Chương 11: Chương 4.3
Bố Đinh
19/12/2016
"Hiệu trưởng, trước kia chúng ta có gặp mặt rồi sao? Giọng nói của người rất quen tai.”
Trong lòng Thanh An Ninh chợt giật mình. Cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này cũng không phải là quá ngu xuẩn, ít nhất còn có thể nghe ra giọng nói của anh.
Anh âm trầm liếc Hạ Vi Tử một cái, quát lên: “Không nói sang chuyện khác, hiện tại em trả lời cho tôi, tại sao muốn làm nữ hầu?” Thật ra thì anh không hỏi cũng biết, tuyệt đối là bởi vì thiếu gia núi băng kia của cô.
Hạ Vi Tử vừa nghe đến câu hỏi này, vẻ mặt chợt rét, nghiêm túc nắm lại hai quả đấm, lớn tiếng trả lời: “Tôi là bởi vì thiếu gia của tôi. Từ nhỏ tôi đã lập chí trở thành nữ hầu, tương lai muốn làm nữ quản gia thiếp thân chuyên phục vụ vì thiếu gia. Tóm lại, tất cả cũng vì thiếu gia.”
Bốn phía chợt rất an tĩnh, giống như ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy.
Hạ Vi Tử ngây người, máy móc nhìn về phía các cô gái trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh, còn có hiệu trưởng ở một bên im lặng. Cô le lưỡi một cái, ngượng ngùng gãi gãi đầu, giải thích: “Thiếu gia là chủ nhân của tôi……”
Xong rồi! Nói xong câu này, Hạ Vi Tử lúc này mới giật mình quên sạch bén lời dặn dò của thiếu gia đã nói qua với cô.
Trên đường đưa cô tới trường học, Tiêu Tử Thăng đặc biệt dặn dò cô, đến trường tuyệt đối không được nhắc tới anh. Nhưng mà Hạ Vi Tử nhất thời kích động cho nên nói lỡ miệng.
Hạ Vi Tử ảo não che mặt. Một bên, Thanh An Ninh thu toàn bộ biểu tình của mọi người vào trong mắt. Anh mặt không không thay đổi lần lượt quét mắt qua mọi người, giống như là hài lòng đáp án vừa rồi, nói: “Như vậy…… Học sinh Hạ Vi Tử, hoan nghênh em tới tham gia cuộc thi. Xin mời mọi người đi cùng tôi, đi tới hồ bơi.”
Lúc này mặt trời chói chang, ánh mặt trời nóng rực. Một người đàn ông phong thái tuấn tú, bị một đám các cô gái nhiệt tình vây quanh, đi tới. Nhưng mà không có ai biết, tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì.
Cuộc thi nhập học của Học Viện Nữ Hầu rốt cục có bao nhiêu khổ sở?
Hãy nhìn xem các thí sinh vừa mới hoàn thành 400m bơi, từng người đều là mặt mũi tiều tụy nằm ở cạnh hồ bơi thở hổn hển, là có thể biết được.
Cô gái trẻ tuổi này cũng không có trải qua huấn luyện thể năng chuyên nghiệp, bình thường thỉnh thoảng đi bơi lội có lẻ là không thành vấn đề, nhưng mà muốn lập tức bơi 400m, thể lực sẽ nhanh chóng tiêu hao. Lúc này, ngoại trừ Thanh An Ninh, cũng chỉ còn lại một người còn đứng vững vàng.
Cô gái này chính là Diêu Nhiêu.
Căn cứ tài liệu cho thấy, Diêu Nhiêu năm nay vừa tròn mười tám tuổi, sinh ra trong gia đình quân nhân. Cho nên từ nhỏ cô có tập võ, có một thân bản lĩnh tốt, tính tình nội liễm, trầm ổn.
Cô không chỉ là người hoàn thành hạng mục khảo sát thể năng nhanh nhất trong đám người, còn là người duy nhất không có thở hồng hộc, kêu la thảm thiết.
Thanh An Ninh đối với cô hết sức thưởng thức, tiềm lực giống như Diêu Nhiêu, tương lai nhất định sẽ trở thành nữ hầu tinh anh trong tinh anh. Chỉ là, cô quá lạnh lùng, thiếu gia hào môn nào nào chịu được?
Thanh An Ninh âm thầm lắc đầu một cái, ánh mắt giống như là vô tình nhìn về phía Hạ Vi Tử. Không nghĩ tới thể lực của cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này so với tưởng tượng của anh lại tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cô cũng không giống với những cô gái khác nằm xuống, mà là ngồi ở cạnh hồ bơi suyễn khí.
