Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 20: Bác bỏ
BTNLing
17/02/2024
Người làm bắt đầu công việc từ sáng sớm.
Thế nhưng điều họ để ý là không thấy sự xuất hiện của Cửu. Nhanh chóng chạy đến mà mách lẻo với người quản lý về điều đó.
Dương Tầm Mai vừa nghe xong liền bực bội đi đến nơi nhà kho Cửu vẫn ở, nhưng bên trong lại không có bóng người. Một người làm trong đó thấy vậy mới nói tiếp
“Hôm qua tôi thấy cô ấy đi lên cầu thang hướng tòa nhà chính.”
Trong lòng Dương Tầm Mai phút chốc cảm thấy bất an. Liền bắt đầu kiếm cớ đi vào thang máy hướng đến căn phòng Hoắc Cảnh.
Căn phòng giờ phút này yên tĩnh, đơn giản vì chẳng một ai dám quấy rấy, họ làm gì có lá gan đó.
Nhưng Dương Tầm Mai thì lại khác.
Dương Tầm Mai cầm khay đồ ăn bước lên, cẩn thận gõ cửa phòng Hoắc Thừa Cảnh thăm dò.
“Ông chủ, ngài có đói không? Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho ngài rồi.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Cửu ở trong lòng Hoắc Thừa Cảnh như có hy vọng. Vừa động đậy một chút muốn thoát ra liền bị cánh tay rắn chắc giữ lại. Hoắc Thừa Cảnh cảm thấy như bị làm phiền, cả một ngày không ngủ của hắn hiếm khi được yên giấc.
Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới buông Cửu ra một chút, tùy tiện vớ lấy chiếc điện thoại đầu giường nhấn gọi nhưng lại chỉ đơn giản là nhá máy qua bên phía Chước Vũ. Trợ lý nhận được cũng hiểu điều mình cần làm tiếp theo là gì.
Dương Tầm Mai phía bên ngoài có chút khẩn trương, đang định gõ thêm vài cái nữa lại bị Chước Vũ cản lại. Tuy là nói Dương Tầm Mai do trưởng gia Hoắc Kình Thiên đưa tới, nhưng ở tại đây Hoắc Cảnh mới là người làm chủ.
“Cô Dương, ông chủ đang nghỉ ngơi phiền cô trở về cho. Còn nữa, khu vực này trừ khi có lệnh mới được bước vào, cô không được quyền tùy tiện như thế cho dù cô bước vào đây với thân phận gì.”
Chước Vũ càng nói, các câu về sau càng nhấn mạnh để cho Dương Tầm Mai biết rõ thân phận của mình là gì. Gương mặt người phụ nữ thoáng đanh lại, nhăn nhó liên tục, đến cuối tức giận mà đành rời đi.
Giờ phút này càng thêm khẳng định về sự tồn tại của Cửu đang ở chung với Hoắc Thừa Cảnh.
Đến khi bên ngoài im bặt đi, Cửu mới không còn hy vọng nữa.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn nằm ngủ, nhưng mà cánh tay lại như xiềng xích khiến cô không thể nhúc nhích. Cô có chút muốn khóc, nếu như Hoắc Thừa Cảnh ngủ đến tối, vậy chẳng phải đến tối cô mới được trở về nhà kho hay sao? Căn bản khi đó nhà bếp đã đóng cửa rồi, lúc đó muốn ăn cũng không được.
Suy nghĩ nhiều, nhưng rồi bản thân cũng không chịu được sự mệt mỏi mà lần nữa ngủ thiếp đi. Quả thực lần nữa tỉnh dậy lúc này trời đã về đêm.
Chỗ bên cạnh tuy không còn ai nhưng vẫn đọng hơi ấm, Cửu ngồi dậy, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu là rời khỏi căn phòng này.
Nhưng rồi đến khi chạm chân xuống nền sàn, tấm chăn rớt xuống. Cửu mới chợt nhớ trên người cô vẫn còn trần như nhộng.
Mà lúc này, cánh cửa từ khu nhà vệ sinh sáng đèn rồi mở ra, hơi lạnh cùng hương thơm nam tính của người đàn ông vừa mới tắm tỏa ra khắp căn phòng.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn như vậy, quấn hờ chiếc khăn quanh hông của mình, lau khô bàn chân trên tấm trải.
Cửu thấy người đàn ông bước ra, chợt rơi vào trạng thái phòng thủ, cả người quấn lên lớp chăn bông dày đặc che đi bản thân mà lùi ra phía góc giường.
Hoắc Thừa Cảnh ngước nhìn cô gái nhỏ, ngoài việc có chút gầy nhưng mà vẫn khiến hắn yên giấc lâu như vậy, ôm khá là thoải mái. Nghĩ đến đây, mấy cái định luật đặt ra với người hầu dường như một phần hắn bắt đầu bác bỏ. Chẳng hạn như chê cô vô dụng.
