Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 12: Ông chủ nội thương
BTNLing
17/02/2024
Có lẽ đây là lần đầu tiên được thoải mái vậy, Cửu chìm vào trong giấc ngủ tương đối sâu. Không có tiếng gào thét la mắng vì cô ngủ quên mà gọi cô dậy. Cũng không có những cái lạnh hành hạ đến thân thể.
Nhưng rồi bản thân cũng chợt tỉnh giấc, tinh thần cô luôn trong trạng thái ngủ không quá sâu. Bởi trước giờ cô không dám, một phần cũng không được phép, chỉ vì ngủ quá giờ mà đã biết bao nhiêu hình phạt rồi.
Cửu gương mặt có chút ngơ ngác ngồi dậy, lại thấy tấm chăn trên người cô rớt xuống, chiếc váy cũng có phần nhăn nhúm, một bên vai bị lỏng lẻo để lộ khớp xương quai xanh.
Hoắc Thừa Cảnh thoáng cau mày ngước nhìn cô, đúng thật là hành động vô thức này của cô là muốn dụ dỗ mà.
Chưa kịp tỉnh táo thì một giọng nói ồm ồm đã vang lên.
“Tỉnh rồi thì qua đây bôi thuốc cho tôi.”
Hoắc Thừa Cảnh dựa lưng trên giường, chiếc áo đã được cởi ra để lộ cơ thể vạm vỡ cùng làn da hơi ngả màu, trên người chỉ còn lại chiếc quần ngủ. Đâu đó cũng không khó để nhìn ra được vài vết sẹo còn in hằn trên cơ thể ấy. Như mang theo vết tích về việc bản thân đã chịu không ít những vết thương qua các cuộc xung đột bạo lực hay đánh nhau.
Muốn bao nhiêu dụ hoặc đều có bấy nhiêu. Nhưng mà đó là với những người khác, Cửu làm gì có tâm tình mơ tưởng.
Căn phòng kéo rèm kín, nếu không phải vì một lỗ hở nhỏ ngay chỗ kéo rèm mà tia nắng lọt qua rọi vào căn phòng, cô vẫn còn tưởng đây là buổi tối.
Mặc dù còn đang ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã hiểu được tình thế. Cửu liền nhanh chóng tiến lại bên giường, dùng lọ thuốc hôm qua.
Nhưng rồi cô lại ngước nhìn lên người đàn ông vì không biết vết thương ở đâu, bất ngờ chạm vào ánh mắt sắc lẹm ấy khiến cô lần nữa sợ hãi cúi mặt.
Hoắc Thừa Cảnh lười biếng đưa ngón tay chỉ lên cơ thể.
“Nhớ cho kĩ, vết thương ở đây.”
Đúng thật là Hoắc Thừa Cảnh không bị thương, nhưng Cửu lại có suy nghĩ khác, chẳng lẽ là nội thương nên cô mới phải bôi thuốc.
Chắc chắn là hắn ta bị nội thương phía bên trong.
Kì thật, Hoắc Thừa Cảnh chỉ muốn giữ cô lại làm trò. Nhìn vẻ bối rối lẫn ngu ngơ khi bôi vết thương, cả vẻ mặt bôi lên vết thương rất nhẹ nhàng như sợ hắn đau của cô nữa.
Những ngày sau đó, Cửu lúc nào cũng ngủ lại nơi phòng của Hoắc Thừa Cảnh. Mà Hoắc Thừa Cảnh cũng không làm khó cô là mấy, khiến cô gái nhỏ luôn được ngủ thoải mái.
Dường như từ khi ở đây, đám người làm không dám làm khó cô. Nhưng Cửu cũng biết, khi Hoắc Thừa Cảnh khỏi vết thương. Cô cũng sẽ không được tận hưởng những điều này.
Cứ như vậy hơn một tuần trôi qua.
Cửu hôm nay bước đến phòng ông chủ như thường lệ, vừa định mở cửa thì lại thấy bị khóa. Cô định đứng chờ thì Chước Vũ từ xa đi đến, bộ dáng nghiêm chỉnh.
“Sao cô lại ở đây?”
Cửu cúi đầu, cẩn trọng đáp.
“Tôi giúp ngài Hoắc bôi vết thương.”
