Chương 79: . Về Nhà Nhỏ 2
Quan Quan công tử
20/10/2023
Dạ Kinh Đường mở cửa cổng đi vào trong sân, cầm trong tay hai vò rượu:
"Cơm đã làm xong rồi sao? Đúng lúc trên đường ta có mua hai vò rượu, rượu ngô đồng uống rất ngon, lần trước ở kim bình phong lâu đã uống qua một lần, rượu này có hương vị đặc biệt. . ."
Lạc Ngưng đã sớm nghe được tiếng bước chân, giương mắt nhìn Dạ Kinh Đường một chút, tối hôm qua bị bắt nạt nên trong lòng vẫn chưa bình tĩnh được nhưng cũng không nói gì.
Chiết Vân Ly thì nhiệt tình hơn rất nhiều, cổ tay vung dao bổ củi chặt phập vào trên cây gỗ, đứng dậy chạy đến trước mặt nhận lấy vò rượu:
"Kinh Đường ca, Hắc Nha có ý như thế nào?"
"Rất thuận lợi. Ta đi tìm Cừu đại hiệp học kiếm pháp, Cừu đại hiệp đã đồng ý, chờ qua mấy ngày nữa ta học được, lúc đó dạy cho Tĩnh Vương, là có thể cứu người ra."
"Tĩnh Vương sẽ không phải học được kiếm pháp rồi trở mặt không nhận nợ chứ?"
"Tĩnh Vương coi trọng chính là bản lãnh của ta, trở mặt không nhận nợ thì làm sao lung lạc lòng người? Còn nữa cũng không phải thả hổ về rừng, để Cừu đại hiệp ở kinh thành dưỡng lão, giống như đổi một địa phương giam giữ, không đáng để lừa gạt ta."
. . .
Dạ Kinh Đường vừa nói chuyện phiếm, vừa đi tới phòng bếp, hơi dò xét, phát hiện không có chén rượu, mở miệng nói:
"Vân Ly, đi tới tiệm tạp hoá mua một bộ chén rót rượu, Cảm ơn."
"Được rồi."
Chiết Vân Ly cầm lấy dù che mưa, rồi đi ra ngoài.
Lạc Ngưng lúc đầu không để ý, nhưng vừa xào hai lần đồ ăn, liền phát hiện có chút lạ —— có thể mua rượu, làm sao có thể quên mua đồ rót rượu?
!
Gương mặt băng sơn của Lạc Ngưng có chút cứng đờ, vội vàng quay đầu:
"Vân Ly. . ."
Chiết Vân Ly đi đứng tương đối nhanh nhẹn, trong viện đã không có bóng người.
Ngay lúc đó, Dạ Kinh Đường chạy tới trước mặt, vuốt vuốt chim béo:
" Tay nghề Lạc nữ hiệp thật tốt."
". . ."
Lạc Ngưng khẽ bước sang bên cạnh, không nhìn Dạ Kinh Đường:
"Dạ Kinh Đường! Nếu ngươi còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy thì đừng trách ta không nể tình."
Buổi sáng Dạ Kinh Đường đã phát hiện Lạc Ngưng có chút không cvui, tự biết hôm qua hắn hơi xúc động, trong lòng rất hổ thẹn.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bội xanh biếc, đặt ở trên thớt, đi về phía bếp lò để thổi lửa:
"Đừng có đoán mò. Hắc Nha đưa Long Đàm Bích Tỳ cho ta, ngọc bội đưa cho ngươi, nếu ngay trước mặt Vân Ly đưa cho ngươi, dễ dàng khiến nàng hiểu lầm."
Lạc Ngưng đảo mắt nhìn Long Đàm Bích Tỳ :
"Ngươi biết sẽ bị hiểu lầm, còn đưa ngọc bội cho ta? Ngươi có ý gì?"
"Sao có thể nói là cho, tối hôm qua chúng ta liên thủ bắt giặc, ta cũng không thể độc chiếm chiến lợi phẩm một mình được. Chẳng lẽ Lạc nữ hiệp muốn đưa tất cả mọi thứ cho ta, như vậy mới khiến ta suy nghĩ lung tung."
Lạc Ngưng hơi suy nghĩ, thật đúng là như thế, thế nên cất ngọc bội vào trong ngực:
"Đây là đồ ta xứng đáng có được, không phải ngươi tặng , chờ ta rời kinh, sẽ đi tới Thủy Vân Kiếm Đàm đổi lấy tiền thưởng."
ở trong lời này, tất cả như đang cố ý chọc tức Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng:
"Đồ vật của ngươi, tùy ngươi xử lý."
Cờ-rắc nha. . .
