Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!
Chương 19
Linh Nana
27/08/2016
Cô về nhà nằm xuống giường một cách thoải mái
“A.. thoải mái ghê.. cuối cùng làm xong việc mệt quá”
Cô nhớ lại lúc gặp lại nam chủ Lâm Vũ Hàn đó, nhìn bộ mặt biểu cảm cái gì cũng hiện ra khiến cô tức cười, nam nhân này thật sự tính cách lạnh lùng khó gần đây sao, là người vốn không thích chạm vào ai đấy sao … như thế nào cô không cảm thấy như vậy nhỉ.
(tác giả: chưa chi đã nhớ người ta rồi, không phải muốn cho người ta 1 bài học sao* nghi ngờ lắc đầu ngao ngáo*
CHB: ai nhớ hắn *trừng mắt*
LVH: Ôi!! Băng nhi em nhớ anh thật sao *cười vui vẻ lại gần cô ôm*
CHB: cút ngay cho lão nương..ai nói thế *đỏ mặt thẹn quá hóa giận*
Tác giả: …. Chậc chậc..có gian tình* cười gian*)
"Mẹ.. dậy thôi, đếngiờ ăn cơm thôi ,thật lười nha, mọi người chờ mẹ lâu rồi đấy"
Cố Tiểu Bảo nhảy lôi kéo cánh tay Cố Hàn Băng và nói như ông cụ non rất ư đáng yêu a~
"Haizz ..được rồi con trai , mẹ sẽ xuống ngay, con cứ xuống trước với họ đi"
cô bẹo má cụ non của con trai chà đạp một cách thỏa mãn xong mới vừa lòng nhìn con trai bất mãn lên án
“mẹ thật xấu, mẹ làm khuôn mặt trai đẹp của con xấu rồi đây này, ra ngoài ai dám lấy con a”
“con trai con bao nhiêu tuổi rồi mà đi lấy ai”
cô hắc tuyến khóe miệng giật giật nhìn con trai của cô.
"sao mẹ nói thế, con trai của mẹ bao nhiêu bản lãnh ,chẳng lẽ mẹ không biết sao …hắc hắc.. "
cậu rất bất mãn khi mẹ nghi ngờ độ trai đẹp của cậu, rõ ràng cậu siêu thông minh ,đẹp trai không bằng chai mặt, hơn nữa cậu lớn rồi đượng nhiên sẽ cưới vợ chứ.
(tác giả: nhóc em bao nhiêu tuổi vậy, lấy chị đi ,chị được không *cười e thẹn, chờ mong*
CTB: chị không đẹp nhưng miễn cưỡng nhìn ok *cười đào hoa*
Tác giả: ‘phập’..*trái tim bể nát* nhóc con giảo hoạt thật không đáng yêu *xoay mặt bỏ chạy*
CTB: ??? *khó hiểu*)
"Con trai , con còn nhỏ vẫn có 3 tuổi chờ con lớn lên vài năm rồi hãy lấy vợ, không thì không tốt a"
cô đổ mồ hôi liên miên a liên miên dụ dỗ dạy lại, thằng nhóc này thật sự là con trai cô sao..
rốt cuộc ai dạy nó cái đạo lí lấy vợ sớm lại tự kỉ như vậy, nó giống ai thế này. (tác giả: vâng con trai chị quá ư tự kỉ rồi)
"thôi không nói với mẹ nữa, mẹ thật ngốc a , có ai bảo nhất định phải trưởng thành mới lấy vợ không, con đây tìm vợ sớm để nuôi con dâu nhỏ cho đến lớn a"
Cậu xem thường mẹ, lắc đầu liền không muốn nói nhiều, xoay người và để lại vài câu khiến cô tức hộc máu.
"Con…" rốt cuộc là ai ngốc,cô thật sự ngốc sao.
haizz haizz… cuộc đời cô thật bi ai a..ai đó nói với cô đi nó có phải là con trai cô không thế,
rốt cuộc gen của nó thừa hưởng ai thế này, nuôi con 3 năm sao cô không biết tính tình của nó chứ.
