Chương 7: Vẫn muốn làm hộ vệ
Khánh An
04/12/2021
Kể từ hôm đó, Thời Văn Tu mỗi ngày đều dậy sớm về trễ, làm việc, tan ca đúng giờ. Mối quan hệ cùng mọi người ở Minh võ đường cũng theo thời gian tiếp xúc lâu dần mà càng trở nên hòa hợp.
Đám hán tử đó vốn dĩ bụng dạ ngay thẳng, không có chút nào quanh co lòng vòng. Thấy nàng không ngang ngược xấu tính giống như trong lời đồn, người cũng hiền hoà hào phóng, còn có thể cùng bọn họ đùa cợt thì thành kiến phiến diện đối với nàng dần dần phai nhạt. Mà Thời Văn Tu cũng rèn sắt khi còn nóng, vì để mau chóng dung nhập vào tập thể, nàng tự mình mài da mặt dày lên, tận dụng mọi thứ lôi kéo bọn họ nói chuyện phiếm.
Cũng may nàng được xã hội hiện đại bồi dưỡng, cũng may nàng đến từ thời đại công nghệ thông tin phát triển, tầm mắt và kiến thức của nàng có thể nói rộng lớn hơn rất nhiều, đa số đề tài của bọn họ nàng đều có thể tiếp lời. Ngẫu nhiên, nàng trong lúc lơ đãng nhắc tới những điều mới mẻ có thể thu hút sự chú ý của họ, thí dụ như vài cảnh quan kỳ lạ, hoặc là vài dân tục phong tình, lại có thể là loại kỳ nhân quái sự, mỗi câu chuyện đều có thể làm cho bọn họ nghe đến nồng nhiệt.
Gần đây, trong lúc nàng tham dự thảo luận về Minh Võ đường của bọn họ, vô tình mở ra đề tài võ hiệp. Đây thật là gãi đúng chỗ ngứa, một đám đàn ông thô kệch triệt để mê muội kịch bản võ hiệp ân thù sảng khoái. Mỗi khi đến giờ ăn là bọn họ lại không thể chờ đợi, gấp rút bưng bát cơm bao vây nàng, thúc giục nàng mau mau kể tập tiếp theo. Thậm chí để không làm chậm trễ thời gian, bọn họ chuẩn bị cơm cho nàng đầu tiên, mấy miếng thịt phủ trên bát đầy ăm ắp.
Sợ rằng nàng cũng không nghĩ đến bởi vì một phim võ hiệp mà nàng lại được yêu mến ủng hộ đến như thế.
Có người cổ vũ, nàng sao có thể không hăng say mà kể? May mắn nàng có ấn tượng sâu sắc với bộ phim này, tình tiết ngữ cảnh đều nhớ vô cùng rõ ràng, kể đến mười phần lưu loát. Sau đó nàng dứt khoát đóng vai nhân vật, thêm vào vài động tác biểu cảm, làm câu chuyện phải gọi là lên xuống trầm bổng, nhịp điệu du dương.
Mà đám thính giả cũng hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện mà nàng kể ra. Nghe đoạn kẻ xấu đạt được ý đồ, bọn họ tức sùi bọt mép. Nghe đoạn người tốt chịu oan, bọn họ bi phẫn đan xen. Cuối cùng nghe đến phần rửa hận báo thù, bọn họ từ giận giữ biến thành vui mừng, vỗ đùi cười ha ha, và miếng cơm đều và đến khoái chí.
Dần dần, giờ cơm trưa nghỉ ngơi của Minh Võ đường biến thành sân nhà của Thời Văn Tu. Mỗi lần đến giờ cơm, xung quanh nàng bị bao vây bởi một đám nam nhân thô kệch vỗ tay khen hay, tán thưởng tuyệt vời, hệt như chúng tinh phủng nguyệt.
Những hộ vệ đó, kiếp sống buồn tẻ nghề nghiệp khô khan của họ dường như được mở ra cánh cửa của thế giới mới. Không chỉ tràn đầy kỳ vọng vào phiên trực ban ngày mà họ còn đến buổi tối, tan làm rồi vẫn có thể cùng bạn bè thảo luận về thiện ác của nhân vật nào đó đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Hộ vệ trong phủ trực tại nơi khác tự nhiên không hiểu được sự náo nhiệt của những tam đẳng hộ vệ này. Chẳng qua bọn họ tự giữ thân phận, không quá coi trọng mấy kẻ chưa lập được công lao gì này, đương nhiên không đáng đi thăm dò.
Nhưng bọn họ thực sự có chút tò mò, đành đi nghe ngóng bên Lỗ Hải xem hắn có biết đám tam đẳng hộ vệ đang làm cái gì không. Lỗ Hải đâu rảnh trả lời bọn họ, nhân lúc hắn huynh trưởng không chú ý liền chuồn một mạch vào nơi ở của tam đẳng hộ vệ, nôn nóng tham gia vào đội ngũ thảo luận đỏ mặt tía tai.
