái gì, Cận Dịch Khẳng nói muốn gạt em trai ra khỏi nhà, cô nói: “Không phải. Tôi nói cái vụ tích trữ đồ ăn cho chó ấy, cậu có ý gì?”
“Nhà bên kia vừa mới chuyển tới, không mang đủ thức ăn cho chó, mà giống chó đó lại rất kén ăn. Cậu nói cô ta có thể đi đâu mua được chứ.”
“Cửa hàng thú cưng,” Long Thất lại hỏi, “Vậy cậu làm sao biết được nhà họ không mang đủ thức ăn cho chó?”
“Tai dùng để làm gì?”
“Cậu giỏi thế cơ à? Nghe xa được cả ngàn dặm?”
“Lúc cửa hàng thú cưng gọi điện nhập hàng, thằng nhóc này,” Con ngáo Alaska đang ngậm áo ngực của Long Thất chạy loăng quăng ở cuối giường, Cận Dịch Khẳng “chậc" một tiếng, “Vừa lúc bị tôi mang đi tỉa lông.”
“Đệch!” Long Thất ném gối về phía nó, Alaska trốn rất mau, ngậm áo ngực một đường chạy ra khỏi cửa.
Mà Cận Thiếu Hạo quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, ba ngày sau, cô ghệ đã tìm đến tận nhà rồi. Chuyện đem giấu thức ăn này, Cận Thiếu Hạo làm cực kỳ chỉnh chu, chỉ đặt nửa bịch ở trong phòng khách, sau đó bày ra vẻ rộng lượng tặng lại cho người ta, còn nói trong phòng chứa đồ hẵng còn một bịch nữa, cung kính mời mọc người ta vào nhà xong liền tự mình đi lấy.
Lúc đó, Long Thất đang tắm ở trên lầu, Cận Dịch Khẳng xuống nhà đi vào bếp. Đợi đến lúc cô tắm xong đi xuống dưới, cô gái kia đã đứng chờ sẵn ở giữa phòng khách, ôm một chú chó Yorkshire trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, mà tầm mắt, vừa hay phóng về phía Cận Dịch Khẳng đang ở trong bếp.
Cận Dịch Khẳng đang ngậm nửa lát bánh mì.
Cậu một tay mở tủ lạnh, tay còn lại cầm lon soda, lon đồ uống ở trong tay ‘ka da’ một tiếng kéo nắp, bọt khí sủi lên. Đóng cửa tủ lạnh, đồng thời nghiêng đầu qua, chú ý đến người đang đứng trong phòng khách, nhưng cũng chẳng quá để tâm, chỉ liếc mắt nhìn phòng chứa đồ đang truyền ra tiếng lục lọi rồi tiếp tục chuyên chú làm việc của mình, hỏi: “Đợi em trai tôi?”
Cô gái còn chưa kịp trả lời, Cận Dịch Khẳng đã nói tiếp: “Ăn tối rồi à?”
“Ăn tối?”
“Em trai tôi còn chưa ăn đâu.”
Long Thất mặc áo phông trắng bước xuống lầu, tóc vẫn còn ẩm ướt, cất giọng giục giã Long Tín Nghĩa mau chóng sửa điều hoà, cũng vô tình chen ngang vào cuộc đối thoại của hai người. Lực chú ý của Cận Dịch Khẳng chuyển hướng về phía cô, dùng cằm hất về phía quả trứng đang xèo xèo ở trong chảo.
Cô gái thu lại tầm mắt, ngón tay chọc chọc miệng Yorkshire.
Mà Long Thất còn chưa kịp nhìn đến phòng khách thì đã bị một tiếng động cực lớn từ đầu cầu thang truyền đến chuyển dời lực chú ý. Alaska lại ngậm áo ngực của cô lao xuống “lĩnh thưởng” rồi, Long Thất lập tức nổi điên, quay người đuổi chó. Mà cái con ngáo này càng chạy càng hăng, miệng thở phì phà phì phò, cô một đường đuổi lên tầng trên, từ ban công đuổi đến gác mái, lại từ gác mái đuổi đến phòng ngủ, cuối cùng nổi bão: “Cận Dịch Khẳng, cậu xử nó cho tôi!”
