Chương 29: Lo lắng
Alina
26/05/2024
“Chào em”
Nghe thấy có người tiến tới chào hỏi, Bạch Liên ngẩn đầu lên nhìn. Cô nhận ra đây là chồng của Thục Nghi nên liền đứng lùi về sau vài bước giữ khoảng cách.
Trong lòng cô thầm nghĩ nếu để Minh Viễn nhìn thấy không biết lại phát điên gì nữa. Vả lại cô và người đàn ông này cũng chẳng quen biết gì.
Hàn Minh Liễm nhìn Triệu Thục Nghi không chớp mắt liền đưa tay ra chào hỏi
Nhìn thấy bàn tay đang lơ lửng trên không trung của Hàn Minh Liễm nhưng Thục Nghi không có ý định bắt lấy. Cô định xoay người rời đi thì lại nghe Hàn Minh Liễm hỏi
“Em tên gì? Em là giúp việc ở đây sao?”
Bạch Liên nghe thấy thì cúi đầu chào rồi vội vàng rời đi. Hàn Minh Liễm mỉm cười nhếch mép rồi xoay người vào trong nhà.
Nói thêm vài câu với Minh Viễn và ông Âu, Thục Nghi cùng Minh Viễn cũng rời đi. Trước khi đi, Thục Nghi còn ngoái đầu lại nhìn Minh Viễn và ông Âu rất lâu.
Lúc này Bạch Liên đang đứng núp ở một góc nhìn Thục Nghi, cô cũng nhìn thấy liền nở một nụ cười nhẹ với Bạch Liên rồi rời đi. Bạch Liên cảm thấy Thục Nghi đã khác trước rất nhiều nhưng cô không biết khác ở đâu.
Ông Âu cũng ở lại cùng Minh Viễn đến tối thì rời đi. Không khí trong nhà bây giờ yên ắng đến lạ thường. Nhưng Bạch Liên không biết rằng, trước đây vốn dĩ là như thế. Chỉ là từ khi có sự xuất hiện của Bạch Liên và Thục Nghi căn nhà đã đổi khác hơn.
…----------------…
Một tháng sau
Do ảnh hưởng của bão mà thời tiết rất thường hay có mưa lớn. Thời gian này Bạch Liên không gặp được Thục Nghi cũng như Minh Viễn. Mỗi ngày cô đều chăm chỉ làm việc của mình, tập nói và vẽ truyện tranh.
Minh Viễn đã cùng Trần Quân rời đi từ lúc chiều.
Tại kho vũ khí số 2 của Âu gia
“Tại sao lại bị cháy?”
Minh Viễn tức giận hỏi một tên thuộc hạ ở gần đó.
“Tôi cũng không biết. Chúng tôi đã cố gắng điều tra nhưng camera đều bị ngắt trước khi vụ cháy xảy ra nên…”
“Ai là người cuối cùng vào kho?” Trần Quân nhìn sang tên thuộc hạ
“Là…là Lâm Duật”
Lâm Duật đứng bên cạnh Minh Viễn nghe tên đàn em chỉ đích danh mình thì vội quỳ xuống biện bạch
“Lão đại, tôi không có. Đúng là tôi có vào kho nhưng 2 phút đã đi ra, sau đó camera mới bị tắt…Không phải tôi”
“…”
Minh Viễn không nói gì, lấy một khẩu súng ngắn ném xuống trước mặt Lâm Duật. Lâm Duật đi theo Minh Viễn nên biết được ý anh. Anh ta nhặt lấy khẩu súng, đặt nòng súng vào thái dương
“Cạch”
Lâm Duật sợ hãi tay đổ đầy mồ hôi. Súng không có đạn!?
Minh Viễn cười nhếch mép. Quay sang hỏi Trần Quân
“Không có thiệt hại về người chứ?”
“Dạ không”
Anh quay sang nhìn Lâm Duật
“Lâm Duật, từ ngày đầu gặp cậu tôi đã rất ấn tượng về cậu. Hôm nay không ngần ngại dùng súng để chứng minh trong sạch…tôi tin cậu”
Lâm Duật nghe thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bất chợt, Minh Viễn nhận được thông báo từ Quản gia Trần, anh khẽ nhíu mày. Anh đang định gọi cho Trần Quản gia nhưng điện thoại lại hết pin.
Anh vừa quay người đã nhìn thấy một đám người mặc đồ đen, bịt kín mặt. Đám người đó dần tản ra, một người đi dần về phía anh vỗ tay tán thưởng
“Không phải đàn em mày đâu. Là tao đó. Hahaha”
Minh Viễn nhìn thấy thì nhíu mày. Đây là chỗ nào mà đám người này dám tự ý xông vào
“Mày là ai?”
