Chương 7: Chương 3.2
Bố Đinh
06/11/2016
Hạ Vi Tử nghe lời anh nói, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặc trước mặt, trầm mặc hồi lâu, bên tai thủy chung quanh quẩn câu nói kia.
Thiếu gia nói bộ trang phục này rất thích hợp với cô! Rất thích hợp với cô. . . . . . Rất thích hợp với cô. . . . . .
Tiêu Tử Thăng vừa mới chuẩn bị lên lầu, phòng ngủ của Hạ Vi Tử phía sau lưng liền truyền ra từng tiếng kêu như sói tru.
"Thiếu gia xấu xa, một thân y như nữ tu sĩ này chỗ nào thích hợp với người ta? Chỗ nào nha? Chẳng lẽ em thích hợp làm nữ tu sĩ sao? Cậu nói lại lời vừa rồi cho rõ ràng. Sao cậu lại có thể ghét bỏ em như vậy.”
Tiêu Tử Thăng không khỏi mỉm cười, khó có được khóe miệng cong lên, tâm tình cực kỳ vui vẻ đi lên lầu. Để cho cô nữ hầu nhỏ kia nếm một chút đau khổ rồi tính sao.
Tiêu Tử Thăng nói muốn phạt Hạ Vi Tử cấm bế, nói được là làm được. Chỉ là, anh lại phân phó với Hạ quản gia: “Con cùng cha quyết định đưa Tiểu Vi đến Học Viện Nữ Hầu, cho nên con chuẩn bị một vài quyển sách cho em ấy học. Vì để cho em ấy an tâm, mấy ngày nay sẽ để cho em ấy đợi ở trong phòng của mình, công việc của em ấy bác Hạ cứ phân phó cho những nữ giúp việc khác thay thế. Đồ ăn cũng nhờ bác Hạ tự mình đưa qua.”
Hạ Khải Toàn vừa nghe là ý của hai cha con Tiêu Tử Thăng, trong lòng là ngàn vạn lần vui mừng. Đưa Hạ Vi Tử đến học viện, đối với cô mà nói là lựa chọn tốt nhất, cho nên ông nghĩ con gái cũng sẽ đồng ý.
"Chỉ là. . . . . ." Tiêu Tử Thăng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp với Hạ Khải Toàn. “Chuyện này tạm thời giữ bí mật với Tiểu Vi, con không muốn làm cho em ấy quá hưng phấn mà phân tâm trong cuộc thi. Bác Hạ cũng biết, Tiểu Vi thích ảo tưởng . . . . . ."
"Ta hiểu!" Hạ Khải Toàn thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng. Lời nói của Tiêu Tử Thăng quá uyển chuyển, nói trắng ra là, chính là Hạ Vi Tử cả ngày luôn thích nằm mơ. Đứa con gái này ông hiểu rõ, từ nhỏ đã có tật xấu này. Ông cũng không có cách nào với cô. Cho nên, lần này vì để cho Hạ Vi Tử có thể thông qua kỳ tuyển chọn mà vào học viện, nhất định phải nhốt cô trong phòng nỗ lực học tập.
Tiêu Tử Thăng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Khải Toàn nghiêm túc, vui mừng gật đầu.
Cũng bởi vì một câu nói của Tiêu Tử Thăng mà Hạ Vi Tử bị nhốt trong phòng suốt ba ngày.
Hai ngày trước, Đại quản gia nhà họ Tiêu ôm một chồng sách đặt trước mặt Hạ Vi Tử, đen mặt ra lệnh cho cô: “Thiếu gia nói, muốn con trong vòng ba ngày phải xem xong đống sách này. Ba ngày sau, thiếu gia sẽ đích thân tới kiểm tra thành quả của con.”
Hạ Khải Toàn nhấn mạnh cùng cao giọng khi nói hai chữ “đích thân”, giống như là sợ Hạ Vi Tử nghe không hiểu. Ông nhấn mạnh nói một câu: “Mấy ngày nay, cơm nước của con sẽ do cha tự mình đưa vào, nghiêm túc đọc sách, không được để thiếu gia thất vọng.”