Lúc đó, Long Thất không hề biết rằng, vào cái lúc Cận Dịch Khẳng đang bị cái “trò khôi hài" này chọc cười hì hì đi lên lầu, cô gái kia vẫn như cũ đứng giữa phòng khách nhìn cậu thật lâu.
Điều hoà không tiếng động mà thoát ra khí lạnh, ngoài sân ve sầu kêu râm ran, trong không khí bốc lên mùi dầu khét của trứng rán, cô ta nhìn Cận Dịch Khẳng đi ngang qua trước người mình, nhìn mắt, nhìn lông mi, nhìn khoé môi khẽ cong lên, nhìn bàn tay đang cầm đĩa của cậu, nhìn người chỉ mới cùng mình đối thoại có một lần duy nhất, không có đối mặt, không có bất kỳ sự giao tiếp về tinh thần nào, thế nhưng lại có một luồng nhiệt nóng rực ở giữa hai người lưu động. Cận Thiếu Hạo hồ hởi đưa thức ăn cho chó đến trước mặt cô ta, cô ta lại như mất hồn mất vía, để mặc Yorkshire ở trong lòng cắn đầu ngón tay mình. Cái cảm giác ngứa ngáy tinh vi ấy từ đầu ngón tay lan đến tận tim, trở thành một loại nhất kiến chung tình như thiên lôi địa hoả mà ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ.
Muốn áp chế cũng áp chế không được.
Ô Gia Quỳ chính là như vậy mà nhớ thương Cận Dịch Khẳng.
Chỉ tội mỗi Cận Thiếu Hạo, hao tổn biết bao tâm tư mới tạo được cơ hội làm quen, lại cứ thế vô tình trải ra một tấm đệm ấm khác cho anh trai.
Sau khi hồi tưởng lại toàn bộ chuyện này, Long Thất đã ở dưới bãi đậu xe của Di Minh Loan. Một giờ sáng, bãi đậu xe lặng yên như tờ, lượng cồn trong máu đã được cơn gió lạnh thổi bay ngay vào lúc vừa mới bước chân ra khỏi cửa lớn hộp đêm, lúc này đầu óc thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Cô ngồi trên ghế lái của chiếc Lamborghini, cửa sổ hạ hết cỡ, tay trái vươn ra ngoài, điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay, khẽ búng tàn thuốc.
Trong xe nồng nặc mùi khói.
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của xe thể thao từ bên ngoài lối vào truyền tới. Ngón tay Long Thất gõ vài cái trên vô lăng, từng nhịp mà gõ, thẳng đến khi tiếng động cơ càng lúc càng gần, rẽ vào làn đường mà cô đang đỗ. Khoảnh khắc nhìn thấy biểu tượng ở phía đầu chiếc xe, cô bật đèn pha phía trước lên.
“Bang” một tiếng.
Sáng ngời lại chói mắt, khiến cho xe của Cận Dịch Khẳng tạm dừng, Ô Gia Quỳ ngồi ở ghế phụ đưa tay che mắt. Hai chiếc siêu xe, một ở ngoài sáng, một ở trong tối, một đen, một xanh, cứ thế ở trong bãi đậu xe đối đầu nhau. Đợi đến khi sự kích thích của đèn pha giảm dần, Ô Gia Quỳ mới bỏ tay xuống, nhìn thấy Long Thất ngồi trong xe ở phía xa.
Phản ứng tiếp theo, chính là nghiêng đầu nhìn Cận Dịch Khẳng đang ngồi ở ghế lái.
Cận Dịch Khẳng chẳng có chút phản ứng nào cả.
