Chương 7: Bức gian
Nhất Độ Quân Hoa
23/07/2013
Đầu tiên, ngươi phải biết rằng, thật ra hái hoa có độ
khó khăn hơn xa sát thủ, nguyên nhân lớn nhất là mấy bằng hữu sát thủ luôn xấu
hổ khi gặp ta. (mọi người: — —, là do bị ngươi chọc ghẹo đó ?? )
Nguyên do cũng là hái hoa so với sát thủ càng yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp cùng giác ngộ cao.(Ê ê ê, ngươi đang trốn trong góc phòng thế kia, còn mặt mũi gì nữa không, muốn đùa giỡn ai vậy hả !!!) Giác ngộ này trong đó có một cái gọi là thức thời, cho nên, lão nương sờ sờ mũi, xuất ra hào khí của bá vương Hạng Võ hét lớn một tiếng: “Xem tuyệt chiêu!!!!”
Âm lượng to lớn, ba người đều giật mình.
Tiếp đó trong chớp mắt, ầm một tiếng phá thông cửa sau, soàn soạt chạy như điên…
Phía sau ba người cùng đuổi theo hướng ta, ta trốn ở ngoài cốc trong bụi hoa bách hợp, ôi ôi ôi, cần phải bái lạy tổ sư gia mới được.
“Chạy trốn nhanh thật.” Là âm thanh của Lãnh Lạc.
“ Chúng ta theo sau như vậy cũng có thể chạy mất.” Là âm thanh của Nhiếp Kiềm.
“Người vừa nãy… rất giống Nhâm Thương Long?”
“Ừ, nhìn ra Thiên Nhân Trảm, hẳn là hắn.”
“Hừ hừ, không ngờ tiện nhân kia còn có cửa sau. Lạc, ta phải mau chóng trở về quân doanh, trong ba tháng, mặc kệ dùng phương pháp gì, ta muốn thấy thủ cấp của ả.”
“Vâng, tướng quân.”
Ta núp trong bụi hoa, không dám nhúc nhích, hô hấp cũng ép xuống hết mức không ra một tiếng động, trong lòng cầu khẩn bọn họ đi mau đi mau.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên một đôi tay ấn lên thắt lưng ta, sau đó một thân thể trong lúc ta không kịp phát ra tiếng đè tới, ta quay đầu lại, đúng lúc hôn vào khuôn mặt tuấn tú! “tiểu tiện”* nam kia!!!
* Lần đầu chị gặp anh là lúc anh đang đi “xi xi” nên chị gọi anh ý là “tiều tiện nam”.
Vốn nghĩ rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ hắn chỉ cúi người xuống, ta nhìn Nhiếp Kiềm cùng Lãnh Lạc đang tìm tòi xung quanh, không dám làm ra bất cứ động tĩnh nào. Vì vậy mặc cho thằng nhãi này trêu tức đè hôn lão tử.
MMD, cái này thiệt thòi lớn nha…
Thật tức giận khó kìm nén, tay hắn đã nắm tay ta, kéo tới chạm vào “tiểu đệ đệ” lúc này đã ngẩng cao đầu! Hắn cực lực kìm nén hô hấp xúc động, khuôn mặt lúc này thêm một chút sắc hồng .
“Tới đây!” Thanh âm rất nhỏ, hầu như chỉ nhìn thấy khẩu hình, thế nhưng lại có vẻ mị hoặc đáng ghét. Tay vừa đụng vào, hắn thiếu chút đã than nhẹ ra, ta quay đầu nhìn bọn Nhiếp Kiềm, hắn lập tức hôn mạnh lên môi ta, cố sức đè lên mặt đất.
Trong đầu hung hăn mắng một tiếng, cũng không dám phản kháng hắn, Lãnh Lạc cùng Nhiếp Kiềm không phải nói từ lâu đã hận lão tử thấu xương.
Tay hắn cơ hồ không bị khống chế nữa sờ loạn trên người lão tử, ta mở mắt, sẽ không muốn làm ở chỗ này chứ?