Chỉ có điều hai ngày nay hắn sốt ruột đến phát bực. Vết thương sau lưng hắn đã khỏi hẳn rồi, vậy nên ban ngày hắn không được tiếp tục thủ vệ ở Minh Võ đường mà mỗi ngày đều phải thi hành chức trách mà nhị đẳng hộ vệ đảm nhiệm ở bên ngoài. Từ lúc đó, hắn không còn cách nào tiếp tục nghe kịch võ hiệp, phần tiếp theo lại chính là phần đặc sắc nhất, hắn gấp đến nỗi tâm can ngứa ngáy, sao có thể không phát hoả?
Nếu mấy kẻ nghe qua rồi có thể thuật lại cho hắn thì thôi, nhưng mấy thô hán tử đó, luận dùng đến nắm tay thì kẻ nào cũng xem như đỉnh chóp, còn bắt bọn hắn kể lại một câu chuyện thì kẻ nào kẻ nấy ăn nói vụng về, thật sự già cả người. Hận nhất chính là, bọn họ kể thì kể không ra, nhưng thảo luận phải gọi là mồm năm miệng mười náo nhiệt vô cùng, đúng là thành tâm làm hắn không thoải mái.
Trong lòng không bình tĩnh nỗi, Lỗ Hải bèn lén lút tìm Thời Văn Tu, thỉnh cầu nàng buổi trưa đừng kể bộ võ hiệp kia nữa, đợi đến ngày nghỉ lễ người đầy đủ rồi kể tiếp.
Thời Văn Tu nheo mắt nhìn dáng vẻ khổ hận sâu nặng của hắn, nghĩ nghĩ rồi đồng ý nguyện vọng của hắn: "Thế... cũng được." Cùng lắm thì nàng đổi bộ phim khác mà kể.
Lỗ Hải không nghĩ tới nàng sảng khoái như vậy, không nhịn được vui sướng quá đỗi, theo bản năng vung tay lên bật thốt câu hào khí, hôm khác mời nàng đi uống rượu. Vừa nói hết liền vỗ một phát vào trán, vội sửa miệng nói mời nàng đi ăn điểm tâm.
Thời Văn Tu giương môi mỉm cười.
Phải nói rằng, Lỗ Hải là một hán tử khá thú vị, từ khi mê mẩn kịch võ hiệp liền hoàn toàn vứt bỏ thành kiến với nàng lúc trước. Thời gian mấy ngày nghe kịch võ hiệp, hắn là người hăng hái nhất, xới cơm xong đầu tiên, ngồi hàng phía trên trước, còn giúp đỡ duy trì trật tự, nàng nhìn thấy đều phải khen ngợi thế là đủ rồi.
"Đúng rồi Lỗ ca, suýt chút nữa quên không hỏi ngươi, chúng ta đều lĩnh bội kiếm ở trong kho vũ khí sao? Vậy nếu ta muốn đi lĩnh, có phải bẩm báo trước với Lỗ thủ lĩnh hay không?"
Lỗ Hải nghe vậy kinh ngạc. Một hồi muốn nói lại thôi, nghi ngờ mà hỏi: "Ngươi... ngươi muốn làm việc ở Minh Võ đường lâu dài sao?" Đây chỉ sợ là không thể nào?
Thời Văn Tu hiểu những băn khoăn lo lắng của hắn.
Đoạn thời gian qua nàng cũng đã coi như hiểu rõ ràng, thân phận thật sự của nguyên thân không phải hộ vệ gì cả, mà là đại cung nữ của Dục Tú Cung. Kinh ngạc nghe đến việc này, mặt nàng đều bị doạ trắng bệch, dù cho bây giờ nhớ lại cũng rùng cả mình.
Cung nữ, đây là công việc nguy hiểm nhiều đến thế nào? Nếu nguyên thân không tìm cách xuất cung vào Vũ Vương phủ này thì đến lúc nàng xuyên qua, chẳng phải sẽ bị nhốt trong cung cả đời? Không nói đến việc mất đi tự do, mấu chốt là cung đấu a, không cẩn thật một chút là nuốt hận quy thiên! Nàng không phải đang đánh giá thấp trí thông minh của mình, chỉ là hoàn cảnh sinh tồn trong cung quá hiểm ác, nàng một kẻ không có chút cung đấu kinh nghiệm nào tự nhiên bị thả vào hoàn cảnh hung tàn như vậy, chỉ sợ rằng sống không nổi một tập.
Vẫn là lời nói trước kia của Lỗ Hải càng khủng bố, theo hắn,vị Thục phi nương nương ở Dục Tú Cung kia có khả năng triệu nàng hồi cung một lần nữa. Này quả thực chính là sét đánh ngang tai! Mấy đêm nay, một kẻ theo chủ nghĩa vô thần như nàng đi cầu Bồ Tát xin Ngọc Hoàng Đại Đế, nhất thiết đừng làm cho vị nương nương đó nhớ tới nàng, hy vọng kiếp này, kiếp sau thậm chí kiếp sau sau nữa đều không cần nhớ tới nàng.
