Chương 46
Lăng Lam Ca
20/12/2018
Vài tuần lễ trôi qua có vẻ an lành, mọi việc ở Hạ Ai Cập đều do tướng Nakuto cùng mấy vị tướng quân khác giải quyết, chuyện nào quan trọng mới trình báo lên đến ta. Công trình nhà ở của nô lệ đã đi vào giai đoạn hoàn thành nên ta cũng rảnh rỗi, tranh thủ trong lúc đó nhờ Minưê dạy bắn cung. Nakuto sống chết ngăn cản bảo ta không nên học, có hắn bảo vệ là được rồi. Ta lạnh lùng hỏi, lúc ta đi tắm các ngươi bảo vệ kiểu gì, khi ấy mới im bặt. Ari phản ứng mới kinh khủng, nàng ấy khóc lóc van xin ta đừng học, nếu ta giết chết người bị bắt bỏ vào ngục thì nàng biết làm sao đây, ta đen mặt…
- Ngươi không cho ta học bắn cung ta liền học cưỡi ngựa
Đến lúc này nàng mới im lặng, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, thôi thà để học bắn cung. Càng bị khinh thường càng muốn học. Thế là tướng Nakuto ưỡn ngực đứng ra:
- Nữ hoàng, nếu người muốn học, thần có thể hướng dẫn cho người.
- Ồ, kiếm thứ gì bắn thử đi
- Nữ hoàng cứ chỉ định, thần sẽ bắn
- Không cần rắc rối, ngươi làm cho mũi tên bay đi là được rồi.
- Tưởng gì, chuyện nhỏ…
Nakuto cầm cung tên lên, quả nhiên ngay cả đặt mũi tên vào thế nào cũng không biết. Ta hừ một tiếng, gọi Ari cùng Eri đi kiếm Minưê. Nakuto trước giờ toàn sử dụng kiếm, tấn công trên chiến trường chứ làm quái gì biết bắn cung, chắc lại không cam chịu việc mình thua Minưê!
Nghĩ nghĩ, ta đến hành lang của quốc khách ở kiếm Mitamun. Quả nhiên con nhóc đó đang trốn ở đây ngồi khóc một mình. Mitamun căm hận nhìn ta, ta thì cười nhẹ nhàng rất ư là thục nữ!
- Ta đi học thứ này hay lắm, có muốn đi cùng không?
- Yêu nữ, ngươi định giết hại bổn công chúa rồi giấu xác phải không?
- Ừ, nhưng biết ngươi không dám đi nên hỏi thế thôi!
- Mơ à? Người của ta bao nhiêu đây, chẳng lẽ lại thua mấy tên lính quèn của cô?
Thế là nàng ta hùng dũng đi theo ta đến bãi cỏ rộng lớn, Minưê đang đứng chờ ở đó. Thấy có Mitamun, hắn hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại điềm tĩnh nghiêng người chào. Ta hỏi hắn có dạy Mitamun được không, nào ngờ hắn cười rồi từ chối: “Công chúa là quốc bảo của hoàng đế Hitaito, thần không dám!”
- Hừ, ngươi chế không dám nhận ta ư? Asisư làm được thứ gì tất nhiên bỏn công chúa còn có thể làm hơn, không tin ngươi dạy thử thì biết, người Ai Cập thật là coi thường người khác.
- Còn ngươi Hitaito thật là ngạo mạn, nhỉ?
Ta cầm cung tên trên tay, khẽ kéo thử xem có vừa sức không. Tốt, cũng tên nhẹ nhưng dây rất căng, cầm lên là thấy thích ngay được. Mitamun tức lồng lộn, tay giựt phăng cung tên của hộ vệ bên cạnh. Ta vui vẻ nhìn xem nàng ta ra tay bắn thế nào, quả nhiên không hổ danh em gái Izumin, vừa cầm lên đã bắn mũi tên bay đi rất xa, có điều không trúng gì cả nhưng lần đầu tiên mà như thế xem ra rất có tư chất rồi. Ta thở dài, đành chậm rãi bắt chước điệu bộ của Minưê đang giương cung lên bên kia. Hắn thả tay ra, nghe vun vút một tiếng, mũi tên đã bắn trúng con chim đang bay trên trời kia, Mitamun đứng bên cạnh trợn mắt ngạc nhiên, không thể tin được mà nhìn Minưê. Cứ ngỡ có mỗi anh nàng làm được điều đó, không ngờ Minưê không ngắm không bắn, tùy ý thả tay ra đã có thể bắn trúng đích xa như thế.