Người ngoài thì nó lạnh lùng như người lão luyện, đầu óc thông minh không giống mấy đứa trẻ khác,
chính cô không ngờ nó từ khi sinh ra cũng có vết bớt giống cô ,ngay cả con gái cô tính tình
tuy không giống anh nó nhưng lại bát quái thích nói những lời khiến người khác muốn đổn thổ, không phản bác được, đầu óc nhanh nhạy, tinh nghịch, cũng có vết bớt giống cô ,
thể chất cả 2 từ khi sinh ra rất khỏe mạnh ,không những thế cũng không ghét sự máu tanh, ghê tởm mà ngược lại thú vị cười ‘khanh khách’ một cách vui vẻ.
chính vì điều dó cô yên tâm hơn phần nào, cho nên cô bắt tay vào huấn luyện các con để các con mãnh mẽ, 2 anh em hổ trợ lẫn nhau khi cô khnog6 thể bảo vệ được các con.
Cô cười bất đắc dĩ tự lấy quần áo chuẩn bị đi tắm để xuống với các con ăn cơm thôi,không thì bọn nhỏ lại nháo nữa a~~~
Tắm xong cô mặc bộ quần áo đơn giản rồi xuống lầu liền nghe được tiếng cười đùa vui vẻ ,cô tò mò xuống vào phòng ăn không vào thì thôi,
đã vào là cô đứng hình trước cảnh tưởng này. Trong đó có 2 nhóc cười giỡn với 1 nam nhân đúng là với 1 nam nhân a~ từ khi nào trong nhà ngoài 3 mẹ con trong biệt thự lại nhảy ra 1 nam nhân vậy.
"Anh tại sao biết nhà tôi, tôi chưa từng cho anh biết kia mà,chưa có sự cho phép tự tiện vào nhà người khác ,anh tính trộm đồ đấy à "
Cô nhịn a nhịn không bạo phát, bình tĩnh ,xúc động là ma quỉ.
"Ai nha bảo bối sao em có thể nói thế,anh đây là đường đường chính chính xuất hiện đó nha,
sao em có thể nói oan cho anh quá vậy, hơn nữa anh tìm hiểu nơi em ở là anh biết mới đến đây a~"
Người nam nhân khuôn mặt ai oán nhìn cô ,trong lòng thì cười nghiêng ngả không thôi hắc hắc ..bảo bối cho dù em có đuổi anh đi thì anh không đi ngược lại càng bám em thôi để xem ai thua ai nhé.
"Phàm . Dật. Thần anh cút ngay cho tôi"
Cố Hàn Băng rùng mình trước câu nói ‘bảo bối’ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh .
Vâng như mọi người biết người nam nhân có biểu tình ai oán da mặt dày vô sỉ là Phàm Dật Thần đang ngồi chơi đùa với các con của cô.
"Ai ai ..các con à baba khó khăn lắm về nhà chơi đùa cùng các con, nhưng mẹ các con không thích baba a ..baba hảo buồn a"
Phàm Dật Thần không trả lời cô ngược lại xoay người tố cáo với các con anh .
"mẹ..không nên nói với baba như vậy a,không phải trên tiểu thuyết nói ba mẹ phải ở cùng nhau để phát triển tình cảm sao,
sao ba mẹ lại giống như đang cãi nhau vậy ,ai nha không nên a mẹ, như vậy không tốt cho tình cảm ba mẹ ,nó còn ảnh hưởng đến trẻ nhỏ như tụi con nha "
Cố Tiểu Bối ngây thơ nói bát quái và đưa ra 1 lí luận không giống người.
Bầu không khí im lặng mọi người triệt để hóa đá, còn Phàm Dật Thần nhịn cười nhưng không chịu nổi nên khuôn mặt có chút vặn vẹo 1 cách bi ai a, Cố Tiểu Bối nhìn cảnh này mà nghi hoặc không phải sao, chẳng phải trong tiểu thuyết thường nói như vậy sao a.
Cố Hàn Băng thật sự vô lực rồi ,cô muốn chấm dứt ngay đề tài này thôi cô sợ Tiểu Bối quá rồi không phải cô không ngăn cản được mà là con bé có thể nói ra một đống lí luận không giống 1 người a.
"được rồi con nói sao thì nói vậy đi , bây giờ ăn cơm rồi đi ngủ "
"dạ" mọi người đồng thanh vui vẻ vào chỗ ngồi ăn cơm.
Cố Hàn Băng ngồi xuống xong thì Phàm Dật Thần lon ton ngồi bên cạnh cô gắp đồ ăn cho cô như thể đó là điều đương nhiên vậy.
"Anh có thể ngồi bên kia với các con tôi được không, chỗ đó mới là chỗ của anh"
Cố Hàn Băng kiên nhẫn chỉ giúp .
