Chương 17
Phan Truc Ly
01/08/2024
Hộ tống xe ngựa của Tiểu Tiểu cùng công chúa là Thành tướng quân, trong xe nhìn Thái Ninh cứ vén rèm nhìn
lén người bên ngoài, cô cười nói:
- Công chúa, nô tì có cách cho hai người đi cùng nhau, người phải làm theo nô tì!
Nhìn ánh mắt kiên định của cô, Thái Ninh nhẹ gật đầu, được sự đồng ý của công chúa, Tiểu Tiểu thò đầu qua cửa sổ nói với Thành tướng quân gì đó, lát sau trong xe ngựa chỉ còn Thanh Thanh và Tiểu Tiểu, công chúa thì đang ngồi ung dung trên ngựa cùng Thành tướng quân, cả hai đang cười nói rất vui vẻ, đúng là đẹp đôi thật sự, cô không hiểu người ở thời đại này mà cả hai người đều thích nhau nhưng cứ e cứ ngại mãi thì đối tượng mình thích sẽ bị người khác rước đi, lúc đấy lại quay qua trách số phận này nọ.... mặc dù Tiểu Tiểu ở thời hiện đại chưa yêu nhưng cô chắc chắn dù ở đâu đối với cô qun niệm khi yêu thích sẽ bày tỏ cho đối phương biết, nếu họ không có tình cảm với mình thì cũng biết mà rút lui từ bỏ đoạn tình đơn phương đó! Nghĩ la vậy nhưng thực tế thì lại khác, có rất rất nhiều tác động từ bên ngoài và đặc biệt là ở thời đại này nữ nhân chỉ ru rú trong khuê phòng đợi tới tuổi đi lấy chồng thôi, có những bé gái chỉ mới 13, 14 tuổi đã lên xe hoa.
Đến ngã rẽ phía trước có chiếc xe ngựa cũ đã đợi sẵn, công chúa đi tới bên Tiểu Tiểu nắm tay nói:
- Ta và Thành tướng quân không muốn muội bị lôi vào vòng tranh đấu của hậu cung, cám ơn muội đã tạo cơ hội cho ta và huynh ấy, hoàng huynh đã hứa gả ta cho huynh ấy rồi, khi ta đi sẽ không còn ai bảo vệ được cho muội, giờ ta trả muội tự do như ta đã từng hứa, muội lên xe ngựa rời đi đi, ta đã có sắp xếp hết cho muội rồi, muội cứ sống an nhàn như vậy đừng bao giờ trở về đây nữa!
Tiểu Tiểu quì xuống khấu tạ ân tình của hai người rồi nói:
- Nếu nô tì đi rồi, hai người sẽ ăn nói làm sao với hoàng thượng?
Thái Ninh đưa mắt nhìn Thành tướng quân, nắm tay Tiểu Tiểu cười nói:
- Muội yên tâm, ta sẽ đẩy cổ xe ngựa xuống núi nói là trên đường gặp thích khách nên xe ngựa chạy loạn lao xuống vực đang cho người đi tìm tin tức của muội, qua vài tháng tìm không thấy hoàng huynh sẽ quên thôi.
Nghe đến đó Tiểu Tiểu cũng yên tâm, lấy một bộ y phục nam nhân ra mặc vào, nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.
Tiểu Tiểu đi được 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì có tin truyền đến lúc này hoàng thượng còn đang thưởng trà cũng Tuyết Phi và Ái Mỹ Nhân, Tiểu Thuận Tử đi đến một bên nói nhỏ vào tai y, sắc mặt hoàng thượng trở nên khó coi lạnh lẽo, nụ cười trên môi đã tắt từ khi nào, nhiệt độ xung quanh hoàng thượng lúc này nếu đo được chắc là âm độ. Hắn đứng dậy rời đi khỏi cuộc vui, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai vị mỹ nhân, hắn vừa đi vừa nói:
- Gọi nhị vị vương gia đến!
Khi hai người họ tiến vào trong liều, không khí có phần không thoải mái, nhị vương gia cất tiếng phá tan bầu không khí áp lực này, Vu công công đứng bên cạnh nãy giờ chỉ mong tàn hình khỏi mắt ngài ấy (nghĩ mãi trong đầu tôi là không khí, tôi không có ở đây..... trong suốt quãng đời làm công công từ xưa đến giờ đây là lần áp lực nhất đối với ông ấy! Đến thở cũng không dám thở mạnh! Cũng may nhị vị vương gia đã đến.... haiza.a..).
- Hoàng huynh! Trên đường đến đây đã nghe Tiểu Thuận Tử nói qua, huynh định như thế nào? Hay đệ cho vài ám vệ bên người đi trước một bước!
Tam vương gia đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý! Nhưng hoàng thượng lại lên tiếng nói:
- Hai đệ ở lại chủ trì mọi việc, kết thúc ngày săn bắn trở về sau! Ta đi trước, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta muốn xem thử ai lại thích đùa với long nhan!
