Chương 16
Bố Đinh
05/01/2017
Học Viện Nữ Hầu tổng cộng có 201 học sinh mới trúng tuyển, các cô gái được chia làm năm ban.
Ngày đầu tiên chính thức nhập học, 201 nữ sinh cùng nhau ngồi trong phòng học chờ hiệu trưởng tới tiến hành diễn thuyết giáo dục cho học sinh mới.
Hai ngày qua, Hạ Vi Tử luôn luôn ở trong sân trường điên cuồng tìm Thanh An Ninh, nhưng anh giống như đang cùng cô chơi trốn tìm. Cô thật vất vả mới nghe nói anh ở chỗ nào, đợi cô tìm đến, anh lại chân trước vừa rời khỏi.
Rốt cuộc, ở nơi này một ngày cô vẫn không tìm được Thanh An Ninh, ngược lại, hiệu trưởng gian phu lại tự mình tìm tới cửa.
Chuông vào học vừa vang lên, Thanh An Ninh đeo mắt kiếng, hai tay trống trơn đi vào phòng học.
Anh đẩy đẩy mắt kiếng, quét mắt một phòng đầy ắp các nữ sinh, mở miệng nói: “Các em cũng không còn xa lạ gì đối với tôi. Nếu như không nhớ rõ tên của tôi, tôi tự giới thiệu mình một lần. Tôi tên là Thanh An Ninh, là hiệu trưởng trường đại học Thanh Lam.”
"Xuy!" Phía dưới có người khinh thường bĩu môi.
Thanh An Ninh cũng không thèm để ý, anh chỉ là liếc mắt nhìn nữ sinh ngồi ở hàng sau, nhíu mày….. Hùng Lan Chi!
"Bởi vì tôi vừa mới lên chức, cho nên bản thân rất coi trọng vấn đề trường học Học Viện Nữ Hầu lần này. Vì tăng chất lượng của trường học, bắt đầu từ hôm nay, tôi không chỉ là hiệu trưởng, mà còn là người hướng dẫn đợt này của các em. Hơn nữa sẽ đích thân giảng bài『 Tính chất của một nữ hầu 』."
Thanh An Ninh còn chưa nói hết, phía dưới cũng đã ầm ỹ một mảnh. Đều nói “ba người phụ nữ thành một cái chợ”, anh đối mặt là 201 cô gái, có thể nghĩ, tình cảnh náo nhiệt cỡ nào.
Hùng Lan Chi nhân cơ hội đứng lên, hỏi Thanh An Ninh đang đứng giữa bục giảng. “Chú hiệu trưởng, sao chú lại nói mấy thứ này? Có phải chú đối với lần này rất có nghiên cứu?”
"Lan Chi……” Ngải Minh Mị mắc cở mặt đỏ rần. Cô thật muốn che mặt làm như không quen biết đứa bạn này.
Hạ Vi Tử quay đầu lại nhìn về phía Hùng Lan Chi. Cô có chút ấn tượng đối với nữ sinh này. Lần đầu tiên tham gia khảo nghiệm thể năng, nữ sinh này dám nói dám làm, làm cho cô hết sức bội phục.
Thanh An Ninh cười một tiếng, không để ý lắm. “Có nghiên cứu một chút, nếu như học sinh Hùng Lan Chi muốn biết nhiều hơn, hoan nghênh em chọn khóa học của tôi.”
"Được, ai sợ ai!" Hùng Lan Chi bĩu môi. Dù sao cô sớm liền quyết định đấu cùng chú hiệu trưởng bỉ ổi này rồi.
Thanh An thu hồi ánh mắt, rơi vào trên người Hạ Vi Tử. Chỉ thấy cô đang dựng râu trợn mắt với anh. Anh cười cười, chậm rãi nói: “Gần đây có rất nhiều người hỏi tôi, ban đầu nói chỉ tuyển 200 học sinh, vì sao lại tới nhiều thêm một người? Mà mọi người rối rít chất vấn người kia, cũng chính là học sinh Hạ Vi Tử, còn nói là tôi cố ý thiên vị. Ở đây tôi sẽ giải thích một chút với các em, Hạ Vi Tử đúng là người nằm ngoài danh sách trúng tuyển, nhưng em ấy là được đổng sự trưởng đặc biệt nhận vào.”
"Tại sao?"
"Vì sao là bạn ấy?" Phía dưới có học sinh bất mãn hỏi.