Ánh mắt hắn sắc bén áp bức ta, dần dần nhìn giống như dã thú muốn ăn người thật cuồng loạn, môi rốt cục cũng tách ra, dựa sát bên tai ta, phun ra nhiệt khí trên lỗ tai: “Trước lấy tay,nhanh.”
Ta cắn răng nhìn, hắn hạ thấp giọng nói: “Muốn ba cái một lúc?”
Ta nghe theo hạ thân thủ xuống phía dưới, thầm nghĩ câu này nghe sao quen tai thế a…
Tay đã dùng hết sức, hắn vẫn thấy chưa đủ, nhìn bọn Nhiếp Kiềm đã đi xa, ta vừa định cố sức đẩy hắn, hắn đã đem Thiên Nhân Trảm đặt trên cổ ta, ánh mắt như muốn thiêu đốt người khác, nhưng ta ý thức được nếu như ta có hơi phản khán, hắn tuyệt đối không do dự giết chết ta.
“Bản tọa đối với việc gian dâm với xác chết không có hứng thú lắm.” Thanh âm hắn trầm thấp u ám, ta nghe mà lòng phát lạnh: “Thế nhưng cũng không ngại thử xem.”
“A ha ha…” Ta khéo tay vân vê mũi nhọn Thiên Nhân Trảm, vô ý thức mở ra được một điểm.”Đại gia như ngài đây, làm sao Lưu Ly dám có ý nghĩ gì khác.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt vốn rất khêu gợi lại hiện ra sự cuồng ngạo vương giả, kéo một tay lão tử đặt giữa thân hắn, ngạo nghễ nói: “Hầu hạ ta!”
Một tay hắn vững vàng ấn vào tử huyệt sau lưng lão tử, lập tức cắt đứt ý nghĩ muốn cắn hắn của lão tử. Vừa lấy tay nhẹ nhàng xoa tiểu “gia hỏa” của hắn, vừa nhìn loạn bốn phía, thằng nhãi này rồi sẽ có một ngày lão tử chơi chết ngươi.
Lão Thiên gia, phật Như Lai, Quan Thế Âm, ta van ngươi ai tới cũng được, tới cứu lão tử, hôm nào nhất định sẽ bắt cho ngươi mấy mỹ nam… (nói chưa xong, trên trời chém xuống một đạo sấm sét, lão Thiên cũng thấy là ngươi chết cũng không oan uổng rồi đó…)
Nguyên do cũng là hái hoa so với sát thủ càng yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp cùng giác ngộ cao.(Ê ê ê, ngươi đang trốn trong góc phòng thế kia, còn mặt mũi gì nữa không, muốn đùa giỡn ai vậy hả !!!) Giác ngộ này trong đó có một cái gọi là thức thời, cho nên, lão nương sờ sờ mũi, xuất ra hào khí của bá vương Hạng Võ hét lớn một tiếng: “Xem tuyệt chiêu!!!!”
Âm lượng to lớn, ba người đều giật mình.
Tiếp đó trong chớp mắt, ầm một tiếng phá thông cửa sau, soàn soạt chạy như điên…
Phía sau ba người cùng đuổi theo hướng ta, ta trốn ở ngoài cốc trong bụi hoa bách hợp, ôi ôi ôi, cần phải bái lạy tổ sư gia mới được.
“Chạy trốn nhanh thật.” Là âm thanh của Lãnh Lạc.
“ Chúng ta theo sau như vậy cũng có thể chạy mất.” Là âm thanh của Nhiếp Kiềm.
“Người vừa nãy… rất giống Nhâm Thương Long?”
“Ừ, nhìn ra Thiên Nhân Trảm, hẳn là hắn.”
“Hừ hừ, không ngờ tiện nhân kia còn có cửa sau. Lạc, ta phải mau chóng trở về quân doanh, trong ba tháng, mặc kệ dùng phương pháp gì, ta muốn thấy thủ cấp của ả.”
“Vâng, tướng quân.”
Ta núp trong bụi hoa, không dám nhúc nhích, hô hấp cũng ép xuống hết mức không ra một tiếng động, trong lòng cầu khẩn bọn họ đi mau đi mau.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên một đôi tay ấn lên thắt lưng ta, sau đó một thân thể trong lúc ta không kịp phát ra tiếng đè tới, ta quay đầu lại, đúng lúc hôn vào khuôn mặt tuấn tú! “tiểu tiện”* nam kia!!!