Cô gái bên cạnh Hạ Vi Tử lại cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thanh An Ninh một cái. Thanh An Ninh đương nhiên không nhớ cô. Cô chính là người đứng đầu bảng tổ văn trong cuộc thi, lại chạy tới đây dự tuyển vào Học Viện Nữ Hầu, một lòng muốn gia nhập hào môn, Hùng Chi Lan.
Thanh An Ninh thấy Hùng Chi Lan dùng miệng nói thầm hai chữ, biến thái!
Trong lòng Thanh An Ninh cực kỳ đắc ý, nói anh biến thái sao? Biến thái còn ở phía sau kìa! Anh cũng muốn “huấn luyện” thật tốt, đám học sinh muốn trở thành nữ hầu gả vào hào môn này.
Thanh An Ninh vỗ vỗ tay, quát lên: "Còn nằm đó làm cái gì? Tập họp!"
Các cô gái lười biến từ dưới đất bò dậy, cả đám cùng giải tán từ từ xếp thành hàng. Trên mặt mỗi người đều có vẻ mặt không giống nhau, hoặc tức giận, hoặc buồn bả, hoặc mờ mịt.
"Có phải cảm thấy tôi cố ý làm khó dễ các em hay không? Tại sao cuộc thi nhập học Học Viện Nữ Hầu lại có khảo nghiệm thể năng?”
"Phải . . . . ."
"Không sai. . . . . ."
Thanh An Ninh nghe được phía dưới có người nhỏ giọng thì thầm, vô tình nhếch khóe miệng lên. “Tôi đã nói từ sớm, nữ hầu đã sớm không giống như ngày xưa. Yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, cũng nhất định phải là toàn năng. Chỉ là 400m bơi thôi mà các em đã không chịu được, thái độ cùng tinh thần như vậy làm sao có thể đảm nghiệm công việc nữ hầu? Nếu như chống đỡ không nổi nữa, hiện tại rút lui còn kịp.”
Các cô gái hai mặt nhìn nhau, đầy bụng oán khí, lại không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể trầm mặc nhịn xuống.
"Lần này cuộc thi nhập học tổng cộng có ba hạng khảo nghiệm. Tôi sẽ căn cứ kết quả khảo nghiệm của các em, đưa ra một đánh giá toàn bộ. Tôi chỉ giữ lại hai trăm người trong số các em, cho nên hiện tại các em phải lên mười hai vạn phần tinh thần, tới đối mặt cuộc thi lần này.”
Nhìn các cô gái rốt cục không hề kêu la thảm thiết nữa, Thanh An Ninh rất hài lòng. “Cuộc thi chia làm ba ngày, hôm nay khảo nghiệm thể năng là muốn nhìn một chút sức chịu đựng của các em. Hiện tại kết quả trong tay tôi. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành khảo sát hạng mục thứ hai. Đề mục cuộc thi tôi sẽ nói cho các em biết trước, chỉ có một chữ…… Nhịn!”
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao. Xem ra khảo nghiệm ngày mai nhất định không đơn giản. Các cô gái đều mặt xám như tro tàn, giống như cà phơi sương, nhấc không nổi sức lực.
Thanh An Ninh vung tay lên, “Không muốn tham gia cuộc thi, ngày mai có thể không cần tới. Tôi sẽ tự cho là các em tự động bỏ cuộc, hiện tại trở về nhà, giải tán!"
Cả đám người khom lưng chào Thanh An Ninh một cái, hữu khí vô lực giải tán.
Khuôn mặt Diêu Nhiên lạnh lùng một thân một mình rời đi. Hùng Lan Chi bị bạn tốt Ngải Minh Mị cặp tay, đi tới trước mặt Thanh An Ninh chào hỏi.
“Hiệu trưởng hẹn gặp lại."
"Học sinh Minh Mị hẹn gặp lại."
"Làm gì thân thiết như vậy. . . . . . rất quen thuộc với cậu sao?" Mặt Hùng Chi Lan căm giận.
Ngải Minh Mị vội vàng che miệng cô, “Ngại quá, hiệu trưởng, Chi Lan không có ý gì….. Tôi, chúng tôi đi trước.”
Hùng Chi Lan khó chịu xoay vặn bên cạnh Ngải Minh Mị, sau khi liếc Thanh An Ninh một cái, liền bị bạn tốt lôi đi.
Thanh An Ninh đối với tức giận của Hùng Chi Lan làm như không thấy, liếc mắt nhìn Hạ Vi Tử còn lại giữa sân, nhìn bên cạnh không có ai, anh mới từ từ đi tới.