Lỗ Hải thấy trên mặt nàng thần sắc bàng hoàng không khỏi hiểu lầm, đồng tình mà nói: "Ngươi cũng đừng nóng vội, tuy không được ở lại Minh Võ đường, nhưng các chỗ khác chắc chắn sẽ có công việc thích hợp với ngươi. Chờ lúc nữa ta cầu đại ca đi hỏi thăm đại tổng quản, nếu thích hợp liền xem có thể nghĩ biện pháp sắp xếp cho ngươi đi làm hay không."
Vừa nói vậy, hắn bắt đầu suy xét cân nhắc, Di Tâm Viện cùng Phù Vân Viện xem như là chỗ tốt, bọn thị nữ trong phủ đều muốn đi hai viện này làm việc đến nỗi tranh vỡ đầu, cũng không biết hiện tại thiếu người hay không. Chỉ có điều nếu Trương tổng quản cho phép, sắp xếp một người vào chắc không thành vấn đề.
Nhưng nghĩ lại, nếu nàng thật đi hai viện này làm việc, vậy sau này sao có thể tùy ý ra ngoài? Nàng không thể đi ra vậy kịch võ hiệp của hắn làm sao bây giờ? Hắn còn không phải sẽ sốt ruột chết!
"Không thì, không thì chờ một chút hỏi quản sự mua bán, cho ngươi làm bà vú mua đồ?"
Đúng, cái công việc này rất tốt! Lỗ Hải trầm trồ khen ngợi cái chủ ý này của chính mình.
Nàng ra ngoài mua đồ, hắn cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu có thể bắt gặp trên đường, chẳng phải là có thể kể cho hắn một đoạn?
Thời Văn Tu lại lắc đầu, nàng vẫn muốn giữ công việc hộ vệ này.
Nàng vất vả mở ra cục diện ở Minh Võ đường, làm mọi người chậm rãi tiếp nhận nàng, nếu rời đi thì chẳng phải uổng phí hết thảy đầu tư? Huống hồ, nàng cũng có cảm tình với nơi này, bắt nàng rời đi, nàng luyến tiếc.
"Lỗ ca, ta vẫn muốn tiếp tục làm việc ở nơi này. Đoạn thời gian này Lỗ thủ lĩnh đã đồng ý giờ mão cho ta qua đây nghĩa là ta còn có hy vọng tiếp tục ở lại, ta muốn thử xem."
Tuy rằng hiện tại nàng cũng biết, trong hoàn cảnh chung, loại công việc như hộ vệ sẽ không chiêu mộ nữ nhân, nhưng nàng chính là không cam tâm, vẫn tưởng nỗ lực tranh giành một chút. Có lẽ, nàng có thể mở ra một con đường mới?
Nắm tay thầm hạ quyết tâm, nàng muốn cạnh tranh làm việc. Không có võ công không quan trọng, nàng học gấp bội, cần cù luyện võ nghệ theo bọn họ, đứng tấn, đấm bốc*, chỉ cần nàng nằm gai nếm mật chịu dốc sức, nàng không tin tố chất thân thể không đạt được tiêu chuẩn.
*Chỗ này có từ 走梅庄 chưa gặp bao giờ, mong đại thần nào đi qua giải đáp hộ, xin cảm ơn.
"Lỗ ca, ta có thể đi kho vũ khí lĩnh một thanh bội kiếm không? Hay là cần trình tự gì?"
Thấy nàng thần sắc kiên định, Lỗ Hải tuy rằng cảm thấy ý tưởng ở lại đây làm việc của nàng rất viển vông nhưng vẫn không đành lòng đả kích nàng.
"Theo lý mà nói, ngươi đã là người của Minh Võ đường rồi nên có thể đi lĩnh." Hắn nói, "Nếu người trong kho vũ khí làm khó, ngươi trực tiếp báo tên ta."
"Vậy thì thật quá tốt rồi, cảm tạ Lỗ ca!"
"Việc nhỏ, không cần cảm tạ." Lỗ Hải nhìn y phục áo ngắn vải thô trên người nàng, lại vội vàng bổ sung: "Ngươi có thể đi nhà kho lĩnh bộ quần áo, lĩnh loại y phục mùa thu, ngươi đi xem, khẳng định còn thừa."
Nói đến đây hắn có chút ngượng ngùng, lúc thu xếp trước đây, vì cố ý chọc giận nàng nên ném cho nàng một bộ y phục của thô sử hạ nhân. Hắn cũng tâm tư sơ suất, tới bây giờ mới đột nhiên nhớ tới việc nhỏ này.
Thời Văn Tu cùng hắn tạm biệt rồi vội vàng đi lãnh xiêm y và bội kiếm.