"Bởi vì em ấy ưu tú.” Thanh An Ninh nói láo mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp. “Gia tộc Hạ Vi Tử là nữ hầu thế gia. Từ nhỏ em ấy đã nhận được giáo dục của nữ hầu. Có thể nói, em ấy đối với kiến thức về nữ hầu nắm vững, so với mỗi người các em còn nhiều hơn. Trường học của chúng ta là một trường học dân chủ. Dĩ nhiên hoan nghênh người có học thức, càng quý trọng học sinh yêu nghề nghiệp này muốn nhận vào trường đào tạo sâu hơn. Còn nhớ rõ tôn chỉ ban đầu của hiệu trưởng lúc trước sáng tạo ra Thanh Lam đại học không? Là vì để cho những cô gái yêu thích nghề nghiệp nữ hầu hoàn thành ước mơ, đồng thời cung cấp nhiều kiến thức hơn để hoàn thiện phục vụ. Hạ Vi Tử có trái tim nhiệt tình yêu thích nghê nghiệp nữ hầu, so với tất cả các em càng kiên định, không chứa một tia tạp chất. Chỉ là đơn thuần yêu thích nghề nghiệp này, cũng muốn dâng hiến cả đời cho công việc này. Cho nên tôi có lý do gì không đặc cách cho em ấy trúng tuyển chứ?”
"Ồn ào!" Tất cả mọi người bị lời “nói láo” dõng dạc của Thanh An Ninh làm cho kích động. Cũng không biết là người nào dẫn đầu trước vỗ tay, ánh mắt của mỗi người nhìn về phía Hạ Vi Tử cũng thay đổi, tràn đầy kính nể cùng sùng bái.
Nhưng chỉ có một mình Hạ Vi Tử biết rõ, tất cả đều là nói láo. Trong lòng cô hô hào, không phải như thế! Đầu của cô càng cúi thấp, cúi thấp chút nữa, lại thấp thêm một chút nữa. Cô đơn giản là không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Làm cho cô không nhịn được lần nữa oán hận hiệu trưởng âm hiểm. Hại cô một lần còn chưa đủ, còn phải hại cô lần thứ hai.
Đang lúc ấy thì, trong tiếng vỗ tay như sấm trong phòng học, đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét đột ngột: "Hạ Vi Tử!"
Tiếng vỗ tay trong nháy mắt dừng lại, 201 cô gái cùng một hiệu trưởng cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy trước cửa chẳng biết lúc nào xuất hiện một nam sinh, từ xa nhìn lại, nam sinh kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cầm trong tay một cây đàn guitar, không nhìn biểu hiện hoặc ngạc nhiên, hoặc yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người, ưu nhã đi tới giữa bục giảng, cười một tiếng với Thanh An Ninh, đột nhiên nhảy lên bàn giáo viên, hướng về phía đám nữ sinh phía dưới gọi to lần nữa: “Hạ Vi Tử, quá nhiều người, xin mời em đứng lên, để cho anh nhìn thấy em đang ở nơi nào.”
Người tới không phải là ai khác, chính là Triệu Âm Kỳ mấy ngày trước tỏ tình với Hạ Vi Tử trước bảng thông báo.
Khuôn mặt Hạ Vi Tử hoảng hồn, trong lòng gào lên. Cô không có ở đây, cô không có ở đây…….. Trời ạ, vị học trưởng này đúng là âm hồn không tan!
Đối mặt với nhiều lần xảy ra chuyện mất mặt liên tiếp, Hạ Vi Tử vô cùng vô lực, thật sâu cảm thấy đại học là một nơi thật là đáng sợ, làm cho cô rất muốn về nhà. Thân thể của cô bắt đầu chui xuống phía dưới chỗ ngồi.
Triệu Âm Kỳ thật ra cũng không nhìn thấy Hạ Vi Tử ngồi ở hàng thứ mấy, ghế số mấy, nhưng mà theo ánh mắt của 200 nữ sinh trong phòng, hắn thành công tìm được “mục tiêu” của mình.
Hắn cười hỏi thăm hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, có thể cho em sinh một chút thời gian được không?”
Thanh An Ninh nhún vai một cái, "Chỉ cần em đừng hát quá khónghe, tôi nghĩ là tôi sẽ chịu được.”
Triệu Âm Kỳ để lộ hàm răng trắng như tuyết, chỉ nghe dưới bục giảng có nữ sinh thở dốc vì kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười mê hoặc của hắn, thiếu chút nữa bất tỉnh.