Phàm Dật Thần nghe vậy liền lắc đầu Ủy khuất nhìn cô da mặt dày bá đạo nói .
"Bảo bối à, chúng ta là vợ chồng anh ngồi bên cạnh em ,gắp cho em ăn , là công việc của anh a"
"không phải trước kia tôi đã nói anh nhiệm vụ của anh là chăm sóc va làm papa của các con tôi sao ,
chứ không phải là tôi, chúng ta không phải mối quan hệ đó, anh đừng có được 1 bước mà tiến thêm 1 thước"
Cô hít sâu nhịn muốn đập chết cái tên vô sỉ này mà nghiến răng nói.
"đúng là anh đồng ý như vậy nhưng anh cũng là chồng em ,thì em chính là vợ anh cũng là vợ của các con anh không phải sao "
Phàm Dật Thần vô sỉ đổi trắng thay đen nói,cười phúc hắc trong lòng lại nghĩ kế dẫn dụ bảo bối vào tay.
"Anh ..anh có thể không vô sỉ hơn nữa sao"
"Có sao có sao.. "
Phàm Dật Thần nghiêng đầu, ánh mắt vô tội nhìn cô lòng thì cười vui vẻ bảo bối à ,không làm như vậy thì sao em có thể không thuộc về anh chứ. Người anh đã định thì đương nhiên phải bám theo em chứ.
Cố Hàn Băng thấy anh như vậy làm cô muốn điên lên ,thật muốn bóp chết ,đá hắn 1 phát quá,
cô nhịn xúc động xuống liền mặc kệ anh chỉ lo ăn của mình và nói chuyện với các con không thèm nhìn anh 1 cái.Phàm Dật Thần nhún vai cho là không sao cả, cười cười dù gì còn nhiều thời gian không vội.
Trải qua bữa ăn quỉ dị này 2 bảo bối chúc ba mẹ mình ngủ ngon và đều tự động trở về phòng ngủ .
"Anh còn chưa về sao, anh tính ngủ đây sao" Cô nghi hoặc nhìn anh .
"đương nhiên anh sẽ ngủ đây dù gì đây sẽ là nhà anh luôn rồi à không là nhà của chúng ta hì hì"
"Anh… thôi được rồi anh lên lầu 2 có 5 căn phòng trống đều được quét tước không có ai sử dụng anh có thể tự cho mình 1 phòng ngủ đi ,tôi đi ngủ "
Nói xong không nhìn anh nữa liền về phòng cô ,anh lẽo đẻo theo sau cô thấy cô vào phòng anh cũng vào luôn.
"Này anh vào phòng tôi làm cái gì , đi ra ngoài, anh muốn ngủ thì tự tìm phòng mà ngủ"
Cố Hàn Băng xoay người thấy anh vào phòng cô thì cô đen mặt tức giận quát anh,Phàm Dật Thần không thèm nghe liền quan sát phòng cô ,
anh không ngờ phòng cô đơn giản mà uy nghiêm giống hệt tính cách con người cô vậy, khắp phòng có phản phất mùi hương thanh nhã khiến anh yêu thích không thôi, anh nằm và kéo tay cô lên giường ôm cô không cho cô phản kháng.
Cô tức giận trừng mắt liền giãy ra ,nhưng kéo dài cũng không giãy ra được cô nghi ngờ cô yếu rồi sao hay là hắn mạnh ,mà cũng đúng thể lực con trai mạnh hơn con gái a cô buồn bực không giãy ra nữa liền im lặng.
Phàm Dật Thần thấy vậy mà cười vui vẻ, đôi mắt anh lại cưng chiều nhìn cô,
aiai cô thật đáng yêu a làm sao đây anh yêu cô mất rồi, thôi mặc kệ dù gì cô sẽ là của anh thôi hắc hắc…nghĩ vậy tiếp tục ôm cô chặt hơn chút âm thanh khàn khàn vang lên.
"Ngủ ,nếu cứ muốn phản kháng anh không biết sẽ làm gì em đâu bảo bối"
"Anh dám sao, nếu anh dám làm gì tôi tôi cho anh phế đi cái của anh luôn"
Cô trừng mắt phun lửa, cười nguy hiểm,uy hiếp,nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám làm gì liền nhắm mắt ngủ khò khò anh buồn bực lại buồn cười chưa chi đã ngủ ngon lành rồi cô thật sự không sợ anh ăn thịt cô sao.
