Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!
Chương 30
Linh Nana
27/08/2016
Sau cuộc lên cao trào , cô mệt mỏi nhắm mắt muốn ngủ ,mặc hắn làm bừa trên người cô, còn anh thì thấy cô mệt mỏi ,
anh buông tha cô,liền tắm rửa sạch sẽ lại cho cô, sau đó ôm cô ra khỏi phòng tắm nằm lên giường ôm cô ngủ cùng,
anh đặt nụ hôn lên mái tóc và trán ,anh lẩm bẩm vài câu dịu dàng.
"Ngủ ngon vợ yêu"
--- ------Sáng hôm sau---- -----
Sau khi trải qua cuộc vận động , giờ đây chỉ còn hình ảnh nam nữ ôm nhau ngủ trên giường một cách yên bình,
ánh sáng mặt trời le lói xuyên qua màn đêm ,xuyên qua màn cửa sổ bị gió lùa vào ,
chiếu lên đôi nam nữ ôm nhau kia, khiến cho làn da họ phát ra ánh sáng ấm áp, bỗng nhiên tiếng cửa đập ‘rầm rầm’ vang lên liên tục.
Hai bảo bối bên ngoài cửa đập vang lên, lúc nãy cả hai đã tỉnh từ sớm, đang chờ ăn sáng ,
mãi thấy không có mẹ ra khỏi phòng làm bữa sáng, hai bảo bối nghĩ mẹ chưa dậy ,liền lon ton chạy đến phòng của mẹ gõ cửa.
" Anh hai , vì sao hôm nay mẹ không có dậy , không phải mọi khi trước khi chúng ta dậy mẹ luôn làm thức ăn trước cho chúng ta sao "
"Anh không biết , chắc mẹ gặp chuyện gì chứ "
"A ..có khi nào mẹ bị …."
"bị gì "
cậu nghi hoặc nhìn em gái nghiêng đầu suy nghĩ,chu môi ,sờ cằm nghĩ. Bộ dáng này thật khả ái, nếu ai đó nhìn vậy sẽ nói rằng
" ôi.. đáng yêu quá đi "
"bị ai đó khiến mẹ mệt chăng "
Cố Tiểu Bối cảm thấy đúng vậy mà giật đầu nhỏ của mình, cậu thì trợn mắt nhìn em gái bát quái, liền cảm thấy tốt nhất không nói nữa , dứt khoát gõ cửa cho xong.
Cố Tiểu Bối thấy anh hai khinh bỉ cô, cô cười hắc hắc , gãi đầu nghĩ
‘không phải sao, cảm thấy trong tiểu thuyết cũng từng nói vậy a ,chẳng lẽ không đúng sao .’
(tg: sao em biết hay vậy Tiểu Bối *kinh ngạc*
CTBoi: *cười đắc ý* đương nhiên biết mà, em thông minh mà lị
Tg: em từ đâu mà biết *nghi ngờ*
CTBoi: à.. thì là đây *bé lục trong tủ liền đưa tg*
Tg: *nhìn bé đưa thì trố mắt * tiểu thuyết sao,có lầm không vậy)
"mẹ mau dậy đi, trời sáng chiếu tới mông rồi "
" không nên ngủ nướng nữa , mau dậy thôi mẹ"
"rầm rầm "
"rầm rầm…"
Còn trong phòng thì nghe thấy tiếng ồn , cả hai mở mắt tỉnh liền nhìn về đối phương, bốn mắt nhìn nhau ,
anh cười khẽ, ánh mắt ôn nhu ,giọng nói hơi khàn do trải qua cuộc yêu .
"chào buổi sáng vợ yêu"
"a..chào"
Cô ngắm nhìn anh ,vẻ đẹp của anh vào sáng sớm khiến cô ngơ ngác, nghe anh chào buổi sáng,
cô theo bản năng đáp lại xong giật mình hoàn hồn, cô ngồi dậy, cô cúi xuống nhìn thấy cô ăn mặc gọn gàng lại,
nhớ lại đêm qua ,sắc mặt cô từ đỏ sang đen trừng mắt cái đầu sỏ gây ra, chỉ thấy anh cười sán lạn ,tinh thần phấn chấn ,
cô không nói nhiều liền nhấc chân đạp anh xuống giường khiến anh không đề phòng bất ngờ ngã xuống rõ đau.
