Chương 73: . Vẻ Đẹp Chỉ Có Trong Tranh
Quan Quan công tử
20/10/2023
Phía sau Hắc Nha, đỉnh Minh Ngọc Lâu.
Màn mưa rả rích, mang theo tiếng chuông gió treo ở mái hiên trên sân thượng, tiếng đàn từ trong phòng vang lên.
Tinh ~ tình ~. . .
Mấy cung nữ đang chờ đợi phân công đứng ở bên ngoài, trên người Đông Phương Ly Nhân mặc áo mãng bào màu tơ bạc, đứngbtrước giá đỡ khung tranh, chấp bút phác hoạ mỹ nhân và cảnh đẹp ở trước mặt.
Ngay phía trước, một thiếu phụ ứng dung quý phái, mặc váy phượng đầy tao nhã, ngón tay ngọc trắng nõn đang gảy dây đàn, mông tròn đẹp đẽ nở nang, vẻ mặt lại mang theo ba phần oán trách:
"Ly Nhân, vẽ xong chưa? Cũng đã nửa canh giờ rồi."
"Thái hậu đừng nóng vội, lập tức xong ngay đây."
"Nói là mời bản cung đến giải sầu, kết quả thì tốt quá rồi, một trận mưa kéo xuống ngay cả cửa cũng không ra được, aizz. . ."
Thái hậu nương nương ở trong cung đã buồn bực đến chán nản, thật vất vả mới ra ngoài được một lần, lại chỉ có thể ngồi ở bên trong Minh Ngọc Lâu, ngay cả cảnh đường phố cũng không nhìn được, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Ngược lại Đông Phương Ly Nhân cũng quan tâm nàng, vừa vẽ tranh, vừa ôn nhu an ủi:
"Chờ mưa tạnh, ta đưa Thái hậu đi Ngọc Đàm Sơn Trang, chúng ta sẽ ngâm suối nước nóng tận hưởng một chút, phong cảnh chỗ đó tốt hơn so với nơi này nhiều lắm, rất thích hợp giải sầu."
"Phong cảnh tốt thì có làm được cái gì, không ai bồi tiếp, còn không phải chỉ có thể mèo khen mèo dài đuôi sao."
Thái hậu nương nương gảy gảy dây đàn, ánh mắt đặt ở bên trên phố xá phía xa xa của Minh Ngọc Lâu, rất muốn đề nghị Tĩnh Vương mang nàng cải trang vi hành đi dạo phố.
Nhưng trong triều chính sóng ngầm cuồn cuộn, Đông Phương Ly Nhân cũng bị tặc nhân ám toán qua mấy lần, loại chuyện này cho dù Đông Phương Ly Nhân có đồng ý nàng cũng chịu không nổi trách nhiệm, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Ngồi một lúc lâu sau, Đông Phương Ly Nhân rốt cục cũng ngừng bút, mỹ nhân cầm đàn sinh động như thật được phác họa trên giấy.
Thái hậu nương nương đứng dậy, vuốt vuốt đôi chân mỏi nhừ, đi đến trước mặt dò xét, chưa kịp đánh giá, liền nghe được tiếng bước chân của thị nữ đi tới cửa:
"Điện hạ, Dạ công tử đã đến đây."
Buổi sáng Đông Phương Ly Nhân nghe được tin tức Vô Sí Hào quy án, đã muốn gặp Dạ Kinh Đường, nghe được tin người đã đến, đâu còn tâm tư bồi Thái hậu nương nương, lập tức mở miệng nói:
"Nha môn có một chút việc, hôm qua đã phá được một vụ án lớn, ta đi gặp một phen, Thái hậu nghỉ ngơi trước đi."
Thái hậu nương nương biết Đông Phương Ly Nhân có công việc bận rộn, không thể ở lâu, đưa mắt nhìn Đông Phương Ly Nhân rời khỏi đây, rồi một mình đi dạo trong phòng, đi tới trước giá sách để xem xét.
Đông Phương Ly Nhân và Nữ Đế có chung sư phụ là Tuyền Cơ chân nhân, một người thiện văn, một người thiện võ, đều là chân truyền.
Bản lĩnh thư hoạ của Đông Phương Ly Nhân cũng không tầm thường, ngày thường thích vẽ chợ búa muôn màu bên ngoài Minh Ngọc Lâu.
Thái hậu nương nương âm thầm thưởng thức, rất nhanh từ trong giá sách, cầm lên một bức họa mới tinh, mở ra xem xét, đã thấy phía trên vẽ một người nam tử.