Hạ Khải Toàn nói xong nhẹ nhàng rời khỏi, trước khi đóng cửa, ông liếc nhìn Hạ Vi Tử một cái. Cái nhìn kia bao hàm hy vọng của một người cha đối với con gái. Vậy mà, Hạ Vi Tử trong phòng, khuôn mặt mờ mịt, ngây ngốc quan sát chồng sách trước mặt, khóc không ra nước mắt.
Liên tiếp ba ngày, ngoại trừ Hạ Khải Toàn đưa thức ăn vào buổi sáng, trưa, tối. Thời gian còn lại chỉ có một mình Hạ Vi Tử đối mặt với bốn vách tường lạnh như băng, cùng một đống sách tán loạn bên cạnh.
Trong ba ngày này, Hạ Vi Tử không chỉ có điên cuồng đọc sách. Cô còn ngộ ra được một đạo lý sâu sắc. Sau này đắc tội người nào cũng tuyệt đối không thể đắc tội thiếu gia. Nếu không chọc thiếu gia tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ngày đó anh rõ ràng chỉ bảo cô đóng cửa suy nghĩ ba ngày, sau lại đưa đến một chồng sách bắt cô đọc, thật là quá đáng!
Những quyển sách này bao gồm “Quy tắc ngầm của nữ hầu”, “Quy định bắt buộc của nữ hầu”, “Nữ hầu thế kỷ hai mươi mốt”……. At tới nói cho cô biết, những quyển sách này rốt cục có ích lợi gì? Chẳng lẽ dùng những quyển sách này tới giáo dục cô, sau này phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nữ hầu, làm một nữ hầu nhỏ phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe hay sao?
Trời mới biết Hạ Vi Tử nhìn thấy đám chữ rậm rạp chi chít này, đầu óc của cô liền không thể suy nghĩ. Đây quả thật là khắc tinh của cô mà! Trong nhà có một thiếu gia bụng dạ đen tối, thật sự là một chuyện hành hạ người. Hạ Vi Tử khụt khịt mũi, đến bây giờ cô còn không biết bản thân đã đắc tội với thiếu gia chỗ nào.
Không phải là bởi vì cô không cẩn thận phát hiện bí mật thiếu gia thích đàn ông, cho nên thiếu gia chuẩn bị giết người diệt khẩu sao? Chiêu này bây giờ quá độc ác, đơn giản là giết người vô hình, làm cho cô sống không bằng chết.
Hạ Vi Tử than vãng trong lòng. Ba ngày đã qua, cô còn rất nhiều sách chưa đọc xong. Cô cam chịu, vứt bỏ quyển “Quy định bắt buộc của nữ hầu” đã đọc được một nửa trong tay, tiện tay cầm lên quyển “Quy tắc ngầm của nữ hầu” khác, lật xem, trong miệng lầu bầu đọc: “Mỗi một ngành nghề đều có quy tắc riêng của nó. Nghề nữ hầu đương nhiên cũng tồn tại. Trước khi tiến vào nghề nghiệp nữ hầu, nhất định phải biết được quy tắc ngầm của nữ hầu. Coi như không biết quy tắc ngầm, ở đây có một điều tuyệt đối phải nhớ kỹ……”
Hạ Vi Tử mở ra quyển “Quy tắc ngầm của nữ hầu”, trang thứ nhất viết như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, tiếp tục đọc: “Thân là nữ hầu tuyệt đối không được nảy sinh tình yêu với chủ nhân. Hơn nữa khi chủ nhân là một thiếu gia đẹp trai, nhà giàu thì thân là nữ hầu phải ngàn vạn lần nhớ kỹ. Thiếu gia chỉ có thể nhìn, tuyệt đối không thể động lòng. Nếu không, nhẹ thì đau lòng rơi lệ, nặng thì ôm hận suốt đời, không cách nào tiếp tục công việc nữ hầu.
