Chương 152
Lăng Lam Ca
20/12/2018
Ta nhìn thấy đám bụi đang cuồn cuộn lên từ phía xa càng lúc càng gần mình thì trong lòng bất an.
Không ổn, càng lúc càng không ổn.
Chư vị thần linh, làm ơn đừng để Izumin xuất hiện vào lúc này.
Tiếc là thần linh ở trên cao quá, Asisư có khấn vái cũng đã muộn.
Therru tách khỏi đội ngũ, chạy đi đón Izumin đang trên đường tìm kiếm hoàng phi bỏ trốn nhà mình. Izumin vừa nhìn thấy Asisư đã thúc ngựa tới đây nhanh hơn, vẻ mặt thảng thốt cực độ.
- Ngừng lại, Izumin, ngừng lại, không được đến đây…
-…
Không có tiếng trả lời, Mitamun, Shouta và Mamoru vội thúc ngựa sang một bên tránh. Izumin đang lao vù vù tới đây, không khéo hắn lôi tuột cả đám xuống thì khổ. Menfuisư và Carol còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ông đội trưởng chỉ thấy Izumin vượt lên trên hẳn, tốc độ kinh hoàng lao về phía nữ hoàng.
-…
- Mẹ nó, bảo ngươi ngừng lại, đây là hố cát lún đấy có nghe không?
Izumin vẫn hùng hục lao tới, bỏ ngoài tai mọi lời nói của ta.
Thế là cả đoàn người trơ mắt nhìn hoàng tử Izumin hiên ngang lẫm liệt ném ngựa sang một bên, không suy nghĩ mà nhảy xuống hố cát nơi Asisư đang trợn mắt lên.
- Asisư, ta tìm được nàng rồi!
Ta cúi đầu nhìn cát lún tới ngang hông, tay siết chặt, bất lực.
Ta muốn đấm cho tên này một phát.
Hắn không làm hư bột hư đường thì chịu không nổi.
Dự định dùng cung tên có cột dây thừng bắn lên phía trên rồi cho người kéo lên, thế là xong, giờ thì hay rồi, cát lún cao hơn khi nãy, trong hố lại có hai người, ta xem ngươi mất bao lâu để kéo lên, hừ.
- Hoàng tử, ta không cần ngài chết chung với ta, mời ngài đi lên cho.
- Nói bậy gì vậy? Ta xuống để cứu nàng, có ta ở đây, làm sao nàng chết được.
Mỗ nữ đỏ mặt, mọi người lại khó hiểu. Hoàng tử Izumin yêu nữ hoàng như thế, sao lại cưới thêm Carol làm gì?
**********
Ta thở dài, sau đó lại thở dài…
Quay đầu sang nhìn Izumin đang ngồi trò chuyện với Menfuisư đằng xa, sau đó nhìn lại Carol đang sốt mê man nằm trên giường, miệng cứ gọi:
- Anh Raian… Jimy…
Carol, kiếp trước ta mắc nợ gì cô hay sao? Cứ mỗi lần cô gặp nạn hay bị thương ta đều phải đi theo chữa trị?
Đút thuốc cho Carol xong, ta lại thừ người.
Ta phải làm gì bây giờ? Trở về Hitaito để Izumin giam lỏng hay quay về Hạ Ai Cập?
Izumin đã đến tận đây, liệu hắn có đồng ý cho ta trở về Hạ Ai Cập không?
Haiz…
Ta nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Menfuisư. Chắc bọn đàn ông cũng đã giải quyết xong mấy cái gút mắc kia rồi, ta không liên quan tới nữa.
Menfuisư cúi đầu không dám nhìn ta, miệng lí nhí xin lỗi. Ta phì cười, lấy tay xoa đầu nó, sau đó đi ra ngoài lều.
Lúc đầu ta nghe Menfuisư gọi tên Carol rất tình cảm, sau đó…
- Carol, Raian là thằng nào? Còn thằng Jimy nữa, nàng tỉnh dậy cho ta….!!!!!!
