Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 56: Tôi, đau
BTNLing
14/03/2024
Chẳng rõ đã qua bao lâu, trong lúc bản thân mê mệt ngủ thiếp đi. Câu nói và hình ảnh của Hiểu Nghiên ban nãy lại tái hiện trong khoảnh khắc cô.
“Muốn tự do không?”
“Muốn thoát khỏi người đàn ông đó không?”
Hữu Quyên thì thầm nhỏ nơi vòm họng, muốn nói nhưng lời lại không thể thoát ra.
Muốn, cô đương nhiên muốn rồi.
Thế nhưng, hình ảnh trong phút chốc dần biến mất. Hiểu Nghiên kéo theo bàn tay cô chạy thoát khỏi nơi bị giam giữ này. Đến khi tưởng chừng như thấy được sự tự do, lần nữa vô số bàn tay hướng tới kéo đôi chân cô lại, ngăn việc bản thân có thể hướng tới mục đích.
Ngay lập tức, bản thân bị trói lại. Bàn tay bị giữ chặt, cảm tưởng cơn đau từ hình phạt, hàng vạn cây kim đâm vào các đầu ngón tay, máu theo đó tràn ra, Hữu Quyên đau đến mức hét toáng mà vực tỉnh dậy ở thực tại.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn ngủ, cảm nhận được người bên cạnh không ổn. Hắn cũng theo đó mở tỉnh lại. trông thấy Hữu Quyên thẫn thờ ngồi dậy, hai bàn tay còn không ngừng bấu vào nhau đến chảy máu. Người đàn ông tâm trạng cũng theo đó hoảng sợ lại gần tách hai bàn tay ra khỏi nhau.
Hữu Quyên chưa thoát khỏi cơn mơ màng, lại bị Hoắc Thừa Cảnh nắm chặt bàn tay gỡ ra để ngưng hành động cấu vào nhau. Đôi môi khô khốc khẽ thều thào hai từ nhìn người trước mặt.
“Ông chủ…”
Hoắc Thừa Cảnh nghe gọi mình, giọng nói cô yếu ớt đến lạ. Nhìn bộ dáng trước mặt trong lòng dấy lên cảm giác đau xót.
“Tôi nghe.”
“Tôi, đau.” Hữu Quyên vẫn nhìn hắn, dường như chưa thoát khỏi đoạn hồi tưởng ban nãy. Chỉ là trong suy nghĩ, dường như người đàn ông này an toàn hơn so với hình ảnh đáng sợ khác trong giấc mơ của cô.
Tự cấu vào tay đến chảy máu, lại còn than đau với hắn. Hoắc Thừa Cảnh nhất thời không biết nói gì, cũng chẳng hiểu rõ hiện trạng của cô hiện tại. Người đàn ông chậm rãi lấy hộp thuốc, cẩn trọng bôi thuốc lên.
“Ngài Hoắc, chúng tôi có chuyện cần báo cáo.”
Đến khi lần nữa có người gõ cửa, giọng nói bên ngoài truyền vào. Khi này mới thật sự đánh thức Hữu Quyên. Cô nhìn xuống người đàn ông đang cẩn trọng bôi thuốc, ngay lập tức giật bàn tay ra.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn hành động người trước mặt, ban nãy thì than đau với hắn. Nháy mắt liền trở mặt, gương mặt người đàn ông theo đó biến sắc trở nên bực bội. Nhưng rồi cũng đứng lên, trên người không có lấy một mảnh vải. Tùy tiện vớ lấy tấm khăn choàng dài ngang người bước đến mở cửa.
Hữu Quyên ở trên giường, kéo lớp chăn lên cao che cơ thể. Nhìn bàn tay được bôi thuốc, lại nhìn vào mấy vết thương còn mới. Cô nhìn vết thương bản thân tự tạo nên rất lâu, cho đến khi lần nữa tiếng đóng cửa vang lên. Bóng dáng cao to đã ở trước giường.