Quần áo hộ vệ kiểu dáng đều giống nhau, ngoài áo chất liệu vải thô chính là áo choàng tay lỡ trùm đầu, y phục là ủi thoả đáng, nguyên liệu sờ lên cũng thoải mái, mặc trên người đều hiện thêm ba phần khí chất tinh thần.
Bội kiếm là thiết kiếm, ước chừng rộng hai tấc, thêm cả vỏ kiếm thì trọng lượng gần ba cân.
*1 tấc = 3.33cm, 1cân Trung Quốc = 0.5kg bình thường.
Học theo các hộ vệ khác, nàng treo bội kiếm ở bên hông. Mới đầu còn bình thường, nhưng chờ đến khi hết xúc động thì dần cảm thấy phải cố hết sức.
Thể lực vẫn rất kém a.
Nếu thanh kiếm nhẹ nhất trong kho nàng dùng đều phải cố sức, vậy công việc hộ vệ này, sợ nàng đừng mơ được tiếp tục làm.
Vì thế mấy ngày kế tiếp, Thời Văn Tu kiên cường xách theo khẩu khí này, đi đâu cũng mang theo bội kiếm, cho dù chạy bộ tập thể dục buổi sáng, đứng tấn cũng đều mang theo.
Lúc nàng đang hăng say luyện võ nghệ, Lỗ Hải lại lặng lẽ tìm đến nàng. Hoá ra, sau một ngày hắn ra ngoài thực thi nhiệm vụ, khi trở về liền biết được những hộ vệ lưu thủ tại đây vậy mà được nghe hết một bộ võ hiệp kịch bản càng xuất sắc, cả người nháy mắt đều không ổn.
"Nếu như không kể chỉ sợ không tốt lắm?" Thời Văn Tu nghe hắn khẩn cầu thực khó xử, dù sao cũng không thể để sau này đại gia hỏa vây quanh nàng rồi giương mắt nhìn đúng không? Hơn nữa, mọi người đang nghe đến hăng say, nếu nàng đùng một cái không kể nữa, vậy bọn họ còn không phải sẽ tức lật bàn.
Quá bất lợi với lòng đoàn kết.
Lỗ Hải chưa hết hi vọng xúi giục: "Nếu không thì thế này, ban ngày ngươi dứt khoát đừng ở lại Minh Võ đường, đi sang luyện võ trường rèn luyện. Vừa khéo ngươi không phải lãnh bội kiếm rồi sao, ta lại dạy ngươi một bộ kiếm pháp, ngươi ở đó tùy ý chặt chặt chém chém cũng không ai quấy rầy, đấy phải gọi là thoải mái."
Thời Văn Tu vừa nghe, quả nhiên động tâm.
Ở Minh Võ đường, đôi khi nàng rèn luyện thật sự có chút không tự nhiên. Thí dụ như nàng đang khởi động, mỗi khi làm động tác giãn cơ chân, đứng một chân, squat các kiểu, người xung quanh nhìn nàng sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Còn có khi nàng luyện chạy bộ quanh đình viện, mặc dù người khác ngoài miệng chưa nói gì nhưng đám đông nhìn chằm chằm vẫn làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu có thể rèn luyện ở nơi chuyên môn như luyện võ trường thì tiện hơn rất nhiều.
"Lỗ ca, ngày thường không ai đến luyện võ trường sao?" Nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng trước, trong phủ này nàng cũng không quen biết ai khác, lỡ may đi qua không cẩn thận va phải quản sự chẳng hạn, đến lúc đó làm khó dễ nàng thì biết làm sao.
"Phủ chúng ta có cái luyện võ trường lớn, ngươi đừng đến chỗ đó, hơn nữa dù đến thì ngươi cũng không vào được, cửa có người trông coi. Luyện võ trường lớn chỉ có thời điểm mang đội ngũ ra huấn luyện hoặc thi đấu lớn, đại ca ta mới có thể mang theo tất cả hộ vệ trong phủ đi vào. Đến lúc đó trường hợp khá khó lường, nói không chừng chủ tử gia đều sẽ qua."
Vừa nói, ngón tay Lỗ Hải vừa chỉ về hướng nam: "Nhìn thấy tòa núi giả nhỏ kia không? Đấy là luyện võ trường nhỏ, hầu hết đều hoang phế, hiện tại chẳng ai đi chỗ đó. Ngươi nơi ấy rèn luyện, cách Minh Võ đường cũng không quá xa, chưa nói đến đi đi về về dễ dàng, rèn luyện ở đó cũng thoải mái đúng không?"
Thời Văn Tu bị hắn thuyết phục, kiễng mũi chân nhìn chỗ luyện võ trường nhỏ xa xa, trong lòng cũng đã quyết định, đợi mai trời vừa sáng liền đi luyện võ trường đó rèn luyện.
"Lỗ ca thật sự muốn dạy kiếm pháp cho ta?"
