Chương 14: Thị uy
Alina
23/05/2024
Trần Quản gia nhìn thấy ánh mắt của Âu Thục Nghi rất khó chịu liền kể hết mọi chuyện.
Âu Thục Nghi nghe xong thì tay nắm chặt lấy chiếc chăn đang đắp trên người Triệu Bạch Liên. Cô chỉ cúi đầu không nói gì.
Lúc này, xe của Âu Hoàng Minh Viễn cũng vừa đi tới sân. Anh thong dong bước xuống xe, gương mặt cũng bớt đi mấy phần tâm sự. Người vừa phản bội anh đang bị nhốt ở căn cứ chịu đủ mọi cực hình của bang hội.
Người như Âu Hoàng Minh Viễn làm sao có thể dễ dàng để tên phản bội đó chết dễ dàng như vậy. Nếu đã có gan phản bội thì phải có gan chịu đựng đau đớn dày vò ngày qua ngày. Đó mới là Âu Hoàng Minh Viễn, người đứng đầu Âu gia.
Âu Thục Nghi ở trong nhà biết Âu Hoàng Minh Viễn đã về, cô dịu dàng đặt tay lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của Triệu Bạch Liên. Trong lòng cô không khỏi dâng lên lòng thương xót
"Cô gái này còn trẻ đến như vậy...vậy mà"
Âu Thục Nghi đứng dậy đi ra ngoài. Quản gia Trần thấy vậy thì vội đi theo sau.
Âu Hoàng Minh Viễn vừa vào nhà đã nhìn thấy Âu Thục Nghi đi ra, trên người vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, sắc mặt cũng rất khó coi
"Em mới về à? Xem mặt của em kìa, ai dám chọc ghẹo em gái của anh?"
Âu Thục Nghi không trả lời, cô vẫn giữ thái độ đó đi thẳng vào ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống.
Âu Hoàng Minh Viễn thấy vậy cũng xoay người ngồi xuống đối diện cô. Biết ngay là lại có chuyện
"Có chuyện gì?"
Âu Thục Nghi cũng là con gái nhà Mafia nên nói chuyện cũng chẳng vòng vo, nói thẳng vào trọng tâm
"Anh còn định đối xử với Bạch Liên như vậy đến khi nào?"
Âu Hoàng Minh Viễn vừa nghe tới cái tên Triệu Bạch Liên thì sắc mặt liền đanh lại. Quản gia Trần đứng bên cạnh cũng cảm thấy lạnh sóng lưng, đến thở cũng không dám thở mạnh
Anh liền nhớ đến cuộc gọi của Quản gia Trần hôm nay. Nghĩ đến từ lúc Triệu Bạch Liên đến căn nhà này cũng gây ra không ít chuyện, đúng là kẻ không an phận. Anh điềm nhiên trả lời Thục Nghi
"Đó là chuyện của anh, em không cần xen vào"
"Không cần xen vào? Anh, đó là mạng người đó! Rõ ràng mọi chuyện là do bố của Bạch Liên gây ra mà. Ông ấy đã mất rồi, anh không còn ai để trút giận nên mới lôi Bạch Liên vào.
Anh nghĩ anh làm như thế, Triệu Ái Nhã cô ấy sẽ nghĩ gì? Cô ấy...."
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy cái tên Triệu Ái Nhã thì không kìm được sự tức giận. Ly nước trên tay anh đang uống bị ném xuống đất vỡ tan tành, tạo nên âm thanh chói tai
Triệu Bạch Liên bị tiếng vỡ đánh thức, cả người cô không còn chút sức lực nào. Cô mở mắt nhìn xung quanh, thấy căn phòng này rất lạ, cô liền cố gắng bước xuống giường.
Mở cửa đi ra ngoài, cô thấy đây là nhà bếp, đi thẳng là ra phòng khách. Bất ngờ cô nghe thấy Minh Viễn đang lớn tiếng
"Thục Nghi, đủ rồi"
"..."