"Hạ Vi Tử, anh nhìn thấy em rồi.” Triệu Âm Kỳ hướng về phía Hạ Vi Tử kêu cô đầu hàng. “Anh chỉ muốn hát một bài cho em nghe.”
Hát cái rắm á! Cô không muốn nghe, không muốn nghe!
Nhưng đoạn độc thoại nội tâm của Hạ Vi Tử không có hiệu quả. Dù cho cô có lên tiếng hản đối, cũng sẽ bị những nữ sinh khác khinh bỉ, bởi vì các cô muốn nghe.
"Trước tiên tôi tự giới thiệu mình một chút, để cho mọi người có ấn tượng sâu hơn về tôi. Tôi tên là Triệu Âm Kỳ, hai mươi mốt tuổi, hiện đang là Chủ Tịch Hội Học Sinh trường đai học Thanh Lam.”
"Oa. . . . . . Hội Học Sinh. . . . . . Chủ Tịch!"
Đám nữ sinh sợ ngây người. Hạ Vi Tử choáng váng. Cô ôm đầu, nhất thời rất muốn chui vào dưới đáy bàn, hoặc là tìm một cái lỗ nào chui xuống.
“Anh thật lòng muốn qua lại cùng em, hy vọng em có thể nhìn thấy thành ý của anh.” Triệu Âm Kỳ chậm rãi ngồi ở trên bục giảng, cầm cây đàn guitar lên gảy hai tiếng, sợi tóc mềm mại rơi xuống, phủ đi ánh mắt u buồn của hắn. Khảy đàn, hát lên bản tình ca.
Ánh mắt ghen tị trong nháy mắt che mất Hạ Vi Tử. Mới vừa rồi còn sùng bái, kính nể, ngay một khắc này, bị một nam sinh đẹp trai lật đổ rồi.
Triệu Âm Kỳ hát xong một bài, nhảy xuống bục giảng, bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Hạ Vi Tử, đưa tay lên không trung. Trong nháy mắt, trong tay đột nhiên nhiều thêm một đóa hoa hồng, giống như nhà ảo thuật, tràn đầy ma lực thần kỳ. Hắn đưa tới trước mặt cô, thân sĩ khẽ cúi người, khóe môi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt “Tặng cho người yêu đẹp nhất trong lònh anh!"
"Tôi . . . . ." Ánh mắt Hạ Vi Tử nhìn dưới đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Triệu Âm Kỳ, thậm chí không biết nên làm thế nào cự tuyệt hoa hồng của hắn, lắp bắp nói: “Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Hạ Vi Tử đang vắt hết óc suy nghĩ lời giải thích, đột nhiên một vật màu đen không rõ từ trước mắt của cô vù vù bay qua “phanh” một tiếng nện ở trên đầu Triệu Âm Kỳ.
"A!" Triệu Âm Kỳ đau đến ôm đầu, tay buông lỏng, đóa hoa hồng liền rơi trên mặt đất, bên chân còn rơi xuống một chiếc giày cao gót, “Ai?”
Triệu Âm Kỳ tức giận quét nhìn xung quanh, tìm kiếm hung thủ.
Mà Hạ Vi Tử thì thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía sau. Rốt cuộc là chị thiên sứ nào đã giải cứu cô ra khỏi tay ác ma?
Chỉ thấy Hùng Lan Chi vỗ vỗ tay một cái đứng lên, xách thắt lưng hướng về Triệu Âm Kỳ kêu gọi đầu hàng. “Này, tôi nói bạn học…… cmn Triệu, muốn đùa giỡn lưu manh trước khi ra cửa xin soi gương một chút. Đừng tự cho rằng bản thân đẹp trai thì đã rất giỏi, cách thức theo đuổi người khác của anh có thể không cần quá phô trương như vậy hay không? Chẳng lẽ anh không thấy Hạ Vi Tử không thoải mái hay sao?”
Hùng Lan Chi khoanh tay, giọng nói vang vang cực kỳ có lực. “Cho dù anh hát giống như ca sĩ, cũng đừng quên anh bây giờ đang đứng ở chỗ nào. Nơi đây là Học Viện Nữ Hầu, thân là một thành viên của đại học Thanh Lam, tôi nghĩ không phải anh không biết quy định thứ nhất của Học Viện Nữ Hầu là gì chứ? Chẳng lẽ nói, anh muốn để hiệu trưởng tự mình nhắc nhở anh?”
