Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 79: Giận dỗi
BTNLing
30/03/2024
Những ngày sau đó, sự xuất hiện của Hữu Quyên trong tập đoàn ít nhiều trở thành đề tài bàn tán. Việc cô được Hoắc Thừa Cảnh đưa lên những tờ báo lớn công nhận vị thế khiến nhiều người không khỏi ngước nhìn.
Duy Hữu Quyên vẫn chẳng hay những việc đó.
Hoắc Thừa Cảnh dạo gần đây hay về khuya. Điều đó khiến Hữu Quyên trở nên lo lắng. Hơn nữa việc người đàn ông không chạm vào cô hơn một tuần làm cô dấy lên suy nghĩ: Chẳng lẽ lại không cần cô nữa sao?. truyện kiếm hiệp hay
Nếu như là lúc trước bản thân sẽ thoải mái biết bao với việc đó, nhưng mà rõ ràng cô với Hoắc Thừa Cảnh đã khẳng định mối quan hệ rồi.
Thế là hôm sau, Hữu Quyên ở lại tập đoàn làm việc đến tận khuya. Mặc cho nhiều người hối thúc về vì lo lắng sức khỏe. Nhất là dàn vệ sĩ theo sau không khỏi hoang mang, nếu Hữu Quyên ảnh hưởng sức khỏe người chịu phạt nhất định là bọn họ rồi.
Hoắc Thừa Cảnh vốn vẫn còn tự tay thực hiện công trình của mình, đến khi hay tin cô không về mà làm đến tận khuya, lập tức bỏ lỡ công việc mà chạy đến nơi.
Bên ngoài tập đoàn hàng vệ sĩ vẫn nghiêm chỉnh, vẻ mặt lo lắng không thôi khi thấy Hoắc Thừa Cảnh lái xe tới nơi. Lần này bọn họ toi đời thật rồi.
Dãy hành lang ánh đèn hiu hắt không còn lấy một bóng người, người đàn ông cứ thế bước nhanh từng bước. Cho đến khi thấy thân ảnh nhỏ ngồi trước màn hình máy tính đang ngủ gục trên chiếc bàn. Hoắc Thừa Cảnh lại gần, lấy chiếc áo vest phủ lên bờ vai. Nhẹ nhàng đóng lại máy tính.
Nhưng chút động tác nho nhỏ cũng đủ làm cô thức giấc.
Hữu Quyên tỉnh dậy, trông Hoắc Thừa Cảnh đang đóng màn hình thì lại bực bội. Bảo không nhớ là dối, nhưng mấy ngày rồi người đàn ông không để ý nhiều đến cô. Bàn tay nhỏ đẩy chiếc áo vest trên lưng khiến nó rớt xuống sàn, xong lại mở ra chiếc laptop vừa được đóng lại.
“Em chưa xong việc.”
Hoắc Thừa Cảnh nhíu mày, lần nữa nhặt áo vest khoác lên cơ thể nhỏ. Hữu Quyên muốn đẩy ra thì người đàn ông không cho cơ hội đó, lập tức bế phắt lên.
“Khuya rồi, về ngủ thôi.”
Hữu Quyên cảm thấy không công bằng, dựa vào đâu Hoắc Thừa Cảnh có thể về khuya, cô lại không được. Thế là ngay lập tức cảm giác mọi uất ức trong mấy ngày trào ra. Bàn tay nhỏ đấm vào lồng ngực người đàn ông, vùng vẫy muốn thoát ra.
“Không ngủ, dựa vào đâu anh có thể về trễ, em thì không.”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn cô đang làm loạn thì càng siết chặt hơn. Biết không thể phản kháng, Hữu Quyên trừng mắt nhìn, thoáng qua thấy ánh nước trực chào. Thế là không muốn để người đàn ông thấy mình khóc, cô dứt khoát vùi mặt vào lồng ngực. Thoáng qua trên cơ thể hương thơm quen thuộc như lần trước.
Hữu Quyên tay siết chặt tấm áo, suy đoán trong cô như đúc kết lại. Hoắc Thừa Cảnh có người mới rồi sao?
Nghĩ đến đây, gương mặt trở nên đờ đẫn.
Người đàn ông di chuyển ra xe, càng lúc càng cảm thấy lớp áo mình có chút lành lạnh. Bờ vai nhỏ đang không ngừng run lên.
Hình như hắn vừa làm gì sai nữa.
Đến khi đặt Hữu Quyên vào trong xe, người đàn ông mới buông lỏng. Nhìn gương mặt tèm nhem, lần nữa lau nhẹ. Hữu Quyên trông vậy càng uất ức khóc lớn hơn, muốn đẩy cánh tay ra thì Hoắc Thừa Cảnh đã nắm lấy. Ôm chặt cô vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc nữa.”
Hữu Quyên muốn xé tấm áo. Không muốn dựa vào cơ thể này. Càng lúc càng phản kháng kịch liệt hơn.
Thế là Hoắc Thừa Cảnh buông ra, Hữu Quyên được đà lập tức đẩy cửa xe bên cạnh. Muốn thoát ra ngoài thì bàn tay to lớn lần nữa siết chặt eo nhỏ kéo lại.