"Au..ách"
"anh thật to gan ,dám làm thế với tôi sao, tôi không đánh anh thì không phải là tôi"
Nói xong cô đứng dậy dùng chân đạp lên bụng anh , cô xuống tay khá mạnh nên anh kêu rên ,
lại thấy cô còn tiếp tục muốn đạp xuống ,anh sợ bụng anh phế mất nên nhanh chóng tránh né qua một bên khiến cô đá hụt , anh đứng dậy một tay ôm bụng, anh ai oán nhìn cô .
" vợ yêu, anh là chồng em nha, sao lại xuống tay ác thế, em tính giết chồng sao "
"Anh nói ai là chồng tôi. "
Sắc mặt cô càng tối ,ánh mắt chứa chút sát khí nhìn anh chằm chằm ,chỉ cần anh nói đúng cô liền cho anh chết.
"Nga~ không phải các con gọi anh là baba của các con không phải sao, như vậy không phải là chồng yêu của em sao "
Anh biết cô muốn giết anh ,nhưng anh không quan tâm , chỉ vô tội lấy thân phận ‘cha’ của các con ,như thể muốn nói ‘anh nói đúng mà’ khiến cô tức điên.
"Rầm rầm "
Không đợi cô lên tiếng nói gì thì nghe cửa bị gõ liên tục , cô nhớ có các co gọi cô liền không thèm chấp anh nữa xoay người và bỏ lại 1 câu khiến anh chết đứng.
"anh sau này không cho phép vào phòng tôi nữa ,anh sẽ ngủ trong phòng các con tôi đi ,
nếu dám vào phòng tôi lần nữa thì đừng nghĩ vào nhà tôi sống nữa, Ân~"
Anh cảm thấy xong rồi ,vợ yêu của anh tức giận rồi,tính phúc của anh làm sao bây giờ, không lẽ phải chịu đựng sao .
Anh ủ rũ ỉu xìu , vừa nghĩ kế sách gần vợ vừa theo sau cô mở cửa thì cả hai trong phòng nghe cuộc trò chuyện non nớt bát quái ngoài cửa các con mà đứng hình.
"mẹ ..mẹ mau mở cửa, tụi con đói rồi, mẹ chết dí trong đó rồi sao"
"mẹ..không lẽ bị ăn thịt rồi sao"
"nhảm , em nghĩ sao mẹ bị ăn thịt, mẹ mạnh ,cường đại như vậy sao bị ăn thịt, có thì em bị á"
"nếu không phải vì cái gì mẹ không dậy ra làm cơm cho chúng ta ăn, không lẽ muốn chúng ta chết vì đói sao"
Cố Tiểu Bối ủy khuất xoa đầu bị anh trai cốc đầu, bé không có nói sai đâu, anh trai đúng là ác bá mà.
"Chắc mẹ ngủ quên , chúng ta vào phòng gọi mẹ đi"
"nga~ có khi nào phòng mẹ có chứa đàn ông không nhỉ "
Bé lẩm bẩm vài câu , suy nghỉ bát quái nói ra.
"Em nói cái gì"
cậu nghe em gái lẩm bẩm gì đó, cậu khó hiểu nghiêng đầu nhìn em gái tinh nghịch hỏi.
"A..không có gì, chúng ta vào gọi mẹ đi anh hai"
"Ừ "
Cả hai đang chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra ,liền thấy mẹ đứng trước cửa , cả hai định nói gì và định ôm mẹ thì bỗng thấy sắc mẹ đen lại .
"Ách mẹ sao sắc mặt mẹ đen thế , không lẽ mẹ đánh nhau với ai dẫn đến mất ngủ sao "
Cố tiểu bối tò mò ,bát quái, cười hớn hở hỏi mẹ.
"đúng đấy mẹ "
Cố Tiểu Bảo cảm thấy em gái nói cũng có lí nhìn mẹ giật đầu khẳng định, lại nhìn thấy baba đang nhịn cười sau lưng ,
cậu cứng đờ nhìn mẹ lại nhìn baba rồi sau đó lại nhớ em gái nói lúc trước , cậu liền hiểu một phần nào ,cười hắc hắc , cậu lập tức giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên
"Ai nha, sao baba ở đây thế "
Cố Tiểu Bối nghiêng đầu nhìn thấy baba ,mắt sáng rực nhào vào lòng baba ,ôm chân baba.