Ánh mắt Hùng Lan Chi chuyển qua trên người Thanh An Ninh, người sau chẳng nói đúng sai nhếch lông mày, cười đến có một phen hàm ý khác. “Tôi nghĩ học sinh Triệu có lẽ là quên mất, nhưng mà tôi có thể một lần nữa nói cho các vị ngồi ở đây nghe. Quy định thứ nhất của Học Viện Nữ Hầu là: Trong thời gian học đại học, giữa các học sinh không được phép yêu đương, người không tuân theo nội quy trường học, đuổi học!”
Hạ Vi Tử vừa nghe, vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ. Nhờ có quy định này, nếu không không cần chờ đến lúc đuổi học cô, cô cũng đã không chịu nổi phải xin nghỉ học.
Ánh mắt Hạ Vi Tử cảm kích nhìn thoáng qua Hùng Lan Chi. Hùng Lan Chi nhàn nhạt nhìn lại cô một cái, cũng không nói thêm lời nào khác.
Một màn kịch nháo hạ màn dưới các loại cảm giác sa sút, ngay tại lúc Triệu Âm Kỳ muốn bước ra khỏi cửa thì giống như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phương hướng của Hạ Vi Tử, dùng giọng nói tất cả mọi người có thể nghe thấy, lần nữa tuyên bố quyết định của hắn.
"Hạ Vi Tử, anh đã bỏ qua em một lần, cũng sẽ không bỏ qua lần thứ hai. Chờ sang năm anh tốt nghiệp, chúng ta có thể ở cùng một chỗ!"
Nội quy trường học vẫn có chỗ sơ hở. Nó chẳng qua là quy định giữa học sinh không thể yêu đương. Không có cưỡng chế không cho phép yêu đương cùng người bên ngoài hoặc là người đã tiến vào xã hội.
Sau buổi diễn thuyết giáo dục học sinh mới tan cuộc, Hạ Vi Tử vô lực nằm trên bàn giả chết. Thật không biết là cô vướn phải vận đào hoa cứt chó gì, hômnay đơn giản là một tai nạn, xảy ra một đống chuyện không giải thích được, làm cho cô đối với cuộc sống đại học tương lai cảm thấy ảm đạm không có ánh sáng.
Ngày đầu tiên chính thức nhập học, 201 nữ sinh cùng nhau ngồi trong phòng học chờ hiệu trưởng tới tiến hành diễn thuyết giáo dục cho học sinh mới.
Hai ngày qua, Hạ Vi Tử luôn luôn ở trong sân trường điên cuồng tìm Thanh An Ninh, nhưng anh giống như đang cùng cô chơi trốn tìm. Cô thật vất vả mới nghe nói anh ở chỗ nào, đợi cô tìm đến, anh lại chân trước vừa rời khỏi.
Rốt cuộc, ở nơi này một ngày cô vẫn không tìm được Thanh An Ninh, ngược lại, hiệu trưởng gian phu lại tự mình tìm tới cửa.
Chuông vào học vừa vang lên, Thanh An Ninh đeo mắt kiếng, hai tay trống trơn đi vào phòng học.
Anh đẩy đẩy mắt kiếng, quét mắt một phòng đầy ắp các nữ sinh, mở miệng nói: “Các em cũng không còn xa lạ gì đối với tôi. Nếu như không nhớ rõ tên của tôi, tôi tự giới thiệu mình một lần. Tôi tên là Thanh An Ninh, là hiệu trưởng trường đại học Thanh Lam.”
"Xuy!" Phía dưới có người khinh thường bĩu môi.
Thanh An Ninh cũng không thèm để ý, anh chỉ là liếc mắt nhìn nữ sinh ngồi ở hàng sau, nhíu mày….. Hùng Lan Chi!
"Bởi vì tôi vừa mới lên chức, cho nên bản thân rất coi trọng vấn đề trường học Học Viện Nữ Hầu lần này. Vì tăng chất lượng của trường học, bắt đầu từ hôm nay, tôi không chỉ là hiệu trưởng, mà còn là người hướng dẫn đợt này của các em. Hơn nữa sẽ đích thân giảng bài『 Tính chất của một nữ hầu 』."
Thanh An Ninh còn chưa nói hết, phía dưới cũng đã ầm ỹ một mảnh. Đều nói “ba người phụ nữ thành một cái chợ”, anh đối mặt là 201 cô gái, có thể nghĩ, tình cảnh náo nhiệt cỡ nào.