"Haiz, đại lão gia ta một miếng nước bọt một cái đinh, lời đã nói ra tuyệt đối chắc chắn! Đi, ta dạy ngươi luyện kiếm!"
Đám hán tử đó vốn dĩ bụng dạ ngay thẳng, không có chút nào quanh co lòng vòng. Thấy nàng không ngang ngược xấu tính giống như trong lời đồn, người cũng hiền hoà hào phóng, còn có thể cùng bọn họ đùa cợt thì thành kiến phiến diện đối với nàng dần dần phai nhạt. Mà Thời Văn Tu cũng rèn sắt khi còn nóng, vì để mau chóng dung nhập vào tập thể, nàng tự mình mài da mặt dày lên, tận dụng mọi thứ lôi kéo bọn họ nói chuyện phiếm.
Cũng may nàng được xã hội hiện đại bồi dưỡng, cũng may nàng đến từ thời đại công nghệ thông tin phát triển, tầm mắt và kiến thức của nàng có thể nói rộng lớn hơn rất nhiều, đa số đề tài của bọn họ nàng đều có thể tiếp lời. Ngẫu nhiên, nàng trong lúc lơ đãng nhắc tới những điều mới mẻ có thể thu hút sự chú ý của họ, thí dụ như vài cảnh quan kỳ lạ, hoặc là vài dân tục phong tình, lại có thể là loại kỳ nhân quái sự, mỗi câu chuyện đều có thể làm cho bọn họ nghe đến nồng nhiệt.
Gần đây, trong lúc nàng tham dự thảo luận về Minh Võ đường của bọn họ, vô tình mở ra đề tài võ hiệp. Đây thật là gãi đúng chỗ ngứa, một đám đàn ông thô kệch triệt để mê muội kịch bản võ hiệp ân thù sảng khoái. Mỗi khi đến giờ ăn là bọn họ lại không thể chờ đợi, gấp rút bưng bát cơm bao vây nàng, thúc giục nàng mau mau kể tập tiếp theo. Thậm chí để không làm chậm trễ thời gian, bọn họ chuẩn bị cơm cho nàng đầu tiên, mấy miếng thịt phủ trên bát đầy ăm ắp.
Sợ rằng nàng cũng không nghĩ đến bởi vì một phim võ hiệp mà nàng lại được yêu mến ủng hộ đến như thế.
Có người cổ vũ, nàng sao có thể không hăng say mà kể? May mắn nàng có ấn tượng sâu sắc với bộ phim này, tình tiết ngữ cảnh đều nhớ vô cùng rõ ràng, kể đến mười phần lưu loát. Sau đó nàng dứt khoát đóng vai nhân vật, thêm vào vài động tác biểu cảm, làm câu chuyện phải gọi là lên xuống trầm bổng, nhịp điệu du dương.
Mà đám thính giả cũng hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện mà nàng kể ra. Nghe đoạn kẻ xấu đạt được ý đồ, bọn họ tức sùi bọt mép. Nghe đoạn người tốt chịu oan, bọn họ bi phẫn đan xen. Cuối cùng nghe đến phần rửa hận báo thù, bọn họ từ giận giữ biến thành vui mừng, vỗ đùi cười ha ha, và miếng cơm đều và đến khoái chí.
Dần dần, giờ cơm trưa nghỉ ngơi của Minh Võ đường biến thành sân nhà của Thời Văn Tu. Mỗi lần đến giờ cơm, xung quanh nàng bị bao vây bởi một đám nam nhân thô kệch vỗ tay khen hay, tán thưởng tuyệt vời, hệt như chúng tinh phủng nguyệt.
Những hộ vệ đó, kiếp sống buồn tẻ nghề nghiệp khô khan của họ dường như được mở ra cánh cửa của thế giới mới. Không chỉ tràn đầy kỳ vọng vào phiên trực ban ngày mà họ còn đến buổi tối, tan làm rồi vẫn có thể cùng bạn bè thảo luận về thiện ác của nhân vật nào đó đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Hộ vệ trong phủ trực tại nơi khác tự nhiên không hiểu được sự náo nhiệt của những tam đẳng hộ vệ này. Chẳng qua bọn họ tự giữ thân phận, không quá coi trọng mấy kẻ chưa lập được công lao gì này, đương nhiên không đáng đi thăm dò.
Nhưng bọn họ thực sự có chút tò mò, đành đi nghe ngóng bên Lỗ Hải xem hắn có biết đám tam đẳng hộ vệ đang làm cái gì không. Lỗ Hải đâu rảnh trả lời bọn họ, nhân lúc hắn huynh trưởng không chú ý liền chuồn một mạch vào nơi ở của tam đẳng hộ vệ, nôn nóng tham gia vào đội ngũ thảo luận đỏ mặt tía tai.