"Hạ Vi Tử. . . . . ."
Hạ Vi Tử nghe được có tiếng người gọi cô liền mãnh liệt ngẩng đầu, trong đôi mắt không biết tại sao lại tràn đầy hơi nước. Cô thật giống như nhất thời không nhận ra người đàn ông trước mặt là ai. Miệng há to, trên tay buông lỏng, “lộp bộp” một tiếng, quyển sách trên tay rơi xuống mặt đất.
Tiêu Tử Thăng thấy một màn như vậy, đột nhiên trong lòng căng thẳng, không biết Hạ Vi Tử xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới trước mặt cô nửa ngồi chồm hổm xuống, giọng nói êm ái dụ dỗ nói: “Đây là làm sao vậy?”
"Thiếu gia. . . . . ."
Tiêu Tử Thăng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Hạ Vi Tử, trái tim không hiểu sao lại phiền muộn. Anh nghĩ, có lẽ cách làm của anh sai lầm rồi, không nên để cho Hạ Vi Tử một lúc đọc hết những quyển sách này. Loại phương pháp này là dục tốt bất đạt, nói không chừng còn hoàn toàn ngược lại.
Anh biết rõ Hạ Vi Tử không phải là một người ham học, còn một mực thúc ép cô, khiến cho cô bị áp lực thật lớn. Liền giống như bây giờ, vẻ mặt trở nên mờ mịt, trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất, làm cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy trái tim tan vỡ.
Trong lòng Tiêu Tử Thăng phiền não không dứt, nhưng hiện tại anh không có tâm tình sửa sang lại tâm tình phức tạp của bản thân. Anh không thể kìm nén nổi thở dài một cái. “Tiểu Vi, nếu em không muốn đọc những quyển sách này, thì không cần đọc.”
"Thiếu gia. . . . . ." Hạ Vi Tử giống như là vừa từ trong mộng tỉnh lại, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt là thiếu gia mà cô sùng bái. Cô chỉ chỉ quyển sách trên mặt đất hỏi: “Thiếu gia, tại sao lại để em đọc những quyển sách này?”
"Trở thành nữ hầu thiếp thân của tôi không phải là mơ ước từ trước đến nay của em hay sao? Tôi muốn để em đến Học Viện Nữ Hầu đi học, tương lai mới có thể trở thành nữ hầu thiếp thân đạt tiêu chuẩn.” Tiểu Tử Thăng nói lời này có chút chột dạ, sự thật rõ ràng là anh muốn vứt bỏ cô nữ hầu nhỏ này. Nhưng mà lời đến khóe miệng, anh lại không đành lòng nói ra sự thật.
Tiêu Tử Thăng cảm thấy nét mặt anh bây giờ nhất định là bết bát. Anh cũng có thể nghe ra trong giọng nói của bản thân chưa bao giờ dịu dàng. Từ trước đến nay luôn là một biểu tình lạnh lùng, lúc này đối mặt với khuôn mặt ủy khuất của Hạ Vi Tử giống như muốn chết, cho nên mới có thể nhu hòa xuống.
"Hoá ra là như vậy . . . . . ." Hạ Vi Tử thở phào nhẹ nhỏm. “Nếu như thiếu gia chỉ là vì để cho em đến Học Viện Nữ Hầu, em nhất định dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng trong sách viết . . . . ."
Tiêu Tử Thăng cúi đầu nhìn một chút quyển sách rơi trên mặt đất, giơ tay ra nhặt lên. Lướt thật nhanh qua dòng chữ trên trang sách Hạ Vi Tử vừa đọc, chân mày nhíu lại. Mặc dù anh rất không thích lúc nào cũng có một cô nữ hầu nhỏ tùy thời dính theo bên người, thế nhưng quyển sách này viết cũng quá ngu xuẩn rồi.