Hùng Lan Chi nhân cơ hội đứng lên, hỏi Thanh An Ninh đang đứng giữa bục giảng. “Chú hiệu trưởng, sao chú lại nói mấy thứ này? Có phải chú đối với lần này rất có nghiên cứu?”
"Lan Chi……” Ngải Minh Mị mắc cở mặt đỏ rần. Cô thật muốn che mặt làm như không quen biết đứa bạn này.
Hạ Vi Tử quay đầu lại nhìn về phía Hùng Lan Chi. Cô có chút ấn tượng đối với nữ sinh này. Lần đầu tiên tham gia khảo nghiệm thể năng, nữ sinh này dám nói dám làm, làm cho cô hết sức bội phục.
Thanh An Ninh cười một tiếng, không để ý lắm. “Có nghiên cứu một chút, nếu như học sinh Hùng Lan Chi muốn biết nhiều hơn, hoan nghênh em chọn khóa học của tôi.”
"Được, ai sợ ai!" Hùng Lan Chi bĩu môi. Dù sao cô sớm liền quyết định đấu cùng chú hiệu trưởng bỉ ổi này rồi.
Thanh An thu hồi ánh mắt, rơi vào trên người Hạ Vi Tử. Chỉ thấy cô đang dựng râu trợn mắt với anh. Anh cười cười, chậm rãi nói: “Gần đây có rất nhiều người hỏi tôi, ban đầu nói chỉ tuyển 200 học sinh, vì sao lại tới nhiều thêm một người? Mà mọi người rối rít chất vấn người kia, cũng chính là học sinh Hạ Vi Tử, còn nói là tôi cố ý thiên vị. Ở đây tôi sẽ giải thích một chút với các em, Hạ Vi Tử đúng là người nằm ngoài danh sách trúng tuyển, nhưng em ấy là được đổng sự trưởng đặc biệt nhận vào.”
"Tại sao?"
"Vì sao là bạn ấy?" Phía dưới có học sinh bất mãn hỏi.
"Bởi vì em ấy ưu tú.” Thanh An Ninh nói láo mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp. “Gia tộc Hạ Vi Tử là nữ hầu thế gia. Từ nhỏ em ấy đã nhận được giáo dục của nữ hầu. Có thể nói, em ấy đối với kiến thức về nữ hầu nắm vững, so với mỗi người các em còn nhiều hơn. Trường học của chúng ta là một trường học dân chủ. Dĩ nhiên hoan nghênh người có học thức, càng quý trọng học sinh yêu nghề nghiệp này muốn nhận vào trường đào tạo sâu hơn. Còn nhớ rõ tôn chỉ ban đầu của hiệu trưởng lúc trước sáng tạo ra Thanh Lam đại học không? Là vì để cho những cô gái yêu thích nghề nghiệp nữ hầu hoàn thành ước mơ, đồng thời cung cấp nhiều kiến thức hơn để hoàn thiện phục vụ. Hạ Vi Tử có trái tim nhiệt tình yêu thích nghê nghiệp nữ hầu, so với tất cả các em càng kiên định, không chứa một tia tạp chất. Chỉ là đơn thuần yêu thích nghề nghiệp này, cũng muốn dâng hiến cả đời cho công việc này. Cho nên tôi có lý do gì không đặc cách cho em ấy trúng tuyển chứ?”
"Ồn ào!" Tất cả mọi người bị lời “nói láo” dõng dạc của Thanh An Ninh làm cho kích động. Cũng không biết là người nào dẫn đầu trước vỗ tay, ánh mắt của mỗi người nhìn về phía Hạ Vi Tử cũng thay đổi, tràn đầy kính nể cùng sùng bái.
Nhưng chỉ có một mình Hạ Vi Tử biết rõ, tất cả đều là nói láo. Trong lòng cô hô hào, không phải như thế! Đầu của cô càng cúi thấp, cúi thấp chút nữa, lại thấp thêm một chút nữa. Cô đơn giản là không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Làm cho cô không nhịn được lần nữa oán hận hiệu trưởng âm hiểm. Hại cô một lần còn chưa đủ, còn phải hại cô lần thứ hai.
Đang lúc ấy thì, trong tiếng vỗ tay như sấm trong phòng học, đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét đột ngột: "Hạ Vi Tử!"