Chỉ có điều hai ngày nay hắn sốt ruột đến phát bực. Vết thương sau lưng hắn đã khỏi hẳn rồi, vậy nên ban ngày hắn không được tiếp tục thủ vệ ở Minh Võ đường mà mỗi ngày đều phải thi hành chức trách mà nhị đẳng hộ vệ đảm nhiệm ở bên ngoài. Từ lúc đó, hắn không còn cách nào tiếp tục nghe kịch võ hiệp, phần tiếp theo lại chính là phần đặc sắc nhất, hắn gấp đến nỗi tâm can ngứa ngáy, sao có thể không phát hoả?
Nếu mấy kẻ nghe qua rồi có thể thuật lại cho hắn thì thôi, nhưng mấy thô hán tử đó, luận dùng đến nắm tay thì kẻ nào cũng xem như đỉnh chóp, còn bắt bọn hắn kể lại một câu chuyện thì kẻ nào kẻ nấy ăn nói vụng về, thật sự già cả người. Hận nhất chính là, bọn họ kể thì kể không ra, nhưng thảo luận phải gọi là mồm năm miệng mười náo nhiệt vô cùng, đúng là thành tâm làm hắn không thoải mái.
Trong lòng không bình tĩnh nỗi, Lỗ Hải bèn lén lút tìm Thời Văn Tu, thỉnh cầu nàng buổi trưa đừng kể bộ võ hiệp kia nữa, đợi đến ngày nghỉ lễ người đầy đủ rồi kể tiếp.
Thời Văn Tu nheo mắt nhìn dáng vẻ khổ hận sâu nặng của hắn, nghĩ nghĩ rồi đồng ý nguyện vọng của hắn: "Thế... cũng được." Cùng lắm thì nàng đổi bộ phim khác mà kể.
Lỗ Hải không nghĩ tới nàng sảng khoái như vậy, không nhịn được vui sướng quá đỗi, theo bản năng vung tay lên bật thốt câu hào khí, hôm khác mời nàng đi uống rượu. Vừa nói hết liền vỗ một phát vào trán, vội sửa miệng nói mời nàng đi ăn điểm tâm.
Thời Văn Tu giương môi mỉm cười.
Phải nói rằng, Lỗ Hải là một hán tử khá thú vị, từ khi mê mẩn kịch võ hiệp liền hoàn toàn vứt bỏ thành kiến với nàng lúc trước. Thời gian mấy ngày nghe kịch võ hiệp, hắn là người hăng hái nhất, xới cơm xong đầu tiên, ngồi hàng phía trên trước, còn giúp đỡ duy trì trật tự, nàng nhìn thấy đều phải khen ngợi thế là đủ rồi.
"Đúng rồi Lỗ ca, suýt chút nữa quên không hỏi ngươi, chúng ta đều lĩnh bội kiếm ở trong kho vũ khí sao? Vậy nếu ta muốn đi lĩnh, có phải bẩm báo trước với Lỗ thủ lĩnh hay không?"
Lỗ Hải nghe vậy kinh ngạc. Một hồi muốn nói lại thôi, nghi ngờ mà hỏi: "Ngươi... ngươi muốn làm việc ở Minh Võ đường lâu dài sao?" Đây chỉ sợ là không thể nào?
Thời Văn Tu hiểu những băn khoăn lo lắng của hắn.
Đoạn thời gian qua nàng cũng đã coi như hiểu rõ ràng, thân phận thật sự của nguyên thân không phải hộ vệ gì cả, mà là đại cung nữ của Dục Tú Cung. Kinh ngạc nghe đến việc này, mặt nàng đều bị doạ trắng bệch, dù cho bây giờ nhớ lại cũng rùng cả mình.
Cung nữ, đây là công việc nguy hiểm nhiều đến thế nào? Nếu nguyên thân không tìm cách xuất cung vào Vũ Vương phủ này thì đến lúc nàng xuyên qua, chẳng phải sẽ bị nhốt trong cung cả đời? Không nói đến việc mất đi tự do, mấu chốt là cung đấu a, không cẩn thật một chút là nuốt hận quy thiên! Nàng không phải đang đánh giá thấp trí thông minh của mình, chỉ là hoàn cảnh sinh tồn trong cung quá hiểm ác, nàng một kẻ không có chút cung đấu kinh nghiệm nào tự nhiên bị thả vào hoàn cảnh hung tàn như vậy, chỉ sợ rằng sống không nổi một tập.
Vẫn là lời nói trước kia của Lỗ Hải càng khủng bố, theo hắn,vị Thục phi nương nương ở Dục Tú Cung kia có khả năng triệu nàng hồi cung một lần nữa. Này quả thực chính là sét đánh ngang tai! Mấy đêm nay, một kẻ theo chủ nghĩa vô thần như nàng đi cầu Bồ Tát xin Ngọc Hoàng Đại Đế, nhất thiết đừng làm cho vị nương nương đó nhớ tới nàng, hy vọng kiếp này, kiếp sau thậm chí kiếp sau sau nữa đều không cần nhớ tới nàng.