“Không muốn, cơ thể anh có mùi phụ nữ. Buông em ra.”
Hữu Quyên lập tức đẩy ra.
Đến đây thì Hoắc Thừa Cảnh đã hiểu cô giận dỗi là vì đâu. Nhưng mà đây căn bản đâu phải mùi của phụ nữ, là hương hoa mới đúng chứ.
“Anh không có ai khác ngoài em.”
Câu này nói cuối cùng cũng đã kiềm chế được sự kích động của Hữu Quyên. Nhưng mà cơn giận vẫn chưa nguôi, cô được đà mà liên tục hỏi tiếp.
“Vì sao mấy ngày nay anh về trễ? Hơn nữa không chạm vào em? Đây chẳng phải anh có người khác, sớm đã không cần em nữa rồi sao?”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn bộ dạng, bàn tay kéo gương mặt cô lại gần. Liền chạm nhẹ lên một nụ hôn, sau lại buông ra. Việc hắn về trễ vì làm gì, sao có thể mà nói cho cô nghe được. Bất quá chỉ còn nốt ngày mai mọi thứ mới xong xuôi. Chỉ là không nghĩ cô gái nhỏ không chịu được, nhưng mà qua đó thấy được vị trí hắn trong lòng cô rất cao đó chứ.
Bị la, nhưng mà Hoắc Thừa Cảnh không có dáng vẻ lo lắng. Ngược lại trông rất vui vẻ.
“Anh thật sự bận. Khi nào xong anh sẽ nói, chắc chắn không lâu để em phải đợi. Còn về việc chạm vào em, hiện giờ em đang mang thai. Anh sợ anh sẽ không khống chế được mất.”
Thật ra không phải hắn không khống chế được. Chỉ là đêm nào về muộn, bản thân sợ quấy rầy giấc ngủ để cô ảnh hưởng. Nên hắn mới phải nhịn. Hữu Quyên vẫn chẳng hay người nào đó đêm đêm đều luôn phải tắm nước nóng.
Càng nghe, gương mặt Hữu Quyên càng đỏ. Hoắc Thừa Cảnh nói không sai. Người đàn ông này chưa bao giờ kiềm chế được.
Hoắc Thừa Cảnh đối diện với cô, gương mặt gần quá đỗi. Quanh quẩn đều phảng phất hương thơm đó. Khi nãy Hoắc Thừa Cảnh không hề giải thích hương thơm này từ đâu ra. Lần nữa Hữu Quyên vẫn chưa nguôi ngoai, lập tức đẩy ra.
Hoắc Thừa Cảnh muốn lại gần, cô liền lên tiếng cảnh cáo. Thế là người nào đó đành cam chịu ngồi một góc.
Duy Hữu Quyên vẫn chẳng hay những việc đó.
Hoắc Thừa Cảnh dạo gần đây hay về khuya. Điều đó khiến Hữu Quyên trở nên lo lắng. Hơn nữa việc người đàn ông không chạm vào cô hơn một tuần làm cô dấy lên suy nghĩ: Chẳng lẽ lại không cần cô nữa sao?. truyện kiếm hiệp hay
Nếu như là lúc trước bản thân sẽ thoải mái biết bao với việc đó, nhưng mà rõ ràng cô với Hoắc Thừa Cảnh đã khẳng định mối quan hệ rồi.
Thế là hôm sau, Hữu Quyên ở lại tập đoàn làm việc đến tận khuya. Mặc cho nhiều người hối thúc về vì lo lắng sức khỏe. Nhất là dàn vệ sĩ theo sau không khỏi hoang mang, nếu Hữu Quyên ảnh hưởng sức khỏe người chịu phạt nhất định là bọn họ rồi.
Hoắc Thừa Cảnh vốn vẫn còn tự tay thực hiện công trình của mình, đến khi hay tin cô không về mà làm đến tận khuya, lập tức bỏ lỡ công việc mà chạy đến nơi.
Bên ngoài tập đoàn hàng vệ sĩ vẫn nghiêm chỉnh, vẻ mặt lo lắng không thôi khi thấy Hoắc Thừa Cảnh lái xe tới nơi. Lần này bọn họ toi đời thật rồi.
Dãy hành lang ánh đèn hiu hắt không còn lấy một bóng người, người đàn ông cứ thế bước nhanh từng bước. Cho đến khi thấy thân ảnh nhỏ ngồi trước màn hình máy tính đang ngủ gục trên chiếc bàn. Hoắc Thừa Cảnh lại gần, lấy chiếc áo vest phủ lên bờ vai. Nhẹ nhàng đóng lại máy tính.
Nhưng chút động tác nho nhỏ cũng đủ làm cô thức giấc.
Hữu Quyên tỉnh dậy, trông Hoắc Thừa Cảnh đang đóng màn hình thì lại bực bội. Bảo không nhớ là dối, nhưng mấy ngày rồi người đàn ông không để ý nhiều đến cô. Bàn tay nhỏ đẩy chiếc áo vest trên lưng khiến nó rớt xuống sàn, xong lại mở ra chiếc laptop vừa được đóng lại.