Tên cầm đầu nghe thấy thì cười lớn, hắn lấy ở thắt lưng ra một khẩu súng. Đàn em của Minh Viễn thấy vậy nhanh chóng đứng gần anh, đồng loạt rút súng chĩa thẳng về tên cầm đầu.
Đàn em của hắn ta cũng nhanh tay rút súng. Hắn ta nhìn Minh Viễn đầy khinh bỉ
“Muốn biết tao là ai thì hỏi khẩu súng trên tay tao đi”
“Pằng…pằng”
Hắn ta vừa dứt lời hai bên đã xảy ra một trận nổ súng kịch liệt. Ưu thế nghiên về Minh Viễn nhiều hơn vì đây là địa bàn của anh, lực lượng của anh cũng đông và tinh nhuệ hơn nên nhanh chóng áp đảo.
Biết không thể thắng, vả lại mục đích ban đầu của bọn chúng là đến “chào hỏi” nên bọn chúng nhanh chóng rời đi.
Sau khi xác nhận tình hình không có thương vong, Minh Viễn để Trần Quân ở lại, anh nhanh chóng bước lên xe về Biệt phủ. Trời càng lúc càng tối đen, mưa cũng đã bắt đầu rơi. Từng giọt mưa rơi xuống khiến Minh Viễn lo lắng không ngừng
Xe vừa tới nơi, tài xế chưa kịp mở ô đã nhìn thấy anh lao vút vào nhà. Trần Quản gia nhìn thấy liền vội chạy ra.
“Thiếu gia”
“Bạch Liên đâu?”
“Dạ con bé đang ở ngoài nhà kho”
Minh Viễn nghe thấy liền nhắc Trần Quản gia gọi bác sĩ, còn anh đi nhanh ra phía sân sau. Tài xế thấy vậy nhanh chóng chạy theo che mưa cho anh
Minh Viễn đi tới nơi đã nhìn thấy A Minh đang lau người cho cô. A Minh thấy anh liền nép người qua một bên. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ gương mặt đỏ bừng, chảy rất nhiều mồ hôi, hơi thở cũng nặng nhọc làm trái tim anh nhói đau. Anh đi tới bế cô lên rồi đi vội vào nhà.
Anh về phòng, đặt cô xuống giường. Tức giận hỏi Trần Quản gia
“Bác sĩ tại sao còn chưa tới?”
Quản gia Trần nghe thấy thì giật mình vội giải thích
“Tôi vừa gọi rồi, bác sĩ sẽ sớm đến thôi. Ngài vừa bảo tôi gọi bác sĩ cách đây 5p, làm sao mà tới kịp được “
Dĩ nhiên câu sau Trần Quản gia nuốt ngược vào trong. Ông có mấy cái mạng mà dám nói ra câu ấy chứ.
Một lát sau bác sĩ cũng đến nơi, anh mắng cho ông ta không kịp vuốt mặt
“Làm cái gì mà lề mề vậy hả? Cô ấy mà có chuyện gì thì tôi lấy mạng 3 đời nhà ông thế chỗ. Nhanh tay xem cô ấy thế nào”
“Dạ dạ”
Bác sĩ bị dọa sợ xanh mặt. Ông nhanh chóng đến kiểm tra cho Bạch Liên. Sau khi kiểm tra xong ông thở hắt ra, vội báo cáo
“Dạ tiểu thư chỉ là sốt cao nên ngủ li bì không có gì đáng ngại. Tôi đi kê thuốc cho cô ấy uống ngay”
Minh Viễn nghe thấy thì tâm tình cũng dịu bớt đi phần nào
“Đi đi”
“Dạ”
Anh quay sang Trần Quản gia dặn ông xuống nhà bếp gọi người nấu cháo cho cô. Anh ngồi cạnh giường nhìn vào gương mặt anh nhớ mong đang đỏ ửng vì sốt cao.
Lúc nghe tin cô bị sốt, còn sốt hai ngày không hạ làm anh có chút hoảng. May là chỉ sốt nếu không…nếu không…
Bác sĩ nhanh chóng quay lại, anh lấy thuốc từ tay ông ta rồi cho Bạch Liên uống.
Anh quay lại ghế ngồi, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bác sĩ đang đứng đó
“Ông lại đây”
Bác sĩ nghe thấy thì mặt không còn một giọt máu. Ông đã làm sai chỗ nào sao?
