Chương 37: . Ngươi Ghét Bỏ Cô Cô Sao?
Quan Quan công tử
17/07/2023
Ngõ nhỏ ở bên cạnh Thiên Thủy Kiều,bởi vì động tĩnh đánh nhau cũng không nhỏ cho nên khi đi ra khỏi ngõ, có thể thấy được trên đường phố đã có rất nhiều dân chúng vây xung quanh xem náo nhiệt, đám Trần Bưu và Dương Triều cũng đều ở trong đó.
Tam Nương mặc áo váy màu tím nhạt, dẫn theo nha hoàn đứng tại đầu ngõ, đang nói chuyện một cách đầy áy náy:
"Kinh Đường trẻ tuổi nóng tính, có chút lỗ mãng, về sau ta chắc chắn sẽ quản giáo nghiêm khắc. Không biết vết thương của Xà đại nhân. . ."
"Bùi tiểu thư không cần đa lễ, chỉ là phụng mệnh kiểm tra, vết thương này tự có nha môn chăm sóc. Việc này không liên quan đến Dạ công tử, đã quấy nhiễu Bùi phủ, còn xin Bùi tiểu thư thứ lỗi."
"Đâu có đâu có. . ."
Bùi Tương Quân cũng được xem như tiểu thư Bùi gia, mặc dù chưởng quỹ đều gọi là Tam Nương, nhưng ở trường hợp chính thức, nhiều người vẫn xưng hô là Bùi tiểu thư.
Dạ Kinh Đường sửa sang lại áo bào, xác định không còn xộc xệch gì thì mới đi ra khỏi ngõ nhỏ, Tam Nương vội vàng chạy tới, tiêu sư thì đuổi đám người đang vây xem đi.
Đáy lòng Bùi Tương Quân tràn đầy tức giận nhưng lại không tiện phát tác,chỉ đi đến trước mặt Dạ Kinh Đường, cẩn thận dùng cánh tay kiểm tra ngực của Dạ Kinh Đường:
"Kinh Đường, ngươi không có bị thương chứ?"
Dạ Kinh Đường vốn muốn nói không có việc gì, nhưng lại cảm giác cánh tay trái nhói nhói, kéo tay áo lên xem ——mạch máu bên trên cánh tay đang căng lên, làn da phiếm hồng, ẩn ẩn đau nhức.
Bùi Tương Quân hơi dò xét, liền nhìn ra là do cưỡng ép thu công, nội kình phản phệ, cũng may không nghiêm trọng lắm,nàng nắm chặt tay trái của Dạ Kinh Đường, bôi nước thuốc lên:
"Sao lại bị thương như thế này? Đám bộ khoái này, thực sự là. . ."
Tay Dạ Kinh Đường bị giữ chặt, bàn tay cảm giác được sự non mịn mềm nhẵn, khuỷu tay cũng chạm đến thứ gì đó phình lên mềm mại, từ kích thước đánh giá, còn lớn hơn cả dưa hấu của Lạc Ngưng. . .
Nhưng lo lắng của Tam Nương là phát ra từ đáy lòng, chắc chắn Dạ Kinh Đường không thể nổi lên ý đồ xấu xa gì được, hắn vội rút tay lại:
"Ta không sao chỉ trầy da chút thôi."
Nhưng không có rút ra được.
"Cái này là chỉ trầy da một chút? Đều bị thương đến gân cốt rồi."
Bùi Tương Quân lôi kéo Dạ Kinh Đường, đi đến xe ngựa trước mặt, đẩy hắn lên,một bộ dáng hung hăng hờn dỗi.
Dạ Kinh Đường tiến vào toa xe, đối mặt với loại thái độ quá quan tâm che chở này, ngược lại có chút không quen:
"Tam Nương, ngươi đừng nơm nớp lo sợ như thế. Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày nghĩa phụ đều cầm cây gậy đuổi theo để đánh ta, chút vết thương nhỏ này thì tính là gì."
Bùi Tương Quân lên xe ngựa, sau đó kéo rèm lên, bảo người lái xe ngựa trở về phủ rồi lấy ra một chai rượu xoa bọp cùng một gối mềm.
Gối mềm đặt ở trên hai đầu gối, sau đó nàng đặt cánh tay của Dạ Kinh Đường lên gối:
"Ngươi xảy ra chuyện gì? Bộ khoái tra hỏi, ngươi cứ thành thật khai báo, rút đao chém người ta làm gì?"
"Hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?"
Bùi Tương Quân đem thuốc trị thương bôi lên trên cánh tay, ánh mắt nổi nóng:
"Hiểu lầm gì mà cần ngươi ra tay ác như vậy? Thiết Tí Vô Thường mình đồng da sắt, nghe nói ngay cả Tông Sư giang hồ cũng đều không nhất định có thể làm hắn ta bị thương, ngươi làm sao đả thương được người ta vậy?"