Chước Vũ hơi cau mày, Hoắc thiếu có bao giờ bị vết thương nào mà phải cần người chăm sóc. Hơn nữa còn tận hơn một tuần vẫn chưa khỏi. Chẳng phải ông chủ mấy ngày nay vẫn luyện tập sức khỏe bình thường, căn bản không giống người đang bị thương chút nào.
Hơn nữa, ngày hôm nay tâm trạng ông chủ rất tệ vì phải tiếp xúc với đám trưởng bối vẫn nhăm nhe vị trí làm chủ của ngài. Chính vì biết được tâm trạng tệ, nên cậu đã sớm kiếm người “giải tỏa” cho ông chủ rồi.
Chước Vũ lần nữa nhìn Cửu rồi đánh giá, không lẽ lại chiêu trò muốn tìm cách bước lên giường. Nghĩ đến đây, liền thẳng giọng không nhân nhượng. Tình thế này anh nhìn đã quá quen mắt.
“Ông chủ căn bản không bị thương. Nếu muốn tìm cách bước lên giường của ngài thì nên sớm từ bỏ hy vọng đi. Không phải chỉ vì tiếp xúc được một hai lần liền ảo tưởng. Hoắc thiếu không phải người cô muốn đụng là đụng.”
Cửu nhất thời đứng ngây ra không biết làm gì. Nhưng rồi hiểu được, cô vội cúi đầu. Mặc dù lời nói đều là xúc phạm, nhưng cô gái nhỏ không buồn là mấy. Hơn nữa Cửu trong lòng không khỏi vui mừng, như vậy cô sẽ không phải lo nhìn sắc mặt của ông chủ mà làm việc nữa.
Cửu trở về nhà kho, trên đường đi đám người làm trông thấy không khỏi bàn tán. Gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều thể hiện rõ sự khinh bỉ.
“Chỉ là một người làm cũng dám mơ tưởng.”
“Sớm muộn gì cũng bị đá thôi.”
“Chim sẻ mà mơ trở thành phượng hoàng, đúng là hoang đường. Lại còn không xem bản thân là gì.”
Lời kẻ nào kẻ nấy đay nghiến, cô gái nhỏ chỉ có thể cúi đầu cố gắng phớt lờ. Cô làm gì mà mong muốn mơ tưởng chứ, một chút cũng không có. Bởi cô biết rõ thân phận bản thân là gì. Một món đồ được mua không hơn không kém.
Nhưng rồi bản thân cũng chợt tỉnh giấc, tinh thần cô luôn trong trạng thái ngủ không quá sâu. Bởi trước giờ cô không dám, một phần cũng không được phép, chỉ vì ngủ quá giờ mà đã biết bao nhiêu hình phạt rồi.
Cửu gương mặt có chút ngơ ngác ngồi dậy, lại thấy tấm chăn trên người cô rớt xuống, chiếc váy cũng có phần nhăn nhúm, một bên vai bị lỏng lẻo để lộ khớp xương quai xanh.
Hoắc Thừa Cảnh thoáng cau mày ngước nhìn cô, đúng thật là hành động vô thức này của cô là muốn dụ dỗ mà.
Chưa kịp tỉnh táo thì một giọng nói ồm ồm đã vang lên.
“Tỉnh rồi thì qua đây bôi thuốc cho tôi.”
Hoắc Thừa Cảnh dựa lưng trên giường, chiếc áo đã được cởi ra để lộ cơ thể vạm vỡ cùng làn da hơi ngả màu, trên người chỉ còn lại chiếc quần ngủ. Đâu đó cũng không khó để nhìn ra được vài vết sẹo còn in hằn trên cơ thể ấy. Như mang theo vết tích về việc bản thân đã chịu không ít những vết thương qua các cuộc xung đột bạo lực hay đánh nhau.
Muốn bao nhiêu dụ hoặc đều có bấy nhiêu. Nhưng mà đó là với những người khác, Cửu làm gì có tâm tình mơ tưởng.
Căn phòng kéo rèm kín, nếu không phải vì một lỗ hở nhỏ ngay chỗ kéo rèm mà tia nắng lọt qua rọi vào căn phòng, cô vẫn còn tưởng đây là buổi tối.
Mặc dù còn đang ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã hiểu được tình thế. Cửu liền nhanh chóng tiến lại bên giường, dùng lọ thuốc hôm qua.
