Chương 6
Phan Truc Ly
01/08/2024
Hằng ngày công việc của Tiểu Tiểu
là quét dọn thư phòng, nếu không có gì thay đổi thì vừa bãi triều xong
là hoàng thượng lại đến thư phòng, nếu hôm nào ngài ấy không cà khịa cô
là ăn cơm không vô hay sao! Đến Vu công công cũng thấy hoàng thượng dạo
này rất lạ, cứ hay tìm cung nữ Tiểu Tiểu mà bắt phạt này phạt nọ, có hôm bắt Tiểu Tiểu phải đứng quạt cho ngài ấy đến tận khuya, khi thì đứng
lên ngồi xuống 50 lần do lau dọn bụi bay đến chỗ ngài ấy ngồi, lúc thì
chạy vòng vòng quanh ao sen đến hết giờ cơm trưa, .... Toàn mấy trò trẻ
con. Hôm nay cô cũng bị hoàng thượng phạt chạy ra ao sen rồi chạy vào
tẩm cung 10 vòng, chạy đến lần thứ 8 thì gặp Thanh Thanh đang bị đám
người Thái Hà gây khó dễ, cô ta là cung nữ bên người của Tuyết phi. Sau
thời gian sống ở đây mấy tháng qua Tiểu Tiểu coi như cũng đã hiểu phần
nào về cuộc sống trong cung như thế nào, cô nhanh chân chạy đến kịp thời ngăn được cú tát như trời giáng của hai cung nữ đi cùng Thái Hà, cô ta
hất cầm nói lớn:
- A, Tiểu Tiểu, cô gan lắm dám chống đối với Tuyết Phi!
Lần này Tiểu Tiểu cũng đã có dày dặn kinh nghiệm trong mấy việc đấu đá này của các cung nữ, cô nói lớn:
- Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, muốn gì nữa hả? Các cô ỷ đông hiếp yếu giỏi lắm, quánh chó thì phải xem mặt chủ, có gan thì đánh tôi đây này! Chủ của ta là hoàng thượng đó! Thử xem!
Thái Hà tức đỏ mặt, cô vung tay lên định đánh cho Tiểu Tiểu một quyền nhưng cánh tay vẫn còn treo trên không trung chưa dám đánh xuống, Tiểu Tiểu xoay mặt lại nhìn cô ta cười thật tươi rồi trong tích tấc tóm lấy tay cô ả, giáng một cú tát như trời sập vào má cô ta đỏ lên ngay lập tức, máu miệng cũng đã chảy ra, cô ngẩn mặt nhìn Thái Hà cười nói:
- Nhớ kỹ cái tát này nhé, từ nay bớt đi ăn hiếp người khác đi, còn không cút muốn ta gọi Vu công công đến hả!
Hai cung nữ bên cạnh không biết nặng nhẹ lập tức xông lên muốn trả thù cho Thái Hà, Tiểu Tiểu cũng nhanh lui về sau chụp lấy hai cánh tay của hai cung nữ đó vặn ngược ra phía sau rồi đẩy chúng ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, Thái Hà nhân cơ hội đó cũng xông lên cào mạnh vào cánh tay của Tiểu Tiểu rách một mảng lớn, nhìn thấy máu tươi chảy ra, cô ngay lập tức đỏ mắt giận dữ, không còn nể nang gì hết thẳng một cước vào bụng Thái Hà nằm lăn ngay chỗ hai cung nữ lúc nãy, lúc này bọn họ mới co giò mà chạy.
Thanh Thanh lúc nãy đã đứng dậy được đi về phía Tiểu Tiểu nhìn cổ tay chảy máu của cô, Thanh Thanh thúc thít nói:
- Tiểu Tiểu, cô chảy máu rồi, đi theo tôi về cung công chúa tôi nói người làm chủ cho chúng ta! hic. ... hic...
- Không sao, đau một xíu không là gì! Cô đây này, bị bọn họ đánh ra nông nổi này mà không dám chạy à, từ nay có gì sang thư phòng tìm tôi, tôi lau dọn ở đó cả ngày. Cô nhanh về đi, trễ rồi tôi cũng trở về thôi!
- Nhưng tay cô cần băng bó lại!
- Thôi, phiền phức lắm, cô nhanh về đi, tôi thấy cô bị thương cũng không nhẹ, gọi Tiểu An đến thoa dược cho cô, tôi đi nhé!
Tiểu Tiểu xoay người rời đi, về đến phòng cô dùng băng vải quấn cổ tay lại, lấy ít dược trị thương lần trước còn thoa lên cổ tay, làm xong cô mới đi đến thư phòng tiếp tục quét dọn, cô nhìn trời thấy đã trễ cô chạy thật nhanh đến thư phòng để lau dọn nếu không sợ rằng ngài ấy sẽ nghĩ ra hình phạt kinh khủng nào giành cho cô nữa đây, nhìn một loạt xung quanh thấy mọi thứ yên lặng quá, cô rón rén đi tới đẩy cửa đi vào, bên trong cũng yên lặng, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa đi đến gốc phòng định bắt cái ghế để leo lên trên lau dọn thì một giọng nói trầm ổn sau lưng cất lên:
- Ngươi là đang mừng khi ta không đến đây!