Cậu vốn đang dùng một tay giữ vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại trả lời tin nhắn, bởi vì ánh sáng chói mắt ở phía trước nên mới ngước mắt lên, sau đó, thậm chí còn chẳng híp mắt lấy một cái, liền bình chân như vại nhìn Long Thất đang cố tình “chặn đường” ở cách đó mười mấy mét, nhàn nhã bỏ điện thoại xuống, cũng không bấm còi, không lùi không tiến.
Long Thất nhìn hai người bọn họ.
Cô thậm chí đã nghĩ đến viễn cảnh, họ lên lầu rồi sẽ làm những gì, cũng tựa hồ nghe được cả tiếng tim đập như sấm của Ô Gia Quỳ lúc này.
Oán.
Thuốc cháy đến phần đuôi, đầu lọc rơi xuống đất, loé lên những tia lửa nhỏ.
Cô nhấn ga.
Lốp xe ma sát nền đất, chỉ số trên bảng điều khiển tăng vọt, trong bãi đậu xe rú lên một tiếng gầm, xe xông thẳng về phía Cận Dịch Khẳng, cô mở to mắt mà nhìn, xem Cận Dịch Khẳng rốt cuộc có cho cô phản ứng hay không. Tại khoảng cách chỉ còn lại 30m, vẫn như cũ không giảm tốc độ, giẫm ga càng lúc càng mạnh. Lồng ngực của Ô Gia Quỳ đang ngồi ở ghế lái phụ khẽ phập phồng, không để lộ ra chút động tác cảm xúc nào nhưng mắt lại không dám nháy. Tay của Cận Dịch Khẳng đặt trên vô lăng, yên lặng nhìn cô phát điên.
Thẳng đến khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn 10m, gần như là một giây trước khi xảy ra va chạm.
Tay của Cận Dịch Khẳng mới bắt đầu chuyển động.
Xe theo đó mà lùi về sau, thành thục chuyển hướng, đỗ vào một vị trí trống, không nghiêng không lệch một phân. Ô Gia Quỳ theo quán tính mà ngã người về phía trước, dùng tay chống phần đầu xe. Mũi xe Koenigsegg gần như “cọ sát” với thân xe Lamborghini. Cậu cứ như vậy mà nhường ra một lối đi cho Long Thất đang chuẩn bị “đồng quy vu tận”. Long Thất nhấn ga càng mạnh, ở một giây đó đã hoàn toàn đánh mất lý trí, cũng chẳng muốn nán lại thêm nữa, đi lướt qua cậu, không hề giảm số, lao thẳng ra ngoài bãi đậu xe.
Tiếng động cơ truyền từ hầm gửi xe lên đến mặt đất trống trải. Rạng sáng đêm giao thừa, ngã tư đường lúc một giờ mười một phút không có một bóng xe thứ hai, gió đông lạnh thấu xương, cô cắn chặt môi, nhìn tuyết bay phấp phới ở dưới ánh đèn vàng, nhìn đèn đóm sáng chưng ở trong Di Minh Loan, nhưng lại chẳng hề trông thấy chiếc xe vốn dĩ là phải đuổi theo sau. Hàm răng thả lỏng, nếm được mùi máu tanh ở trong miệng, ngón tay vẫn như cũ nắm chặt vô lăng, bị một cỗ khí tức không có cách nào buông bỏ quấn chặt lấy người, móng tay gần như là gãy hết cả.
Cận Dịch Khẳng, từ đầu đến cuối, không hề đuổi theo.
