Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 67: Tôi sẽ không làm gì
BTNLing
25/03/2024
Thế là Hữu Quyên lần nữa quay trở lại phòng của Hoắc Thừa Cảnh với trạng thái bất lực.
Trông thấy cô trở lại, người đàn ông trong lòng không khỏi cười trừ. Bởi mấy căn phòng “bị hư” đó e là sẽ phải sửa trong thời gian dài rồi.
“Tôi sẽ thực hiện đúng lời nói của mình nên em yên tâm ở lại đây. Tôi sẽ không làm gì.”
Hữu Quyên lẳng lặng bước vào căn phòng. Dường như cô cảm giác được Hoắc Thừa Cảnh đã không còn đối xử với cô như một món đồ rồi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa. Căng thẳng nhìn Hoắc Thừa Cảnh đang làm việc. Từ lúc trở về, người đàn ông vẫn luôn cúi đầu vào màn hình trên chiếc laptop.
Đợi đến khi Hoắc Thừa Cảnh dời tầm mắt mà nhìn mình, cô mới dám lấy hết can đảm lên tiếng.
“Ngài mua tôi bao nhiêu? Tôi sẽ cố gắng trả hết.”
Trong đầu Hữu Quyên đang nghĩ, cô được tự do. Vậy là nếu tiếp tục làm người hầu nơi đây cô sẽ được trả lương như bao người bình thường khác. Nếu tích góp đủ, cô sẽ đến lúc có thể chính thức rời đi.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn vào hàng số trên máy tính. Liên tưởng đến con số khi hắn mua cô. Chắc chắn là cô làm cả đời cũng khó mà trả được.
Nhưng nghĩ đến việc Hữu Quyên muốn tự do, hắn cũng chẳng nỡ nhốt cô ở mãi nơi đây mà không có nổi tương lai. Chỉ cần cho cô một công việc bên ngoài, để có thể cảm nhận được thế giới ngoài kia ra sao.
“Một năm, nhưng mà không phải làm việc ở đây. Ngày mai tôi sẽ đưa em đi rồi chỉ dẫn công việc.”
Nói đến đây, Hoắc Thừa Cảnh liền rời khỏi bàn làm việc. Người đàn ông đưa tay cởi chiếc nút ở tay áo cho thoải mái. Ngón tay thon dài di chuyển, đóng chiếc laptop lại.
Hữu Quyên không rõ công việc Hoắc Thừa Cảnh nói là gì. Nhưng cô cũng không dám tò mò. Chậm rãi nằm xuống chiếc ghế sofa. Nhưng đầu chưa chạm, Hoắc Thừa Cảnh liền đưa tay ngăn lại.
“Gối đâu? Chăn đâu?”
Lúc trước chẳng phải cô vẫn ngủ mà không cần gối sao, chăn cũng thi thoảng mới có.
Hoắc Thừa Cảnh không để cô nói, liền chỉ lên giường hắn, nơi đã chuẩn bị sẵn hai cái gối.
“Tôi bảo cho em tự do, đồng nghĩa với sự thoải mái. Bây giờ em nằm ngủ như vậy là không thoải mái. Sau này lại trách cứ tôi không giữ lời thì sao?” Người đàn ông lần nữa lớn giọng.
Hắn không muốn lớn giọng với cô, nhưng để cô có thể nghe lời thì hắn cũng chỉ còn cách làm như thế.
Chưa kịp đợi cô định thần liền bế cô đặt lên giường rồi nhẹ nhàng thả xuống.
Hữu Quyên nằm xuống chiếc giường ấm áp. Nhất thời càng không hiểu cái lập luận của hắn.
Nhưng quả thực việc hắn lớn giọng khiến cô không dám không nghe. Bởi dù gì cô vẫn nằm trong tay hắn.
Hoắc Thừa Cảnh vào nhà tắm, không lâu sau liền trở ra. Nhìn người con gái yên giấc trên giường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tự mãn. Lẳng lặng bước đến, sau liền ôm gọn cô vào trong lòng.
…
Bên cạnh Hoắc Thừa Cảnh có nữ nhân, ông bà Hoắc không thể quản lý được liền gọi điện thuật lại với Hoắc lão gia. Đương nhiên cả việc dẫn nữ nhân đến bên Hoắc Thừa Cảnh, vậy mà đứa con của họ mảy may không để tâm dù một tí.
Việc đến một đất nước xa lạ, với thân phận của Hoắc Thừa Cảnh giao du được không ít những người phụ nữ vừa có nhan sắc lẫn quyền thế.
Mà điều khiến Hoắc lão gia ngạc nhiên hơn hết, người nữ nhân đó vẫn chính là cô hầu kia.
Thế là ngay khi có tin Hoắc Thừa Cảnh về, hôm sau Hoắc lão gia lập tức đến biệt thự. Ông muốn tận mắt chứng kiến rốt cuộc nữ nhân như nào mới có thể khiến đứa cháu vốn tự kiêu của ông trở nên quan tâm lo lắng như thế.