Hơi nước trong nồi bốc lên, che cản ánh mắt hai người, lời nói cũng ngừng lại.
Tay Lạc Ngưng thành thạo xào đồ ăn, nhưng rõ ràng hơi không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường đang thổi lửa, trên cơ bản là đang cho bừa gia vị.
Sau khi hơi trầm mặc, Lạc Ngưng nhịn không được lại mở miệng nói:
"Ngươi ra ngoài, đừng đứng ở chỗ này."
"Lạc nữ hiệp không muốn gặp ta sao?"
Lạc Ngưng để cái nồi xuống, mặt mày thanh lãnh nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, một bộ dáng quá sức chịu đựng, chuẩn bị bỏ đi ra ngoài.
Dạ Kinh Đường lắc đầu đứng dậy đi ra bên ngoài, bổ nốt chỗ củi mà Chiết Vân Ly còn chưa bổ xong.
Lúc này Lạc Ngưng mới trầm tĩnh lại, tiếp tục xào rau, kẹp một miếng thịt sào rau, thổi thổi, đút cho chim béo đang đứng hóng ở bên cạnh.
Con ngươi của chim béo sáng lóng lánh tiếp nhận đồ ăn, sau đó. . .
"Ặc. . . ? !"
Chim chim giật giật hai lần, nó đóng chặt mỏ chim, gật đầu như giã tỏi, giống như đang khích lệ tỷ tỷ dưa hấu tay nghề tốt.
Sau đó chim béo liền nhảy ra ngoài, đến trước mặt Dạ Kinh Đường, chăm chú nhìn hắn chẻ củi. . .
Khi mùi cơm chín lan khắp tiểu viện, mưa cũng ngừng.
"Ăn cơm thôi. "
Chiết Vân Ly bưng đồ ăn, xuyên qua hành lang đi vào nhà chính, phát hiện chim béo đang ngồi xổm ở dưới mái hiên mà không vào bên trong, nghi ngờ nói:
"Sao hôm nay ngươi không háo hức vào ăn thế?"
"Chít chít ~ "
Chim chim quơ quơ cái cánh, ra hiệu chim chim đã ăn no rồi.
Dạ Kinh Đường ngồi trên bàn, khui một vò rượu, rót cho hai nữ tử ở trước mặt.
Lạc Ngưng ngồi xuống chủ vị, xới cơm, ánh mắt vẫn không nhìn Dạ Kinh Đường, nhưng có Vân Ly ở bên cạnh thì tự nhiên hơn nhiều.
"Cơm đã làm xong rồi sao? Đúng lúc trên đường ta có mua hai vò rượu, rượu ngô đồng uống rất ngon, lần trước ở kim bình phong lâu đã uống qua một lần, rượu này có hương vị đặc biệt. . ."
Lạc Ngưng đã sớm nghe được tiếng bước chân, giương mắt nhìn Dạ Kinh Đường một chút, tối hôm qua bị bắt nạt nên trong lòng vẫn chưa bình tĩnh được nhưng cũng không nói gì.
Chiết Vân Ly thì nhiệt tình hơn rất nhiều, cổ tay vung dao bổ củi chặt phập vào trên cây gỗ, đứng dậy chạy đến trước mặt nhận lấy vò rượu:
"Kinh Đường ca, Hắc Nha có ý như thế nào?"
"Rất thuận lợi. Ta đi tìm Cừu đại hiệp học kiếm pháp, Cừu đại hiệp đã đồng ý, chờ qua mấy ngày nữa ta học được, lúc đó dạy cho Tĩnh Vương, là có thể cứu người ra."
"Tĩnh Vương sẽ không phải học được kiếm pháp rồi trở mặt không nhận nợ chứ?"
"Tĩnh Vương coi trọng chính là bản lãnh của ta, trở mặt không nhận nợ thì làm sao lung lạc lòng người? Còn nữa cũng không phải thả hổ về rừng, để Cừu đại hiệp ở kinh thành dưỡng lão, giống như đổi một địa phương giam giữ, không đáng để lừa gạt ta."
. . .
Dạ Kinh Đường vừa nói chuyện phiếm, vừa đi tới phòng bếp, hơi dò xét, phát hiện không có chén rượu, mở miệng nói:
"Vân Ly, đi tới tiệm tạp hoá mua một bộ chén rót rượu, Cảm ơn."
"Được rồi."
Chiết Vân Ly cầm lấy dù che mưa, rồi đi ra ngoài.
Lạc Ngưng lúc đầu không để ý, nhưng vừa xào hai lần đồ ăn, liền phát hiện có chút lạ —— có thể mua rượu, làm sao có thể quên mua đồ rót rượu?
!