Lúc về đến khách sạn, đã chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Trên người vẫn còn khoác chiếc áo của Tang Tập Phổ, từng bước, từng bước tiến về phía trước. Đã từng suy nghĩ về hàng ngàn khung cảnh lúc Cận Dịch Khẳng trở về, nhưng lại chẳng có một lần nghĩ rằng sẽ là cái loại này, chưa từng nghĩ rằng ở trong cái cảnh tượng ấy sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác. Cận Dịch Khẳng hôn cô ta, lái xe chở cô ta, mang cô ta trở về Di Minh Loan, trở về căn nhà mà ngay cả quần áo của Long Thất còn chưa dọn. Bởi vì dự đoán được mỗi một viễn cảnh có thể phát sinh ở trong căn nhà đó cho nên cả người cô đều đang run lẩy bẩy.
Sao lại thế này được. Tại sao lúc trước ở bên cạnh Đổng Tây lại chưa từng nghĩ đến cảm giác của Cận Dịch Khẳng chứ.
Cho nên, thì ra là cái cảm giác này.
Cứ như vậy bước đi trong vô thức, không cảm nhận được độ ấm dưới 0 độ C, còn chưa về đến phòng mình thì đã đi ngang qua một căn phòng khác cũng vừa lúc mở cửa ra. Ánh đèn chiếu sáng thảm trải sàn, cô cảm thấy chói mắt, nghiêng đầu qua một bên. Trợ lý Vương phía bên Tang Tập Phổ cầm theo vài hộp cơm từ trong đi ra ngoài, nhìn thấy cô, buột miệng nói: “Í?”
Sau đó, quay người vào cửa, chưa đầy mấy giây, giọng nói của Tang Tập Phổ từ trong phòng truyền ra. Lúc Long Thất thích ứng được với ánh sáng, nhìn về phía hắn, người đã đứng ở trước cửa rồi. Ánh sáng ấm áp che khuất nửa khuôn mặt, hắn mặc một chiếc áo len cổ lọ, đeo một cặp kính bình thường ít khi trông thấy, cầm trong tay một quyển kịch bản được gạch loạn xạ bằng bút dạ màu sắc, có lẽ mới xem được một nửa, hỏi: “Quay lại rồi?”
Sau đó, tầm mắt quét qua chiếc áo lông ở trên người cô, nhét bàn tay đang mở cửa vào trong túi quần, rồi lại nhẹ giọng hỏi: “Chưa trở về nhà?”
……
“Không có.”
Đầu óc mê mê muội muội, thấp giọng đáp, nhưng vẫn còn một tia ý thức, cô giơ tay cởi cúc áo: “Tang lão sư, em trả áo cho anh……”
Áo khoác mới cởi đến phần vai thì đã bị tay của Tang Tập Phổ ngăn lại. Trợ lý Vương đứng một bên nhìn, bàn tay lạnh như băng của Long Thất chạm vào tay hắn. Tang Tập Phổ nói: “Ngày mai hẵng trả.”
Rồi quay sang dặn dò: “Tiểu Vương, đưa cô ấy về phòng. Chăm sóc một chút.”
Lão Bình và trợ lý đều đã trở về nhà rồi. Máy sưởi ở trong phòng khách sạn vừa bật lên cũng chỉ có thể toát ra hơi lạnh, cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, không chịu nhúc nhích cũng lười mặc thêm áo. Trợ lý Vương đắp một chiếc chăn lên người cô, sau đó nhìn hai chai rượu vang ở trên mặt bàn trà (lúc trước kêu nhân viên của quán Pub mang lên), cuối cùng cũng không xen vào chuyện của người khác, mở máy sưởi số cao nhất rồi rời đi.
Dạ dày của một người rốt cuộc có thể tiêu hoá được bao nhiêu rượu.
Phải uống bao nhiêu thì mới có thể đem những cảnh tượng viển vông ở trong đầu phân tán hết.