Nam tử mặc một bộ áo bào đen, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, tay trái cũng cầm một thanh trường đao, gác ở trên cổ; trên bờ vai còn có một con chim cú mèo béo, thần thái một người một chim, được phác hoạ rõ ràng rành mạch.
"Chậc chậc ~ thật tuấn tú. . ."
Cặp mắt của Thái hậu nương nương hơi sáng lên, cầm bức chân dung đi về phía cửa sổ, mượn ánh sáng để cẩn thận quan sát.
Khí chất nam tử được vẽ rất đặc biệt, vừa cuồng vừa nghĩa hiệp, lại không mất đi vẻ tao nhã, xem thế nào cũng thấy thuận mắt, tuấn tú tới mức không chân thực, tựa như chỉ là người có trong bức họa, trong hiện thực không có khả năng tồn tại nam tử hoàn mỹ không một tì vết như này.
"Chẳng lẽ lại là Ly Nhân tưởng tượng ra hôn phu của mình. . ."
Thái hậu nương nương chăm chú suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có khả năng như này, âm thầm trêu ghẹo Đông Phương Ly Nhân vài câu, rồi chuẩn bị cất kĩ tấm chân dung đi
Nhưng ngay lúc này, phía dưới Minh Ngọc Lâu xuất hiện một chút động tĩnh.
Thái hậu nương nương cúi đầu nhìn lại, đã thấy hai người từ trong nha môn đi ra, đi đầu là một người mặc áo xanh, người này nàng đã gặp qua, là Thương Tiệm Ly của tổng bộ Hắc Nha.
Mà phía sau là cái nam tử áo đen, tư thái không kiêu ngạo không tự ti, bước chân không nhanh không chậm, khoảng cách rất xa còn có màn mưa che chắn, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mờ mờ, nhưng vẫn có thể từ bên trên thân thể,nhìn ra sự tuấn khí của nam tử này.
Hả?
Thái hậu nương nương sững sờ, cầm lấy bước chân dung nhìn lại một chút, rồi lại nhìn về phía nam tử áo đen ở xa xa, sau đó lại nhìn chân dung một chút. . .
? ?
Đáy mắt Thái hậu chậm rãi hiện ra tia lửa nóng, ngay tại thời khắc này đã phỏng đoán quan hệ hai người, sau khi phát hiện ra người kia nhìn sang nơi này, bà kinh hãi vội vàng trốn phía sau cửa sổ. . .
Màn mưa rả rích, mang theo tiếng chuông gió treo ở mái hiên trên sân thượng, tiếng đàn từ trong phòng vang lên.
Tinh ~ tình ~. . .
Mấy cung nữ đang chờ đợi phân công đứng ở bên ngoài, trên người Đông Phương Ly Nhân mặc áo mãng bào màu tơ bạc, đứngbtrước giá đỡ khung tranh, chấp bút phác hoạ mỹ nhân và cảnh đẹp ở trước mặt.
Ngay phía trước, một thiếu phụ ứng dung quý phái, mặc váy phượng đầy tao nhã, ngón tay ngọc trắng nõn đang gảy dây đàn, mông tròn đẹp đẽ nở nang, vẻ mặt lại mang theo ba phần oán trách:
"Ly Nhân, vẽ xong chưa? Cũng đã nửa canh giờ rồi."
"Thái hậu đừng nóng vội, lập tức xong ngay đây."
"Nói là mời bản cung đến giải sầu, kết quả thì tốt quá rồi, một trận mưa kéo xuống ngay cả cửa cũng không ra được, aizz. . ."
Thái hậu nương nương ở trong cung đã buồn bực đến chán nản, thật vất vả mới ra ngoài được một lần, lại chỉ có thể ngồi ở bên trong Minh Ngọc Lâu, ngay cả cảnh đường phố cũng không nhìn được, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Ngược lại Đông Phương Ly Nhân cũng quan tâm nàng, vừa vẽ tranh, vừa ôn nhu an ủi:
"Chờ mưa tạnh, ta đưa Thái hậu đi Ngọc Đàm Sơn Trang, chúng ta sẽ ngâm suối nước nóng tận hưởng một chút, phong cảnh chỗ đó tốt hơn so với nơi này nhiều lắm, rất thích hợp giải sầu."
"Phong cảnh tốt thì có làm được cái gì, không ai bồi tiếp, còn không phải chỉ có thể mèo khen mèo dài đuôi sao."
Thái hậu nương nương gảy gảy dây đàn, ánh mắt đặt ở bên trên phố xá phía xa xa của Minh Ngọc Lâu, rất muốn đề nghị Tĩnh Vương mang nàng cải trang vi hành đi dạo phố.
