Chương 85: . Thọ Yến Chu Gia
Quan Quan công tử
20/10/2023
Hoàng chúc phu nhân nói:
"Đến lúc đó, Bạch Hổ đường chắc chắn phải hạ chiến thư cho Thiếu chủ, Thiếu chủ ra tay đừng quá hung ác. . ."
Lý Tam Vấn bị đánh, cũng không có phàn nàn cái gì —— chủ yếu là thật sự đánh không lại —— hắn mở miệng nói:
"Ra tay không hung ác, người phía dưới cũng không biết cái gì gọi là Quy củ ! Lúc lão Lâu chủ còn sống, Tống gia nào dám thả nửa cái rắm? Cũng chỉ tới khi Bùi gia còn cô nhi và quả mẫu, mới dám kêu gào. . ."
Vương Nhân suy nghĩ:
"Đánh người trong nhà hung ác, cuối cùng sẽ không dễ nghe. Chu gia sắp tổ chức thọ yến, đến lúc đó để Thiếu chủ tới va chạm với Thiếu chủ Chu gia. Ta đang nghĩ nếu Chu gia đánh trên lôi đài bị thua thì bọn hắn còn mặt mũi nào đi đoạt việc làm ăn của bến tàu nữa không."
"Đúng vậy a, để Thiếu chủ đi là thích hợp nhất. . ."
. . .
Có người ngẩng đầu lên, Thanh Long đường trước mắt loạn thất bát tao đã bắt đầu thay đổi công việc, mấy hương chủ hận không thể ngay lập tức khoe Dạ Kinh Đường ra ngoài để giữ thể diện.
Bùi Tương Quân thấy vậy đưa tay ngăn chặn ồn ào:
"Kinh Đường học được kiếm pháp của nhị ca, nhưng không biết thương pháp. Đi Tụ Nghĩa Lâu dùng kiếm còn tốt, nhưng đi Chu gia nếu không biết thương pháp, ngoại nhân còn tưởng rằng chúng ta dùng tiền mời cao thủ trên giang hồ tới giữ thể diện."
Tám vị hương chủ ngẫm lại cũng thấy đúng, mặt lộ vẻ thất vọng.
Nhưng sự việc để cho người ta không nghĩ tới chính là Bùi Tương Quân vừa dứt lời, Dạ Kinh Đường liền mở miệng:
"Nhiều chuyện chất thành một đống như vậy, tất nhiên phải đi xử lý, Tam Nương dạy thương pháp cho ta là đủ. Ta nhớ khoảng cách tây Vương Trấn tới Thủy Vân Kiếm Đàm không bao xa, qua mấy ngày nữa sẽ đi, vừa vặn xử lý một thể, tránh chạy tới chạy lui."
? ?
Lời vừa nói ra, chúng hương chủ đều ngẩng đầu lên.
Nếu không phải vừa được chứng kiến thiên phú Dạ Kinh Đường, sẽ không nhịn được mà chửi một câu
" Kẻ lỗ mãng từ đâu tới, sang một bên chơi."
Bùi Tương Quân cũng không biết trả lời như thế nào, hết sức tâm bình khí hòa nói:
"Tháng côn, năm đao, cả đời thương, thương pháp không phải hai ba ngày có thể luyện thành, ta biết ngươi có tâm giúp Bùi gia làm việc, nhưng chuyện tập võ gấp không được."
"Thương pháp của bùi gia rất thâm ảo à?"
"Bách binh chi vương, thương pháp đã từng lấy được hạng bảy trong thiên hạ, ngươi cảm thấy thế nào?"
". . ."
Dạ Kinh Đường ngẫm lại cũng đúng, không nhiều lời nữa. . .
Phố Xưởng nhuộm, ngõ song quế.
Mặt trời mọc lên cao, ánh sáng chiếu xuống xuyên qua nhưng hạt sương, lấm ta lấm tấm óng ánh sáng long lanh.
Trong sân nhà không nhuốm bụi trần, tiếng thái thịt quanh quẩn vang lên:
Phập phập phập. . .
Tuyệt sắc mỹ nhân mặc áo mỏng màu xanh, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa sổ phòng bếp, ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào trên gương mặt, đôi mắt hoa đào đẹp đến xuất thần, nàng đang cắt ngồng tỏi sau đó để vào mâm sứ, đưa mắt nhìn về phía mặt trời mới lên ở phương xa.
Nhà nhỏ cũ kỹ, ba gian phòng xá, mỗi ngày làm cơm, đủ loại hoa cỏ, chờ tướng công. . . Không đúng, chờ con trai và con gái trở về, không có đao quang kiếm ảnh của giang hồ, chỉ có sinh hoạt nhàn nhã và yên tĩnh. . .
Cái này có lẽ chính là sinh hoạt của người bình thường, người bình thường sớm đã chán ghét, người giang hồ lại cầu còn không được. . .
Đạp, đạp, đạp. . .
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân nhẹ vang lên ở ngoài viện, là tiếng của Vân Ly.