Tiếng vỗ tay trong nháy mắt dừng lại, 201 cô gái cùng một hiệu trưởng cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy trước cửa chẳng biết lúc nào xuất hiện một nam sinh, từ xa nhìn lại, nam sinh kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cầm trong tay một cây đàn guitar, không nhìn biểu hiện hoặc ngạc nhiên, hoặc yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người, ưu nhã đi tới giữa bục giảng, cười một tiếng với Thanh An Ninh, đột nhiên nhảy lên bàn giáo viên, hướng về phía đám nữ sinh phía dưới gọi to lần nữa: “Hạ Vi Tử, quá nhiều người, xin mời em đứng lên, để cho anh nhìn thấy em đang ở nơi nào.”
Người tới không phải là ai khác, chính là Triệu Âm Kỳ mấy ngày trước tỏ tình với Hạ Vi Tử trước bảng thông báo.
Khuôn mặt Hạ Vi Tử hoảng hồn, trong lòng gào lên. Cô không có ở đây, cô không có ở đây…….. Trời ạ, vị học trưởng này đúng là âm hồn không tan!
Đối mặt với nhiều lần xảy ra chuyện mất mặt liên tiếp, Hạ Vi Tử vô cùng vô lực, thật sâu cảm thấy đại học là một nơi thật là đáng sợ, làm cho cô rất muốn về nhà. Thân thể của cô bắt đầu chui xuống phía dưới chỗ ngồi.
Triệu Âm Kỳ thật ra cũng không nhìn thấy Hạ Vi Tử ngồi ở hàng thứ mấy, ghế số mấy, nhưng mà theo ánh mắt của 200 nữ sinh trong phòng, hắn thành công tìm được “mục tiêu” của mình.
Hắn cười hỏi thăm hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, có thể cho em sinh một chút thời gian được không?”
Thanh An Ninh nhún vai một cái, "Chỉ cần em đừng hát quá khónghe, tôi nghĩ là tôi sẽ chịu được.”
Triệu Âm Kỳ để lộ hàm răng trắng như tuyết, chỉ nghe dưới bục giảng có nữ sinh thở dốc vì kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười mê hoặc của hắn, thiếu chút nữa bất tỉnh.
"Hạ Vi Tử, anh nhìn thấy em rồi.” Triệu Âm Kỳ hướng về phía Hạ Vi Tử kêu cô đầu hàng. “Anh chỉ muốn hát một bài cho em nghe.”
Hát cái rắm á! Cô không muốn nghe, không muốn nghe!
Nhưng đoạn độc thoại nội tâm của Hạ Vi Tử không có hiệu quả. Dù cho cô có lên tiếng hản đối, cũng sẽ bị những nữ sinh khác khinh bỉ, bởi vì các cô muốn nghe.
"Trước tiên tôi tự giới thiệu mình một chút, để cho mọi người có ấn tượng sâu hơn về tôi. Tôi tên là Triệu Âm Kỳ, hai mươi mốt tuổi, hiện đang là Chủ Tịch Hội Học Sinh trường đai học Thanh Lam.”
"Oa. . . . . . Hội Học Sinh. . . . . . Chủ Tịch!"
Đám nữ sinh sợ ngây người. Hạ Vi Tử choáng váng. Cô ôm đầu, nhất thời rất muốn chui vào dưới đáy bàn, hoặc là tìm một cái lỗ nào chui xuống.
“Anh thật lòng muốn qua lại cùng em, hy vọng em có thể nhìn thấy thành ý của anh.” Triệu Âm Kỳ chậm rãi ngồi ở trên bục giảng, cầm cây đàn guitar lên gảy hai tiếng, sợi tóc mềm mại rơi xuống, phủ đi ánh mắt u buồn của hắn. Khảy đàn, hát lên bản tình ca.
Ánh mắt ghen tị trong nháy mắt che mất Hạ Vi Tử. Mới vừa rồi còn sùng bái, kính nể, ngay một khắc này, bị một nam sinh đẹp trai lật đổ rồi.
Triệu Âm Kỳ hát xong một bài, nhảy xuống bục giảng, bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Hạ Vi Tử, đưa tay lên không trung. Trong nháy mắt, trong tay đột nhiên nhiều thêm một đóa hoa hồng, giống như nhà ảo thuật, tràn đầy ma lực thần kỳ. Hắn đưa tới trước mặt cô, thân sĩ khẽ cúi người, khóe môi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt “Tặng cho người yêu đẹp nhất trong lònh anh!"