"Em nên biết chuyện gì nên xen vào và chuyện gì không nên. Nhớ cho kỹ"
"Anh!"
"Anh nói em không nghe hiểu à?"
Minh Viễn thật sự rất tức giận. Nhìn thấy Thục Nghi đang rưng rưng nước mắt, anh thở dài xoay người đi chỗ khác thì vô tình bắt gặp Triệu Thục Nghi đang ngồi bệch ở cửa phòng ăn.
Lửa giận trong người chưa nguôi lại nhìn thấy người bắt đầu của nguồn cơn đang ở trước mắt. Anh cười nhếch mép, một nụ cười khiến Triệu Bạch Liên run rẩy
Anh thấy rõ sắc mặt cô trắng bệch, gương mặt không còn một giọt máu, người cũng tiều tụy hơn rất nhiều nhưng anh không quan tâm. Cô càng như vậy mới càng đúng ý anh hơn
"Lại đây!"
Triệu Bạch Liên biết rõ là anh đang gọi cô lại nhưng cô sợ không đứng dậy nổi, chân cô cũng không có sức.
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy Triệu Bạch Liên cứ ngồi im không nhúc nhích, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn
"Giỏi. Hôm nay dám chống đối tôi"
Triệu Bạch Liên nghe thấy nước mắt đầm đìa, cô liên tục lắc đầu nhìn anh đầy bất lực. Cô đưa tay lên nói
"Tôi không dám. Tôi không dám. Chỉ là tôi...tôi..."
Không để cô nói hết câu, anh đã cho người lôi cô lại.
Thuộc hạ nghe lệnh thì lập tức nắm hai tay cô lôi lại, mạnh tay ném xuống trước mặt Minh Viễn.
Thục Nghi thấy vậy thì vội lao tới nhưng bị hai tên đàn em khác ngăn lại. Cô không thể tiến lại, cũng biết anh trai mình sẽ không tha cho Triệu Bạch Liên, nụ cười tàn ác đó, ánh mắt như muốn đoạt mạng người khác đó... không lầm được. Cô liền hét lớn
"Anh, anh tha cho em ấy một lần này đi, em xin anh. Em xin anh mà"
"Mời Thục Nghi tiểu thư lên lầu cho tôi. Nhanh!"
"Không, các người mau buông tôi ra. Anh"
Thục Nghi bị cưỡng chế lên phòng. Triệu Bạch Liên đau đớn dùng tay chống người người dậy. Máu trên người cô, một giọt, hai giọt rơi xuống do lúc nãy cô bị ném xuống sàn trúng vào mảnh vỡ từ ly nước do anh ném lúc nãy.
Âu Hoàng Minh Viễn ngồi khụy xuống nhìn Triệu Bạch Liên. Cô rất sợ không dám nhìn anh, người vô thức lùi dần ra sau.
Anh nào dễ dàng tha cho cô. Anh dùng tay nắm chặt lấy tóc cô kéo lại. Da đầu cô đau rát, cảm giác như tóc cô sắp bị kéo rụng. Cô đưa tay lên trên đầu giữ tay anh, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp
Minh Viễn thấy vậy thì càng không vui. Anh bắt đầu nói chuyện với cô
"Triệu Bạch Liên. Cô có biết trên đời này tôi ghét nhất chuyện gì không?"
"..." Lắc đầu
"Tôi ghét nhất là kẻ phản bội và kẻ chống đối lại tôi"
"..."
Anh nhìn cô cười nhếch mép, tay bỏ khỏi tóc cô, di chuyển xuống gương mặt của cô, nắm chặt lấy xương hàm bóp mạnh. Tay còn lại lấy tay khẩu súng đặt lên thái dương của cô
"Lần nước chẳng phải tôi nói, cô đừng khóc trước mặt tôi sao? Cô không cảm thấy nước mắt của cô rất dơ bẩn à?"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì mới nhớ ra, cô đưa bàn tay run rẩy lên lau nước mắt của mình. Nhưng cô càng lau nước mắt lại rơi càng nhiều. Tâm trí cô hoảng loạn, Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy biểu hiện thì rất hài lòng
Âu Thục Nghi nghe xong thì tay nắm chặt lấy chiếc chăn đang đắp trên người Triệu Bạch Liên. Cô chỉ cúi đầu không nói gì.
