Chương 23: Tiếc nuối
Trần Hướng Nam
25/12/2017
Khi Trương Tiểu Ngư đã kiếm đủ củi đang chuẩn bị đi thì Đinh Gia Hòa lại gọi hắn:
"Tiểu Ngư nhi."
Thấy soái ca khó hiểu nhìn lại, Đinh Gia Hòa vén tóc rối che khuất mặt hắn ra, thật nghiêm túc nói:
"Sau này nhớ gọi ta là Đinh Gia Hòa. Đinh nữ đại đã chết từ hôm đó, cho nên đừng gọi ta như vậy nữa."
Trương Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn vào ánh mắt nàng, giống như bị thôi miên gật gật đầu:
"Đinh Gia Hòa."
Đinh Gia Hòa cười thật tươi nhìn hắn.
Nhìn nụ cười kia, không biết vì sao tim hắn lại đập nhanh một chút, Trương Tiểu Ngư cúi đầu, xoay người rời đi nhanh như bay.
Nhìn soái ca vác một bó củi lớn rời đi, Đinh Gia Hòa nhướng mày, huýt sáo tỏ vẻ tâm trạng rất khoái trá.
Căn cứ vào sự quan sát hôm nay của nàng, Trương Tiểu Ngư trăm phần trăm đã có chút thích mình….Không chừng không bao lâu Đinh Gia Hòa nàng có thể cưới Tiểu Ngư nhi về nhà! Không, phải nói mình sắp xuất giá rồi, dù sao nàng chắc chắn có thể gả mình ra ngoài.
Một chút Đinh Gia Hòa cũng không ngại khi tới Trương gia kén thê chủ, chỉ tiếc, bây giờ nàng không có bản lĩnh gì….
Sờ sờ mũi cái mũi, Đinh Gia Hòa ôm nồi đất, lắc lư về nhà.
Trong thôn ai cũng vội vàng, dọc đường Đinh Gia Hòa gặp được thật nhiều nam nhân, nữ nhân làm việc dưới ruộng, còn có vài đứa nhỏ cắt cỏ…
Nàng nhíu mày nheo mắt, ráng phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa có một đám trẻ con tụ tập bên mương nước.
Hà Tây thôn bên này đều là ruộng lúa nước, nhà nào cũng đào mương máng, mương đó lúc nào cũng có nước, tự nhiên có không ít cá nhỏ, tôm nhỏ.
Lục lọi ký ức trong đầu, Đinh Gia Hòa phát hiện trẻ con nơi này rất thích xuống mương bắt cá, bắt được mang về nhà, phụ thân liền để lên giá chưng, ăn rất vui vẻ ngon lành.
Đại đa số người Hà Tây thôn đều ít được ăn thịt, riêng nhà Trương Đại Hộ một tháng được ăn ba bốn bữa coi như không tồi, còn tôm nhỏ cá nhỏ thì không nhiều. Ở thôn quê nhà nào cũng vội vàng, chỉ thỉnh thoảng dành ra được ít thời gian bắt một chút, cơ bản cũng là cho tụi nhỏ ăn.
Mình muốn bồi bổ cơ thể, sau này có thể bắt mấy thứ này ăn….
Lần này trở về Đinh gia, trong nhà rất an tĩnh.
Hiển nhiên, sau khi nàng náo loạn một trận, mọi người Đinh gia đều an phận hơn nhiều.
Đinh Gia Hòa không về phòng ngủ mà ghẹo ra nhà chính, ngồi lên cái ghế trúc chờ ăn cơm, làm cho hai thê phu Đinh nữ nhị vốn cũng ngồi đợi cơm lập tức bật dậy không dám ngồi lại, ôm hài tử trốn vào phòng.
Đinh Tiểu Tử bị Đinh lão sai nấu cơm, cho heo ăn nên không dám trốn vào phòng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ ở phòng bếp bận rộn.
"Tiểu Ngư nhi."
Thấy soái ca khó hiểu nhìn lại, Đinh Gia Hòa vén tóc rối che khuất mặt hắn ra, thật nghiêm túc nói:
"Sau này nhớ gọi ta là Đinh Gia Hòa. Đinh nữ đại đã chết từ hôm đó, cho nên đừng gọi ta như vậy nữa."
Trương Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn vào ánh mắt nàng, giống như bị thôi miên gật gật đầu:
"Đinh Gia Hòa."
Đinh Gia Hòa cười thật tươi nhìn hắn.
Nhìn nụ cười kia, không biết vì sao tim hắn lại đập nhanh một chút, Trương Tiểu Ngư cúi đầu, xoay người rời đi nhanh như bay.
Nhìn soái ca vác một bó củi lớn rời đi, Đinh Gia Hòa nhướng mày, huýt sáo tỏ vẻ tâm trạng rất khoái trá.
Căn cứ vào sự quan sát hôm nay của nàng, Trương Tiểu Ngư trăm phần trăm đã có chút thích mình….Không chừng không bao lâu Đinh Gia Hòa nàng có thể cưới Tiểu Ngư nhi về nhà! Không, phải nói mình sắp xuất giá rồi, dù sao nàng chắc chắn có thể gả mình ra ngoài.
Một chút Đinh Gia Hòa cũng không ngại khi tới Trương gia kén thê chủ, chỉ tiếc, bây giờ nàng không có bản lĩnh gì….
Sờ sờ mũi cái mũi, Đinh Gia Hòa ôm nồi đất, lắc lư về nhà.
Trong thôn ai cũng vội vàng, dọc đường Đinh Gia Hòa gặp được thật nhiều nam nhân, nữ nhân làm việc dưới ruộng, còn có vài đứa nhỏ cắt cỏ…
Nàng nhíu mày nheo mắt, ráng phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa có một đám trẻ con tụ tập bên mương nước.
Hà Tây thôn bên này đều là ruộng lúa nước, nhà nào cũng đào mương máng, mương đó lúc nào cũng có nước, tự nhiên có không ít cá nhỏ, tôm nhỏ.
Lục lọi ký ức trong đầu, Đinh Gia Hòa phát hiện trẻ con nơi này rất thích xuống mương bắt cá, bắt được mang về nhà, phụ thân liền để lên giá chưng, ăn rất vui vẻ ngon lành.
Đại đa số người Hà Tây thôn đều ít được ăn thịt, riêng nhà Trương Đại Hộ một tháng được ăn ba bốn bữa coi như không tồi, còn tôm nhỏ cá nhỏ thì không nhiều. Ở thôn quê nhà nào cũng vội vàng, chỉ thỉnh thoảng dành ra được ít thời gian bắt một chút, cơ bản cũng là cho tụi nhỏ ăn.
Mình muốn bồi bổ cơ thể, sau này có thể bắt mấy thứ này ăn….
Lần này trở về Đinh gia, trong nhà rất an tĩnh.
Hiển nhiên, sau khi nàng náo loạn một trận, mọi người Đinh gia đều an phận hơn nhiều.
Đinh Gia Hòa không về phòng ngủ mà ghẹo ra nhà chính, ngồi lên cái ghế trúc chờ ăn cơm, làm cho hai thê phu Đinh nữ nhị vốn cũng ngồi đợi cơm lập tức bật dậy không dám ngồi lại, ôm hài tử trốn vào phòng.
Đinh Tiểu Tử bị Đinh lão sai nấu cơm, cho heo ăn nên không dám trốn vào phòng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ ở phòng bếp bận rộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.