Chương 8: Thích mắng chửi đúng không?
Trần Hướng Nam
30/11/2017
Khoé môi nhếch lên, cảm xúc này không phải của nàng. Bởi vì Đinh Gia Hòa nàng không đến mức vì một câu như vậy mà tức giận.
"Đại tỷ?" Đinh Tiểu Tử là người đầu tiên nhìn thấy Đinh nữ đại.
Đinh gia nhiều người như vậy, Đinh nữ đại thích nhất chính là Đinh Tiểu Tử, tuy rằng y luôn lười biếng lại khó tính, nhưng y là người duy nhất trong Đinh gia xem Đinh nữ đại là một con người, ví dụ như ngày lễ ngày tết trong nhà làm chút bánh chưng và thức ăn linh linh, Đinh lão sẽ không cho Đinh nữ đại ăn, những người khác cũng sẽ không nghĩ cho Đinh nữ đại ăn, chỉ có Đinh Tiểu Tử lấy một cái cho Đinh nữ đại.
Cũng chỉ có Đinh Tiểu Tử gọi Đinh nữ đại một tiếng đại tỷ, còn Đinh nữ nhị và Đinh nữ tam từ xưa đến nay đều trực tiếp gọi Đinh nữ đại là 'Nữ đại'.
Đinh Gia Hòa nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Tử đang gặm cánh gà, ánh mắt lại dừng trên từng người của Đinh gia, ghi nhớ tất cả thái độ của bọn họ vào trong lòng.
"Con súc sinh, mày đi chết đi! Trong nhà ai ai cũng đều bận rộn, mày ngay cả mặt cũng không thấy đâu." Đinh lão thấy nàng, giống như thấy một thứ xui xẻo đang đi vào nhà vậy, tức giận mắng nhiếc theo thói quen.
Rất tốt!
Đinh Gia Hòa lạnh lùng nhìn lão:
"Ta phát sốt ở trong chòi đất phía tây, nằm liệt trên mặt đất đúng ba ngày, đói bụng cũng ba ngày, chưa từng có một ai đưa cơm tới."
Đinh nữ đại ngày trước cả ngày chỉ cúi đầu cắm mặt xuống đất mà đi. Còn bây giờ Đinh Gia Hòa lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hiện rõ vẻ mặt của chính mình, khiến ai cũng có thể thấy rõ khuôn mặt gầy quá mức và đôi mắt lạnh lẽo vô cùng của nàng.
Đối diện với ánh mắt của Đinh Gia Hòa, không biết vì sao trong lòng Đinh lão cảm thấy phát lạnh. Nghĩ đến việc mình thế mà bị đứa nữ nhi hỗn láo này trừng mắt, vẻ mặt Đinh lão đanh lại mắng càng thêm hung:
"Thứ bất hiếu không có lương tâm như mày còn dám tranh luận, mày lớn như vậy, chẳng lẽ ăn cơm còn muốn người tới đút?"
Ban đầu nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của đại nữ nhi, Đinh bà còn có chút không được tự nhiên, nhưng nghe Đinh lão mắng một hồi, suy nghĩ trong đầu Đinh bà liền thay đổi, đôi mày rậm cũng nhíu mày.
Đại nữ nhi này cả ngày âm trầm cổ quái, bây giờ vừa về nhà liền chỉ trích bọn họ không tốt? Đói bụng thì sao? Không biết kêu một tiếng à? Lớn như vậy chẳng lẽ còn bắt mẫu phụ đi đưa cơm?
Đinh lão mắng liên mồm, nếu không phải lão đang ăn cơm đã tìm gậy gộc đánh con súc sinh này rồi. Còn hai thê phu Đinh nữ nhị và Đinh Tiểu Tử đều trợn mắt, ngạc nhiên nhìn Đinh Gia Hòa. Người này thế mà cũng biết nói chuyện? Còn nói một câu dài như vậy.
Đối với tiếng mắng nhiếc của Đinh lão, nàng chỉ xem như mình bị hư tai, cũng qua lần thử này. Đinh Gia Hòa đã rất rõ ràng địa vị của Đinh nữ đại trong Đinh gia.
Nếu Đinh nữ đại chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, nàng bị người nhà ghét bỏ, Đinh Gia Hòa cũng không cảm thấy có gì sai. Nhưng trên thực tế, hầu hết việc gì cần thể lực đều là Đinh nữ đại làm.
Mấy năm nay Đinh nữ đại cảm thấy cả người luôn bị nhức mỏi, bước chân nặng nề, làm cái gì cũng không dậy được tinh thần, nhưng vì đây là việc mẫu phụ yêu cầu, nàng vẫn ép mình cả ngày làm việc ở ngoài ruộng.