"Trước kia nghĩa phụ đã dạy tuyệt chiêu áp đáy hòm đó, ta cũng không nghĩ tới nó lại lợi hại như vậy."
Bùi Tương Quân nghe thấy lời này, càng tức giận hơn!
Lần trước nàng có dò xét võ nghệ của Dạ Kinh Đường nhưng Dạ Kinh Đường lại giả bộ như cái gì cũng không biết.
Kết quả Hắc Nha đến thẩm vấn, Dạ Kinh Đường liền đem tuyệt thế kiếm pháp móc ra, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng mà Bùi Tương Quân cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Hắc Bạch Vô Thường không nhìn ra mánh mối, nàng dò hỏi:
"Kiếm pháp của ngươi thật sự là nhị ca dạy?"
"Đúng vậy, không phải là nghĩa phụ thì còn có thể là ai?"
"Kiếm pháp có tên là gì?"
"Bạch trảm. . ."
Ba ~
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường nói hươu nói vượn thì vỗ lên vai hắn một cái, cắn môi dưới, con ngươi điềm đạm đáng yêu, một bộ dáng ủy khuất như bị người tình đánh lừa:
"Ngay cả cô cô ngươi mà ngươi cũng lừa gạt đúng không? Có biết hôm nay ngươi doạ ta và Đại bá mẫu ngươi tới mức nào rồi không? Thậm chí còn chuẩn bị đi tìm đại nhân ở Văn Đức Kiều đến hỗ trợ cầu tình. . ."
Dạ Kinh Đường quả thực chịu không nổi ánh mắt này, ôn nhu an ủi:
"Thật sự là tùy tiện luyện, Tam Nương đừng lo lắng, quan phủ đã tra xét xong, không có vấn đề gì, họ còn đưa cho ta một tấm lệnh bài."
Bùi Tương Quân biết Dạ Kinh Đường không muốn Bùi gia liên lụy đến chuyện giang hồ, bị uất ức nhìn Dạ Kinh Đường một lát, sau đó không tiếp tục truy hỏi nữa, cầm lệnh bài mà Dạ Kinh Đường vừa đưa để nhìn một chút:
" Lệnh bài Tĩnh Vương phủ? Thứ này thật không đơn giản. . ."
Khối bảng hiệu này, tương đương với cành ô liu mà Tĩnh Vương phủ ném ra, nếu xử lý tốt, sẽ có liên quan đến Tĩnh Vương, điều này chẳng khác nào sẽ có quan hệ mật thiết với Hắc Nha.
Tam Nương mặc áo váy màu tím nhạt, dẫn theo nha hoàn đứng tại đầu ngõ, đang nói chuyện một cách đầy áy náy:
"Kinh Đường trẻ tuổi nóng tính, có chút lỗ mãng, về sau ta chắc chắn sẽ quản giáo nghiêm khắc. Không biết vết thương của Xà đại nhân. . ."
"Bùi tiểu thư không cần đa lễ, chỉ là phụng mệnh kiểm tra, vết thương này tự có nha môn chăm sóc. Việc này không liên quan đến Dạ công tử, đã quấy nhiễu Bùi phủ, còn xin Bùi tiểu thư thứ lỗi."
"Đâu có đâu có. . ."
Bùi Tương Quân cũng được xem như tiểu thư Bùi gia, mặc dù chưởng quỹ đều gọi là Tam Nương, nhưng ở trường hợp chính thức, nhiều người vẫn xưng hô là Bùi tiểu thư.
Dạ Kinh Đường sửa sang lại áo bào, xác định không còn xộc xệch gì thì mới đi ra khỏi ngõ nhỏ, Tam Nương vội vàng chạy tới, tiêu sư thì đuổi đám người đang vây xem đi.
Đáy lòng Bùi Tương Quân tràn đầy tức giận nhưng lại không tiện phát tác,chỉ đi đến trước mặt Dạ Kinh Đường, cẩn thận dùng cánh tay kiểm tra ngực của Dạ Kinh Đường:
"Kinh Đường, ngươi không có bị thương chứ?"
Dạ Kinh Đường vốn muốn nói không có việc gì, nhưng lại cảm giác cánh tay trái nhói nhói, kéo tay áo lên xem ——mạch máu bên trên cánh tay đang căng lên, làn da phiếm hồng, ẩn ẩn đau nhức.
Bùi Tương Quân hơi dò xét, liền nhìn ra là do cưỡng ép thu công, nội kình phản phệ, cũng may không nghiêm trọng lắm,nàng nắm chặt tay trái của Dạ Kinh Đường, bôi nước thuốc lên:
"Sao lại bị thương như thế này? Đám bộ khoái này, thực sự là. . ."