Hạ Vi Tử nghĩ đến những điều trong quyển sách “Quy tắc ngầm của nữ hầu” vừa rồi, nước mắt ủy khuất liền không nhịn được nữa rơi xuống. Nước mắt trong suốt chảy rào rào xuống gương mặt. Trong sách nói không thể yêu thích thiếu gia, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, lúc còn rất nhỏ cô đã thích Tiêu Tử Thăng. Cô vẫn luôn sùng bái thiếu gia nhà cô. Nếu vì làm nữ hầu mà sau này không thể thích thiếu gia nữa. Cô sẽ rất đau khổ.
"Thiếu gia, trở thành nữ hầu thiếp thân của cậu thì không thể thích cậu nữa sao? Nhưng mà em rất thích thiếu gia, làm sao bây giờ? Hu huh u….. Người ta chỉ là yêu thích thiếu gia mà thôi. Tại sao yêu thích thiếu gia lại sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng như vậy? Cái gì “đau lòng rơi lệ, ôm hận suốt đời”…… Tiểu Vi không hiểu, cũng không biết phải làm sao mới đúng. Thiếu gia, cậu có thể nói cho em biết, em rốt cục nên làm như thế nào hay không?”
Tiêu Tử Thăng nhìn Hạ Vi Tử rơi lệ như mưa, trong lúc nhất thời lại không tìm được lời nào để an ủi cô. Tuy nói anh cũng không đồng ý với lời trong sách viết, nhưng mà anh cũng không nghĩ Hạ Vi Tử thế nhưng lại thích anh. Nghe được lời thổ lộ vừa rồi của cô thì giống như có người cầm lông chim nhẹ nhàng gãi một chút vào trái tim anh. Hơi ngứa, lại làm cho trong lòng nhộn nhạo.
Vì thế, Tiêu Tử Thăng bây giờ hiểu rất rõ Hạ vi Tử. Khi anh còn chưa xác định “thích” trong miệng cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc của anh rốt cục là loại thích nào. Anh cũng không thể kết luận bừa bãi.
Thiếu gia nói bộ trang phục này rất thích hợp với cô! Rất thích hợp với cô. . . . . . Rất thích hợp với cô. . . . . .
Tiêu Tử Thăng vừa mới chuẩn bị lên lầu, phòng ngủ của Hạ Vi Tử phía sau lưng liền truyền ra từng tiếng kêu như sói tru.
"Thiếu gia xấu xa, một thân y như nữ tu sĩ này chỗ nào thích hợp với người ta? Chỗ nào nha? Chẳng lẽ em thích hợp làm nữ tu sĩ sao? Cậu nói lại lời vừa rồi cho rõ ràng. Sao cậu lại có thể ghét bỏ em như vậy.”
Tiêu Tử Thăng không khỏi mỉm cười, khó có được khóe miệng cong lên, tâm tình cực kỳ vui vẻ đi lên lầu. Để cho cô nữ hầu nhỏ kia nếm một chút đau khổ rồi tính sao.
Tiêu Tử Thăng nói muốn phạt Hạ Vi Tử cấm bế, nói được là làm được. Chỉ là, anh lại phân phó với Hạ quản gia: “Con cùng cha quyết định đưa Tiểu Vi đến Học Viện Nữ Hầu, cho nên con chuẩn bị một vài quyển sách cho em ấy học. Vì để cho em ấy an tâm, mấy ngày nay sẽ để cho em ấy đợi ở trong phòng của mình, công việc của em ấy bác Hạ cứ phân phó cho những nữ giúp việc khác thay thế. Đồ ăn cũng nhờ bác Hạ tự mình đưa qua.”
Hạ Khải Toàn vừa nghe là ý của hai cha con Tiêu Tử Thăng, trong lòng là ngàn vạn lần vui mừng. Đưa Hạ Vi Tử đến học viện, đối với cô mà nói là lựa chọn tốt nhất, cho nên ông nghĩ con gái cũng sẽ đồng ý.