Ta cảm thấy bất lực, không hiểu sao thằng nhãi này có thể cai trị được Ai Cập hùng vĩ.
Không ổn, càng lúc càng không ổn.
Chư vị thần linh, làm ơn đừng để Izumin xuất hiện vào lúc này.
Tiếc là thần linh ở trên cao quá, Asisư có khấn vái cũng đã muộn.
Therru tách khỏi đội ngũ, chạy đi đón Izumin đang trên đường tìm kiếm hoàng phi bỏ trốn nhà mình. Izumin vừa nhìn thấy Asisư đã thúc ngựa tới đây nhanh hơn, vẻ mặt thảng thốt cực độ.
- Ngừng lại, Izumin, ngừng lại, không được đến đây…
-…
Không có tiếng trả lời, Mitamun, Shouta và Mamoru vội thúc ngựa sang một bên tránh. Izumin đang lao vù vù tới đây, không khéo hắn lôi tuột cả đám xuống thì khổ. Menfuisư và Carol còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ông đội trưởng chỉ thấy Izumin vượt lên trên hẳn, tốc độ kinh hoàng lao về phía nữ hoàng.
-…
- Mẹ nó, bảo ngươi ngừng lại, đây là hố cát lún đấy có nghe không?
Izumin vẫn hùng hục lao tới, bỏ ngoài tai mọi lời nói của ta.
Thế là cả đoàn người trơ mắt nhìn hoàng tử Izumin hiên ngang lẫm liệt ném ngựa sang một bên, không suy nghĩ mà nhảy xuống hố cát nơi Asisư đang trợn mắt lên.
- Asisư, ta tìm được nàng rồi!
Ta cúi đầu nhìn cát lún tới ngang hông, tay siết chặt, bất lực.
Ta muốn đấm cho tên này một phát.
Hắn không làm hư bột hư đường thì chịu không nổi.
Dự định dùng cung tên có cột dây thừng bắn lên phía trên rồi cho người kéo lên, thế là xong, giờ thì hay rồi, cát lún cao hơn khi nãy, trong hố lại có hai người, ta xem ngươi mất bao lâu để kéo lên, hừ.
- Hoàng tử, ta không cần ngài chết chung với ta, mời ngài đi lên cho.
- Nói bậy gì vậy? Ta xuống để cứu nàng, có ta ở đây, làm sao nàng chết được.
Mỗ nữ đỏ mặt, mọi người lại khó hiểu. Hoàng tử Izumin yêu nữ hoàng như thế, sao lại cưới thêm Carol làm gì?
**********
Ta thở dài, sau đó lại thở dài…
Quay đầu sang nhìn Izumin đang ngồi trò chuyện với Menfuisư đằng xa, sau đó nhìn lại Carol đang sốt mê man nằm trên giường, miệng cứ gọi:
- Anh Raian… Jimy…
Carol, kiếp trước ta mắc nợ gì cô hay sao? Cứ mỗi lần cô gặp nạn hay bị thương ta đều phải đi theo chữa trị?
Đút thuốc cho Carol xong, ta lại thừ người.
Ta phải làm gì bây giờ? Trở về Hitaito để Izumin giam lỏng hay quay về Hạ Ai Cập?
Izumin đã đến tận đây, liệu hắn có đồng ý cho ta trở về Hạ Ai Cập không?
Haiz…
Ta nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Menfuisư. Chắc bọn đàn ông cũng đã giải quyết xong mấy cái gút mắc kia rồi, ta không liên quan tới nữa.
Menfuisư cúi đầu không dám nhìn ta, miệng lí nhí xin lỗi. Ta phì cười, lấy tay xoa đầu nó, sau đó đi ra ngoài lều.
Lúc đầu ta nghe Menfuisư gọi tên Carol rất tình cảm, sau đó…
- Carol, Raian là thằng nào? Còn thằng Jimy nữa, nàng tỉnh dậy cho ta….!!!!!!
Ta cảm thấy bất lực, không hiểu sao thằng nhãi này có thể cai trị được Ai Cập hùng vĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.