Tay Dạ Kinh Đường bị giữ chặt, bàn tay cảm giác được sự non mịn mềm nhẵn, khuỷu tay cũng chạm đến thứ gì đó phình lên mềm mại, từ kích thước đánh giá, còn lớn hơn cả dưa hấu của Lạc Ngưng. . .
Nhưng lo lắng của Tam Nương là phát ra từ đáy lòng, chắc chắn Dạ Kinh Đường không thể nổi lên ý đồ xấu xa gì được, hắn vội rút tay lại:
"Ta không sao chỉ trầy da chút thôi."
Nhưng không có rút ra được.
"Cái này là chỉ trầy da một chút? Đều bị thương đến gân cốt rồi."
Bùi Tương Quân lôi kéo Dạ Kinh Đường, đi đến xe ngựa trước mặt, đẩy hắn lên,một bộ dáng hung hăng hờn dỗi.
Dạ Kinh Đường tiến vào toa xe, đối mặt với loại thái độ quá quan tâm che chở này, ngược lại có chút không quen:
"Tam Nương, ngươi đừng nơm nớp lo sợ như thế. Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày nghĩa phụ đều cầm cây gậy đuổi theo để đánh ta, chút vết thương nhỏ này thì tính là gì."
Bùi Tương Quân lên xe ngựa, sau đó kéo rèm lên, bảo người lái xe ngựa trở về phủ rồi lấy ra một chai rượu xoa bọp cùng một gối mềm.
Gối mềm đặt ở trên hai đầu gối, sau đó nàng đặt cánh tay của Dạ Kinh Đường lên gối:
"Ngươi xảy ra chuyện gì? Bộ khoái tra hỏi, ngươi cứ thành thật khai báo, rút đao chém người ta làm gì?"
"Hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?"
Bùi Tương Quân đem thuốc trị thương bôi lên trên cánh tay, ánh mắt nổi nóng:
"Hiểu lầm gì mà cần ngươi ra tay ác như vậy? Thiết Tí Vô Thường mình đồng da sắt, nghe nói ngay cả Tông Sư giang hồ cũng đều không nhất định có thể làm hắn ta bị thương, ngươi làm sao đả thương được người ta vậy?"
"Trước kia nghĩa phụ đã dạy tuyệt chiêu áp đáy hòm đó, ta cũng không nghĩ tới nó lại lợi hại như vậy."
Bùi Tương Quân nghe thấy lời này, càng tức giận hơn!
Lần trước nàng có dò xét võ nghệ của Dạ Kinh Đường nhưng Dạ Kinh Đường lại giả bộ như cái gì cũng không biết.
Kết quả Hắc Nha đến thẩm vấn, Dạ Kinh Đường liền đem tuyệt thế kiếm pháp móc ra, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng mà Bùi Tương Quân cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Hắc Bạch Vô Thường không nhìn ra mánh mối, nàng dò hỏi:
"Kiếm pháp của ngươi thật sự là nhị ca dạy?"
"Đúng vậy, không phải là nghĩa phụ thì còn có thể là ai?"
"Kiếm pháp có tên là gì?"
"Bạch trảm. . ."
Ba ~
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường nói hươu nói vượn thì vỗ lên vai hắn một cái, cắn môi dưới, con ngươi điềm đạm đáng yêu, một bộ dáng ủy khuất như bị người tình đánh lừa:
"Ngay cả cô cô ngươi mà ngươi cũng lừa gạt đúng không? Có biết hôm nay ngươi doạ ta và Đại bá mẫu ngươi tới mức nào rồi không? Thậm chí còn chuẩn bị đi tìm đại nhân ở Văn Đức Kiều đến hỗ trợ cầu tình. . ."
Dạ Kinh Đường quả thực chịu không nổi ánh mắt này, ôn nhu an ủi:
"Thật sự là tùy tiện luyện, Tam Nương đừng lo lắng, quan phủ đã tra xét xong, không có vấn đề gì, họ còn đưa cho ta một tấm lệnh bài."
Bùi Tương Quân biết Dạ Kinh Đường không muốn Bùi gia liên lụy đến chuyện giang hồ, bị uất ức nhìn Dạ Kinh Đường một lát, sau đó không tiếp tục truy hỏi nữa, cầm lệnh bài mà Dạ Kinh Đường vừa đưa để nhìn một chút:
" Lệnh bài Tĩnh Vương phủ? Thứ này thật không đơn giản. . ."
Khối bảng hiệu này, tương đương với cành ô liu mà Tĩnh Vương phủ ném ra, nếu xử lý tốt, sẽ có liên quan đến Tĩnh Vương, điều này chẳng khác nào sẽ có quan hệ mật thiết với Hắc Nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.