Chương 46: Ám sát
Dandelion
29/07/2023
Bạch Tử Thanh giật nảy vì tiếng động lớn đột ngột. Trước mặt cô là Hoắc Đình máu chảy đầy vai, khuôn mặt đau đớn nhăn lại. Viên đạn không biết từ phương hướng nào bay tới ghim thẳng vào vai trái của hắn.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, những tiếng súng tiếp theo liên tiếp vang lên, nhắm vào hai người trên thuyền có, nhắm vào những kẻ đang ám sát họ cũng có.
Người của hắn trên bờ đang gắt gao truy đuổi sát thủ, dù vậy hai người cũng không tránh khỏi bị nhắm tới, bởi lẽ mục đích của cuộc ám sát này chính là Hoắc Đình.
Lần này đi nghỉ dưỡng, hắn muốn dành thời gian riêng tư với cô nên không làm rầm rộ, mang theo rất ít người. Thế nên trong hoàn cảnh này, lực lượng ứng cứu không có đủ.
Một tiếng nổ lớn sau lưng Bạch Tử Thanh, Hoắc Đình nhào lên xoay người cô lại.
"Hự..."
Tiếng đạn găm vào da thịt cùng tiếng kêu đau đớn của hắn vang lên ngay sát bên tai cô, khiến trái tim cô dù không bị đạn bắn cũng giống như vừa bị xuyên thủng một lỗ.
Hoắc Đình ôm lấy Bạch Tử Thanh, che chở chặt chẽ cho cô, cuối cùng quyết định ôm cô ngã xuống nước để tránh đạn.
Làn nước trong xanh phút chốc loang lổ máu đỏ. Hai người ôm nhau dần chìm xuống.
Hoắc Đình gắng gượng, nhưng hai phát đạn đã rút cạn sức lực của hắn, mí mắt đã sắp không thể nào mở được.
Hắn ôm Bạch Tử Thanh, chạm môi hắn lên môi cô, truyền cho cô chút không khí cuối cùng mà hắn có trước khi lịm đi, sau đó dùng hết sức đẩy cô lên.
Nhưng Bạch Tử Thanh sống chết nắm lấy hắn, vừa quẫy tay đạp chân vừa lôi hắn lên trên.
A Hoa vốn không biết bơi, chính vì vậy nên ngay ngày đầu đến Hoắc Viên đã bị người ta bắt nạt đẩy xuống nước. Nhưng may thay, Bạch Tử Thanh không phải một cô mèo sợ nước, thậm chí vì sinh tồn, cô còn học bơi và bơi khá giỏi.
Thế nhưng lúc này cô phải kéo theo một người đàn ông trọng thương, mực nước lại khá sâu, khi cô ngoi lên và kéo được hắn vào bờ thì đã gần như kiệt sức.
Nhưng Bạch Tử Thanh không dám chậm trễ. Cô vực dậy, hô hấp nhân tạo cho người đàn ông đang bất tỉnh. Được vài lần, hắn sặc nước ho khù khụ, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Cô mở miệng muốn gọi hắn, nhưng âm thanh như bị nghẹn lại trong cổ họng, phát ra tiếng "a...a...".
Sau một lúc dùng hết sức lực vừa cố gắng lay vừa xé đồ bịt chặt vết thương của hắn, cuối cùng cô cũng đã bật ra được tiếng gọi:
"Hoắc... Đình"
Lông mày rậm ướt nước nhăn lại, một lúc sau mới nhập nhèm mở ra nhìn cô gái tinh thần rối rắm trước mặt.
Dù đang đau đến tê liệt, hắn vẫn gượng gạo nhếch khoé môi, bàn tay run run đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước kia.
"Cuối cùng... em cũng... gọi tên anh rồi."
Nói xong câu đó, bàn tay rơi xuống, đôi mắt theo đó nhắm nghiền.
Bạch Tử Thanh sợ hãi vừa ôm lay vừa gọi tên hắn. Đến khi người của hắn rầm rập chạy đến ứng cứu, cô cũng đã kiệt sức ngất lịm đi.
...----------------...
"Hoắc Đình"
Bạch Tử Thanh ngồi bật dậy hét toáng.
Trước mắt cô là phòng bệnh im ắng trắng toát, tay đang cắm kim truyền, còn bản thân thì đang ngồi trên giường bệnh.
Từng thớ cơ trên tay và chân đều đang kêu gào đau nhức, nó nhắc cô về việc hai người vừa bị ám sát.