"Tôi . . . . ." Ánh mắt Hạ Vi Tử nhìn dưới đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Triệu Âm Kỳ, thậm chí không biết nên làm thế nào cự tuyệt hoa hồng của hắn, lắp bắp nói: “Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Hạ Vi Tử đang vắt hết óc suy nghĩ lời giải thích, đột nhiên một vật màu đen không rõ từ trước mắt của cô vù vù bay qua “phanh” một tiếng nện ở trên đầu Triệu Âm Kỳ.
"A!" Triệu Âm Kỳ đau đến ôm đầu, tay buông lỏng, đóa hoa hồng liền rơi trên mặt đất, bên chân còn rơi xuống một chiếc giày cao gót, “Ai?”
Triệu Âm Kỳ tức giận quét nhìn xung quanh, tìm kiếm hung thủ.
Mà Hạ Vi Tử thì thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía sau. Rốt cuộc là chị thiên sứ nào đã giải cứu cô ra khỏi tay ác ma?
Chỉ thấy Hùng Lan Chi vỗ vỗ tay một cái đứng lên, xách thắt lưng hướng về Triệu Âm Kỳ kêu gọi đầu hàng. “Này, tôi nói bạn học…… cmn Triệu, muốn đùa giỡn lưu manh trước khi ra cửa xin soi gương một chút. Đừng tự cho rằng bản thân đẹp trai thì đã rất giỏi, cách thức theo đuổi người khác của anh có thể không cần quá phô trương như vậy hay không? Chẳng lẽ anh không thấy Hạ Vi Tử không thoải mái hay sao?”
Hùng Lan Chi khoanh tay, giọng nói vang vang cực kỳ có lực. “Cho dù anh hát giống như ca sĩ, cũng đừng quên anh bây giờ đang đứng ở chỗ nào. Nơi đây là Học Viện Nữ Hầu, thân là một thành viên của đại học Thanh Lam, tôi nghĩ không phải anh không biết quy định thứ nhất của Học Viện Nữ Hầu là gì chứ? Chẳng lẽ nói, anh muốn để hiệu trưởng tự mình nhắc nhở anh?”
Ánh mắt Hùng Lan Chi chuyển qua trên người Thanh An Ninh, người sau chẳng nói đúng sai nhếch lông mày, cười đến có một phen hàm ý khác. “Tôi nghĩ học sinh Triệu có lẽ là quên mất, nhưng mà tôi có thể một lần nữa nói cho các vị ngồi ở đây nghe. Quy định thứ nhất của Học Viện Nữ Hầu là: Trong thời gian học đại học, giữa các học sinh không được phép yêu đương, người không tuân theo nội quy trường học, đuổi học!”
Hạ Vi Tử vừa nghe, vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ. Nhờ có quy định này, nếu không không cần chờ đến lúc đuổi học cô, cô cũng đã không chịu nổi phải xin nghỉ học.
Ánh mắt Hạ Vi Tử cảm kích nhìn thoáng qua Hùng Lan Chi. Hùng Lan Chi nhàn nhạt nhìn lại cô một cái, cũng không nói thêm lời nào khác.
Một màn kịch nháo hạ màn dưới các loại cảm giác sa sút, ngay tại lúc Triệu Âm Kỳ muốn bước ra khỏi cửa thì giống như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phương hướng của Hạ Vi Tử, dùng giọng nói tất cả mọi người có thể nghe thấy, lần nữa tuyên bố quyết định của hắn.
"Hạ Vi Tử, anh đã bỏ qua em một lần, cũng sẽ không bỏ qua lần thứ hai. Chờ sang năm anh tốt nghiệp, chúng ta có thể ở cùng một chỗ!"
Nội quy trường học vẫn có chỗ sơ hở. Nó chẳng qua là quy định giữa học sinh không thể yêu đương. Không có cưỡng chế không cho phép yêu đương cùng người bên ngoài hoặc là người đã tiến vào xã hội.
Sau buổi diễn thuyết giáo dục học sinh mới tan cuộc, Hạ Vi Tử vô lực nằm trên bàn giả chết. Thật không biết là cô vướn phải vận đào hoa cứt chó gì, hômnay đơn giản là một tai nạn, xảy ra một đống chuyện không giải thích được, làm cho cô đối với cuộc sống đại học tương lai cảm thấy ảm đạm không có ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.