"Ngủ thôi" anh vỗ nhẹ đầu cô không làm gì cô cũng nhắm mắt ngủ.
“A.. thoải mái ghê.. cuối cùng làm xong việc mệt quá”
Cô nhớ lại lúc gặp lại nam chủ Lâm Vũ Hàn đó, nhìn bộ mặt biểu cảm cái gì cũng hiện ra khiến cô tức cười, nam nhân này thật sự tính cách lạnh lùng khó gần đây sao, là người vốn không thích chạm vào ai đấy sao … như thế nào cô không cảm thấy như vậy nhỉ.
(tác giả: chưa chi đã nhớ người ta rồi, không phải muốn cho người ta 1 bài học sao* nghi ngờ lắc đầu ngao ngáo*
CHB: ai nhớ hắn *trừng mắt*
LVH: Ôi!! Băng nhi em nhớ anh thật sao *cười vui vẻ lại gần cô ôm*
CHB: cút ngay cho lão nương..ai nói thế *đỏ mặt thẹn quá hóa giận*
Tác giả: …. Chậc chậc..có gian tình* cười gian*)
"Mẹ.. dậy thôi, đếngiờ ăn cơm thôi ,thật lười nha, mọi người chờ mẹ lâu rồi đấy"
Cố Tiểu Bảo nhảy lôi kéo cánh tay Cố Hàn Băng và nói như ông cụ non rất ư đáng yêu a~
"Haizz ..được rồi con trai , mẹ sẽ xuống ngay, con cứ xuống trước với họ đi"
cô bẹo má cụ non của con trai chà đạp một cách thỏa mãn xong mới vừa lòng nhìn con trai bất mãn lên án
“mẹ thật xấu, mẹ làm khuôn mặt trai đẹp của con xấu rồi đây này, ra ngoài ai dám lấy con a”
“con trai con bao nhiêu tuổi rồi mà đi lấy ai”
cô hắc tuyến khóe miệng giật giật nhìn con trai của cô.
"sao mẹ nói thế, con trai của mẹ bao nhiêu bản lãnh ,chẳng lẽ mẹ không biết sao …hắc hắc.. "
cậu rất bất mãn khi mẹ nghi ngờ độ trai đẹp của cậu, rõ ràng cậu siêu thông minh ,đẹp trai không bằng chai mặt, hơn nữa cậu lớn rồi đượng nhiên sẽ cưới vợ chứ.
(tác giả: nhóc em bao nhiêu tuổi vậy, lấy chị đi ,chị được không *cười e thẹn, chờ mong*
CTB: chị không đẹp nhưng miễn cưỡng nhìn ok *cười đào hoa*
Tác giả: ‘phập’..*trái tim bể nát* nhóc con giảo hoạt thật không đáng yêu *xoay mặt bỏ chạy*
CTB: ??? *khó hiểu*)
"Con trai , con còn nhỏ vẫn có 3 tuổi chờ con lớn lên vài năm rồi hãy lấy vợ, không thì không tốt a"
cô đổ mồ hôi liên miên a liên miên dụ dỗ dạy lại, thằng nhóc này thật sự là con trai cô sao..
rốt cuộc ai dạy nó cái đạo lí lấy vợ sớm lại tự kỉ như vậy, nó giống ai thế này. (tác giả: vâng con trai chị quá ư tự kỉ rồi)
"thôi không nói với mẹ nữa, mẹ thật ngốc a , có ai bảo nhất định phải trưởng thành mới lấy vợ không, con đây tìm vợ sớm để nuôi con dâu nhỏ cho đến lớn a"
Cậu xem thường mẹ, lắc đầu liền không muốn nói nhiều, xoay người và để lại vài câu khiến cô tức hộc máu.
"Con…" rốt cuộc là ai ngốc,cô thật sự ngốc sao.
haizz haizz… cuộc đời cô thật bi ai a..ai đó nói với cô đi nó có phải là con trai cô không thế,
rốt cuộc gen của nó thừa hưởng ai thế này, nuôi con 3 năm sao cô không biết tính tình của nó chứ.