Vội vàng tự ý tháo kim truyền, cô chạy ra ngoài thì bất chợt va phải một người phụ nữ đang đi vào.
"Cô gái, tỉnh rồi sao? Cô chưa được xuống giường đâu."
Cô gái trẻ mặc đồng phục y tá đỡ lấy tay Bạch Tử Thanh giúp cô đứng vững.
"Người... người vào cùng tôi... đâu rồi?"
"Ý cô là ông chủ?"
Bạch Tử Thanh gật đầu liên tục. Cô rất sốt ruột, rất lo lắng.
"Ngài ấy đang nằm ở phòng bệnh khác, bị thương rất nặng nên cần theo dõi thêm. Cô có muốn..."
"Mau đưa tôi tới đó, nhờ cô."
Bạch Tử Thanh nắm chặt tay nữ y tá khẩn khoản. Cô không muốn đợi thêm phút giây nào nữa, muốn nhanh chóng chính mắt xác nhận hắn an toàn khoẻ mạnh, chỉ như vậy cô mới có thể yên tâm được.
Nữ y tá thở dài, dìu cô tới phòng bệnh của Hoắc Đình.
Hắn nằm im lặng trên giường, trên tay cũng cắm dây truyền, nửa thân trên cởi trần bởi vì cần băng bó vết thương.
"Cô yên tâm, ông chủ đã không sao rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi, sau một thời gian lành sẹo là sẽ khỏi hoàn toàn."
"Cảm ơn."
Cúi đầu chào nữ y tá, cô bước tới bên cạnh giường hắn, nắm lấy bên bàn tay không cắm kim truyền, để bàn tay hắn chạm lên má cô.
Ngày ấy cô thực sự hận hắn, ghét hắn. Cô hận hắn không tin tưởng cô, không tôn trọng cô, hận hắn không yêu mà chỉ muốn kiểm soát, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Nhưng mảnh ký ức khác lại vượt lên trên tất cả mà xuất hiện trong đầu cô. Lúc ấy, khi ôm lấy cô che chắn trong lòng, hắn đã thì thầm:
"Đừng sợ, anh yêu em."
Rồi hắn ôm cô ngã xuống biển hồ.
Khoảnh khắc ấy khiến cho trái tim đóng băng của cô giống như tan chảy thành nước.
Một lần nữa, cô muốn tin hắn, tin vào tương lai của hai người...
Giọt nước mắt lăn dài trên má, chạm vào lòng bàn tay lành lạnh của người đàn ông, sau đó chầm chậm biến mất...
Lúc Hoắc Đình tỉnh lại đã là mấy giờ sau.
Hắn cảm nhận được vật nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay, liền tức khắc di chuyển ánh mắt.
Cô gái nhỏ của hắn ngủ gục bên giường, đầu gác lên một tay, tay kia đang nắm lấy tay hắn không buông, thở đều đều. Bỗng cô co người, tay nhỏ túm lấy tay hắn thật chặt, miệng không ngừng gọi tên hắn:
"Hoắc Đình... Hoắc Đình..."
"Hức..."
Cô gọi hắn rồi lại khóc nấc lên.
Có lẽ cô lại mơ đến cảnh hắn bị thương nặng. Cô bé này chắc hẳn phải sợ hãi lắm đây.
Hắn gượng ngồi dậy, lay lay bờ vai nhỏ.
"Tử Thanh, tỉnh lại. Anh ở đây."
Nhưng một lúc cô vẫn nhắm nghiền mắt, giọt nóng hổi rơi ra từ khóe mi. Hắn thương xót cô, bèn cố xuống giường nhấc cô nằm lên bên cạnh hắn, vừa ôm thân thể bé nhỏ vừa vỗ lưng an ủi vỗ về.
"Ngoan, không sợ, anh ở đây."
Cuối cùng thì tiếp xúc vật lý thân mật cũng đã giúp Bạch Tử Thanh tỉnh táo lại, mở đôi mắt ngấn nước nhìn Hoắc Đình. Vừa thấy hắn, cô lao tới ôm chặt lấy eo người đàn ông, từ rưng rức âm ỉ òa lên thành khóc nức nở.
"Nào, ngoan. Anh không sao. Tử Thanh đừng sợ."
Hoắc Đình vừa thương vừa buồn cười, miệng nói lời an ủi nhưng khóe môi lại nhếch lên, khuôn mặt sáng bừng không giấu được vui vẻ.