“Thay đồ đi, đồ ở bên cạnh giường.”
Cửu ánh mắt cẩn trọng lại sợ hãi nhìn người đàn ông, bàn tay chầm chậm vớ lấy chiếc váy phía bên cạnh. Hoắc Thừa Cảnh căn bản không đoái hoài là bao, tiến đến tủ đồ lấy ra bộ đồ bản thân rồi mặc vào. Sau đó liền rời khỏi căn phòng.
Đến khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Cửu mới vội vàng thay lên người chiếc váy. Cảm giác đau nhức ở chân truyền đến, cô gái nhỏ lúc này mới dám ngó nhìn xuống phía dưới đôi chân, đầy vết bầm khiến cô trở nên kinh hoàng. Nhưng mà căn bản không ở mỗi chân, cả người chỗ nào hầu như cũng có.
Gương mặt thoáng chốc trở nên hoảng sợ, ông chủ, chẳng lẽ định ăn thịt cô mà không thành sao!??
Ừ nhỉ, đám người nuôi cô cho cô thấy không ít, cả những vết bầm như này, đây là hậu quả phải chịu sao.
Cô muốn về nhà kho ngay lập tức, càng không muốn phục vụ người đàn ông đáng sợ đó nữa.
Vừa thay xong, cô liền khó khăn trở về khu nhà kho của mình. Người có chút khó chịu do chưa tắm, mặc dù biết giờ này trời lạnh nhưng vẫn lê bản thân tắm rửa lại một lần nữa.
Hoắc Thừa Cảnh ở dưới phòng ăn chính, khắp nơi đèn điện sáng cả gian phòng. Đầu bếp riêng lần lượt bưng ra các phần ăn vừa mới nấu, hương thơm tỏa ra.
Bàn tay cầm đũa vừa định gắp thức ăn thì liền ngừng lại.
“Kêu cô ta xuống.”
Chước Vũ nghe lời liền quay trở lên phòng. Nhưng giờ phút này lại không còn một ai ngoài đống chăn bừa bộn chưa gấp lại, nói đúng hơn là hiện trường vẫn chưa được thu gọn.
Chước Vũ tùy tiện gọi người làm lên dọn lại căn phòng lần nữa, đoán được Cửu trở về nhà kho liền theo hướng nhà kho mà đi tìm.
Thế nhưng điều họ để ý là không thấy sự xuất hiện của Cửu. Nhanh chóng chạy đến mà mách lẻo với người quản lý về điều đó.
Dương Tầm Mai vừa nghe xong liền bực bội đi đến nơi nhà kho Cửu vẫn ở, nhưng bên trong lại không có bóng người. Một người làm trong đó thấy vậy mới nói tiếp
“Hôm qua tôi thấy cô ấy đi lên cầu thang hướng tòa nhà chính.”
Trong lòng Dương Tầm Mai phút chốc cảm thấy bất an. Liền bắt đầu kiếm cớ đi vào thang máy hướng đến căn phòng Hoắc Cảnh.
Căn phòng giờ phút này yên tĩnh, đơn giản vì chẳng một ai dám quấy rấy, họ làm gì có lá gan đó.
Nhưng Dương Tầm Mai thì lại khác.
Dương Tầm Mai cầm khay đồ ăn bước lên, cẩn thận gõ cửa phòng Hoắc Thừa Cảnh thăm dò.
“Ông chủ, ngài có đói không? Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho ngài rồi.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Cửu ở trong lòng Hoắc Thừa Cảnh như có hy vọng. Vừa động đậy một chút muốn thoát ra liền bị cánh tay rắn chắc giữ lại. Hoắc Thừa Cảnh cảm thấy như bị làm phiền, cả một ngày không ngủ của hắn hiếm khi được yên giấc.
Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới buông Cửu ra một chút, tùy tiện vớ lấy chiếc điện thoại đầu giường nhấn gọi nhưng lại chỉ đơn giản là nhá máy qua bên phía Chước Vũ. Trợ lý nhận được cũng hiểu điều mình cần làm tiếp theo là gì.
Dương Tầm Mai phía bên ngoài có chút khẩn trương, đang định gõ thêm vài cái nữa lại bị Chước Vũ cản lại. Tuy là nói Dương Tầm Mai do trưởng gia Hoắc Kình Thiên đưa tới, nhưng ở tại đây Hoắc Cảnh mới là người làm chủ.
“Cô Dương, ông chủ đang nghỉ ngơi phiền cô trở về cho. Còn nữa, khu vực này trừ khi có lệnh mới được bước vào, cô không được quyền tùy tiện như thế cho dù cô bước vào đây với thân phận gì.”