Lạc Ngưng thu hồi suy nghĩ, đảo mắt nhìn lại, đã thấy tiểu cô nương Vân Ly từ bên ngoài chạy về, trực tiếp vượt qua tường vây chạy vào trong nhà, hơi nóng nảy:
"Sư nương, không xong, ta vừa đi dạo trên đường, gặp Trương hộ pháp. . ."
"Hả?"
Lạc Ngưng nghe thấy lời này, dao phay trên tay dừng lại.
Trương hộ pháp mà Vân Ly nói tới, tên là Nam Sơn Thiết Quái Trương Hoành Cốc, bản thân là tiểu đạo đồng của Đại Yên Khâm Thiên Giám, lúc tiền triều bị diệt thì Đại Yên Hoàng tộc chạy trốn tới Nam Tiêu Sơn, trải qua nhiều năm ẩn cư bây giờ là một trong tứ đại hộ pháp của Bình Thiên Giáo,giữ chức nguyên lão, ngay cả Bình Thiên Giáo chủ cũng phải kêu lên một tiếng sư thúc.
Hiện tại bỗng nhiên chạy đến kinh thành, chỉ có thể là Bình Thiên Giáo chủ có tiếng, mời nàng về Nam Tiêu Sơn.
Lạc Ngưng hơi suy nghĩ, đi ra khỏi phòng bếp hỏi thăm:
"Trương hộ pháp ở đâu?"
"Đang ở Đông Môn chuẩn bị rời kinh, để ta tới mời sư nương qua đó, nói là sắp có thọ yến của Chu gia, thiếp mời Chu gia đã đưa, kiếm của sư nương là Chu gia hỗ trợ chế tạo, đạt được nên nhớ ân, không thì người giang hồ sẽ nói sư nương vong ân phụ nghĩa, gả vào hào môn liền quên bạn cũ. . ."
Lúc Lạc Ngưng vẫn là Thiềm Cung Thần Nữ, vì báo thù nhà mà đi khắp nơi tìm kiếm và hỏi thăm cao nhân, từng đi qua Thủy Vân Kiếm Đàm, mặc dù không học được kiếm pháp, nhưng dựa vào danh xưng trên giang hồ là Mỹ Nữ, Chu gia vẫn thuận nước đẩy thuyền, chế tạo cho nàng một thanh Khấp Thủy Kiếm mà nàng đang đeo bên hông.
Về sau nàng gả vào Bình Thiên Giáo, trở thành giáo chủ phu nhân, nhân tình này tất nhiên là tính lên đầu Bình Thiên Giáo, Chu gia không nói để nàng trả, nhưng nàng xác thực không thể quên.
"Đến lúc đó, Bạch Hổ đường chắc chắn phải hạ chiến thư cho Thiếu chủ, Thiếu chủ ra tay đừng quá hung ác. . ."
Lý Tam Vấn bị đánh, cũng không có phàn nàn cái gì —— chủ yếu là thật sự đánh không lại —— hắn mở miệng nói:
"Ra tay không hung ác, người phía dưới cũng không biết cái gì gọi là Quy củ ! Lúc lão Lâu chủ còn sống, Tống gia nào dám thả nửa cái rắm? Cũng chỉ tới khi Bùi gia còn cô nhi và quả mẫu, mới dám kêu gào. . ."
Vương Nhân suy nghĩ:
"Đánh người trong nhà hung ác, cuối cùng sẽ không dễ nghe. Chu gia sắp tổ chức thọ yến, đến lúc đó để Thiếu chủ tới va chạm với Thiếu chủ Chu gia. Ta đang nghĩ nếu Chu gia đánh trên lôi đài bị thua thì bọn hắn còn mặt mũi nào đi đoạt việc làm ăn của bến tàu nữa không."
"Đúng vậy a, để Thiếu chủ đi là thích hợp nhất. . ."
. . .
Có người ngẩng đầu lên, Thanh Long đường trước mắt loạn thất bát tao đã bắt đầu thay đổi công việc, mấy hương chủ hận không thể ngay lập tức khoe Dạ Kinh Đường ra ngoài để giữ thể diện.
Bùi Tương Quân thấy vậy đưa tay ngăn chặn ồn ào:
"Kinh Đường học được kiếm pháp của nhị ca, nhưng không biết thương pháp. Đi Tụ Nghĩa Lâu dùng kiếm còn tốt, nhưng đi Chu gia nếu không biết thương pháp, ngoại nhân còn tưởng rằng chúng ta dùng tiền mời cao thủ trên giang hồ tới giữ thể diện."
Tám vị hương chủ ngẫm lại cũng thấy đúng, mặt lộ vẻ thất vọng.
Nhưng sự việc để cho người ta không nghĩ tới chính là Bùi Tương Quân vừa dứt lời, Dạ Kinh Đường liền mở miệng:
"Nhiều chuyện chất thành một đống như vậy, tất nhiên phải đi xử lý, Tam Nương dạy thương pháp cho ta là đủ. Ta nhớ khoảng cách tây Vương Trấn tới Thủy Vân Kiếm Đàm không bao xa, qua mấy ngày nữa sẽ đi, vừa vặn xử lý một thể, tránh chạy tới chạy lui."