Cô chịu mở miệng nói chuyện, còn gọi tên hắn, hơn nữa còn chịu thân mật ôm ấp, hắn có thể không vui được sao?
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, những tiếng súng tiếp theo liên tiếp vang lên, nhắm vào hai người trên thuyền có, nhắm vào những kẻ đang ám sát họ cũng có.
Người của hắn trên bờ đang gắt gao truy đuổi sát thủ, dù vậy hai người cũng không tránh khỏi bị nhắm tới, bởi lẽ mục đích của cuộc ám sát này chính là Hoắc Đình.
Lần này đi nghỉ dưỡng, hắn muốn dành thời gian riêng tư với cô nên không làm rầm rộ, mang theo rất ít người. Thế nên trong hoàn cảnh này, lực lượng ứng cứu không có đủ.
Một tiếng nổ lớn sau lưng Bạch Tử Thanh, Hoắc Đình nhào lên xoay người cô lại.
"Hự..."
Tiếng đạn găm vào da thịt cùng tiếng kêu đau đớn của hắn vang lên ngay sát bên tai cô, khiến trái tim cô dù không bị đạn bắn cũng giống như vừa bị xuyên thủng một lỗ.
Hoắc Đình ôm lấy Bạch Tử Thanh, che chở chặt chẽ cho cô, cuối cùng quyết định ôm cô ngã xuống nước để tránh đạn.
Làn nước trong xanh phút chốc loang lổ máu đỏ. Hai người ôm nhau dần chìm xuống.
Hoắc Đình gắng gượng, nhưng hai phát đạn đã rút cạn sức lực của hắn, mí mắt đã sắp không thể nào mở được.
Hắn ôm Bạch Tử Thanh, chạm môi hắn lên môi cô, truyền cho cô chút không khí cuối cùng mà hắn có trước khi lịm đi, sau đó dùng hết sức đẩy cô lên.
Nhưng Bạch Tử Thanh sống chết nắm lấy hắn, vừa quẫy tay đạp chân vừa lôi hắn lên trên.
A Hoa vốn không biết bơi, chính vì vậy nên ngay ngày đầu đến Hoắc Viên đã bị người ta bắt nạt đẩy xuống nước. Nhưng may thay, Bạch Tử Thanh không phải một cô mèo sợ nước, thậm chí vì sinh tồn, cô còn học bơi và bơi khá giỏi.
Thế nhưng lúc này cô phải kéo theo một người đàn ông trọng thương, mực nước lại khá sâu, khi cô ngoi lên và kéo được hắn vào bờ thì đã gần như kiệt sức.
Nhưng Bạch Tử Thanh không dám chậm trễ. Cô vực dậy, hô hấp nhân tạo cho người đàn ông đang bất tỉnh. Được vài lần, hắn sặc nước ho khù khụ, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Cô mở miệng muốn gọi hắn, nhưng âm thanh như bị nghẹn lại trong cổ họng, phát ra tiếng "a...a...".
Sau một lúc dùng hết sức lực vừa cố gắng lay vừa xé đồ bịt chặt vết thương của hắn, cuối cùng cô cũng đã bật ra được tiếng gọi:
"Hoắc... Đình"
Lông mày rậm ướt nước nhăn lại, một lúc sau mới nhập nhèm mở ra nhìn cô gái tinh thần rối rắm trước mặt.
Dù đang đau đến tê liệt, hắn vẫn gượng gạo nhếch khoé môi, bàn tay run run đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước kia.
"Cuối cùng... em cũng... gọi tên anh rồi."
Nói xong câu đó, bàn tay rơi xuống, đôi mắt theo đó nhắm nghiền.
Bạch Tử Thanh sợ hãi vừa ôm lay vừa gọi tên hắn. Đến khi người của hắn rầm rập chạy đến ứng cứu, cô cũng đã kiệt sức ngất lịm đi.
...----------------...
"Hoắc Đình"
Bạch Tử Thanh ngồi bật dậy hét toáng.
Trước mắt cô là phòng bệnh im ắng trắng toát, tay đang cắm kim truyền, còn bản thân thì đang ngồi trên giường bệnh.
Từng thớ cơ trên tay và chân đều đang kêu gào đau nhức, nó nhắc cô về việc hai người vừa bị ám sát.
Vội vàng tự ý tháo kim truyền, cô chạy ra ngoài thì bất chợt va phải một người phụ nữ đang đi vào.