???
Nghe thấy có người tiến tới chào hỏi, Bạch Liên ngẩn đầu lên nhìn. Cô nhận ra đây là chồng của Thục Nghi nên liền đứng lùi về sau vài bước giữ khoảng cách.
Trong lòng cô thầm nghĩ nếu để Minh Viễn nhìn thấy không biết lại phát điên gì nữa. Vả lại cô và người đàn ông này cũng chẳng quen biết gì.
Hàn Minh Liễm nhìn Triệu Thục Nghi không chớp mắt liền đưa tay ra chào hỏi
Nhìn thấy bàn tay đang lơ lửng trên không trung của Hàn Minh Liễm nhưng Thục Nghi không có ý định bắt lấy. Cô định xoay người rời đi thì lại nghe Hàn Minh Liễm hỏi
“Em tên gì? Em là giúp việc ở đây sao?”
Bạch Liên nghe thấy thì cúi đầu chào rồi vội vàng rời đi. Hàn Minh Liễm mỉm cười nhếch mép rồi xoay người vào trong nhà.
Nói thêm vài câu với Minh Viễn và ông Âu, Thục Nghi cùng Minh Viễn cũng rời đi. Trước khi đi, Thục Nghi còn ngoái đầu lại nhìn Minh Viễn và ông Âu rất lâu.
Lúc này Bạch Liên đang đứng núp ở một góc nhìn Thục Nghi, cô cũng nhìn thấy liền nở một nụ cười nhẹ với Bạch Liên rồi rời đi. Bạch Liên cảm thấy Thục Nghi đã khác trước rất nhiều nhưng cô không biết khác ở đâu.
Ông Âu cũng ở lại cùng Minh Viễn đến tối thì rời đi. Không khí trong nhà bây giờ yên ắng đến lạ thường. Nhưng Bạch Liên không biết rằng, trước đây vốn dĩ là như thế. Chỉ là từ khi có sự xuất hiện của Bạch Liên và Thục Nghi căn nhà đã đổi khác hơn.
…----------------…
Một tháng sau
Do ảnh hưởng của bão mà thời tiết rất thường hay có mưa lớn. Thời gian này Bạch Liên không gặp được Thục Nghi cũng như Minh Viễn. Mỗi ngày cô đều chăm chỉ làm việc của mình, tập nói và vẽ truyện tranh.
Minh Viễn đã cùng Trần Quân rời đi từ lúc chiều.
Tại kho vũ khí số 2 của Âu gia
“Tại sao lại bị cháy?”
Minh Viễn tức giận hỏi một tên thuộc hạ ở gần đó.
“Tôi cũng không biết. Chúng tôi đã cố gắng điều tra nhưng camera đều bị ngắt trước khi vụ cháy xảy ra nên…”
“Ai là người cuối cùng vào kho?” Trần Quân nhìn sang tên thuộc hạ
“Là…là Lâm Duật”
Lâm Duật đứng bên cạnh Minh Viễn nghe tên đàn em chỉ đích danh mình thì vội quỳ xuống biện bạch
“Lão đại, tôi không có. Đúng là tôi có vào kho nhưng 2 phút đã đi ra, sau đó camera mới bị tắt…Không phải tôi”
“…”
Minh Viễn không nói gì, lấy một khẩu súng ngắn ném xuống trước mặt Lâm Duật. Lâm Duật đi theo Minh Viễn nên biết được ý anh. Anh ta nhặt lấy khẩu súng, đặt nòng súng vào thái dương
“Cạch”
Lâm Duật sợ hãi tay đổ đầy mồ hôi. Súng không có đạn!?
Minh Viễn cười nhếch mép. Quay sang hỏi Trần Quân
“Không có thiệt hại về người chứ?”
“Dạ không”
Anh quay sang nhìn Lâm Duật
“Lâm Duật, từ ngày đầu gặp cậu tôi đã rất ấn tượng về cậu. Hôm nay không ngần ngại dùng súng để chứng minh trong sạch…tôi tin cậu”
Lâm Duật nghe thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bất chợt, Minh Viễn nhận được thông báo từ Quản gia Trần, anh khẽ nhíu mày. Anh đang định gọi cho Trần Quản gia nhưng điện thoại lại hết pin.
Anh vừa quay người đã nhìn thấy một đám người mặc đồ đen, bịt kín mặt. Đám người đó dần tản ra, một người đi dần về phía anh vỗ tay tán thưởng
“Không phải đàn em mày đâu. Là tao đó. Hahaha”
Minh Viễn nhìn thấy thì nhíu mày. Đây là chỗ nào mà đám người này dám tự ý xông vào
“Mày là ai?”