"baba ở đây sao , con còn tưởng baba về nhà rồi , haha ,sao baba không ngủ cùng tụi con , mà khoan không lẽ baba ngủ cùng mẹ sao"
Anh cúi xuống ôm lấy bé ,cười hôn lên má con gái cưng chiều ,anh biết các con thông minh nhưng không ngờ không minh đến mức độ đúng một phần như vậy.
Anh nghe bé hỏi , anh cười nhìn vợ yêu đang dùng ánh mắt cảnh cáo anh ,anh càng vui vẻ, anh không để ý cảnh cáo nhìn bé trong lòng .
"Ân ,baba ngủ cùng mẹ, con không thích sao"
"A..không có , con thích là đằng khác nha ,phải không anh hai"
Cố Tiểu Bối quả thật thích ba mẹ ngủ cùng nhau, bé quay sang hỏi anh trai lạnh lùng của bé.
"Ân"
"Được rồi ,các con có muốn ăn sáng hay không hay là không muốn"
Cô không muốn nói đến chuyện này nữa , chỉ khó chịu chặn lại xoay người vào phòng tắm rửa mặt xong thấy ba cha con còn trò chuyện nên cô cắt ngay trò chuyện ,nói xong cô ra khỏi phòng chuẩn bị đồ ăn.
mọi người đều xuống phòng ăn sáng , bỗng điện thoại cô reo lên ,cô nhấc máy gọi .
"Có việc "
"chủ tịch , mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ ngài thôi ạ"
"Được rồi ,tôi sẽ đến sau "
Nói xong cô cúp máy, anh thấy cô gọi xong biết cô có việc ,anh liền nói .
"em cứ đi đi ,anh sẽ trông coi các con "
Cô nghe vậy, cô giật đầu giao cho anh, dù gì anh ta cũng tốt hơn giao cho người khác,sau đó cô liền ra khỏi nhà đến tập đoàn BB.
anh buông tha cô,liền tắm rửa sạch sẽ lại cho cô, sau đó ôm cô ra khỏi phòng tắm nằm lên giường ôm cô ngủ cùng,
anh đặt nụ hôn lên mái tóc và trán ,anh lẩm bẩm vài câu dịu dàng.
"Ngủ ngon vợ yêu"
--- ------Sáng hôm sau---- -----
Sau khi trải qua cuộc vận động , giờ đây chỉ còn hình ảnh nam nữ ôm nhau ngủ trên giường một cách yên bình,
ánh sáng mặt trời le lói xuyên qua màn đêm ,xuyên qua màn cửa sổ bị gió lùa vào ,
chiếu lên đôi nam nữ ôm nhau kia, khiến cho làn da họ phát ra ánh sáng ấm áp, bỗng nhiên tiếng cửa đập ‘rầm rầm’ vang lên liên tục.
Hai bảo bối bên ngoài cửa đập vang lên, lúc nãy cả hai đã tỉnh từ sớm, đang chờ ăn sáng ,
mãi thấy không có mẹ ra khỏi phòng làm bữa sáng, hai bảo bối nghĩ mẹ chưa dậy ,liền lon ton chạy đến phòng của mẹ gõ cửa.
" Anh hai , vì sao hôm nay mẹ không có dậy , không phải mọi khi trước khi chúng ta dậy mẹ luôn làm thức ăn trước cho chúng ta sao "
"Anh không biết , chắc mẹ gặp chuyện gì chứ "
"A ..có khi nào mẹ bị …."
"bị gì "
cậu nghi hoặc nhìn em gái nghiêng đầu suy nghĩ,chu môi ,sờ cằm nghĩ. Bộ dáng này thật khả ái, nếu ai đó nhìn vậy sẽ nói rằng
" ôi.. đáng yêu quá đi "
"bị ai đó khiến mẹ mệt chăng "
Cố Tiểu Bối cảm thấy đúng vậy mà giật đầu nhỏ của mình, cậu thì trợn mắt nhìn em gái bát quái, liền cảm thấy tốt nhất không nói nữa , dứt khoát gõ cửa cho xong.