Người ngoài thì nó lạnh lùng như người lão luyện, đầu óc thông minh không giống mấy đứa trẻ khác,
chính cô không ngờ nó từ khi sinh ra cũng có vết bớt giống cô ,ngay cả con gái cô tính tình
tuy không giống anh nó nhưng lại bát quái thích nói những lời khiến người khác muốn đổn thổ, không phản bác được, đầu óc nhanh nhạy, tinh nghịch, cũng có vết bớt giống cô ,
thể chất cả 2 từ khi sinh ra rất khỏe mạnh ,không những thế cũng không ghét sự máu tanh, ghê tởm mà ngược lại thú vị cười ‘khanh khách’ một cách vui vẻ.
chính vì điều dó cô yên tâm hơn phần nào, cho nên cô bắt tay vào huấn luyện các con để các con mãnh mẽ, 2 anh em hổ trợ lẫn nhau khi cô khnog6 thể bảo vệ được các con.
Cô cười bất đắc dĩ tự lấy quần áo chuẩn bị đi tắm để xuống với các con ăn cơm thôi,không thì bọn nhỏ lại nháo nữa a~~~
Tắm xong cô mặc bộ quần áo đơn giản rồi xuống lầu liền nghe được tiếng cười đùa vui vẻ ,cô tò mò xuống vào phòng ăn không vào thì thôi,
đã vào là cô đứng hình trước cảnh tưởng này. Trong đó có 2 nhóc cười giỡn với 1 nam nhân đúng là với 1 nam nhân a~ từ khi nào trong nhà ngoài 3 mẹ con trong biệt thự lại nhảy ra 1 nam nhân vậy.
"Anh tại sao biết nhà tôi, tôi chưa từng cho anh biết kia mà,chưa có sự cho phép tự tiện vào nhà người khác ,anh tính trộm đồ đấy à "
Cô nhịn a nhịn không bạo phát, bình tĩnh ,xúc động là ma quỉ.
"Ai nha bảo bối sao em có thể nói thế,anh đây là đường đường chính chính xuất hiện đó nha,
sao em có thể nói oan cho anh quá vậy, hơn nữa anh tìm hiểu nơi em ở là anh biết mới đến đây a~"
Người nam nhân khuôn mặt ai oán nhìn cô ,trong lòng thì cười nghiêng ngả không thôi hắc hắc ..bảo bối cho dù em có đuổi anh đi thì anh không đi ngược lại càng bám em thôi để xem ai thua ai nhé.
"Phàm . Dật. Thần anh cút ngay cho tôi"
Cố Hàn Băng rùng mình trước câu nói ‘bảo bối’ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh .
Vâng như mọi người biết người nam nhân có biểu tình ai oán da mặt dày vô sỉ là Phàm Dật Thần đang ngồi chơi đùa với các con của cô.
"Ai ai ..các con à baba khó khăn lắm về nhà chơi đùa cùng các con, nhưng mẹ các con không thích baba a ..baba hảo buồn a"
Phàm Dật Thần không trả lời cô ngược lại xoay người tố cáo với các con anh .
"mẹ..không nên nói với baba như vậy a,không phải trên tiểu thuyết nói ba mẹ phải ở cùng nhau để phát triển tình cảm sao,
sao ba mẹ lại giống như đang cãi nhau vậy ,ai nha không nên a mẹ, như vậy không tốt cho tình cảm ba mẹ ,nó còn ảnh hưởng đến trẻ nhỏ như tụi con nha "
Cố Tiểu Bối ngây thơ nói bát quái và đưa ra 1 lí luận không giống người.
Bầu không khí im lặng mọi người triệt để hóa đá, còn Phàm Dật Thần nhịn cười nhưng không chịu nổi nên khuôn mặt có chút vặn vẹo 1 cách bi ai a, Cố Tiểu Bối nhìn cảnh này mà nghi hoặc không phải sao, chẳng phải trong tiểu thuyết thường nói như vậy sao a.
Cố Hàn Băng thật sự vô lực rồi ,cô muốn chấm dứt ngay đề tài này thôi cô sợ Tiểu Bối quá rồi không phải cô không ngăn cản được mà là con bé có thể nói ra một đống lí luận không giống 1 người a.
"được rồi con nói sao thì nói vậy đi , bây giờ ăn cơm rồi đi ngủ "
"dạ" mọi người đồng thanh vui vẻ vào chỗ ngồi ăn cơm.
Cố Hàn Băng ngồi xuống xong thì Phàm Dật Thần lon ton ngồi bên cạnh cô gắp đồ ăn cho cô như thể đó là điều đương nhiên vậy.
"Anh có thể ngồi bên kia với các con tôi được không, chỗ đó mới là chỗ của anh"
Cố Hàn Băng kiên nhẫn chỉ giúp .
Phàm Dật Thần nghe vậy liền lắc đầu Ủy khuất nhìn cô da mặt dày bá đạo nói .