"Chỉ là. . . . . ." Tiêu Tử Thăng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp với Hạ Khải Toàn. “Chuyện này tạm thời giữ bí mật với Tiểu Vi, con không muốn làm cho em ấy quá hưng phấn mà phân tâm trong cuộc thi. Bác Hạ cũng biết, Tiểu Vi thích ảo tưởng . . . . . ."
"Ta hiểu!" Hạ Khải Toàn thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng. Lời nói của Tiêu Tử Thăng quá uyển chuyển, nói trắng ra là, chính là Hạ Vi Tử cả ngày luôn thích nằm mơ. Đứa con gái này ông hiểu rõ, từ nhỏ đã có tật xấu này. Ông cũng không có cách nào với cô. Cho nên, lần này vì để cho Hạ Vi Tử có thể thông qua kỳ tuyển chọn mà vào học viện, nhất định phải nhốt cô trong phòng nỗ lực học tập.
Tiêu Tử Thăng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Khải Toàn nghiêm túc, vui mừng gật đầu.
Cũng bởi vì một câu nói của Tiêu Tử Thăng mà Hạ Vi Tử bị nhốt trong phòng suốt ba ngày.
Hai ngày trước, Đại quản gia nhà họ Tiêu ôm một chồng sách đặt trước mặt Hạ Vi Tử, đen mặt ra lệnh cho cô: “Thiếu gia nói, muốn con trong vòng ba ngày phải xem xong đống sách này. Ba ngày sau, thiếu gia sẽ đích thân tới kiểm tra thành quả của con.”
Hạ Khải Toàn nhấn mạnh cùng cao giọng khi nói hai chữ “đích thân”, giống như là sợ Hạ Vi Tử nghe không hiểu. Ông nhấn mạnh nói một câu: “Mấy ngày nay, cơm nước của con sẽ do cha tự mình đưa vào, nghiêm túc đọc sách, không được để thiếu gia thất vọng.”
Hạ Khải Toàn nói xong nhẹ nhàng rời khỏi, trước khi đóng cửa, ông liếc nhìn Hạ Vi Tử một cái. Cái nhìn kia bao hàm hy vọng của một người cha đối với con gái. Vậy mà, Hạ Vi Tử trong phòng, khuôn mặt mờ mịt, ngây ngốc quan sát chồng sách trước mặt, khóc không ra nước mắt.
Liên tiếp ba ngày, ngoại trừ Hạ Khải Toàn đưa thức ăn vào buổi sáng, trưa, tối. Thời gian còn lại chỉ có một mình Hạ Vi Tử đối mặt với bốn vách tường lạnh như băng, cùng một đống sách tán loạn bên cạnh.
Trong ba ngày này, Hạ Vi Tử không chỉ có điên cuồng đọc sách. Cô còn ngộ ra được một đạo lý sâu sắc. Sau này đắc tội người nào cũng tuyệt đối không thể đắc tội thiếu gia. Nếu không chọc thiếu gia tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ngày đó anh rõ ràng chỉ bảo cô đóng cửa suy nghĩ ba ngày, sau lại đưa đến một chồng sách bắt cô đọc, thật là quá đáng!
Những quyển sách này bao gồm “Quy tắc ngầm của nữ hầu”, “Quy định bắt buộc của nữ hầu”, “Nữ hầu thế kỷ hai mươi mốt”……. At tới nói cho cô biết, những quyển sách này rốt cục có ích lợi gì? Chẳng lẽ dùng những quyển sách này tới giáo dục cô, sau này phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nữ hầu, làm một nữ hầu nhỏ phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe hay sao?