Chước Vũ càng nói, các câu về sau càng nhấn mạnh để cho Dương Tầm Mai biết rõ thân phận của mình là gì. Gương mặt người phụ nữ thoáng đanh lại, nhăn nhó liên tục, đến cuối tức giận mà đành rời đi.
Giờ phút này càng thêm khẳng định về sự tồn tại của Cửu đang ở chung với Hoắc Thừa Cảnh.
Đến khi bên ngoài im bặt đi, Cửu mới không còn hy vọng nữa.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn nằm ngủ, nhưng mà cánh tay lại như xiềng xích khiến cô không thể nhúc nhích. Cô có chút muốn khóc, nếu như Hoắc Thừa Cảnh ngủ đến tối, vậy chẳng phải đến tối cô mới được trở về nhà kho hay sao? Căn bản khi đó nhà bếp đã đóng cửa rồi, lúc đó muốn ăn cũng không được.
Suy nghĩ nhiều, nhưng rồi bản thân cũng không chịu được sự mệt mỏi mà lần nữa ngủ thiếp đi. Quả thực lần nữa tỉnh dậy lúc này trời đã về đêm.
Chỗ bên cạnh tuy không còn ai nhưng vẫn đọng hơi ấm, Cửu ngồi dậy, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu là rời khỏi căn phòng này.
Nhưng rồi đến khi chạm chân xuống nền sàn, tấm chăn rớt xuống. Cửu mới chợt nhớ trên người cô vẫn còn trần như nhộng.
Mà lúc này, cánh cửa từ khu nhà vệ sinh sáng đèn rồi mở ra, hơi lạnh cùng hương thơm nam tính của người đàn ông vừa mới tắm tỏa ra khắp căn phòng.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn như vậy, quấn hờ chiếc khăn quanh hông của mình, lau khô bàn chân trên tấm trải.
Cửu thấy người đàn ông bước ra, chợt rơi vào trạng thái phòng thủ, cả người quấn lên lớp chăn bông dày đặc che đi bản thân mà lùi ra phía góc giường.
Hoắc Thừa Cảnh ngước nhìn cô gái nhỏ, ngoài việc có chút gầy nhưng mà vẫn khiến hắn yên giấc lâu như vậy, ôm khá là thoải mái. Nghĩ đến đây, mấy cái định luật đặt ra với người hầu dường như một phần hắn bắt đầu bác bỏ. Chẳng hạn như chê cô vô dụng.
“Thay đồ đi, đồ ở bên cạnh giường.”
Cửu ánh mắt cẩn trọng lại sợ hãi nhìn người đàn ông, bàn tay chầm chậm vớ lấy chiếc váy phía bên cạnh. Hoắc Thừa Cảnh căn bản không đoái hoài là bao, tiến đến tủ đồ lấy ra bộ đồ bản thân rồi mặc vào. Sau đó liền rời khỏi căn phòng.
Đến khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Cửu mới vội vàng thay lên người chiếc váy. Cảm giác đau nhức ở chân truyền đến, cô gái nhỏ lúc này mới dám ngó nhìn xuống phía dưới đôi chân, đầy vết bầm khiến cô trở nên kinh hoàng. Nhưng mà căn bản không ở mỗi chân, cả người chỗ nào hầu như cũng có.
Gương mặt thoáng chốc trở nên hoảng sợ, ông chủ, chẳng lẽ định ăn thịt cô mà không thành sao!??
Ừ nhỉ, đám người nuôi cô cho cô thấy không ít, cả những vết bầm như này, đây là hậu quả phải chịu sao.
Cô muốn về nhà kho ngay lập tức, càng không muốn phục vụ người đàn ông đáng sợ đó nữa.
Vừa thay xong, cô liền khó khăn trở về khu nhà kho của mình. Người có chút khó chịu do chưa tắm, mặc dù biết giờ này trời lạnh nhưng vẫn lê bản thân tắm rửa lại một lần nữa.
Hoắc Thừa Cảnh ở dưới phòng ăn chính, khắp nơi đèn điện sáng cả gian phòng. Đầu bếp riêng lần lượt bưng ra các phần ăn vừa mới nấu, hương thơm tỏa ra.
Bàn tay cầm đũa vừa định gắp thức ăn thì liền ngừng lại.
“Kêu cô ta xuống.”
Chước Vũ nghe lời liền quay trở lên phòng. Nhưng giờ phút này lại không còn một ai ngoài đống chăn bừa bộn chưa gấp lại, nói đúng hơn là hiện trường vẫn chưa được thu gọn.
Chước Vũ tùy tiện gọi người làm lên dọn lại căn phòng lần nữa, đoán được Cửu trở về nhà kho liền theo hướng nhà kho mà đi tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.