“Em chưa xong việc.”
Hoắc Thừa Cảnh nhíu mày, lần nữa nhặt áo vest khoác lên cơ thể nhỏ. Hữu Quyên muốn đẩy ra thì người đàn ông không cho cơ hội đó, lập tức bế phắt lên.
“Khuya rồi, về ngủ thôi.”
Hữu Quyên cảm thấy không công bằng, dựa vào đâu Hoắc Thừa Cảnh có thể về khuya, cô lại không được. Thế là ngay lập tức cảm giác mọi uất ức trong mấy ngày trào ra. Bàn tay nhỏ đấm vào lồng ngực người đàn ông, vùng vẫy muốn thoát ra.
“Không ngủ, dựa vào đâu anh có thể về trễ, em thì không.”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn cô đang làm loạn thì càng siết chặt hơn. Biết không thể phản kháng, Hữu Quyên trừng mắt nhìn, thoáng qua thấy ánh nước trực chào. Thế là không muốn để người đàn ông thấy mình khóc, cô dứt khoát vùi mặt vào lồng ngực. Thoáng qua trên cơ thể hương thơm quen thuộc như lần trước.
Hữu Quyên tay siết chặt tấm áo, suy đoán trong cô như đúc kết lại. Hoắc Thừa Cảnh có người mới rồi sao?
Nghĩ đến đây, gương mặt trở nên đờ đẫn.
Người đàn ông di chuyển ra xe, càng lúc càng cảm thấy lớp áo mình có chút lành lạnh. Bờ vai nhỏ đang không ngừng run lên.
Hình như hắn vừa làm gì sai nữa.
Đến khi đặt Hữu Quyên vào trong xe, người đàn ông mới buông lỏng. Nhìn gương mặt tèm nhem, lần nữa lau nhẹ. Hữu Quyên trông vậy càng uất ức khóc lớn hơn, muốn đẩy cánh tay ra thì Hoắc Thừa Cảnh đã nắm lấy. Ôm chặt cô vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc nữa.”
Hữu Quyên muốn xé tấm áo. Không muốn dựa vào cơ thể này. Càng lúc càng phản kháng kịch liệt hơn.
Thế là Hoắc Thừa Cảnh buông ra, Hữu Quyên được đà lập tức đẩy cửa xe bên cạnh. Muốn thoát ra ngoài thì bàn tay to lớn lần nữa siết chặt eo nhỏ kéo lại.
“Không muốn, cơ thể anh có mùi phụ nữ. Buông em ra.”
Hữu Quyên lập tức đẩy ra.
Đến đây thì Hoắc Thừa Cảnh đã hiểu cô giận dỗi là vì đâu. Nhưng mà đây căn bản đâu phải mùi của phụ nữ, là hương hoa mới đúng chứ.
“Anh không có ai khác ngoài em.”
Câu này nói cuối cùng cũng đã kiềm chế được sự kích động của Hữu Quyên. Nhưng mà cơn giận vẫn chưa nguôi, cô được đà mà liên tục hỏi tiếp.
“Vì sao mấy ngày nay anh về trễ? Hơn nữa không chạm vào em? Đây chẳng phải anh có người khác, sớm đã không cần em nữa rồi sao?”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn bộ dạng, bàn tay kéo gương mặt cô lại gần. Liền chạm nhẹ lên một nụ hôn, sau lại buông ra. Việc hắn về trễ vì làm gì, sao có thể mà nói cho cô nghe được. Bất quá chỉ còn nốt ngày mai mọi thứ mới xong xuôi. Chỉ là không nghĩ cô gái nhỏ không chịu được, nhưng mà qua đó thấy được vị trí hắn trong lòng cô rất cao đó chứ.
Bị la, nhưng mà Hoắc Thừa Cảnh không có dáng vẻ lo lắng. Ngược lại trông rất vui vẻ.
“Anh thật sự bận. Khi nào xong anh sẽ nói, chắc chắn không lâu để em phải đợi. Còn về việc chạm vào em, hiện giờ em đang mang thai. Anh sợ anh sẽ không khống chế được mất.”
Thật ra không phải hắn không khống chế được. Chỉ là đêm nào về muộn, bản thân sợ quấy rầy giấc ngủ để cô ảnh hưởng. Nên hắn mới phải nhịn. Hữu Quyên vẫn chẳng hay người nào đó đêm đêm đều luôn phải tắm nước nóng.
Càng nghe, gương mặt Hữu Quyên càng đỏ. Hoắc Thừa Cảnh nói không sai. Người đàn ông này chưa bao giờ kiềm chế được.
Hoắc Thừa Cảnh đối diện với cô, gương mặt gần quá đỗi. Quanh quẩn đều phảng phất hương thơm đó. Khi nãy Hoắc Thừa Cảnh không hề giải thích hương thơm này từ đâu ra. Lần nữa Hữu Quyên vẫn chưa nguôi ngoai, lập tức đẩy ra.
Hoắc Thừa Cảnh muốn lại gần, cô liền lên tiếng cảnh cáo. Thế là người nào đó đành cam chịu ngồi một góc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.