Cô không biết, chỉ có thể xuất thần nhìn xuống dưới khách sạn. Đêm giao thừa, tuyết lớn như vậy, cứ như là bất tận, tuyết ở hai bên lề đường tích tụ thành một lớp thật dày. Lúc cô nhìn đến hai giờ đúng, nhìn thấy Chu Dĩ Thông và người đại diện ở trước cửa khách sạn cãi nhau, bọn họ cãi rất kịch liệt, giống như cảm xúc bị dồn nén đã bao năm tại một khắc này cùng nhau bùng nổ. Người đại diện suy sụp bị bỏ lại, nhìn theo Chu Dĩ Thông đang đóng sầm cửa rời đi.
Đá viên ở đáy cốc va vào nhau, óng ánh như pha lê.
Lúc cô nhìn đến hai giờ mười lăm phút, trông thấy bác của Ô Gia Quỳ lảng vảng ở trước cửa khách sạn gọi điện thoại. Bà ta ở trong không khí khoa chân múa tay, miệng nói chuyện không ngừng, khuôn mặt cường hãn hằn lên vẻ mệt nhọc. Trợ lý ở bên cạnh run bần bật chờ đợi, giữ vững cương vị bé nhỏ của chính mình.
……
Hai giờ ba mươi phút sáng, một chiếc xe taxi dừng lại ở trước cửa khách sạn.
Long Thất ở trong căn phòng ngập tràn khí nóng nhìn xuống, nhìn thấy Ô Gia Quỳ bước xuống xe, bên cạnh không có ai cả, mái tóc ngắn trên vai bị thổi bay tán loạn. Cô ta lẻ loi nghênh đón sự gấp gáp của trợ lý, không nói chuyện, không có biểu cảm dư thừa, chỉ vào lúc bác của cô ta định túm lấy cánh tay mới không dấu vết rút trở ra. Cả một đoàn người trầm mặc tiến vào khách sạn.
Trên lầu cao, cách mặt đất khoảng tầm vài chục mét, Long Thất tiếp tục uống rượu. Đầu óc trì độn tính toán quãng đường từ Di Minh Loan trở về đây, lấy tốc độ của xe thể thao thì mất tầm ba mươi phút, lấy tốc độ của xe taxi thì phải cần một tiếng. Cho nên, từ một giờ mười phút sáng đến hai giờ rưỡi, cộng thêm với thời gian gọi taxi…. Ô Gia Quỳ nán lại ở chỗ đó chưa tới mười phút.
Cận Dịch Khẳng không có đưa cô ta về.
Chén không đặt lại trên mặt bàn, đáy cốc và mặt kính va chạm phát ra một thanh âm thâm thuý. Thời điểm đó, tứ chi đã có chút tê dại, máu trong người lại lần nữa được cồn lấp đầy, cô nhìn xuống chiếc xe taxi ở dưới lầu. Có lẽ là đêm giao thừa đầy tuyết không thể đón vị khách tiếp theo, bác tài vẫn đỗ xe ở trước cửa khách sạn, tắt máy, bất động.
……
Từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác, ra khỏi phòng, đi thang máy, xuyên qua đại sảnh, đẩy cửa xoay tự động của khách sạn, xuống bậc thang, đến hàng ghế sau của chiếc xe đó mở cửa. Tài xế vốn là đang ngồi ở trên ghế lái nghe radio liền bị doạ cho giật bắn mình, quay đầu lại nhìn cô.
‘Cạch’ một tiếng, cửa xe khép lại.
“Đi lại đường cũ.” Cô nói.
Một lần nữa về đến Di Minh Loan đã là gần bốn giờ sáng, từng đợt pháo hoa phiền lòng cuối cùng cũng tạm ngừng. Long Thất dùng cái suy nghĩ nhất định phải cùng Cận Dịch Khẳng nói chuyện cho rõ ràng mà chống đỡ bản thân mình, kiên nhẫn ấn chuông. Chuông cửa vang lên đến hồi thứ năm, Cận Dịch Khẳng mở cửa.
Hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ, ánh sáng trong nhà đã được chỉnh về mức yếu nhất. Cậu mặc một chiếc hoodie màu đen, một tay cầm nắm cửa, một tay nhét túi quần.