Cố Tiểu Bối thấy anh hai khinh bỉ cô, cô cười hắc hắc , gãi đầu nghĩ
‘không phải sao, cảm thấy trong tiểu thuyết cũng từng nói vậy a ,chẳng lẽ không đúng sao .’
(tg: sao em biết hay vậy Tiểu Bối *kinh ngạc*
CTBoi: *cười đắc ý* đương nhiên biết mà, em thông minh mà lị
Tg: em từ đâu mà biết *nghi ngờ*
CTBoi: à.. thì là đây *bé lục trong tủ liền đưa tg*
Tg: *nhìn bé đưa thì trố mắt * tiểu thuyết sao,có lầm không vậy)
"mẹ mau dậy đi, trời sáng chiếu tới mông rồi "
" không nên ngủ nướng nữa , mau dậy thôi mẹ"
"rầm rầm "
"rầm rầm…"
Còn trong phòng thì nghe thấy tiếng ồn , cả hai mở mắt tỉnh liền nhìn về đối phương, bốn mắt nhìn nhau ,
anh cười khẽ, ánh mắt ôn nhu ,giọng nói hơi khàn do trải qua cuộc yêu .
"chào buổi sáng vợ yêu"
"a..chào"
Cô ngắm nhìn anh ,vẻ đẹp của anh vào sáng sớm khiến cô ngơ ngác, nghe anh chào buổi sáng,
cô theo bản năng đáp lại xong giật mình hoàn hồn, cô ngồi dậy, cô cúi xuống nhìn thấy cô ăn mặc gọn gàng lại,
nhớ lại đêm qua ,sắc mặt cô từ đỏ sang đen trừng mắt cái đầu sỏ gây ra, chỉ thấy anh cười sán lạn ,tinh thần phấn chấn ,
cô không nói nhiều liền nhấc chân đạp anh xuống giường khiến anh không đề phòng bất ngờ ngã xuống rõ đau.
"Au..ách"
"anh thật to gan ,dám làm thế với tôi sao, tôi không đánh anh thì không phải là tôi"
Nói xong cô đứng dậy dùng chân đạp lên bụng anh , cô xuống tay khá mạnh nên anh kêu rên ,
lại thấy cô còn tiếp tục muốn đạp xuống ,anh sợ bụng anh phế mất nên nhanh chóng tránh né qua một bên khiến cô đá hụt , anh đứng dậy một tay ôm bụng, anh ai oán nhìn cô .
" vợ yêu, anh là chồng em nha, sao lại xuống tay ác thế, em tính giết chồng sao "
"Anh nói ai là chồng tôi. "
Sắc mặt cô càng tối ,ánh mắt chứa chút sát khí nhìn anh chằm chằm ,chỉ cần anh nói đúng cô liền cho anh chết.
"Nga~ không phải các con gọi anh là baba của các con không phải sao, như vậy không phải là chồng yêu của em sao "
Anh biết cô muốn giết anh ,nhưng anh không quan tâm , chỉ vô tội lấy thân phận ‘cha’ của các con ,như thể muốn nói ‘anh nói đúng mà’ khiến cô tức điên.
"Rầm rầm "
Không đợi cô lên tiếng nói gì thì nghe cửa bị gõ liên tục , cô nhớ có các co gọi cô liền không thèm chấp anh nữa xoay người và bỏ lại 1 câu khiến anh chết đứng.
"anh sau này không cho phép vào phòng tôi nữa ,anh sẽ ngủ trong phòng các con tôi đi ,
nếu dám vào phòng tôi lần nữa thì đừng nghĩ vào nhà tôi sống nữa, Ân~"
Anh cảm thấy xong rồi ,vợ yêu của anh tức giận rồi,tính phúc của anh làm sao bây giờ, không lẽ phải chịu đựng sao .
Anh ủ rũ ỉu xìu , vừa nghĩ kế sách gần vợ vừa theo sau cô mở cửa thì cả hai trong phòng nghe cuộc trò chuyện non nớt bát quái ngoài cửa các con mà đứng hình.