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào tán dương, Minưê không kiêu ngạo mà nhìn ta. Ta mím môi, tay có chút run run, tim đập lỗi vài nhịp. Dù sao đây cũng là lần đầu bắn cung, có khi nào vừa bắn đã trúng không? Mũi tên cứ trầy trật không chịu nằm yên, ta vừa thả tay thì nó đã rơi ngay tại chỗ.
Xung quanh im bặt, lát sau Mitamun mới lên tiếng chế giễu:
- Hóa ra nữ hoàng Ai Cập ngoài xinh đẹp ra chả làm được trò trống gì
Ta khom người nhặt mũi tên lên, đặt lên tay thử lại lần nữa, miệng không quên đáp trả Mitamun:
- Ừ, không biết công chúa thế nào chứ ta nghĩ,… Đẹp thôi cũng đủ lấy chồng rồi!
Mũi tên thứ hai rơi xuống đất, ta lại nhặt lên. Ari bên cạnh hí ha hí hửng hỏi ta:
- Nữ hoàng, bắn không được thì chúng ta về điện thờ cầu nguyện nhé!
Liếc Ari một cái, sau đó tao nhã nhìn Minưê, nhẹ giọng lên tiếng:
- Tướng quân, ngài thử lại lần nữa được không?
Minưê không nói gì cả, vươn tay ra phía sau lấy một mũi tên, tiếp tục ngắm bắn thân cây nằm tuốt đằng xa kia. Hiển nhiên là mũi tên cắp phập ngay thân cây. Mitamun bắt đầu thán phục Minưê, nàng ta cũng mấy lần thử nhưng đường đi của tên rất ngắn, nửa đường gặp gió nhẹ là lảo đảo rơi xuống ngay, không được mạnh mẽ như tên của Minưê. Thế là…
- Này tên tướng quân ngạo mạn kia, ngươi dạy cho ta đi, ta cũng muốn học
- Thứ lỗi cho thần, thần không có nghĩa vụ phải dạy cho công chúa.
- Ngươi…. Ngươi…
- Ngươi không cho ta học bắn cung ta liền học cưỡi ngựa
Đến lúc này nàng mới im lặng, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, thôi thà để học bắn cung. Càng bị khinh thường càng muốn học. Thế là tướng Nakuto ưỡn ngực đứng ra:
- Nữ hoàng, nếu người muốn học, thần có thể hướng dẫn cho người.
- Ồ, kiếm thứ gì bắn thử đi
- Nữ hoàng cứ chỉ định, thần sẽ bắn
- Không cần rắc rối, ngươi làm cho mũi tên bay đi là được rồi.
- Tưởng gì, chuyện nhỏ…
Nakuto cầm cung tên lên, quả nhiên ngay cả đặt mũi tên vào thế nào cũng không biết. Ta hừ một tiếng, gọi Ari cùng Eri đi kiếm Minưê. Nakuto trước giờ toàn sử dụng kiếm, tấn công trên chiến trường chứ làm quái gì biết bắn cung, chắc lại không cam chịu việc mình thua Minưê!
Nghĩ nghĩ, ta đến hành lang của quốc khách ở kiếm Mitamun. Quả nhiên con nhóc đó đang trốn ở đây ngồi khóc một mình. Mitamun căm hận nhìn ta, ta thì cười nhẹ nhàng rất ư là thục nữ!
- Ta đi học thứ này hay lắm, có muốn đi cùng không?
- Yêu nữ, ngươi định giết hại bổn công chúa rồi giấu xác phải không?
- Ừ, nhưng biết ngươi không dám đi nên hỏi thế thôi!