Gương mặt băng sơn của Lạc Ngưng có chút cứng đờ, vội vàng quay đầu:
"Vân Ly. . ."
Chiết Vân Ly đi đứng tương đối nhanh nhẹn, trong viện đã không có bóng người.
Ngay lúc đó, Dạ Kinh Đường chạy tới trước mặt, vuốt vuốt chim béo:
" Tay nghề Lạc nữ hiệp thật tốt."
". . ."
Lạc Ngưng khẽ bước sang bên cạnh, không nhìn Dạ Kinh Đường:
"Dạ Kinh Đường! Nếu ngươi còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy thì đừng trách ta không nể tình."
Buổi sáng Dạ Kinh Đường đã phát hiện Lạc Ngưng có chút không cvui, tự biết hôm qua hắn hơi xúc động, trong lòng rất hổ thẹn.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bội xanh biếc, đặt ở trên thớt, đi về phía bếp lò để thổi lửa:
"Đừng có đoán mò. Hắc Nha đưa Long Đàm Bích Tỳ cho ta, ngọc bội đưa cho ngươi, nếu ngay trước mặt Vân Ly đưa cho ngươi, dễ dàng khiến nàng hiểu lầm."
Lạc Ngưng đảo mắt nhìn Long Đàm Bích Tỳ :
"Ngươi biết sẽ bị hiểu lầm, còn đưa ngọc bội cho ta? Ngươi có ý gì?"
"Sao có thể nói là cho, tối hôm qua chúng ta liên thủ bắt giặc, ta cũng không thể độc chiếm chiến lợi phẩm một mình được. Chẳng lẽ Lạc nữ hiệp muốn đưa tất cả mọi thứ cho ta, như vậy mới khiến ta suy nghĩ lung tung."
Lạc Ngưng hơi suy nghĩ, thật đúng là như thế, thế nên cất ngọc bội vào trong ngực:
"Đây là đồ ta xứng đáng có được, không phải ngươi tặng , chờ ta rời kinh, sẽ đi tới Thủy Vân Kiếm Đàm đổi lấy tiền thưởng."
ở trong lời này, tất cả như đang cố ý chọc tức Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng:
"Đồ vật của ngươi, tùy ngươi xử lý."
Cờ-rắc nha. . .
Hơi nước trong nồi bốc lên, che cản ánh mắt hai người, lời nói cũng ngừng lại.
Tay Lạc Ngưng thành thạo xào đồ ăn, nhưng rõ ràng hơi không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường đang thổi lửa, trên cơ bản là đang cho bừa gia vị.
Sau khi hơi trầm mặc, Lạc Ngưng nhịn không được lại mở miệng nói:
"Ngươi ra ngoài, đừng đứng ở chỗ này."
"Lạc nữ hiệp không muốn gặp ta sao?"
Lạc Ngưng để cái nồi xuống, mặt mày thanh lãnh nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, một bộ dáng quá sức chịu đựng, chuẩn bị bỏ đi ra ngoài.
Dạ Kinh Đường lắc đầu đứng dậy đi ra bên ngoài, bổ nốt chỗ củi mà Chiết Vân Ly còn chưa bổ xong.
Lúc này Lạc Ngưng mới trầm tĩnh lại, tiếp tục xào rau, kẹp một miếng thịt sào rau, thổi thổi, đút cho chim béo đang đứng hóng ở bên cạnh.
Con ngươi của chim béo sáng lóng lánh tiếp nhận đồ ăn, sau đó. . .
"Ặc. . . ? !"
Chim chim giật giật hai lần, nó đóng chặt mỏ chim, gật đầu như giã tỏi, giống như đang khích lệ tỷ tỷ dưa hấu tay nghề tốt.
Sau đó chim béo liền nhảy ra ngoài, đến trước mặt Dạ Kinh Đường, chăm chú nhìn hắn chẻ củi. . .
Khi mùi cơm chín lan khắp tiểu viện, mưa cũng ngừng.
"Ăn cơm thôi. "
Chiết Vân Ly bưng đồ ăn, xuyên qua hành lang đi vào nhà chính, phát hiện chim béo đang ngồi xổm ở dưới mái hiên mà không vào bên trong, nghi ngờ nói:
"Sao hôm nay ngươi không háo hức vào ăn thế?"
"Chít chít ~ "
Chim chim quơ quơ cái cánh, ra hiệu chim chim đã ăn no rồi.
Dạ Kinh Đường ngồi trên bàn, khui một vò rượu, rót cho hai nữ tử ở trước mặt.
Lạc Ngưng ngồi xuống chủ vị, xới cơm, ánh mắt vẫn không nhìn Dạ Kinh Đường, nhưng có Vân Ly ở bên cạnh thì tự nhiên hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.