Lỗ Hải thấy trên mặt nàng thần sắc bàng hoàng không khỏi hiểu lầm, đồng tình mà nói: "Ngươi cũng đừng nóng vội, tuy không được ở lại Minh Võ đường, nhưng các chỗ khác chắc chắn sẽ có công việc thích hợp với ngươi. Chờ lúc nữa ta cầu đại ca đi hỏi thăm đại tổng quản, nếu thích hợp liền xem có thể nghĩ biện pháp sắp xếp cho ngươi đi làm hay không."
Vừa nói vậy, hắn bắt đầu suy xét cân nhắc, Di Tâm Viện cùng Phù Vân Viện xem như là chỗ tốt, bọn thị nữ trong phủ đều muốn đi hai viện này làm việc đến nỗi tranh vỡ đầu, cũng không biết hiện tại thiếu người hay không. Chỉ có điều nếu Trương tổng quản cho phép, sắp xếp một người vào chắc không thành vấn đề.
Nhưng nghĩ lại, nếu nàng thật đi hai viện này làm việc, vậy sau này sao có thể tùy ý ra ngoài? Nàng không thể đi ra vậy kịch võ hiệp của hắn làm sao bây giờ? Hắn còn không phải sẽ sốt ruột chết!
"Không thì, không thì chờ một chút hỏi quản sự mua bán, cho ngươi làm bà vú mua đồ?"
Đúng, cái công việc này rất tốt! Lỗ Hải trầm trồ khen ngợi cái chủ ý này của chính mình.
Nàng ra ngoài mua đồ, hắn cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu có thể bắt gặp trên đường, chẳng phải là có thể kể cho hắn một đoạn?
Thời Văn Tu lại lắc đầu, nàng vẫn muốn giữ công việc hộ vệ này.
Nàng vất vả mở ra cục diện ở Minh Võ đường, làm mọi người chậm rãi tiếp nhận nàng, nếu rời đi thì chẳng phải uổng phí hết thảy đầu tư? Huống hồ, nàng cũng có cảm tình với nơi này, bắt nàng rời đi, nàng luyến tiếc.
"Lỗ ca, ta vẫn muốn tiếp tục làm việc ở nơi này. Đoạn thời gian này Lỗ thủ lĩnh đã đồng ý giờ mão cho ta qua đây nghĩa là ta còn có hy vọng tiếp tục ở lại, ta muốn thử xem."
Tuy rằng hiện tại nàng cũng biết, trong hoàn cảnh chung, loại công việc như hộ vệ sẽ không chiêu mộ nữ nhân, nhưng nàng chính là không cam tâm, vẫn tưởng nỗ lực tranh giành một chút. Có lẽ, nàng có thể mở ra một con đường mới?
Nắm tay thầm hạ quyết tâm, nàng muốn cạnh tranh làm việc. Không có võ công không quan trọng, nàng học gấp bội, cần cù luyện võ nghệ theo bọn họ, đứng tấn, đấm bốc*, chỉ cần nàng nằm gai nếm mật chịu dốc sức, nàng không tin tố chất thân thể không đạt được tiêu chuẩn.
*Chỗ này có từ 走梅庄 chưa gặp bao giờ, mong đại thần nào đi qua giải đáp hộ, xin cảm ơn.
"Lỗ ca, ta có thể đi kho vũ khí lĩnh một thanh bội kiếm không? Hay là cần trình tự gì?"
Thấy nàng thần sắc kiên định, Lỗ Hải tuy rằng cảm thấy ý tưởng ở lại đây làm việc của nàng rất viển vông nhưng vẫn không đành lòng đả kích nàng.
"Theo lý mà nói, ngươi đã là người của Minh Võ đường rồi nên có thể đi lĩnh." Hắn nói, "Nếu người trong kho vũ khí làm khó, ngươi trực tiếp báo tên ta."
"Vậy thì thật quá tốt rồi, cảm tạ Lỗ ca!"
"Việc nhỏ, không cần cảm tạ." Lỗ Hải nhìn y phục áo ngắn vải thô trên người nàng, lại vội vàng bổ sung: "Ngươi có thể đi nhà kho lĩnh bộ quần áo, lĩnh loại y phục mùa thu, ngươi đi xem, khẳng định còn thừa."
Nói đến đây hắn có chút ngượng ngùng, lúc thu xếp trước đây, vì cố ý chọc giận nàng nên ném cho nàng một bộ y phục của thô sử hạ nhân. Hắn cũng tâm tư sơ suất, tới bây giờ mới đột nhiên nhớ tới việc nhỏ này.
Thời Văn Tu cùng hắn tạm biệt rồi vội vàng đi lãnh xiêm y và bội kiếm.
Quần áo hộ vệ kiểu dáng đều giống nhau, ngoài áo chất liệu vải thô chính là áo choàng tay lỡ trùm đầu, y phục là ủi thoả đáng, nguyên liệu sờ lên cũng thoải mái, mặc trên người đều hiện thêm ba phần khí chất tinh thần.