Đúng là kì lạ. Rõ ràng chỉ có hơn một tháng không gặp, cái người này làm sao mà càng ngày càng đẹp trai rồi.
Đầu óc cô lúc đó vẫn còn đang choáng váng, tay cầm tay nắm cửa rũ xuống bên người, nhưng vì đứng không vững nên lại trở tay chống lên ván cửa, tay còn lại chỉ vào trong nhà: “Được lắm, trở về rồi, đồ đạc của chúng ta cuối cùng cũng có thể xử lý rồi.”
Cận Dịch Khẳng ngửi thấy mùi rượu ở trên người cô.
Nhưng cậu không nói năng gì cả, mở rộng cửa, quay người đi vào trong phòng khách, tỏ thái độ mặc cô muốn xử lý thế nào cũng được. Long Thất vào cửa, Cận Dịch Khẳng ở trong bếp dùng cốc rót nước nóng, hơi nước bay lên, cô cười ha ha nói: “Có phải là đồ đạc của em nhiều quá rồi không, cho nên anh cũng ngại mời người ta vào nhà, đợi em đến thu dọn?”
“Anh gọi bên dịch vụ rồi, em không tới thì cái đống đồ này ngày mai cũng phải chuyển đi. Em đến rồi thì vừa đúng lúc.”
Cậu nói, mắt cũng không thèm liếc cô lấy một cái.
“Vậy đống đồ của anh em cũng ném đi thôi.”
“Được.”
“Ở trước cửa nhà anh dán một cái niêm phong “Long Thất cấm vào” đi.”
“Cũng được.”
Cô nắm lấy bình hoa ở trên mặt bàn ném về phía kệ bếp, bình hoa vỡ tan tành, hét: “Anh làm cái gì! Cho em xem sắc mặt cái gì chứ! Không phải là em đã biết lỗi rồi sao? Anh cứ nhất quyết phải như vậy là có ý gì?”
Dù cho Long Thất có kích động đến như vậy thì trên mặt Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng có chút biểu tình gì, cũng chẳng thèm nhìn bình hoa vỡ tan tành ở dưới chân, đặt cốc nước đã rót đầy lên kệ bếp, từ trong bao thuốc lấy ra một điếu: “Anh có ý gì, đã nói rõ ràng từ rất lâu rồi. Em đừng có giả vờ không hiểu.”
“Em cam tâm tình nguyện tới nhận sai cũng không được? Một chút đường cứu vãn cũng không có, liền như vậy coi em thành người cũ rồi?”
Bật lửa ở trong tay cậu đánh ra lửa: “Long Thất, em không sai.”
“Em chỉ vĩnh viễn yêu thứ không thuộc về mình mà thôi. Em bây giờ khó chịu cũng chỉ là do tự cho rằng anh đang thiếu nợ em, anh phải an ủi em, phải tiếp tục nhường nhịn em. Khá bình thường. Anh trước đây cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà em đừng có hiểu lầm.”
Cận Dịch Khẳng búng búng tàn thuốc: “Đó không phải là tình yêu.”
“Vậy chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi.”
Cô gật đầu, vuốt lại tóc, giọng nói có chút nghẹn ngào, khịt mũi một cái cố đè xuống cảm xúc: “Không phải anh luôn cảm thấy em không yêu anh sao?”
……
“Em nói cho anh biết! Từ lần anh về nước đợt trước em đã thảo luận với lão Bình việc muốn cùng anh công khai rồi. Anh đi rồi, cuộc gọi duy nhất của em và Đổng Tây cũng chỉ là hỏi thăm về tình hình của anh. Em muốn đợi anh, đến nhà cũng thuê trên lầu rồi. Em vì anh mua xe, em nghĩ đến một ngàn cách muốn cùng anh làm lành. Mẹ nó, khoảng thời gian này em vì anh uống bao nhiêu rượu hút bao nhiêu thuốc, em đúng là không có cách nào định nghĩa được đây có phải là yêu hay không, nhưng em thực sự đã mất ngủ cả đêm. Cả người em giống như sắp chết rồi anh có biết không!”