"Cô gái, tỉnh rồi sao? Cô chưa được xuống giường đâu."
Cô gái trẻ mặc đồng phục y tá đỡ lấy tay Bạch Tử Thanh giúp cô đứng vững.
"Người... người vào cùng tôi... đâu rồi?"
"Ý cô là ông chủ?"
Bạch Tử Thanh gật đầu liên tục. Cô rất sốt ruột, rất lo lắng.
"Ngài ấy đang nằm ở phòng bệnh khác, bị thương rất nặng nên cần theo dõi thêm. Cô có muốn..."
"Mau đưa tôi tới đó, nhờ cô."
Bạch Tử Thanh nắm chặt tay nữ y tá khẩn khoản. Cô không muốn đợi thêm phút giây nào nữa, muốn nhanh chóng chính mắt xác nhận hắn an toàn khoẻ mạnh, chỉ như vậy cô mới có thể yên tâm được.
Nữ y tá thở dài, dìu cô tới phòng bệnh của Hoắc Đình.
Hắn nằm im lặng trên giường, trên tay cũng cắm dây truyền, nửa thân trên cởi trần bởi vì cần băng bó vết thương.
"Cô yên tâm, ông chủ đã không sao rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi, sau một thời gian lành sẹo là sẽ khỏi hoàn toàn."
"Cảm ơn."
Cúi đầu chào nữ y tá, cô bước tới bên cạnh giường hắn, nắm lấy bên bàn tay không cắm kim truyền, để bàn tay hắn chạm lên má cô.
Ngày ấy cô thực sự hận hắn, ghét hắn. Cô hận hắn không tin tưởng cô, không tôn trọng cô, hận hắn không yêu mà chỉ muốn kiểm soát, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Nhưng mảnh ký ức khác lại vượt lên trên tất cả mà xuất hiện trong đầu cô. Lúc ấy, khi ôm lấy cô che chắn trong lòng, hắn đã thì thầm:
"Đừng sợ, anh yêu em."
Rồi hắn ôm cô ngã xuống biển hồ.
Khoảnh khắc ấy khiến cho trái tim đóng băng của cô giống như tan chảy thành nước.
Một lần nữa, cô muốn tin hắn, tin vào tương lai của hai người...
Giọt nước mắt lăn dài trên má, chạm vào lòng bàn tay lành lạnh của người đàn ông, sau đó chầm chậm biến mất...
Lúc Hoắc Đình tỉnh lại đã là mấy giờ sau.
Hắn cảm nhận được vật nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay, liền tức khắc di chuyển ánh mắt.
Cô gái nhỏ của hắn ngủ gục bên giường, đầu gác lên một tay, tay kia đang nắm lấy tay hắn không buông, thở đều đều. Bỗng cô co người, tay nhỏ túm lấy tay hắn thật chặt, miệng không ngừng gọi tên hắn:
"Hoắc Đình... Hoắc Đình..."
"Hức..."
Cô gọi hắn rồi lại khóc nấc lên.
Có lẽ cô lại mơ đến cảnh hắn bị thương nặng. Cô bé này chắc hẳn phải sợ hãi lắm đây.
Hắn gượng ngồi dậy, lay lay bờ vai nhỏ.
"Tử Thanh, tỉnh lại. Anh ở đây."
Nhưng một lúc cô vẫn nhắm nghiền mắt, giọt nóng hổi rơi ra từ khóe mi. Hắn thương xót cô, bèn cố xuống giường nhấc cô nằm lên bên cạnh hắn, vừa ôm thân thể bé nhỏ vừa vỗ lưng an ủi vỗ về.
"Ngoan, không sợ, anh ở đây."
Cuối cùng thì tiếp xúc vật lý thân mật cũng đã giúp Bạch Tử Thanh tỉnh táo lại, mở đôi mắt ngấn nước nhìn Hoắc Đình. Vừa thấy hắn, cô lao tới ôm chặt lấy eo người đàn ông, từ rưng rức âm ỉ òa lên thành khóc nức nở.
"Nào, ngoan. Anh không sao. Tử Thanh đừng sợ."
Hoắc Đình vừa thương vừa buồn cười, miệng nói lời an ủi nhưng khóe môi lại nhếch lên, khuôn mặt sáng bừng không giấu được vui vẻ.
Cô chịu mở miệng nói chuyện, còn gọi tên hắn, hơn nữa còn chịu thân mật ôm ấp, hắn có thể không vui được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.