? ?
Lời vừa nói ra, chúng hương chủ đều ngẩng đầu lên.
Nếu không phải vừa được chứng kiến thiên phú Dạ Kinh Đường, sẽ không nhịn được mà chửi một câu
" Kẻ lỗ mãng từ đâu tới, sang một bên chơi."
Bùi Tương Quân cũng không biết trả lời như thế nào, hết sức tâm bình khí hòa nói:
"Tháng côn, năm đao, cả đời thương, thương pháp không phải hai ba ngày có thể luyện thành, ta biết ngươi có tâm giúp Bùi gia làm việc, nhưng chuyện tập võ gấp không được."
"Thương pháp của bùi gia rất thâm ảo à?"
"Bách binh chi vương, thương pháp đã từng lấy được hạng bảy trong thiên hạ, ngươi cảm thấy thế nào?"
". . ."
Dạ Kinh Đường ngẫm lại cũng đúng, không nhiều lời nữa. . .
Phố Xưởng nhuộm, ngõ song quế.
Mặt trời mọc lên cao, ánh sáng chiếu xuống xuyên qua nhưng hạt sương, lấm ta lấm tấm óng ánh sáng long lanh.
Trong sân nhà không nhuốm bụi trần, tiếng thái thịt quanh quẩn vang lên:
Phập phập phập. . .
Tuyệt sắc mỹ nhân mặc áo mỏng màu xanh, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa sổ phòng bếp, ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào trên gương mặt, đôi mắt hoa đào đẹp đến xuất thần, nàng đang cắt ngồng tỏi sau đó để vào mâm sứ, đưa mắt nhìn về phía mặt trời mới lên ở phương xa.
Nhà nhỏ cũ kỹ, ba gian phòng xá, mỗi ngày làm cơm, đủ loại hoa cỏ, chờ tướng công. . . Không đúng, chờ con trai và con gái trở về, không có đao quang kiếm ảnh của giang hồ, chỉ có sinh hoạt nhàn nhã và yên tĩnh. . .
Cái này có lẽ chính là sinh hoạt của người bình thường, người bình thường sớm đã chán ghét, người giang hồ lại cầu còn không được. . .
Đạp, đạp, đạp. . .
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân nhẹ vang lên ở ngoài viện, là tiếng của Vân Ly.
Lạc Ngưng thu hồi suy nghĩ, đảo mắt nhìn lại, đã thấy tiểu cô nương Vân Ly từ bên ngoài chạy về, trực tiếp vượt qua tường vây chạy vào trong nhà, hơi nóng nảy:
"Sư nương, không xong, ta vừa đi dạo trên đường, gặp Trương hộ pháp. . ."
"Hả?"
Lạc Ngưng nghe thấy lời này, dao phay trên tay dừng lại.
Trương hộ pháp mà Vân Ly nói tới, tên là Nam Sơn Thiết Quái Trương Hoành Cốc, bản thân là tiểu đạo đồng của Đại Yên Khâm Thiên Giám, lúc tiền triều bị diệt thì Đại Yên Hoàng tộc chạy trốn tới Nam Tiêu Sơn, trải qua nhiều năm ẩn cư bây giờ là một trong tứ đại hộ pháp của Bình Thiên Giáo,giữ chức nguyên lão, ngay cả Bình Thiên Giáo chủ cũng phải kêu lên một tiếng sư thúc.
Hiện tại bỗng nhiên chạy đến kinh thành, chỉ có thể là Bình Thiên Giáo chủ có tiếng, mời nàng về Nam Tiêu Sơn.
Lạc Ngưng hơi suy nghĩ, đi ra khỏi phòng bếp hỏi thăm:
"Trương hộ pháp ở đâu?"
"Đang ở Đông Môn chuẩn bị rời kinh, để ta tới mời sư nương qua đó, nói là sắp có thọ yến của Chu gia, thiếp mời Chu gia đã đưa, kiếm của sư nương là Chu gia hỗ trợ chế tạo, đạt được nên nhớ ân, không thì người giang hồ sẽ nói sư nương vong ân phụ nghĩa, gả vào hào môn liền quên bạn cũ. . ."
Lúc Lạc Ngưng vẫn là Thiềm Cung Thần Nữ, vì báo thù nhà mà đi khắp nơi tìm kiếm và hỏi thăm cao nhân, từng đi qua Thủy Vân Kiếm Đàm, mặc dù không học được kiếm pháp, nhưng dựa vào danh xưng trên giang hồ là Mỹ Nữ, Chu gia vẫn thuận nước đẩy thuyền, chế tạo cho nàng một thanh Khấp Thủy Kiếm mà nàng đang đeo bên hông.
Về sau nàng gả vào Bình Thiên Giáo, trở thành giáo chủ phu nhân, nhân tình này tất nhiên là tính lên đầu Bình Thiên Giáo, Chu gia không nói để nàng trả, nhưng nàng xác thực không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.