Cận Dịch Khẳng nói: “Anh không thế à?”
Bốn chữ, phòng khách tĩnh lặng, hơi nóng bốc lên, mùi thuốc nhàn nhạt.
Rõ ràng là đang bật máy sưởi, thế mà da thịt lại lạnh đến tái xanh, lời muốn nói đều đã nói hết, con át chủ bài cuối cùng cũng đã lấy ra. Trong mắt Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng có chút tín hiệu muốn thoả hiệp nào, sống lưng của Long Thất như lạnh ngắt, cả người khẽ run: “Vậy anh bây giờ rốt cuộc là có ý gì?”
“Ý muốn kết thúc. Anh và em, coi như là tuổi trẻ nông nổi.”
Trong không khí có một cỗ tuyệt vọng đánh thẳng vào sống lưng, lời cậu nói ra cực kỳ dứt khoát, không chút do dự. Cô vẫn chưa có phản ứng kịch liệt, chỉ nhìn cậu. Hai người đối diện nhau.
Năm giây sau, khịt mũi một cái, gật đầu: “Anh nghĩ kỹ rồi?”
Mắt chua xót, từng câu từng chữ thốt ra: “Những lời Long Thất em nói ra ngày hôm nay ở đây, cái thái độ đang dùng để bày tỏ với anh, sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu. Em hôm nay ăn nói khép nép cũng chỉ giới hạn ở một giây này, qua một giây này đầu em còn cứng hơn cả anh đấy! Anh suy nghĩ kỹ rồi?”
Cận Dịch Khẳng ném điếu thuốc gần như đã cháy hết vào trong cốc nước nóng, ‘xi" một tiếng.
Được rồi. Đây chính là câu trả lời của cậu, giống như ba năm thanh xuân vẫn luôn kéo dài chút hơi tàn, ở trong một khắc này hoàn toàn chết đi, vốn là phải oanh oanh liệt liệt thế nhưng lại lặng yên không một tiếng động.
“Được,” Cô coi như đã hiểu rồi, cả người cũng sắp kiệt sức, chỉ vào phòng thay đồ, nói, “Vậy thì! Đồ đạc ở trong này là của em, em sẽ mang đi, mang không được, anh cũng không được để người khác dùng, muốn thiêu muốn vứt đều tuỳ anh. Ngày mai tìm dịch vụ đem chỗ này dọn sạch từ trong ra ngoài đi! Ghế lái phụ em từng ngồi trên xe anh, móc treo bình an em từng sờ qua ở đầu xe, đem toàn bộ những thứ đó đổi hết đi. Em không chịu được người phụ nữ khác ngồi ở đó, em có bệnh sạch sẽ, anh tốt nhất là thay toàn bộ, đừng có dùng đồ thừa.”
“Ừ.”
“Vĩnh viễn chết ở trong danh sách chặn của em đừng có ló đầu ra. Cả đời này cũng đừng đến gõ cửa nhà em.”
Cậu nhét hai tay vào túi quần, không gật đầu, lại như là đang gật đầu.
Long Thất quay người, nhưng đi được hai bước vẫn cảm thấy bi phẫn như cũ, những điều khuất nghẹn như mắc kẹt ở trong cuống họng, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay đã gần như chết lặng, lần nữa quay đầu: “Cận Dịch Khẳng, cả đời này anh sẽ không có tình yêu nữa đâu.”
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, khoảng cách giữa hai người là mười mét, cô dùng một câu nguyền rủa như vậy nói lời từ biệt cậu. Cận Dịch Khẳng nhìn cô, chậm chạp đáp: “Tuỳ thôi.”
……
……
“Không phải em thì đều tuỳ tiện.”
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.