Bội kiếm là thiết kiếm, ước chừng rộng hai tấc, thêm cả vỏ kiếm thì trọng lượng gần ba cân.
*1 tấc = 3.33cm, 1cân Trung Quốc = 0.5kg bình thường.
Học theo các hộ vệ khác, nàng treo bội kiếm ở bên hông. Mới đầu còn bình thường, nhưng chờ đến khi hết xúc động thì dần cảm thấy phải cố hết sức.
Thể lực vẫn rất kém a.
Nếu thanh kiếm nhẹ nhất trong kho nàng dùng đều phải cố sức, vậy công việc hộ vệ này, sợ nàng đừng mơ được tiếp tục làm.
Vì thế mấy ngày kế tiếp, Thời Văn Tu kiên cường xách theo khẩu khí này, đi đâu cũng mang theo bội kiếm, cho dù chạy bộ tập thể dục buổi sáng, đứng tấn cũng đều mang theo.
Lúc nàng đang hăng say luyện võ nghệ, Lỗ Hải lại lặng lẽ tìm đến nàng. Hoá ra, sau một ngày hắn ra ngoài thực thi nhiệm vụ, khi trở về liền biết được những hộ vệ lưu thủ tại đây vậy mà được nghe hết một bộ võ hiệp kịch bản càng xuất sắc, cả người nháy mắt đều không ổn.
"Nếu như không kể chỉ sợ không tốt lắm?" Thời Văn Tu nghe hắn khẩn cầu thực khó xử, dù sao cũng không thể để sau này đại gia hỏa vây quanh nàng rồi giương mắt nhìn đúng không? Hơn nữa, mọi người đang nghe đến hăng say, nếu nàng đùng một cái không kể nữa, vậy bọn họ còn không phải sẽ tức lật bàn.
Quá bất lợi với lòng đoàn kết.
Lỗ Hải chưa hết hi vọng xúi giục: "Nếu không thì thế này, ban ngày ngươi dứt khoát đừng ở lại Minh Võ đường, đi sang luyện võ trường rèn luyện. Vừa khéo ngươi không phải lãnh bội kiếm rồi sao, ta lại dạy ngươi một bộ kiếm pháp, ngươi ở đó tùy ý chặt chặt chém chém cũng không ai quấy rầy, đấy phải gọi là thoải mái."
Thời Văn Tu vừa nghe, quả nhiên động tâm.
Ở Minh Võ đường, đôi khi nàng rèn luyện thật sự có chút không tự nhiên. Thí dụ như nàng đang khởi động, mỗi khi làm động tác giãn cơ chân, đứng một chân, squat các kiểu, người xung quanh nhìn nàng sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Còn có khi nàng luyện chạy bộ quanh đình viện, mặc dù người khác ngoài miệng chưa nói gì nhưng đám đông nhìn chằm chằm vẫn làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu có thể rèn luyện ở nơi chuyên môn như luyện võ trường thì tiện hơn rất nhiều.
"Lỗ ca, ngày thường không ai đến luyện võ trường sao?" Nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng trước, trong phủ này nàng cũng không quen biết ai khác, lỡ may đi qua không cẩn thận va phải quản sự chẳng hạn, đến lúc đó làm khó dễ nàng thì biết làm sao.
"Phủ chúng ta có cái luyện võ trường lớn, ngươi đừng đến chỗ đó, hơn nữa dù đến thì ngươi cũng không vào được, cửa có người trông coi. Luyện võ trường lớn chỉ có thời điểm mang đội ngũ ra huấn luyện hoặc thi đấu lớn, đại ca ta mới có thể mang theo tất cả hộ vệ trong phủ đi vào. Đến lúc đó trường hợp khá khó lường, nói không chừng chủ tử gia đều sẽ qua."
Vừa nói, ngón tay Lỗ Hải vừa chỉ về hướng nam: "Nhìn thấy tòa núi giả nhỏ kia không? Đấy là luyện võ trường nhỏ, hầu hết đều hoang phế, hiện tại chẳng ai đi chỗ đó. Ngươi nơi ấy rèn luyện, cách Minh Võ đường cũng không quá xa, chưa nói đến đi đi về về dễ dàng, rèn luyện ở đó cũng thoải mái đúng không?"
Thời Văn Tu bị hắn thuyết phục, kiễng mũi chân nhìn chỗ luyện võ trường nhỏ xa xa, trong lòng cũng đã quyết định, đợi mai trời vừa sáng liền đi luyện võ trường đó rèn luyện.
"Lỗ ca thật sự muốn dạy kiếm pháp cho ta?"
"Haiz, đại lão gia ta một miếng nước bọt một cái đinh, lời đã nói ra tuyệt đối chắc chắn! Đi, ta dạy ngươi luyện kiếm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.