Nhưng rồi cô lại ngước nhìn lên người đàn ông vì không biết vết thương ở đâu, bất ngờ chạm vào ánh mắt sắc lẹm ấy khiến cô lần nữa sợ hãi cúi mặt.
Hoắc Thừa Cảnh lười biếng đưa ngón tay chỉ lên cơ thể.
“Nhớ cho kĩ, vết thương ở đây.”
Đúng thật là Hoắc Thừa Cảnh không bị thương, nhưng Cửu lại có suy nghĩ khác, chẳng lẽ là nội thương nên cô mới phải bôi thuốc.
Chắc chắn là hắn ta bị nội thương phía bên trong.
Kì thật, Hoắc Thừa Cảnh chỉ muốn giữ cô lại làm trò. Nhìn vẻ bối rối lẫn ngu ngơ khi bôi vết thương, cả vẻ mặt bôi lên vết thương rất nhẹ nhàng như sợ hắn đau của cô nữa.
Những ngày sau đó, Cửu lúc nào cũng ngủ lại nơi phòng của Hoắc Thừa Cảnh. Mà Hoắc Thừa Cảnh cũng không làm khó cô là mấy, khiến cô gái nhỏ luôn được ngủ thoải mái.
Dường như từ khi ở đây, đám người làm không dám làm khó cô. Nhưng Cửu cũng biết, khi Hoắc Thừa Cảnh khỏi vết thương. Cô cũng sẽ không được tận hưởng những điều này.
Cứ như vậy hơn một tuần trôi qua.
Cửu hôm nay bước đến phòng ông chủ như thường lệ, vừa định mở cửa thì lại thấy bị khóa. Cô định đứng chờ thì Chước Vũ từ xa đi đến, bộ dáng nghiêm chỉnh.
“Sao cô lại ở đây?”
Cửu cúi đầu, cẩn trọng đáp.
“Tôi giúp ngài Hoắc bôi vết thương.”
Chước Vũ hơi cau mày, Hoắc thiếu có bao giờ bị vết thương nào mà phải cần người chăm sóc. Hơn nữa còn tận hơn một tuần vẫn chưa khỏi. Chẳng phải ông chủ mấy ngày nay vẫn luyện tập sức khỏe bình thường, căn bản không giống người đang bị thương chút nào.
Hơn nữa, ngày hôm nay tâm trạng ông chủ rất tệ vì phải tiếp xúc với đám trưởng bối vẫn nhăm nhe vị trí làm chủ của ngài. Chính vì biết được tâm trạng tệ, nên cậu đã sớm kiếm người “giải tỏa” cho ông chủ rồi.
Chước Vũ lần nữa nhìn Cửu rồi đánh giá, không lẽ lại chiêu trò muốn tìm cách bước lên giường. Nghĩ đến đây, liền thẳng giọng không nhân nhượng. Tình thế này anh nhìn đã quá quen mắt.
“Ông chủ căn bản không bị thương. Nếu muốn tìm cách bước lên giường của ngài thì nên sớm từ bỏ hy vọng đi. Không phải chỉ vì tiếp xúc được một hai lần liền ảo tưởng. Hoắc thiếu không phải người cô muốn đụng là đụng.”
Cửu nhất thời đứng ngây ra không biết làm gì. Nhưng rồi hiểu được, cô vội cúi đầu. Mặc dù lời nói đều là xúc phạm, nhưng cô gái nhỏ không buồn là mấy. Hơn nữa Cửu trong lòng không khỏi vui mừng, như vậy cô sẽ không phải lo nhìn sắc mặt của ông chủ mà làm việc nữa.
Cửu trở về nhà kho, trên đường đi đám người làm trông thấy không khỏi bàn tán. Gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều thể hiện rõ sự khinh bỉ.
“Chỉ là một người làm cũng dám mơ tưởng.”
“Sớm muộn gì cũng bị đá thôi.”
“Chim sẻ mà mơ trở thành phượng hoàng, đúng là hoang đường. Lại còn không xem bản thân là gì.”
Lời kẻ nào kẻ nấy đay nghiến, cô gái nhỏ chỉ có thể cúi đầu cố gắng phớt lờ. Cô làm gì mà mong muốn mơ tưởng chứ, một chút cũng không có. Bởi cô biết rõ thân phận bản thân là gì. Một món đồ được mua không hơn không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.