Hoắc Thừa Cảnh nhận được tin Hoắc lão gia ghé thăm. Nên người đàn ông đã dậy rất sớm. Khi ấy Hữu Quyên vẫn chìm vào giấc ngủ. Trước khi rời khỏi phòng liền lẳng lặng hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ.
Hoắc lão gia khi này đang ở trước đại sảnh, nhàn tản hưởng thụ nâng chén trà. Trông thấy đứa cháu của mình thì hơi nhíu mày. Tuy vậy ánh mắt vẫn đảo xung quanh ngó tìm hình bóng khác.
Hoắc Thừa Cảnh thấy ông, liền cúi người chào.
Hoắc lão gia không lập tức vào chủ đề mà vòng vo một hồi lâu như muốn kéo dài cuộc trò chuyện.
“Dự án đầu tư bên Paris đã hoàn thành thỏa thuận, khi nào sẽ tiến hành vào làm việc?”
“Tập đoàn đã hoàn thành việc chuyển nhượng sang tên cháu chưa?”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn người ông của mình không khỏi thắc mắc. Trước giờ Hoắc Kình Thiên chưa bao giờ để tâm để những việc này. Hiển nhiên người đàn ông cũng đoán được sự xuất hiện của Hoắc lão gia là có mục đích khác.
Cho đến khi Hữu Quyên xuất hiện thì lúc đó Hoắc Thừa Cảnh mới biết mục đích Hoắc lão gia là gì.
Hữu Quyên vốn đã thức từ khi Hoắc Thừa Cảnh rời khỏi phòng, cả việc biết người đàn ông đã hôn lên trán cô. Chỉ là lúc ấy nhất thời ngạc nhiên chưa dám tỉnh dậy.
Vừa bước ra ngoài, Chước Vũ đã đứng đợi sẵn. Trông thấy cô cẩn trọng lên tiếng.
“Mở chiếc tủ phía bên cạnh tủ quần áo của ông chủ, cô lựa ra một bộ đồ rồi thay vào. Lát nữa cô sẽ phải đi với ông chủ.”
Nói đến đây, Hữu Quyên mới đảo mắt. Từ khi nào phòng của Hoắc Thừa Cảnh lại có thêm một chiếc tủ khác.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn hết, khi mở ra đều là những bộ trang phục trông rất quen mắt. Đây chẳng phải là những bộ đồ cô đã thấy khi đi đến khu vực kia với Hoắc Thừa Cảnh sao.
Trông thấy cô trở lại, người đàn ông trong lòng không khỏi cười trừ. Bởi mấy căn phòng “bị hư” đó e là sẽ phải sửa trong thời gian dài rồi.
“Tôi sẽ thực hiện đúng lời nói của mình nên em yên tâm ở lại đây. Tôi sẽ không làm gì.”
Hữu Quyên lẳng lặng bước vào căn phòng. Dường như cô cảm giác được Hoắc Thừa Cảnh đã không còn đối xử với cô như một món đồ rồi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa. Căng thẳng nhìn Hoắc Thừa Cảnh đang làm việc. Từ lúc trở về, người đàn ông vẫn luôn cúi đầu vào màn hình trên chiếc laptop.
Đợi đến khi Hoắc Thừa Cảnh dời tầm mắt mà nhìn mình, cô mới dám lấy hết can đảm lên tiếng.
“Ngài mua tôi bao nhiêu? Tôi sẽ cố gắng trả hết.”
Trong đầu Hữu Quyên đang nghĩ, cô được tự do. Vậy là nếu tiếp tục làm người hầu nơi đây cô sẽ được trả lương như bao người bình thường khác. Nếu tích góp đủ, cô sẽ đến lúc có thể chính thức rời đi.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn vào hàng số trên máy tính. Liên tưởng đến con số khi hắn mua cô. Chắc chắn là cô làm cả đời cũng khó mà trả được.
Nhưng nghĩ đến việc Hữu Quyên muốn tự do, hắn cũng chẳng nỡ nhốt cô ở mãi nơi đây mà không có nổi tương lai. Chỉ cần cho cô một công việc bên ngoài, để có thể cảm nhận được thế giới ngoài kia ra sao.
“Một năm, nhưng mà không phải làm việc ở đây. Ngày mai tôi sẽ đưa em đi rồi chỉ dẫn công việc.”
Nói đến đây, Hoắc Thừa Cảnh liền rời khỏi bàn làm việc. Người đàn ông đưa tay cởi chiếc nút ở tay áo cho thoải mái. Ngón tay thon dài di chuyển, đóng chiếc laptop lại.
Hữu Quyên không rõ công việc Hoắc Thừa Cảnh nói là gì. Nhưng cô cũng không dám tò mò. Chậm rãi nằm xuống chiếc ghế sofa. Nhưng đầu chưa chạm, Hoắc Thừa Cảnh liền đưa tay ngăn lại.