"Bảo bối à, chúng ta là vợ chồng anh ngồi bên cạnh em ,gắp cho em ăn , là công việc của anh a"
"không phải trước kia tôi đã nói anh nhiệm vụ của anh là chăm sóc va làm papa của các con tôi sao ,
chứ không phải là tôi, chúng ta không phải mối quan hệ đó, anh đừng có được 1 bước mà tiến thêm 1 thước"
Cô hít sâu nhịn muốn đập chết cái tên vô sỉ này mà nghiến răng nói.
"đúng là anh đồng ý như vậy nhưng anh cũng là chồng em ,thì em chính là vợ anh cũng là vợ của các con anh không phải sao "
Phàm Dật Thần vô sỉ đổi trắng thay đen nói,cười phúc hắc trong lòng lại nghĩ kế dẫn dụ bảo bối vào tay.
"Anh ..anh có thể không vô sỉ hơn nữa sao"
"Có sao có sao.. "
Phàm Dật Thần nghiêng đầu, ánh mắt vô tội nhìn cô lòng thì cười vui vẻ bảo bối à ,không làm như vậy thì sao em có thể không thuộc về anh chứ. Người anh đã định thì đương nhiên phải bám theo em chứ.
Cố Hàn Băng thấy anh như vậy làm cô muốn điên lên ,thật muốn bóp chết ,đá hắn 1 phát quá,
cô nhịn xúc động xuống liền mặc kệ anh chỉ lo ăn của mình và nói chuyện với các con không thèm nhìn anh 1 cái.Phàm Dật Thần nhún vai cho là không sao cả, cười cười dù gì còn nhiều thời gian không vội.
Trải qua bữa ăn quỉ dị này 2 bảo bối chúc ba mẹ mình ngủ ngon và đều tự động trở về phòng ngủ .
"Anh còn chưa về sao, anh tính ngủ đây sao" Cô nghi hoặc nhìn anh .
"đương nhiên anh sẽ ngủ đây dù gì đây sẽ là nhà anh luôn rồi à không là nhà của chúng ta hì hì"
"Anh… thôi được rồi anh lên lầu 2 có 5 căn phòng trống đều được quét tước không có ai sử dụng anh có thể tự cho mình 1 phòng ngủ đi ,tôi đi ngủ "
Nói xong không nhìn anh nữa liền về phòng cô ,anh lẽo đẻo theo sau cô thấy cô vào phòng anh cũng vào luôn.
"Này anh vào phòng tôi làm cái gì , đi ra ngoài, anh muốn ngủ thì tự tìm phòng mà ngủ"
Cố Hàn Băng xoay người thấy anh vào phòng cô thì cô đen mặt tức giận quát anh,Phàm Dật Thần không thèm nghe liền quan sát phòng cô ,
anh không ngờ phòng cô đơn giản mà uy nghiêm giống hệt tính cách con người cô vậy, khắp phòng có phản phất mùi hương thanh nhã khiến anh yêu thích không thôi, anh nằm và kéo tay cô lên giường ôm cô không cho cô phản kháng.
Cô tức giận trừng mắt liền giãy ra ,nhưng kéo dài cũng không giãy ra được cô nghi ngờ cô yếu rồi sao hay là hắn mạnh ,mà cũng đúng thể lực con trai mạnh hơn con gái a cô buồn bực không giãy ra nữa liền im lặng.
Phàm Dật Thần thấy vậy mà cười vui vẻ, đôi mắt anh lại cưng chiều nhìn cô,
aiai cô thật đáng yêu a làm sao đây anh yêu cô mất rồi, thôi mặc kệ dù gì cô sẽ là của anh thôi hắc hắc…nghĩ vậy tiếp tục ôm cô chặt hơn chút âm thanh khàn khàn vang lên.
"Ngủ ,nếu cứ muốn phản kháng anh không biết sẽ làm gì em đâu bảo bối"
"Anh dám sao, nếu anh dám làm gì tôi tôi cho anh phế đi cái của anh luôn"
Cô trừng mắt phun lửa, cười nguy hiểm,uy hiếp,nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám làm gì liền nhắm mắt ngủ khò khò anh buồn bực lại buồn cười chưa chi đã ngủ ngon lành rồi cô thật sự không sợ anh ăn thịt cô sao.
"Ngủ thôi" anh vỗ nhẹ đầu cô không làm gì cô cũng nhắm mắt ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.