Lúc này, xe của Âu Hoàng Minh Viễn cũng vừa đi tới sân. Anh thong dong bước xuống xe, gương mặt cũng bớt đi mấy phần tâm sự. Người vừa phản bội anh đang bị nhốt ở căn cứ chịu đủ mọi cực hình của bang hội.
Người như Âu Hoàng Minh Viễn làm sao có thể dễ dàng để tên phản bội đó chết dễ dàng như vậy. Nếu đã có gan phản bội thì phải có gan chịu đựng đau đớn dày vò ngày qua ngày. Đó mới là Âu Hoàng Minh Viễn, người đứng đầu Âu gia.
Âu Thục Nghi ở trong nhà biết Âu Hoàng Minh Viễn đã về, cô dịu dàng đặt tay lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của Triệu Bạch Liên. Trong lòng cô không khỏi dâng lên lòng thương xót
"Cô gái này còn trẻ đến như vậy...vậy mà"
Âu Thục Nghi đứng dậy đi ra ngoài. Quản gia Trần thấy vậy thì vội đi theo sau.
Âu Hoàng Minh Viễn vừa vào nhà đã nhìn thấy Âu Thục Nghi đi ra, trên người vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, sắc mặt cũng rất khó coi
"Em mới về à? Xem mặt của em kìa, ai dám chọc ghẹo em gái của anh?"
Âu Thục Nghi không trả lời, cô vẫn giữ thái độ đó đi thẳng vào ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống.
Âu Hoàng Minh Viễn thấy vậy cũng xoay người ngồi xuống đối diện cô. Biết ngay là lại có chuyện
"Có chuyện gì?"
Âu Thục Nghi cũng là con gái nhà Mafia nên nói chuyện cũng chẳng vòng vo, nói thẳng vào trọng tâm
"Anh còn định đối xử với Bạch Liên như vậy đến khi nào?"
Âu Hoàng Minh Viễn vừa nghe tới cái tên Triệu Bạch Liên thì sắc mặt liền đanh lại. Quản gia Trần đứng bên cạnh cũng cảm thấy lạnh sóng lưng, đến thở cũng không dám thở mạnh
Anh liền nhớ đến cuộc gọi của Quản gia Trần hôm nay. Nghĩ đến từ lúc Triệu Bạch Liên đến căn nhà này cũng gây ra không ít chuyện, đúng là kẻ không an phận. Anh điềm nhiên trả lời Thục Nghi
"Đó là chuyện của anh, em không cần xen vào"
"Không cần xen vào? Anh, đó là mạng người đó! Rõ ràng mọi chuyện là do bố của Bạch Liên gây ra mà. Ông ấy đã mất rồi, anh không còn ai để trút giận nên mới lôi Bạch Liên vào.
Anh nghĩ anh làm như thế, Triệu Ái Nhã cô ấy sẽ nghĩ gì? Cô ấy...."
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy cái tên Triệu Ái Nhã thì không kìm được sự tức giận. Ly nước trên tay anh đang uống bị ném xuống đất vỡ tan tành, tạo nên âm thanh chói tai
Triệu Bạch Liên bị tiếng vỡ đánh thức, cả người cô không còn chút sức lực nào. Cô mở mắt nhìn xung quanh, thấy căn phòng này rất lạ, cô liền cố gắng bước xuống giường.
Mở cửa đi ra ngoài, cô thấy đây là nhà bếp, đi thẳng là ra phòng khách. Bất ngờ cô nghe thấy Minh Viễn đang lớn tiếng
"Thục Nghi, đủ rồi"
"..."
"Em nên biết chuyện gì nên xen vào và chuyện gì không nên. Nhớ cho kỹ"
"Anh!"