Những từ cuối nghe mà lạnh sống lưng! cả hai vị vương gia đưa mắt nhìn nhau không nghĩ tiểu cung nữ này lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy! Lần này hoàng huynh nổi giận thật rồi!
- Công chúa, nô tì có cách cho hai người đi cùng nhau, người phải làm theo nô tì!
Nhìn ánh mắt kiên định của cô, Thái Ninh nhẹ gật đầu, được sự đồng ý của công chúa, Tiểu Tiểu thò đầu qua cửa sổ nói với Thành tướng quân gì đó, lát sau trong xe ngựa chỉ còn Thanh Thanh và Tiểu Tiểu, công chúa thì đang ngồi ung dung trên ngựa cùng Thành tướng quân, cả hai đang cười nói rất vui vẻ, đúng là đẹp đôi thật sự, cô không hiểu người ở thời đại này mà cả hai người đều thích nhau nhưng cứ e cứ ngại mãi thì đối tượng mình thích sẽ bị người khác rước đi, lúc đấy lại quay qua trách số phận này nọ.... mặc dù Tiểu Tiểu ở thời hiện đại chưa yêu nhưng cô chắc chắn dù ở đâu đối với cô qun niệm khi yêu thích sẽ bày tỏ cho đối phương biết, nếu họ không có tình cảm với mình thì cũng biết mà rút lui từ bỏ đoạn tình đơn phương đó! Nghĩ la vậy nhưng thực tế thì lại khác, có rất rất nhiều tác động từ bên ngoài và đặc biệt là ở thời đại này nữ nhân chỉ ru rú trong khuê phòng đợi tới tuổi đi lấy chồng thôi, có những bé gái chỉ mới 13, 14 tuổi đã lên xe hoa.
Đến ngã rẽ phía trước có chiếc xe ngựa cũ đã đợi sẵn, công chúa đi tới bên Tiểu Tiểu nắm tay nói:
- Ta và Thành tướng quân không muốn muội bị lôi vào vòng tranh đấu của hậu cung, cám ơn muội đã tạo cơ hội cho ta và huynh ấy, hoàng huynh đã hứa gả ta cho huynh ấy rồi, khi ta đi sẽ không còn ai bảo vệ được cho muội, giờ ta trả muội tự do như ta đã từng hứa, muội lên xe ngựa rời đi đi, ta đã có sắp xếp hết cho muội rồi, muội cứ sống an nhàn như vậy đừng bao giờ trở về đây nữa!
Tiểu Tiểu quì xuống khấu tạ ân tình của hai người rồi nói:
- Nếu nô tì đi rồi, hai người sẽ ăn nói làm sao với hoàng thượng?
Thái Ninh đưa mắt nhìn Thành tướng quân, nắm tay Tiểu Tiểu cười nói:
- Muội yên tâm, ta sẽ đẩy cổ xe ngựa xuống núi nói là trên đường gặp thích khách nên xe ngựa chạy loạn lao xuống vực đang cho người đi tìm tin tức của muội, qua vài tháng tìm không thấy hoàng huynh sẽ quên thôi.
Nghe đến đó Tiểu Tiểu cũng yên tâm, lấy một bộ y phục nam nhân ra mặc vào, nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.
Tiểu Tiểu đi được 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì có tin truyền đến lúc này hoàng thượng còn đang thưởng trà cũng Tuyết Phi và Ái Mỹ Nhân, Tiểu Thuận Tử đi đến một bên nói nhỏ vào tai y, sắc mặt hoàng thượng trở nên khó coi lạnh lẽo, nụ cười trên môi đã tắt từ khi nào, nhiệt độ xung quanh hoàng thượng lúc này nếu đo được chắc là âm độ. Hắn đứng dậy rời đi khỏi cuộc vui, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai vị mỹ nhân, hắn vừa đi vừa nói:
- Gọi nhị vị vương gia đến!
Khi hai người họ tiến vào trong liều, không khí có phần không thoải mái, nhị vương gia cất tiếng phá tan bầu không khí áp lực này, Vu công công đứng bên cạnh nãy giờ chỉ mong tàn hình khỏi mắt ngài ấy (nghĩ mãi trong đầu tôi là không khí, tôi không có ở đây..... trong suốt quãng đời làm công công từ xưa đến giờ đây là lần áp lực nhất đối với ông ấy! Đến thở cũng không dám thở mạnh! Cũng may nhị vị vương gia đã đến.... haiza.a..).
- Hoàng huynh! Trên đường đến đây đã nghe Tiểu Thuận Tử nói qua, huynh định như thế nào? Hay đệ cho vài ám vệ bên người đi trước một bước!
Tam vương gia đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý! Nhưng hoàng thượng lại lên tiếng nói:
- Hai đệ ở lại chủ trì mọi việc, kết thúc ngày săn bắn trở về sau! Ta đi trước, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta muốn xem thử ai lại thích đùa với long nhan!
Những từ cuối nghe mà lạnh sống lưng! cả hai vị vương gia đưa mắt nhìn nhau không nghĩ tiểu cung nữ này lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy! Lần này hoàng huynh nổi giận thật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.