Đinh nữ đại không dám mở miệng nói chuyện, đương nhiên sẽ không có bằng hữu, sống gian khổ mà trở nên đần độn, an ủi duy nhất là mỗi khi về nhà có thể nghe Đinh Tiểu Tử ngẫu nhiên kêu một tiếng 'Tỷ', hay để ý nàng dù chỉ một chút.
"Cái thứ tang môn tinh như mày sao không…" Đinh lão còn đang mắng hăng say, đột nhiên thấy Đinh nữ đại đi tới, ngồi xuống bàn, sau đó cầm đũa dùng bữa.
"Ai cho mày ngồi xuống bàn ăn cơm?" Lửa giận của Đinh lão bốc cao ngùn ngụt, nổi đóa quát.
Đúng rồi, cho tới nay, Đinh nữ đại đều không được cho phép ngồi cùng bàn ăn cơm, thường thường cả Đinh gia ăn xong, nàng dọn dẹp rửa bát mới vớt lại một chút đồ ăn thừa, hôm nào không có cơm thừa, Đinh nữ đại chỉ có thể chịu đói đi làm rồi đi ngủ.
Đáng mừng là khi dùng nồi sắt nấu cơm, phần gạo ở dưới đáy nồi không tránh khỏi bị cháy một tầng cứng rất khó ăn. Chính là nhờ miếng cơm cháy này mà Đinh nữ đại không bị đói đến hỏng thân thể.
Đinh Gia Hòa không buồn nghe Đinh lão nói cái gì, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng liên tục. Bởi vì thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng không bới cơm, chỉ ăn rau và thịt.
Nhưng thế này càng làm Đinh lão chịu không nổi, lão ta đứng phắt dậy, đoạt đi chén đũa trong tay Đinh Gia Hòa:
"Đồ ăn này là để mai ăn, ai cho thứ lười biếng như mày ăn?"
Nói xong, Đinh lão liền bước tới góc nhà, cầm cây chổi muốn đánh Đinh nữ đại.
Thời điểm Đinh lão đứng lên, Đinh Gia Hòa cũng đứng lên theo, nàng cầm cặp chân gà mà Đinh lão để dành trong chén lớn, lại đi tới thùng cơm bên cạnh xới một chén có ngọn.
"Nữ đại, ngươi làm gì vậy?" Đinh nữ nhị nhìn thấy nàng dám cầm chân gà của nữ nhi mình thì lập tức nhíu mày nói, mà ả vừa dứt lời. Đinh Gia Hòa đã một tay cầm chén, một tay nắm chặt cạnh bàn, dùng lực trực tiếp hất đổ cả bàn ăn.
"Đại tỷ?" Đinh Tiểu Tử là người đầu tiên nhìn thấy Đinh nữ đại.
Đinh gia nhiều người như vậy, Đinh nữ đại thích nhất chính là Đinh Tiểu Tử, tuy rằng y luôn lười biếng lại khó tính, nhưng y là người duy nhất trong Đinh gia xem Đinh nữ đại là một con người, ví dụ như ngày lễ ngày tết trong nhà làm chút bánh chưng và thức ăn linh linh, Đinh lão sẽ không cho Đinh nữ đại ăn, những người khác cũng sẽ không nghĩ cho Đinh nữ đại ăn, chỉ có Đinh Tiểu Tử lấy một cái cho Đinh nữ đại.
Cũng chỉ có Đinh Tiểu Tử gọi Đinh nữ đại một tiếng đại tỷ, còn Đinh nữ nhị và Đinh nữ tam từ xưa đến nay đều trực tiếp gọi Đinh nữ đại là 'Nữ đại'.
Đinh Gia Hòa nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Tử đang gặm cánh gà, ánh mắt lại dừng trên từng người của Đinh gia, ghi nhớ tất cả thái độ của bọn họ vào trong lòng.
"Con súc sinh, mày đi chết đi! Trong nhà ai ai cũng đều bận rộn, mày ngay cả mặt cũng không thấy đâu." Đinh lão thấy nàng, giống như thấy một thứ xui xẻo đang đi vào nhà vậy, tức giận mắng nhiếc theo thói quen.
Rất tốt!
Đinh Gia Hòa lạnh lùng nhìn lão:
"Ta phát sốt ở trong chòi đất phía tây, nằm liệt trên mặt đất đúng ba ngày, đói bụng cũng ba ngày, chưa từng có một ai đưa cơm tới."
Đinh nữ đại ngày trước cả ngày chỉ cúi đầu cắm mặt xuống đất mà đi. Còn bây giờ Đinh Gia Hòa lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hiện rõ vẻ mặt của chính mình, khiến ai cũng có thể thấy rõ khuôn mặt gầy quá mức và đôi mắt lạnh lẽo vô cùng của nàng.