Nhưng trong triều chính sóng ngầm cuồn cuộn, Đông Phương Ly Nhân cũng bị tặc nhân ám toán qua mấy lần, loại chuyện này cho dù Đông Phương Ly Nhân có đồng ý nàng cũng chịu không nổi trách nhiệm, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Ngồi một lúc lâu sau, Đông Phương Ly Nhân rốt cục cũng ngừng bút, mỹ nhân cầm đàn sinh động như thật được phác họa trên giấy.
Thái hậu nương nương đứng dậy, vuốt vuốt đôi chân mỏi nhừ, đi đến trước mặt dò xét, chưa kịp đánh giá, liền nghe được tiếng bước chân của thị nữ đi tới cửa:
"Điện hạ, Dạ công tử đã đến đây."
Buổi sáng Đông Phương Ly Nhân nghe được tin tức Vô Sí Hào quy án, đã muốn gặp Dạ Kinh Đường, nghe được tin người đã đến, đâu còn tâm tư bồi Thái hậu nương nương, lập tức mở miệng nói:
"Nha môn có một chút việc, hôm qua đã phá được một vụ án lớn, ta đi gặp một phen, Thái hậu nghỉ ngơi trước đi."
Thái hậu nương nương biết Đông Phương Ly Nhân có công việc bận rộn, không thể ở lâu, đưa mắt nhìn Đông Phương Ly Nhân rời khỏi đây, rồi một mình đi dạo trong phòng, đi tới trước giá sách để xem xét.
Đông Phương Ly Nhân và Nữ Đế có chung sư phụ là Tuyền Cơ chân nhân, một người thiện văn, một người thiện võ, đều là chân truyền.
Bản lĩnh thư hoạ của Đông Phương Ly Nhân cũng không tầm thường, ngày thường thích vẽ chợ búa muôn màu bên ngoài Minh Ngọc Lâu.
Thái hậu nương nương âm thầm thưởng thức, rất nhanh từ trong giá sách, cầm lên một bức họa mới tinh, mở ra xem xét, đã thấy phía trên vẽ một người nam tử.
Nam tử mặc một bộ áo bào đen, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, tay trái cũng cầm một thanh trường đao, gác ở trên cổ; trên bờ vai còn có một con chim cú mèo béo, thần thái một người một chim, được phác hoạ rõ ràng rành mạch.
"Chậc chậc ~ thật tuấn tú. . ."
Cặp mắt của Thái hậu nương nương hơi sáng lên, cầm bức chân dung đi về phía cửa sổ, mượn ánh sáng để cẩn thận quan sát.
Khí chất nam tử được vẽ rất đặc biệt, vừa cuồng vừa nghĩa hiệp, lại không mất đi vẻ tao nhã, xem thế nào cũng thấy thuận mắt, tuấn tú tới mức không chân thực, tựa như chỉ là người có trong bức họa, trong hiện thực không có khả năng tồn tại nam tử hoàn mỹ không một tì vết như này.
"Chẳng lẽ lại là Ly Nhân tưởng tượng ra hôn phu của mình. . ."
Thái hậu nương nương chăm chú suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có khả năng như này, âm thầm trêu ghẹo Đông Phương Ly Nhân vài câu, rồi chuẩn bị cất kĩ tấm chân dung đi
Nhưng ngay lúc này, phía dưới Minh Ngọc Lâu xuất hiện một chút động tĩnh.
Thái hậu nương nương cúi đầu nhìn lại, đã thấy hai người từ trong nha môn đi ra, đi đầu là một người mặc áo xanh, người này nàng đã gặp qua, là Thương Tiệm Ly của tổng bộ Hắc Nha.
Mà phía sau là cái nam tử áo đen, tư thái không kiêu ngạo không tự ti, bước chân không nhanh không chậm, khoảng cách rất xa còn có màn mưa che chắn, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mờ mờ, nhưng vẫn có thể từ bên trên thân thể,nhìn ra sự tuấn khí của nam tử này.
Hả?
Thái hậu nương nương sững sờ, cầm lấy bước chân dung nhìn lại một chút, rồi lại nhìn về phía nam tử áo đen ở xa xa, sau đó lại nhìn chân dung một chút. . .
? ?
Đáy mắt Thái hậu chậm rãi hiện ra tia lửa nóng, ngay tại thời khắc này đã phỏng đoán quan hệ hai người, sau khi phát hiện ra người kia nhìn sang nơi này, bà kinh hãi vội vàng trốn phía sau cửa sổ. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.