- Mơ à? Người của ta bao nhiêu đây, chẳng lẽ lại thua mấy tên lính quèn của cô?
Thế là nàng ta hùng dũng đi theo ta đến bãi cỏ rộng lớn, Minưê đang đứng chờ ở đó. Thấy có Mitamun, hắn hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại điềm tĩnh nghiêng người chào. Ta hỏi hắn có dạy Mitamun được không, nào ngờ hắn cười rồi từ chối: “Công chúa là quốc bảo của hoàng đế Hitaito, thần không dám!”
- Hừ, ngươi chế không dám nhận ta ư? Asisư làm được thứ gì tất nhiên bỏn công chúa còn có thể làm hơn, không tin ngươi dạy thử thì biết, người Ai Cập thật là coi thường người khác.
- Còn ngươi Hitaito thật là ngạo mạn, nhỉ?
Ta cầm cung tên trên tay, khẽ kéo thử xem có vừa sức không. Tốt, cũng tên nhẹ nhưng dây rất căng, cầm lên là thấy thích ngay được. Mitamun tức lồng lộn, tay giựt phăng cung tên của hộ vệ bên cạnh. Ta vui vẻ nhìn xem nàng ta ra tay bắn thế nào, quả nhiên không hổ danh em gái Izumin, vừa cầm lên đã bắn mũi tên bay đi rất xa, có điều không trúng gì cả nhưng lần đầu tiên mà như thế xem ra rất có tư chất rồi. Ta thở dài, đành chậm rãi bắt chước điệu bộ của Minưê đang giương cung lên bên kia. Hắn thả tay ra, nghe vun vút một tiếng, mũi tên đã bắn trúng con chim đang bay trên trời kia, Mitamun đứng bên cạnh trợn mắt ngạc nhiên, không thể tin được mà nhìn Minưê. Cứ ngỡ có mỗi anh nàng làm được điều đó, không ngờ Minưê không ngắm không bắn, tùy ý thả tay ra đã có thể bắn trúng đích xa như thế.
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào tán dương, Minưê không kiêu ngạo mà nhìn ta. Ta mím môi, tay có chút run run, tim đập lỗi vài nhịp. Dù sao đây cũng là lần đầu bắn cung, có khi nào vừa bắn đã trúng không? Mũi tên cứ trầy trật không chịu nằm yên, ta vừa thả tay thì nó đã rơi ngay tại chỗ.
Xung quanh im bặt, lát sau Mitamun mới lên tiếng chế giễu:
- Hóa ra nữ hoàng Ai Cập ngoài xinh đẹp ra chả làm được trò trống gì
Ta khom người nhặt mũi tên lên, đặt lên tay thử lại lần nữa, miệng không quên đáp trả Mitamun:
- Ừ, không biết công chúa thế nào chứ ta nghĩ,… Đẹp thôi cũng đủ lấy chồng rồi!
Mũi tên thứ hai rơi xuống đất, ta lại nhặt lên. Ari bên cạnh hí ha hí hửng hỏi ta:
- Nữ hoàng, bắn không được thì chúng ta về điện thờ cầu nguyện nhé!
Liếc Ari một cái, sau đó tao nhã nhìn Minưê, nhẹ giọng lên tiếng:
- Tướng quân, ngài thử lại lần nữa được không?
Minưê không nói gì cả, vươn tay ra phía sau lấy một mũi tên, tiếp tục ngắm bắn thân cây nằm tuốt đằng xa kia. Hiển nhiên là mũi tên cắp phập ngay thân cây. Mitamun bắt đầu thán phục Minưê, nàng ta cũng mấy lần thử nhưng đường đi của tên rất ngắn, nửa đường gặp gió nhẹ là lảo đảo rơi xuống ngay, không được mạnh mẽ như tên của Minưê. Thế là…
- Này tên tướng quân ngạo mạn kia, ngươi dạy cho ta đi, ta cũng muốn học
- Thứ lỗi cho thần, thần không có nghĩa vụ phải dạy cho công chúa.
- Ngươi…. Ngươi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.