Đối diện với ánh mắt của Đinh Gia Hòa, không biết vì sao trong lòng Đinh lão cảm thấy phát lạnh. Nghĩ đến việc mình thế mà bị đứa nữ nhi hỗn láo này trừng mắt, vẻ mặt Đinh lão đanh lại mắng càng thêm hung:
"Thứ bất hiếu không có lương tâm như mày còn dám tranh luận, mày lớn như vậy, chẳng lẽ ăn cơm còn muốn người tới đút?"
Ban đầu nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của đại nữ nhi, Đinh bà còn có chút không được tự nhiên, nhưng nghe Đinh lão mắng một hồi, suy nghĩ trong đầu Đinh bà liền thay đổi, đôi mày rậm cũng nhíu mày.
Đại nữ nhi này cả ngày âm trầm cổ quái, bây giờ vừa về nhà liền chỉ trích bọn họ không tốt? Đói bụng thì sao? Không biết kêu một tiếng à? Lớn như vậy chẳng lẽ còn bắt mẫu phụ đi đưa cơm?
Đinh lão mắng liên mồm, nếu không phải lão đang ăn cơm đã tìm gậy gộc đánh con súc sinh này rồi. Còn hai thê phu Đinh nữ nhị và Đinh Tiểu Tử đều trợn mắt, ngạc nhiên nhìn Đinh Gia Hòa. Người này thế mà cũng biết nói chuyện? Còn nói một câu dài như vậy.
Đối với tiếng mắng nhiếc của Đinh lão, nàng chỉ xem như mình bị hư tai, cũng qua lần thử này. Đinh Gia Hòa đã rất rõ ràng địa vị của Đinh nữ đại trong Đinh gia.
Nếu Đinh nữ đại chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, nàng bị người nhà ghét bỏ, Đinh Gia Hòa cũng không cảm thấy có gì sai. Nhưng trên thực tế, hầu hết việc gì cần thể lực đều là Đinh nữ đại làm.
Mấy năm nay Đinh nữ đại cảm thấy cả người luôn bị nhức mỏi, bước chân nặng nề, làm cái gì cũng không dậy được tinh thần, nhưng vì đây là việc mẫu phụ yêu cầu, nàng vẫn ép mình cả ngày làm việc ở ngoài ruộng.
Đinh nữ đại không dám mở miệng nói chuyện, đương nhiên sẽ không có bằng hữu, sống gian khổ mà trở nên đần độn, an ủi duy nhất là mỗi khi về nhà có thể nghe Đinh Tiểu Tử ngẫu nhiên kêu một tiếng 'Tỷ', hay để ý nàng dù chỉ một chút.
"Cái thứ tang môn tinh như mày sao không…" Đinh lão còn đang mắng hăng say, đột nhiên thấy Đinh nữ đại đi tới, ngồi xuống bàn, sau đó cầm đũa dùng bữa.
"Ai cho mày ngồi xuống bàn ăn cơm?" Lửa giận của Đinh lão bốc cao ngùn ngụt, nổi đóa quát.
Đúng rồi, cho tới nay, Đinh nữ đại đều không được cho phép ngồi cùng bàn ăn cơm, thường thường cả Đinh gia ăn xong, nàng dọn dẹp rửa bát mới vớt lại một chút đồ ăn thừa, hôm nào không có cơm thừa, Đinh nữ đại chỉ có thể chịu đói đi làm rồi đi ngủ.
Đáng mừng là khi dùng nồi sắt nấu cơm, phần gạo ở dưới đáy nồi không tránh khỏi bị cháy một tầng cứng rất khó ăn. Chính là nhờ miếng cơm cháy này mà Đinh nữ đại không bị đói đến hỏng thân thể.
Đinh Gia Hòa không buồn nghe Đinh lão nói cái gì, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng liên tục. Bởi vì thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng không bới cơm, chỉ ăn rau và thịt.
Nhưng thế này càng làm Đinh lão chịu không nổi, lão ta đứng phắt dậy, đoạt đi chén đũa trong tay Đinh Gia Hòa:
"Đồ ăn này là để mai ăn, ai cho thứ lười biếng như mày ăn?"
Nói xong, Đinh lão liền bước tới góc nhà, cầm cây chổi muốn đánh Đinh nữ đại.
Thời điểm Đinh lão đứng lên, Đinh Gia Hòa cũng đứng lên theo, nàng cầm cặp chân gà mà Đinh lão để dành trong chén lớn, lại đi tới thùng cơm bên cạnh xới một chén có ngọn.
"Nữ đại, ngươi làm gì vậy?" Đinh nữ nhị nhìn thấy nàng dám cầm chân gà của nữ nhi mình thì lập tức nhíu mày nói, mà ả vừa dứt lời. Đinh Gia Hòa đã một tay cầm chén, một tay nắm chặt cạnh bàn, dùng lực trực tiếp hất đổ cả bàn ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.