"Anh nói em không nghe hiểu à?"
Minh Viễn thật sự rất tức giận. Nhìn thấy Thục Nghi đang rưng rưng nước mắt, anh thở dài xoay người đi chỗ khác thì vô tình bắt gặp Triệu Thục Nghi đang ngồi bệch ở cửa phòng ăn.
Lửa giận trong người chưa nguôi lại nhìn thấy người bắt đầu của nguồn cơn đang ở trước mắt. Anh cười nhếch mép, một nụ cười khiến Triệu Bạch Liên run rẩy
Anh thấy rõ sắc mặt cô trắng bệch, gương mặt không còn một giọt máu, người cũng tiều tụy hơn rất nhiều nhưng anh không quan tâm. Cô càng như vậy mới càng đúng ý anh hơn
"Lại đây!"
Triệu Bạch Liên biết rõ là anh đang gọi cô lại nhưng cô sợ không đứng dậy nổi, chân cô cũng không có sức.
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy Triệu Bạch Liên cứ ngồi im không nhúc nhích, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn
"Giỏi. Hôm nay dám chống đối tôi"
Triệu Bạch Liên nghe thấy nước mắt đầm đìa, cô liên tục lắc đầu nhìn anh đầy bất lực. Cô đưa tay lên nói
"Tôi không dám. Tôi không dám. Chỉ là tôi...tôi..."
Không để cô nói hết câu, anh đã cho người lôi cô lại.
Thuộc hạ nghe lệnh thì lập tức nắm hai tay cô lôi lại, mạnh tay ném xuống trước mặt Minh Viễn.
Thục Nghi thấy vậy thì vội lao tới nhưng bị hai tên đàn em khác ngăn lại. Cô không thể tiến lại, cũng biết anh trai mình sẽ không tha cho Triệu Bạch Liên, nụ cười tàn ác đó, ánh mắt như muốn đoạt mạng người khác đó... không lầm được. Cô liền hét lớn
"Anh, anh tha cho em ấy một lần này đi, em xin anh. Em xin anh mà"
"Mời Thục Nghi tiểu thư lên lầu cho tôi. Nhanh!"
"Không, các người mau buông tôi ra. Anh"
Thục Nghi bị cưỡng chế lên phòng. Triệu Bạch Liên đau đớn dùng tay chống người người dậy. Máu trên người cô, một giọt, hai giọt rơi xuống do lúc nãy cô bị ném xuống sàn trúng vào mảnh vỡ từ ly nước do anh ném lúc nãy.
Âu Hoàng Minh Viễn ngồi khụy xuống nhìn Triệu Bạch Liên. Cô rất sợ không dám nhìn anh, người vô thức lùi dần ra sau.
Anh nào dễ dàng tha cho cô. Anh dùng tay nắm chặt lấy tóc cô kéo lại. Da đầu cô đau rát, cảm giác như tóc cô sắp bị kéo rụng. Cô đưa tay lên trên đầu giữ tay anh, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp
Minh Viễn thấy vậy thì càng không vui. Anh bắt đầu nói chuyện với cô
"Triệu Bạch Liên. Cô có biết trên đời này tôi ghét nhất chuyện gì không?"
"..." Lắc đầu
"Tôi ghét nhất là kẻ phản bội và kẻ chống đối lại tôi"
"..."
Anh nhìn cô cười nhếch mép, tay bỏ khỏi tóc cô, di chuyển xuống gương mặt của cô, nắm chặt lấy xương hàm bóp mạnh. Tay còn lại lấy tay khẩu súng đặt lên thái dương của cô
"Lần nước chẳng phải tôi nói, cô đừng khóc trước mặt tôi sao? Cô không cảm thấy nước mắt của cô rất dơ bẩn à?"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì mới nhớ ra, cô đưa bàn tay run rẩy lên lau nước mắt của mình. Nhưng cô càng lau nước mắt lại rơi càng nhiều. Tâm trí cô hoảng loạn, Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy biểu hiện thì rất hài lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.