"Ngốc…… “khụ khụ” Học sinh Hạ Vi Tử, sao em còn chưa đi?”
Hạ Vi Tử mặc dù người hơi ngu ngốc một chút, nhưng tế bào vận động vẫn có. Từ lúc nhỏ Tiêu Tử Thăng thích bơi lội, vì có thể cùng chung hứng thú yêu thích với Tiêu Tử Thăng, mùa hè hàng năm, Hạ Vi Tử sẽ đi luyện tập bơi lội.
Nhưng mà đối với Hạ Vi Tử lâu không vận động mà nói, một hơi bơi hết 400m thật làm cho cô có chút chịu không nổi.
Cô chậm hai giây, mồm miệng không rõ nói: “Tôi đang đợi thiếu gia nhà tôi, lúc cậu ấy đưa tôi tới đây có chút chuyện rời đi trước, đợi lạt nữa sẽ tới đón tôi.”
Tiêu Tử Thăng tới? Trong lòng Thanh An Ninh thầm kêu không ổn. Anh không muốn chạm mặt cái người đàn ông núi băng kia, vạn nhất bị Hạ Vi Tử phát hiện, anh chính là tên “gay” lần trước hẹn hò cùng thiếu gia nhà cô, vậy khuôn mặt già nua này của anh đúng là không có chỗ để rồi.
Nhưng mà, tất cả đều chậm.
Thanh An Ninh đang chuẩn bị trốn khỏi hiện trường, phía sau lưng anh đột nhiên có một tia ánh sáng lạnh bắn tới, giọng nói giống như là vọng xuống từ bảy tầng mây, làm cho người ta nghe cả người nổi da gà.
"An Ninh” Tiêu Tử Thăng không nhanh không chậm đi tới sau lưng Thanh An Ninh, một tay khoát lên bả vai anh, “Đã lâu không gặp.”
Thanh An Ninh rùng mình một cái. Bên cạnh Hạ Vi Tử quăng tới ánh mắt khó hiểu. Mới đầu là nghi ngờ, tiếp đó như có điều suy nghĩ, đến cuối cùng giống như bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào anh lên tiếng. “A, chính là anh! Tôi đã bảo sao giọng nói lại quen đến thế, thì ra hiệu trưởng chính là tên『 gian phu 』đó!"
Trong lòng Thanh An Ninh chợt giật mình. Cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này cũng không phải là quá ngu xuẩn, ít nhất còn có thể nghe ra giọng nói của anh.
Anh âm trầm liếc Hạ Vi Tử một cái, quát lên: “Không nói sang chuyện khác, hiện tại em trả lời cho tôi, tại sao muốn làm nữ hầu?” Thật ra thì anh không hỏi cũng biết, tuyệt đối là bởi vì thiếu gia núi băng kia của cô.
Hạ Vi Tử vừa nghe đến câu hỏi này, vẻ mặt chợt rét, nghiêm túc nắm lại hai quả đấm, lớn tiếng trả lời: “Tôi là bởi vì thiếu gia của tôi. Từ nhỏ tôi đã lập chí trở thành nữ hầu, tương lai muốn làm nữ quản gia thiếp thân chuyên phục vụ vì thiếu gia. Tóm lại, tất cả cũng vì thiếu gia.”
Bốn phía chợt rất an tĩnh, giống như ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy.
Hạ Vi Tử ngây người, máy móc nhìn về phía các cô gái trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh, còn có hiệu trưởng ở một bên im lặng. Cô le lưỡi một cái, ngượng ngùng gãi gãi đầu, giải thích: “Thiếu gia là chủ nhân của tôi……”
Xong rồi! Nói xong câu này, Hạ Vi Tử lúc này mới giật mình quên sạch bén lời dặn dò của thiếu gia đã nói qua với cô.
Trên đường đưa cô tới trường học, Tiêu Tử Thăng đặc biệt dặn dò cô, đến trường tuyệt đối không được nhắc tới anh. Nhưng mà Hạ Vi Tử nhất thời kích động cho nên nói lỡ miệng.
Hạ Vi Tử ảo não che mặt. Một bên, Thanh An Ninh thu toàn bộ biểu tình của mọi người vào trong mắt. Anh mặt không không thay đổi lần lượt quét mắt qua mọi người, giống như là hài lòng đáp án vừa rồi, nói: “Như vậy…… Học sinh Hạ Vi Tử, hoan nghênh em tới tham gia cuộc thi. Xin mời mọi người đi cùng tôi, đi tới hồ bơi.”