Trời mới biết Hạ Vi Tử nhìn thấy đám chữ rậm rạp chi chít này, đầu óc của cô liền không thể suy nghĩ. Đây quả thật là khắc tinh của cô mà! Trong nhà có một thiếu gia bụng dạ đen tối, thật sự là một chuyện hành hạ người. Hạ Vi Tử khụt khịt mũi, đến bây giờ cô còn không biết bản thân đã đắc tội với thiếu gia chỗ nào.
Không phải là bởi vì cô không cẩn thận phát hiện bí mật thiếu gia thích đàn ông, cho nên thiếu gia chuẩn bị giết người diệt khẩu sao? Chiêu này bây giờ quá độc ác, đơn giản là giết người vô hình, làm cho cô sống không bằng chết.
Hạ Vi Tử than vãng trong lòng. Ba ngày đã qua, cô còn rất nhiều sách chưa đọc xong. Cô cam chịu, vứt bỏ quyển “Quy định bắt buộc của nữ hầu” đã đọc được một nửa trong tay, tiện tay cầm lên quyển “Quy tắc ngầm của nữ hầu” khác, lật xem, trong miệng lầu bầu đọc: “Mỗi một ngành nghề đều có quy tắc riêng của nó. Nghề nữ hầu đương nhiên cũng tồn tại. Trước khi tiến vào nghề nghiệp nữ hầu, nhất định phải biết được quy tắc ngầm của nữ hầu. Coi như không biết quy tắc ngầm, ở đây có một điều tuyệt đối phải nhớ kỹ……”
Hạ Vi Tử mở ra quyển “Quy tắc ngầm của nữ hầu”, trang thứ nhất viết như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, tiếp tục đọc: “Thân là nữ hầu tuyệt đối không được nảy sinh tình yêu với chủ nhân. Hơn nữa khi chủ nhân là một thiếu gia đẹp trai, nhà giàu thì thân là nữ hầu phải ngàn vạn lần nhớ kỹ. Thiếu gia chỉ có thể nhìn, tuyệt đối không thể động lòng. Nếu không, nhẹ thì đau lòng rơi lệ, nặng thì ôm hận suốt đời, không cách nào tiếp tục công việc nữ hầu.
"Hạ Vi Tử. . . . . ."
Hạ Vi Tử nghe được có tiếng người gọi cô liền mãnh liệt ngẩng đầu, trong đôi mắt không biết tại sao lại tràn đầy hơi nước. Cô thật giống như nhất thời không nhận ra người đàn ông trước mặt là ai. Miệng há to, trên tay buông lỏng, “lộp bộp” một tiếng, quyển sách trên tay rơi xuống mặt đất.
Tiêu Tử Thăng thấy một màn như vậy, đột nhiên trong lòng căng thẳng, không biết Hạ Vi Tử xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới trước mặt cô nửa ngồi chồm hổm xuống, giọng nói êm ái dụ dỗ nói: “Đây là làm sao vậy?”
"Thiếu gia. . . . . ."
Tiêu Tử Thăng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Hạ Vi Tử, trái tim không hiểu sao lại phiền muộn. Anh nghĩ, có lẽ cách làm của anh sai lầm rồi, không nên để cho Hạ Vi Tử một lúc đọc hết những quyển sách này. Loại phương pháp này là dục tốt bất đạt, nói không chừng còn hoàn toàn ngược lại.
Anh biết rõ Hạ Vi Tử không phải là một người ham học, còn một mực thúc ép cô, khiến cho cô bị áp lực thật lớn. Liền giống như bây giờ, vẻ mặt trở nên mờ mịt, trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất, làm cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy trái tim tan vỡ.
Trong lòng Tiêu Tử Thăng phiền não không dứt, nhưng hiện tại anh không có tâm tình sửa sang lại tâm tình phức tạp của bản thân. Anh không thể kìm nén nổi thở dài một cái. “Tiểu Vi, nếu em không muốn đọc những quyển sách này, thì không cần đọc.”