“Nhìn đủ chưa.”
Hữu Quyên bỏ tay xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn Hoắc Thừa Cảnh. Lần nữa chưa định thần đã bị bế lên, người đàn ông cứ thế quấn cô trong tấm chăn bồng cô tiến thẳng đến khu vực nhà tắm.
Hữu Quyên muốn cử động, lại bị Hoắc Thừa Cảnh siết nhẹ vùng eo khiến cô lần nữa nằm gọn.
Bồn nước tắm vẫn đang chảy, hơi ấm từ dòng nước lan ra. Hoắc Thừa Cảnh nhẹ nhàng cởi tấm chăn rồi đặt cô xuống làn nước trong suốt. Hữu Quyên nhận ra vội vàng đưa tay che đi.
“Đồ vật của tôi mua tôi lại không biết nó trông như nào sao? Giờ che thì có vẻ rất vô dụng.”
Hữu Quyên không thể đáp lời, đúng vậy, cô phục vụ hắn, cái gì cũng đã thấy rồi. Hành động của cô thật sự rất vô dụng.
Hoắc Thừa Cảnh vừa đặt cô xuống thì cũng theo đó rời khỏi phòng tắm. Khi nãy người đến kiếm là trợ lý Chước Vũ. Lần nữa thông báo về lịch trình, ngày mai hắn phải tham dự buổi tiệc cuối cùng do người nhà Paul Dupont tổ chức. Lần nữa thông báo về việc hoạt động của tập đoàn sẽ có mặt trên vùng lãnh thổ Pháp cũng như sẽ trở thành một đối tác lớn mạnh với gia tộc Dupont.
Những sự kiện này, không thể thiếu sự tham gia. Đây là cơ hội đầu tư tốt, cũng là đường mở dần bước cho nền kinh tế phát triển rộng lớn ở nơi đây.
Chỉ là, trong lòng Hoắc Thừa Cảnh có dự cảm không lành. Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng gạt bỏ, trước giờ đã là điều hắn muốn, sẽ không có ai có thể cản đường.
“Muốn tự do không?”
“Muốn thoát khỏi người đàn ông đó không?”
Hữu Quyên thì thầm nhỏ nơi vòm họng, muốn nói nhưng lời lại không thể thoát ra.
Muốn, cô đương nhiên muốn rồi.
Thế nhưng, hình ảnh trong phút chốc dần biến mất. Hiểu Nghiên kéo theo bàn tay cô chạy thoát khỏi nơi bị giam giữ này. Đến khi tưởng chừng như thấy được sự tự do, lần nữa vô số bàn tay hướng tới kéo đôi chân cô lại, ngăn việc bản thân có thể hướng tới mục đích.
Ngay lập tức, bản thân bị trói lại. Bàn tay bị giữ chặt, cảm tưởng cơn đau từ hình phạt, hàng vạn cây kim đâm vào các đầu ngón tay, máu theo đó tràn ra, Hữu Quyên đau đến mức hét toáng mà vực tỉnh dậy ở thực tại.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn ngủ, cảm nhận được người bên cạnh không ổn. Hắn cũng theo đó mở tỉnh lại. trông thấy Hữu Quyên thẫn thờ ngồi dậy, hai bàn tay còn không ngừng bấu vào nhau đến chảy máu. Người đàn ông tâm trạng cũng theo đó hoảng sợ lại gần tách hai bàn tay ra khỏi nhau.
Hữu Quyên chưa thoát khỏi cơn mơ màng, lại bị Hoắc Thừa Cảnh nắm chặt bàn tay gỡ ra để ngưng hành động cấu vào nhau. Đôi môi khô khốc khẽ thều thào hai từ nhìn người trước mặt.
“Ông chủ…”
Hoắc Thừa Cảnh nghe gọi mình, giọng nói cô yếu ớt đến lạ. Nhìn bộ dáng trước mặt trong lòng dấy lên cảm giác đau xót.