Lúc này mặt trời chói chang, ánh mặt trời nóng rực. Một người đàn ông phong thái tuấn tú, bị một đám các cô gái nhiệt tình vây quanh, đi tới. Nhưng mà không có ai biết, tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì.
Cuộc thi nhập học của Học Viện Nữ Hầu rốt cục có bao nhiêu khổ sở?
Hãy nhìn xem các thí sinh vừa mới hoàn thành 400m bơi, từng người đều là mặt mũi tiều tụy nằm ở cạnh hồ bơi thở hổn hển, là có thể biết được.
Cô gái trẻ tuổi này cũng không có trải qua huấn luyện thể năng chuyên nghiệp, bình thường thỉnh thoảng đi bơi lội có lẻ là không thành vấn đề, nhưng mà muốn lập tức bơi 400m, thể lực sẽ nhanh chóng tiêu hao. Lúc này, ngoại trừ Thanh An Ninh, cũng chỉ còn lại một người còn đứng vững vàng.
Cô gái này chính là Diêu Nhiêu.
Căn cứ tài liệu cho thấy, Diêu Nhiêu năm nay vừa tròn mười tám tuổi, sinh ra trong gia đình quân nhân. Cho nên từ nhỏ cô có tập võ, có một thân bản lĩnh tốt, tính tình nội liễm, trầm ổn.
Cô không chỉ là người hoàn thành hạng mục khảo sát thể năng nhanh nhất trong đám người, còn là người duy nhất không có thở hồng hộc, kêu la thảm thiết.
Thanh An Ninh đối với cô hết sức thưởng thức, tiềm lực giống như Diêu Nhiêu, tương lai nhất định sẽ trở thành nữ hầu tinh anh trong tinh anh. Chỉ là, cô quá lạnh lùng, thiếu gia hào môn nào nào chịu được?
Thanh An Ninh âm thầm lắc đầu một cái, ánh mắt giống như là vô tình nhìn về phía Hạ Vi Tử. Không nghĩ tới thể lực của cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này so với tưởng tượng của anh lại tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cô cũng không giống với những cô gái khác nằm xuống, mà là ngồi ở cạnh hồ bơi suyễn khí.
Cô gái bên cạnh Hạ Vi Tử lại cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thanh An Ninh một cái. Thanh An Ninh đương nhiên không nhớ cô. Cô chính là người đứng đầu bảng tổ văn trong cuộc thi, lại chạy tới đây dự tuyển vào Học Viện Nữ Hầu, một lòng muốn gia nhập hào môn, Hùng Chi Lan.
Thanh An Ninh thấy Hùng Chi Lan dùng miệng nói thầm hai chữ, biến thái!
Trong lòng Thanh An Ninh cực kỳ đắc ý, nói anh biến thái sao? Biến thái còn ở phía sau kìa! Anh cũng muốn “huấn luyện” thật tốt, đám học sinh muốn trở thành nữ hầu gả vào hào môn này.
Thanh An Ninh vỗ vỗ tay, quát lên: "Còn nằm đó làm cái gì? Tập họp!"
Các cô gái lười biến từ dưới đất bò dậy, cả đám cùng giải tán từ từ xếp thành hàng. Trên mặt mỗi người đều có vẻ mặt không giống nhau, hoặc tức giận, hoặc buồn bả, hoặc mờ mịt.
"Có phải cảm thấy tôi cố ý làm khó dễ các em hay không? Tại sao cuộc thi nhập học Học Viện Nữ Hầu lại có khảo nghiệm thể năng?”
"Phải . . . . ."
"Không sai. . . . . ."
Thanh An Ninh nghe được phía dưới có người nhỏ giọng thì thầm, vô tình nhếch khóe miệng lên. “Tôi đã nói từ sớm, nữ hầu đã sớm không giống như ngày xưa. Yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, cũng nhất định phải là toàn năng. Chỉ là 400m bơi thôi mà các em đã không chịu được, thái độ cùng tinh thần như vậy làm sao có thể đảm nghiệm công việc nữ hầu? Nếu như chống đỡ không nổi nữa, hiện tại rút lui còn kịp.”
Các cô gái hai mặt nhìn nhau, đầy bụng oán khí, lại không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể trầm mặc nhịn xuống.
"Lần này cuộc thi nhập học tổng cộng có ba hạng khảo nghiệm. Tôi sẽ căn cứ kết quả khảo nghiệm của các em, đưa ra một đánh giá toàn bộ. Tôi chỉ giữ lại hai trăm người trong số các em, cho nên hiện tại các em phải lên mười hai vạn phần tinh thần, tới đối mặt cuộc thi lần này.”