"Thiếu gia. . . . . ." Hạ Vi Tử giống như là vừa từ trong mộng tỉnh lại, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt là thiếu gia mà cô sùng bái. Cô chỉ chỉ quyển sách trên mặt đất hỏi: “Thiếu gia, tại sao lại để em đọc những quyển sách này?”
"Trở thành nữ hầu thiếp thân của tôi không phải là mơ ước từ trước đến nay của em hay sao? Tôi muốn để em đến Học Viện Nữ Hầu đi học, tương lai mới có thể trở thành nữ hầu thiếp thân đạt tiêu chuẩn.” Tiểu Tử Thăng nói lời này có chút chột dạ, sự thật rõ ràng là anh muốn vứt bỏ cô nữ hầu nhỏ này. Nhưng mà lời đến khóe miệng, anh lại không đành lòng nói ra sự thật.
Tiêu Tử Thăng cảm thấy nét mặt anh bây giờ nhất định là bết bát. Anh cũng có thể nghe ra trong giọng nói của bản thân chưa bao giờ dịu dàng. Từ trước đến nay luôn là một biểu tình lạnh lùng, lúc này đối mặt với khuôn mặt ủy khuất của Hạ Vi Tử giống như muốn chết, cho nên mới có thể nhu hòa xuống.
"Hoá ra là như vậy . . . . . ." Hạ Vi Tử thở phào nhẹ nhỏm. “Nếu như thiếu gia chỉ là vì để cho em đến Học Viện Nữ Hầu, em nhất định dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng trong sách viết . . . . ."
Tiêu Tử Thăng cúi đầu nhìn một chút quyển sách rơi trên mặt đất, giơ tay ra nhặt lên. Lướt thật nhanh qua dòng chữ trên trang sách Hạ Vi Tử vừa đọc, chân mày nhíu lại. Mặc dù anh rất không thích lúc nào cũng có một cô nữ hầu nhỏ tùy thời dính theo bên người, thế nhưng quyển sách này viết cũng quá ngu xuẩn rồi.
Hạ Vi Tử nghĩ đến những điều trong quyển sách “Quy tắc ngầm của nữ hầu” vừa rồi, nước mắt ủy khuất liền không nhịn được nữa rơi xuống. Nước mắt trong suốt chảy rào rào xuống gương mặt. Trong sách nói không thể yêu thích thiếu gia, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, lúc còn rất nhỏ cô đã thích Tiêu Tử Thăng. Cô vẫn luôn sùng bái thiếu gia nhà cô. Nếu vì làm nữ hầu mà sau này không thể thích thiếu gia nữa. Cô sẽ rất đau khổ.
"Thiếu gia, trở thành nữ hầu thiếp thân của cậu thì không thể thích cậu nữa sao? Nhưng mà em rất thích thiếu gia, làm sao bây giờ? Hu huh u….. Người ta chỉ là yêu thích thiếu gia mà thôi. Tại sao yêu thích thiếu gia lại sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng như vậy? Cái gì “đau lòng rơi lệ, ôm hận suốt đời”…… Tiểu Vi không hiểu, cũng không biết phải làm sao mới đúng. Thiếu gia, cậu có thể nói cho em biết, em rốt cục nên làm như thế nào hay không?”
Tiêu Tử Thăng nhìn Hạ Vi Tử rơi lệ như mưa, trong lúc nhất thời lại không tìm được lời nào để an ủi cô. Tuy nói anh cũng không đồng ý với lời trong sách viết, nhưng mà anh cũng không nghĩ Hạ Vi Tử thế nhưng lại thích anh. Nghe được lời thổ lộ vừa rồi của cô thì giống như có người cầm lông chim nhẹ nhàng gãi một chút vào trái tim anh. Hơi ngứa, lại làm cho trong lòng nhộn nhạo.
Vì thế, Tiêu Tử Thăng bây giờ hiểu rất rõ Hạ vi Tử. Khi anh còn chưa xác định “thích” trong miệng cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc của anh rốt cục là loại thích nào. Anh cũng không thể kết luận bừa bãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.