* Lần đầu chị gặp anh là lúc anh đang đi “xi xi” nên chị gọi anh ý là “tiều tiện nam”.
Vốn nghĩ rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ hắn chỉ cúi người xuống, ta nhìn Nhiếp Kiềm cùng Lãnh Lạc đang tìm tòi xung quanh, không dám làm ra bất cứ động tĩnh nào. Vì vậy mặc cho thằng nhãi này trêu tức đè hôn lão tử.
MMD, cái này thiệt thòi lớn nha…
Thật tức giận khó kìm nén, tay hắn đã nắm tay ta, kéo tới chạm vào “tiểu đệ đệ” lúc này đã ngẩng cao đầu! Hắn cực lực kìm nén hô hấp xúc động, khuôn mặt lúc này thêm một chút sắc hồng .
“Tới đây!” Thanh âm rất nhỏ, hầu như chỉ nhìn thấy khẩu hình, thế nhưng lại có vẻ mị hoặc đáng ghét. Tay vừa đụng vào, hắn thiếu chút đã than nhẹ ra, ta quay đầu nhìn bọn Nhiếp Kiềm, hắn lập tức hôn mạnh lên môi ta, cố sức đè lên mặt đất.
Trong đầu hung hăn mắng một tiếng, cũng không dám phản kháng hắn, Lãnh Lạc cùng Nhiếp Kiềm không phải nói từ lâu đã hận lão tử thấu xương.
Tay hắn cơ hồ không bị khống chế nữa sờ loạn trên người lão tử, ta mở mắt, sẽ không muốn làm ở chỗ này chứ?
Ánh mắt hắn sắc bén áp bức ta, dần dần nhìn giống như dã thú muốn ăn người thật cuồng loạn, môi rốt cục cũng tách ra, dựa sát bên tai ta, phun ra nhiệt khí trên lỗ tai: “Trước lấy tay,nhanh.”
Ta cắn răng nhìn, hắn hạ thấp giọng nói: “Muốn ba cái một lúc?”
Ta nghe theo hạ thân thủ xuống phía dưới, thầm nghĩ câu này nghe sao quen tai thế a…
Tay đã dùng hết sức, hắn vẫn thấy chưa đủ, nhìn bọn Nhiếp Kiềm đã đi xa, ta vừa định cố sức đẩy hắn, hắn đã đem Thiên Nhân Trảm đặt trên cổ ta, ánh mắt như muốn thiêu đốt người khác, nhưng ta ý thức được nếu như ta có hơi phản khán, hắn tuyệt đối không do dự giết chết ta.
“Bản tọa đối với việc gian dâm với xác chết không có hứng thú lắm.” Thanh âm hắn trầm thấp u ám, ta nghe mà lòng phát lạnh: “Thế nhưng cũng không ngại thử xem.”
“A ha ha…” Ta khéo tay vân vê mũi nhọn Thiên Nhân Trảm, vô ý thức mở ra được một điểm.”Đại gia như ngài đây, làm sao Lưu Ly dám có ý nghĩ gì khác.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt vốn rất khêu gợi lại hiện ra sự cuồng ngạo vương giả, kéo một tay lão tử đặt giữa thân hắn, ngạo nghễ nói: “Hầu hạ ta!”
Một tay hắn vững vàng ấn vào tử huyệt sau lưng lão tử, lập tức cắt đứt ý nghĩ muốn cắn hắn của lão tử. Vừa lấy tay nhẹ nhàng xoa tiểu “gia hỏa” của hắn, vừa nhìn loạn bốn phía, thằng nhãi này rồi sẽ có một ngày lão tử chơi chết ngươi.
Lão Thiên gia, phật Như Lai, Quan Thế Âm, ta van ngươi ai tới cũng được, tới cứu lão tử, hôm nào nhất định sẽ bắt cho ngươi mấy mỹ nam… (nói chưa xong, trên trời chém xuống một đạo sấm sét, lão Thiên cũng thấy là ngươi chết cũng không oan uổng rồi đó…)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.