"mẹ ..mẹ mau mở cửa, tụi con đói rồi, mẹ chết dí trong đó rồi sao"
"mẹ..không lẽ bị ăn thịt rồi sao"
"nhảm , em nghĩ sao mẹ bị ăn thịt, mẹ mạnh ,cường đại như vậy sao bị ăn thịt, có thì em bị á"
"nếu không phải vì cái gì mẹ không dậy ra làm cơm cho chúng ta ăn, không lẽ muốn chúng ta chết vì đói sao"
Cố Tiểu Bối ủy khuất xoa đầu bị anh trai cốc đầu, bé không có nói sai đâu, anh trai đúng là ác bá mà.
"Chắc mẹ ngủ quên , chúng ta vào phòng gọi mẹ đi"
"nga~ có khi nào phòng mẹ có chứa đàn ông không nhỉ "
Bé lẩm bẩm vài câu , suy nghỉ bát quái nói ra.
"Em nói cái gì"
cậu nghe em gái lẩm bẩm gì đó, cậu khó hiểu nghiêng đầu nhìn em gái tinh nghịch hỏi.
"A..không có gì, chúng ta vào gọi mẹ đi anh hai"
"Ừ "
Cả hai đang chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra ,liền thấy mẹ đứng trước cửa , cả hai định nói gì và định ôm mẹ thì bỗng thấy sắc mẹ đen lại .
"Ách mẹ sao sắc mặt mẹ đen thế , không lẽ mẹ đánh nhau với ai dẫn đến mất ngủ sao "
Cố tiểu bối tò mò ,bát quái, cười hớn hở hỏi mẹ.
"đúng đấy mẹ "
Cố Tiểu Bảo cảm thấy em gái nói cũng có lí nhìn mẹ giật đầu khẳng định, lại nhìn thấy baba đang nhịn cười sau lưng ,
cậu cứng đờ nhìn mẹ lại nhìn baba rồi sau đó lại nhớ em gái nói lúc trước , cậu liền hiểu một phần nào ,cười hắc hắc , cậu lập tức giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên
"Ai nha, sao baba ở đây thế "
Cố Tiểu Bối nghiêng đầu nhìn thấy baba ,mắt sáng rực nhào vào lòng baba ,ôm chân baba.
"baba ở đây sao , con còn tưởng baba về nhà rồi , haha ,sao baba không ngủ cùng tụi con , mà khoan không lẽ baba ngủ cùng mẹ sao"
Anh cúi xuống ôm lấy bé ,cười hôn lên má con gái cưng chiều ,anh biết các con thông minh nhưng không ngờ không minh đến mức độ đúng một phần như vậy.
Anh nghe bé hỏi , anh cười nhìn vợ yêu đang dùng ánh mắt cảnh cáo anh ,anh càng vui vẻ, anh không để ý cảnh cáo nhìn bé trong lòng .
"Ân ,baba ngủ cùng mẹ, con không thích sao"
"A..không có , con thích là đằng khác nha ,phải không anh hai"
Cố Tiểu Bối quả thật thích ba mẹ ngủ cùng nhau, bé quay sang hỏi anh trai lạnh lùng của bé.
"Ân"
"Được rồi ,các con có muốn ăn sáng hay không hay là không muốn"
Cô không muốn nói đến chuyện này nữa , chỉ khó chịu chặn lại xoay người vào phòng tắm rửa mặt xong thấy ba cha con còn trò chuyện nên cô cắt ngay trò chuyện ,nói xong cô ra khỏi phòng chuẩn bị đồ ăn.
mọi người đều xuống phòng ăn sáng , bỗng điện thoại cô reo lên ,cô nhấc máy gọi .
"Có việc "
"chủ tịch , mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ ngài thôi ạ"
"Được rồi ,tôi sẽ đến sau "
Nói xong cô cúp máy, anh thấy cô gọi xong biết cô có việc ,anh liền nói .
"em cứ đi đi ,anh sẽ trông coi các con "
Cô nghe vậy, cô giật đầu giao cho anh, dù gì anh ta cũng tốt hơn giao cho người khác,sau đó cô liền ra khỏi nhà đến tập đoàn BB.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.