“Gối đâu? Chăn đâu?”
Lúc trước chẳng phải cô vẫn ngủ mà không cần gối sao, chăn cũng thi thoảng mới có.
Hoắc Thừa Cảnh không để cô nói, liền chỉ lên giường hắn, nơi đã chuẩn bị sẵn hai cái gối.
“Tôi bảo cho em tự do, đồng nghĩa với sự thoải mái. Bây giờ em nằm ngủ như vậy là không thoải mái. Sau này lại trách cứ tôi không giữ lời thì sao?” Người đàn ông lần nữa lớn giọng.
Hắn không muốn lớn giọng với cô, nhưng để cô có thể nghe lời thì hắn cũng chỉ còn cách làm như thế.
Chưa kịp đợi cô định thần liền bế cô đặt lên giường rồi nhẹ nhàng thả xuống.
Hữu Quyên nằm xuống chiếc giường ấm áp. Nhất thời càng không hiểu cái lập luận của hắn.
Nhưng quả thực việc hắn lớn giọng khiến cô không dám không nghe. Bởi dù gì cô vẫn nằm trong tay hắn.
Hoắc Thừa Cảnh vào nhà tắm, không lâu sau liền trở ra. Nhìn người con gái yên giấc trên giường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tự mãn. Lẳng lặng bước đến, sau liền ôm gọn cô vào trong lòng.
…
Bên cạnh Hoắc Thừa Cảnh có nữ nhân, ông bà Hoắc không thể quản lý được liền gọi điện thuật lại với Hoắc lão gia. Đương nhiên cả việc dẫn nữ nhân đến bên Hoắc Thừa Cảnh, vậy mà đứa con của họ mảy may không để tâm dù một tí.
Việc đến một đất nước xa lạ, với thân phận của Hoắc Thừa Cảnh giao du được không ít những người phụ nữ vừa có nhan sắc lẫn quyền thế.
Mà điều khiến Hoắc lão gia ngạc nhiên hơn hết, người nữ nhân đó vẫn chính là cô hầu kia.
Thế là ngay khi có tin Hoắc Thừa Cảnh về, hôm sau Hoắc lão gia lập tức đến biệt thự. Ông muốn tận mắt chứng kiến rốt cuộc nữ nhân như nào mới có thể khiến đứa cháu vốn tự kiêu của ông trở nên quan tâm lo lắng như thế.
Hoắc Thừa Cảnh nhận được tin Hoắc lão gia ghé thăm. Nên người đàn ông đã dậy rất sớm. Khi ấy Hữu Quyên vẫn chìm vào giấc ngủ. Trước khi rời khỏi phòng liền lẳng lặng hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ.
Hoắc lão gia khi này đang ở trước đại sảnh, nhàn tản hưởng thụ nâng chén trà. Trông thấy đứa cháu của mình thì hơi nhíu mày. Tuy vậy ánh mắt vẫn đảo xung quanh ngó tìm hình bóng khác.
Hoắc Thừa Cảnh thấy ông, liền cúi người chào.
Hoắc lão gia không lập tức vào chủ đề mà vòng vo một hồi lâu như muốn kéo dài cuộc trò chuyện.
“Dự án đầu tư bên Paris đã hoàn thành thỏa thuận, khi nào sẽ tiến hành vào làm việc?”
“Tập đoàn đã hoàn thành việc chuyển nhượng sang tên cháu chưa?”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn người ông của mình không khỏi thắc mắc. Trước giờ Hoắc Kình Thiên chưa bao giờ để tâm để những việc này. Hiển nhiên người đàn ông cũng đoán được sự xuất hiện của Hoắc lão gia là có mục đích khác.
Cho đến khi Hữu Quyên xuất hiện thì lúc đó Hoắc Thừa Cảnh mới biết mục đích Hoắc lão gia là gì.
Hữu Quyên vốn đã thức từ khi Hoắc Thừa Cảnh rời khỏi phòng, cả việc biết người đàn ông đã hôn lên trán cô. Chỉ là lúc ấy nhất thời ngạc nhiên chưa dám tỉnh dậy.
Vừa bước ra ngoài, Chước Vũ đã đứng đợi sẵn. Trông thấy cô cẩn trọng lên tiếng.
“Mở chiếc tủ phía bên cạnh tủ quần áo của ông chủ, cô lựa ra một bộ đồ rồi thay vào. Lát nữa cô sẽ phải đi với ông chủ.”
Nói đến đây, Hữu Quyên mới đảo mắt. Từ khi nào phòng của Hoắc Thừa Cảnh lại có thêm một chiếc tủ khác.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn hết, khi mở ra đều là những bộ trang phục trông rất quen mắt. Đây chẳng phải là những bộ đồ cô đã thấy khi đi đến khu vực kia với Hoắc Thừa Cảnh sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.