Tên cầm đầu nghe thấy thì cười lớn, hắn lấy ở thắt lưng ra một khẩu súng. Đàn em của Minh Viễn thấy vậy nhanh chóng đứng gần anh, đồng loạt rút súng chĩa thẳng về tên cầm đầu.
Đàn em của hắn ta cũng nhanh tay rút súng. Hắn ta nhìn Minh Viễn đầy khinh bỉ
“Muốn biết tao là ai thì hỏi khẩu súng trên tay tao đi”
“Pằng…pằng”
Hắn ta vừa dứt lời hai bên đã xảy ra một trận nổ súng kịch liệt. Ưu thế nghiên về Minh Viễn nhiều hơn vì đây là địa bàn của anh, lực lượng của anh cũng đông và tinh nhuệ hơn nên nhanh chóng áp đảo.
Biết không thể thắng, vả lại mục đích ban đầu của bọn chúng là đến “chào hỏi” nên bọn chúng nhanh chóng rời đi.
Sau khi xác nhận tình hình không có thương vong, Minh Viễn để Trần Quân ở lại, anh nhanh chóng bước lên xe về Biệt phủ. Trời càng lúc càng tối đen, mưa cũng đã bắt đầu rơi. Từng giọt mưa rơi xuống khiến Minh Viễn lo lắng không ngừng
Xe vừa tới nơi, tài xế chưa kịp mở ô đã nhìn thấy anh lao vút vào nhà. Trần Quản gia nhìn thấy liền vội chạy ra.
“Thiếu gia”
“Bạch Liên đâu?”
“Dạ con bé đang ở ngoài nhà kho”
Minh Viễn nghe thấy liền nhắc Trần Quản gia gọi bác sĩ, còn anh đi nhanh ra phía sân sau. Tài xế thấy vậy nhanh chóng chạy theo che mưa cho anh
Minh Viễn đi tới nơi đã nhìn thấy A Minh đang lau người cho cô. A Minh thấy anh liền nép người qua một bên. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ gương mặt đỏ bừng, chảy rất nhiều mồ hôi, hơi thở cũng nặng nhọc làm trái tim anh nhói đau. Anh đi tới bế cô lên rồi đi vội vào nhà.
Anh về phòng, đặt cô xuống giường. Tức giận hỏi Trần Quản gia
“Bác sĩ tại sao còn chưa tới?”
Quản gia Trần nghe thấy thì giật mình vội giải thích
“Tôi vừa gọi rồi, bác sĩ sẽ sớm đến thôi. Ngài vừa bảo tôi gọi bác sĩ cách đây 5p, làm sao mà tới kịp được “
Dĩ nhiên câu sau Trần Quản gia nuốt ngược vào trong. Ông có mấy cái mạng mà dám nói ra câu ấy chứ.
Một lát sau bác sĩ cũng đến nơi, anh mắng cho ông ta không kịp vuốt mặt
“Làm cái gì mà lề mề vậy hả? Cô ấy mà có chuyện gì thì tôi lấy mạng 3 đời nhà ông thế chỗ. Nhanh tay xem cô ấy thế nào”
“Dạ dạ”
Bác sĩ bị dọa sợ xanh mặt. Ông nhanh chóng đến kiểm tra cho Bạch Liên. Sau khi kiểm tra xong ông thở hắt ra, vội báo cáo
“Dạ tiểu thư chỉ là sốt cao nên ngủ li bì không có gì đáng ngại. Tôi đi kê thuốc cho cô ấy uống ngay”
Minh Viễn nghe thấy thì tâm tình cũng dịu bớt đi phần nào
“Đi đi”
“Dạ”
Anh quay sang Trần Quản gia dặn ông xuống nhà bếp gọi người nấu cháo cho cô. Anh ngồi cạnh giường nhìn vào gương mặt anh nhớ mong đang đỏ ửng vì sốt cao.
Lúc nghe tin cô bị sốt, còn sốt hai ngày không hạ làm anh có chút hoảng. May là chỉ sốt nếu không…nếu không…
Bác sĩ nhanh chóng quay lại, anh lấy thuốc từ tay ông ta rồi cho Bạch Liên uống.
Anh quay lại ghế ngồi, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bác sĩ đang đứng đó
“Ông lại đây”
Bác sĩ nghe thấy thì mặt không còn một giọt máu. Ông đã làm sai chỗ nào sao?
???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.