, xuýt chút nữa là cô đã chửi bậy rồi:
- Ôi, mẹ ơi! Ngài muốn giết người hay seo mà không một tiếng động! Người dọa người sẽ có án mạng đấy!
Không màn đến mấy câu nói của cô, ngài ấy nói tiếp:
- Nãy giờ ngươi đi đâu?
- Ah, Ah....ah... bẩm hoàng thượng, nô tì chỉ đi dạo xung quanh!
Tiểu Tiểu nói rồi mới ý thức được là tại sao mình lại nói dối, nhìn đôi mắt như chim ưng của ngài ấy, bất giác Tiểu Tiểu rùng mình, người gì đáng sợ quá, hic...
- A, Tiểu Tiểu, cô gan lắm dám chống đối với Tuyết Phi!
Lần này Tiểu Tiểu cũng đã có dày dặn kinh nghiệm trong mấy việc đấu đá này của các cung nữ, cô nói lớn:
- Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, muốn gì nữa hả? Các cô ỷ đông hiếp yếu giỏi lắm, quánh chó thì phải xem mặt chủ, có gan thì đánh tôi đây này! Chủ của ta là hoàng thượng đó! Thử xem!
Thái Hà tức đỏ mặt, cô vung tay lên định đánh cho Tiểu Tiểu một quyền nhưng cánh tay vẫn còn treo trên không trung chưa dám đánh xuống, Tiểu Tiểu xoay mặt lại nhìn cô ta cười thật tươi rồi trong tích tấc tóm lấy tay cô ả, giáng một cú tát như trời sập vào má cô ta đỏ lên ngay lập tức, máu miệng cũng đã chảy ra, cô ngẩn mặt nhìn Thái Hà cười nói:
- Nhớ kỹ cái tát này nhé, từ nay bớt đi ăn hiếp người khác đi, còn không cút muốn ta gọi Vu công công đến hả!
Hai cung nữ bên cạnh không biết nặng nhẹ lập tức xông lên muốn trả thù cho Thái Hà, Tiểu Tiểu cũng nhanh lui về sau chụp lấy hai cánh tay của hai cung nữ đó vặn ngược ra phía sau rồi đẩy chúng ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, Thái Hà nhân cơ hội đó cũng xông lên cào mạnh vào cánh tay của Tiểu Tiểu rách một mảng lớn, nhìn thấy máu tươi chảy ra, cô ngay lập tức đỏ mắt giận dữ, không còn nể nang gì hết thẳng một cước vào bụng Thái Hà nằm lăn ngay chỗ hai cung nữ lúc nãy, lúc này bọn họ mới co giò mà chạy.
Thanh Thanh lúc nãy đã đứng dậy được đi về phía Tiểu Tiểu nhìn cổ tay chảy máu của cô, Thanh Thanh thúc thít nói:
- Tiểu Tiểu, cô chảy máu rồi, đi theo tôi về cung công chúa tôi nói người làm chủ cho chúng ta! hic. ... hic...
- Không sao, đau một xíu không là gì! Cô đây này, bị bọn họ đánh ra nông nổi này mà không dám chạy à, từ nay có gì sang thư phòng tìm tôi, tôi lau dọn ở đó cả ngày. Cô nhanh về đi, trễ rồi tôi cũng trở về thôi!
- Nhưng tay cô cần băng bó lại!
- Thôi, phiền phức lắm, cô nhanh về đi, tôi thấy cô bị thương cũng không nhẹ, gọi Tiểu An đến thoa dược cho cô, tôi đi nhé!
Tiểu Tiểu xoay người rời đi, về đến phòng cô dùng băng vải quấn cổ tay lại, lấy ít dược trị thương lần trước còn thoa lên cổ tay, làm xong cô mới đi đến thư phòng tiếp tục quét dọn, cô nhìn trời thấy đã trễ cô chạy thật nhanh đến thư phòng để lau dọn nếu không sợ rằng ngài ấy sẽ nghĩ ra hình phạt kinh khủng nào giành cho cô nữa đây, nhìn một loạt xung quanh thấy mọi thứ yên lặng quá, cô rón rén đi tới đẩy cửa đi vào, bên trong cũng yên lặng, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa đi đến gốc phòng định bắt cái ghế để leo lên trên lau dọn thì một giọng nói trầm ổn sau lưng cất lên:
- Ngươi là đang mừng khi ta không đến đây!
, xuýt chút nữa là cô đã chửi bậy rồi:
- Ôi, mẹ ơi! Ngài muốn giết người hay seo mà không một tiếng động! Người dọa người sẽ có án mạng đấy!
Không màn đến mấy câu nói của cô, ngài ấy nói tiếp:
- Nãy giờ ngươi đi đâu?
- Ah, Ah....ah... bẩm hoàng thượng, nô tì chỉ đi dạo xung quanh!
Tiểu Tiểu nói rồi mới ý thức được là tại sao mình lại nói dối, nhìn đôi mắt như chim ưng của ngài ấy, bất giác Tiểu Tiểu rùng mình, người gì đáng sợ quá, hic...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.