“Tôi nghe.”
“Tôi, đau.” Hữu Quyên vẫn nhìn hắn, dường như chưa thoát khỏi đoạn hồi tưởng ban nãy. Chỉ là trong suy nghĩ, dường như người đàn ông này an toàn hơn so với hình ảnh đáng sợ khác trong giấc mơ của cô.
Tự cấu vào tay đến chảy máu, lại còn than đau với hắn. Hoắc Thừa Cảnh nhất thời không biết nói gì, cũng chẳng hiểu rõ hiện trạng của cô hiện tại. Người đàn ông chậm rãi lấy hộp thuốc, cẩn trọng bôi thuốc lên.
“Ngài Hoắc, chúng tôi có chuyện cần báo cáo.”
Đến khi lần nữa có người gõ cửa, giọng nói bên ngoài truyền vào. Khi này mới thật sự đánh thức Hữu Quyên. Cô nhìn xuống người đàn ông đang cẩn trọng bôi thuốc, ngay lập tức giật bàn tay ra.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn hành động người trước mặt, ban nãy thì than đau với hắn. Nháy mắt liền trở mặt, gương mặt người đàn ông theo đó biến sắc trở nên bực bội. Nhưng rồi cũng đứng lên, trên người không có lấy một mảnh vải. Tùy tiện vớ lấy tấm khăn choàng dài ngang người bước đến mở cửa.
Hữu Quyên ở trên giường, kéo lớp chăn lên cao che cơ thể. Nhìn bàn tay được bôi thuốc, lại nhìn vào mấy vết thương còn mới. Cô nhìn vết thương bản thân tự tạo nên rất lâu, cho đến khi lần nữa tiếng đóng cửa vang lên. Bóng dáng cao to đã ở trước giường.
“Nhìn đủ chưa.”
Hữu Quyên bỏ tay xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn Hoắc Thừa Cảnh. Lần nữa chưa định thần đã bị bế lên, người đàn ông cứ thế quấn cô trong tấm chăn bồng cô tiến thẳng đến khu vực nhà tắm.
Hữu Quyên muốn cử động, lại bị Hoắc Thừa Cảnh siết nhẹ vùng eo khiến cô lần nữa nằm gọn.
Bồn nước tắm vẫn đang chảy, hơi ấm từ dòng nước lan ra. Hoắc Thừa Cảnh nhẹ nhàng cởi tấm chăn rồi đặt cô xuống làn nước trong suốt. Hữu Quyên nhận ra vội vàng đưa tay che đi.
“Đồ vật của tôi mua tôi lại không biết nó trông như nào sao? Giờ che thì có vẻ rất vô dụng.”
Hữu Quyên không thể đáp lời, đúng vậy, cô phục vụ hắn, cái gì cũng đã thấy rồi. Hành động của cô thật sự rất vô dụng.
Hoắc Thừa Cảnh vừa đặt cô xuống thì cũng theo đó rời khỏi phòng tắm. Khi nãy người đến kiếm là trợ lý Chước Vũ. Lần nữa thông báo về lịch trình, ngày mai hắn phải tham dự buổi tiệc cuối cùng do người nhà Paul Dupont tổ chức. Lần nữa thông báo về việc hoạt động của tập đoàn sẽ có mặt trên vùng lãnh thổ Pháp cũng như sẽ trở thành một đối tác lớn mạnh với gia tộc Dupont.
Những sự kiện này, không thể thiếu sự tham gia. Đây là cơ hội đầu tư tốt, cũng là đường mở dần bước cho nền kinh tế phát triển rộng lớn ở nơi đây.
Chỉ là, trong lòng Hoắc Thừa Cảnh có dự cảm không lành. Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng gạt bỏ, trước giờ đã là điều hắn muốn, sẽ không có ai có thể cản đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.