Nhìn các cô gái rốt cục không hề kêu la thảm thiết nữa, Thanh An Ninh rất hài lòng. “Cuộc thi chia làm ba ngày, hôm nay khảo nghiệm thể năng là muốn nhìn một chút sức chịu đựng của các em. Hiện tại kết quả trong tay tôi. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành khảo sát hạng mục thứ hai. Đề mục cuộc thi tôi sẽ nói cho các em biết trước, chỉ có một chữ…… Nhịn!”
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao. Xem ra khảo nghiệm ngày mai nhất định không đơn giản. Các cô gái đều mặt xám như tro tàn, giống như cà phơi sương, nhấc không nổi sức lực.
Thanh An Ninh vung tay lên, “Không muốn tham gia cuộc thi, ngày mai có thể không cần tới. Tôi sẽ tự cho là các em tự động bỏ cuộc, hiện tại trở về nhà, giải tán!"
Cả đám người khom lưng chào Thanh An Ninh một cái, hữu khí vô lực giải tán.
Khuôn mặt Diêu Nhiên lạnh lùng một thân một mình rời đi. Hùng Lan Chi bị bạn tốt Ngải Minh Mị cặp tay, đi tới trước mặt Thanh An Ninh chào hỏi.
“Hiệu trưởng hẹn gặp lại."
"Học sinh Minh Mị hẹn gặp lại."
"Làm gì thân thiết như vậy. . . . . . rất quen thuộc với cậu sao?" Mặt Hùng Chi Lan căm giận.
Ngải Minh Mị vội vàng che miệng cô, “Ngại quá, hiệu trưởng, Chi Lan không có ý gì….. Tôi, chúng tôi đi trước.”
Hùng Chi Lan khó chịu xoay vặn bên cạnh Ngải Minh Mị, sau khi liếc Thanh An Ninh một cái, liền bị bạn tốt lôi đi.
Thanh An Ninh đối với tức giận của Hùng Chi Lan làm như không thấy, liếc mắt nhìn Hạ Vi Tử còn lại giữa sân, nhìn bên cạnh không có ai, anh mới từ từ đi tới.
"Ngốc…… “khụ khụ” Học sinh Hạ Vi Tử, sao em còn chưa đi?”
Hạ Vi Tử mặc dù người hơi ngu ngốc một chút, nhưng tế bào vận động vẫn có. Từ lúc nhỏ Tiêu Tử Thăng thích bơi lội, vì có thể cùng chung hứng thú yêu thích với Tiêu Tử Thăng, mùa hè hàng năm, Hạ Vi Tử sẽ đi luyện tập bơi lội.
Nhưng mà đối với Hạ Vi Tử lâu không vận động mà nói, một hơi bơi hết 400m thật làm cho cô có chút chịu không nổi.
Cô chậm hai giây, mồm miệng không rõ nói: “Tôi đang đợi thiếu gia nhà tôi, lúc cậu ấy đưa tôi tới đây có chút chuyện rời đi trước, đợi lạt nữa sẽ tới đón tôi.”
Tiêu Tử Thăng tới? Trong lòng Thanh An Ninh thầm kêu không ổn. Anh không muốn chạm mặt cái người đàn ông núi băng kia, vạn nhất bị Hạ Vi Tử phát hiện, anh chính là tên “gay” lần trước hẹn hò cùng thiếu gia nhà cô, vậy khuôn mặt già nua này của anh đúng là không có chỗ để rồi.
Nhưng mà, tất cả đều chậm.
Thanh An Ninh đang chuẩn bị trốn khỏi hiện trường, phía sau lưng anh đột nhiên có một tia ánh sáng lạnh bắn tới, giọng nói giống như là vọng xuống từ bảy tầng mây, làm cho người ta nghe cả người nổi da gà.
"An Ninh” Tiêu Tử Thăng không nhanh không chậm đi tới sau lưng Thanh An Ninh, một tay khoát lên bả vai anh, “Đã lâu không gặp.”
Thanh An Ninh rùng mình một cái. Bên cạnh Hạ Vi Tử quăng tới ánh mắt khó hiểu. Mới đầu là nghi ngờ, tiếp đó như có điều suy nghĩ, đến cuối cùng giống như bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào anh lên tiếng. “A, chính là anh! Tôi đã bảo sao giọng nói lại quen đến thế, thì ra hiệu trưởng chính là tên『 gian phu 』đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.