Chương 54
Lăng Lam Ca
20/12/2018
Minưê im lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mitamun, không ngờ cô gái ngang ngạnh này cũng thật đáng thương, số phận của công chúa chỉ có thể như vậy, ngồi chờ người khác bán mình đi mà không có quyền lên tiếng.
- … Ta không có quyền thế, lời nói cũng không có giá trị như anh trai ta nên không được quyền từ chối… Minưê, ngươi… ngươi bỏ trốn cùng ta được không?
Mitamun nhỏ giọng hỏi, khẽ xoay người ngồi lên tảng đá nhỏ, mặt hướng ra bờ sông Nin, không dám nhìn Minưê. Mitamun hỏi lại lần nữa, lần này khóc thật sự, nước mắt rơi xuống mu bàn tay nhưng cố gắng giữ giọng nói bình thường:
- Ngươi đưa ta bỏ trốn được không? Ta không làm công chúa, ngươi không làm tướng quân nữa…
- Công chúa, xin người thận trọng với từng hành vi của mình. Công chúa có biết một hành động ích kỉ trẻ con của người có thể khơi mào chiến tranh giữa hai nước không? Xin công chúa mau trở về, theo thần đến gặp bệ hạ.
Mitamun chua chát cười, đúng vậy, làm sao nàng lại quên mất.
Hắn là vị tướng quân dũng mãnh trung thành của hoàng đế Menfuisư, sao hắn có thể chối bỏ quốc gia để đi cùng một cô gái như nàng!
Mitamun không nói nữa, cúi gằm mặt, kéo áo choàng lên, quay người bỏ đi, lướt qua trước mặt Minưê, đang đi bỗng nhiên dừng lại… “Minưê, ta thích ngươi…”, giọng rất nhỏ, gần như là thì thào, đoạn, bước tiếp.
Minưê sững người, không biết phải làm sao, trái tim nằm trong lồng ngực đập từng hồi, bóng dáng nhỏ bé cô đơn ấy lủi thủi mất dạng phía sau hoàng cung rộng lớn…
Mitamun vừa khuất khỏi tầm nhìn của Minưê thì ngã khụy xuống đất, không kiềm nén nữa mà khóc nấc thành tiếng, hai tay ôm đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống. Minưê, ta hận ngươi, tại sao ngươi lại nhất quyết tuyệt tình như thế? Minưê… Ta không quản chiến tranh, ta không sợ, ta không muốn làm công chúa gò bó nữa, ta muốn rời khỏi đây…
Minưê, tại sao ngươi lại phải trung thành với Menfuisư làm gì?
Nếu Minưê không giúp Mitamun ta trốn, chắc chắn cũng có ngày ta bị phụ vương mẫu hậu bắt về. Đến lúc đó còn nặng tội hơn.
Người giúp được ta… chỉ có thể là Asisư…
Mitamun cắn răng đứng dậy, vừa đi về cung điện của Asisư đã xông tới đập cửa dữ dội.
Bên trong vẫn im lặng.
Ari tuy cản Mitamun lại nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, không biết tình hình của nữ hoàng như thế nào. Hai đường lông mày chau sát lại, khó chịu hỏi Mitamun:
- Công chúa, rốt cuộc ban sáng có chuyện gì xảy ra vậy?
- Ta … Sao cô hỏi ta?
- Ban sáng cô ra ngoài cùng nữ hoàng cơ mà?
- Ta không biết, thấy ra ngoài xong về nằm đó luôn, không nói năng gì với ta nữa.
Mitamun hung hăng đá cửa một cái, …
Ôi… đau… cái chân ngọc ngà…
Vào bằng cửa chính không được, Mitamun ta vào phòng bằng đường cửa sổ.
Trong phòng trống không không có ai, bóng dáng Asisư cũng không có…
Lúc này bên ngoài chính sảnh mọi người đang nhốn nháo. Công nương Carol bị mất tích. Bên trong cung điện của Asisư cũng nhốn nháo không kém, nữ hoàng không thấy đâu.
Menfuisư điên tiết cho người lục soát mọi nơi, chỉ tìm ra được manh mối duy nhất chính là đoàn lái buôn lạ mặt vừa tiếp xúc với Carol trên phố ban chiều…
Đêm nay là một đêm có rất nhiều người không ngủ được…
- … Ta không có quyền thế, lời nói cũng không có giá trị như anh trai ta nên không được quyền từ chối… Minưê, ngươi… ngươi bỏ trốn cùng ta được không?
Mitamun nhỏ giọng hỏi, khẽ xoay người ngồi lên tảng đá nhỏ, mặt hướng ra bờ sông Nin, không dám nhìn Minưê. Mitamun hỏi lại lần nữa, lần này khóc thật sự, nước mắt rơi xuống mu bàn tay nhưng cố gắng giữ giọng nói bình thường:
- Ngươi đưa ta bỏ trốn được không? Ta không làm công chúa, ngươi không làm tướng quân nữa…
- Công chúa, xin người thận trọng với từng hành vi của mình. Công chúa có biết một hành động ích kỉ trẻ con của người có thể khơi mào chiến tranh giữa hai nước không? Xin công chúa mau trở về, theo thần đến gặp bệ hạ.
Mitamun chua chát cười, đúng vậy, làm sao nàng lại quên mất.
Hắn là vị tướng quân dũng mãnh trung thành của hoàng đế Menfuisư, sao hắn có thể chối bỏ quốc gia để đi cùng một cô gái như nàng!
Mitamun không nói nữa, cúi gằm mặt, kéo áo choàng lên, quay người bỏ đi, lướt qua trước mặt Minưê, đang đi bỗng nhiên dừng lại… “Minưê, ta thích ngươi…”, giọng rất nhỏ, gần như là thì thào, đoạn, bước tiếp.
Minưê sững người, không biết phải làm sao, trái tim nằm trong lồng ngực đập từng hồi, bóng dáng nhỏ bé cô đơn ấy lủi thủi mất dạng phía sau hoàng cung rộng lớn…
Mitamun vừa khuất khỏi tầm nhìn của Minưê thì ngã khụy xuống đất, không kiềm nén nữa mà khóc nấc thành tiếng, hai tay ôm đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống. Minưê, ta hận ngươi, tại sao ngươi lại nhất quyết tuyệt tình như thế? Minưê… Ta không quản chiến tranh, ta không sợ, ta không muốn làm công chúa gò bó nữa, ta muốn rời khỏi đây…
Minưê, tại sao ngươi lại phải trung thành với Menfuisư làm gì?
Nếu Minưê không giúp Mitamun ta trốn, chắc chắn cũng có ngày ta bị phụ vương mẫu hậu bắt về. Đến lúc đó còn nặng tội hơn.
Người giúp được ta… chỉ có thể là Asisư…
Mitamun cắn răng đứng dậy, vừa đi về cung điện của Asisư đã xông tới đập cửa dữ dội.
Bên trong vẫn im lặng.
Ari tuy cản Mitamun lại nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, không biết tình hình của nữ hoàng như thế nào. Hai đường lông mày chau sát lại, khó chịu hỏi Mitamun:
- Công chúa, rốt cuộc ban sáng có chuyện gì xảy ra vậy?
- Ta … Sao cô hỏi ta?
- Ban sáng cô ra ngoài cùng nữ hoàng cơ mà?
- Ta không biết, thấy ra ngoài xong về nằm đó luôn, không nói năng gì với ta nữa.
Mitamun hung hăng đá cửa một cái, …
Ôi… đau… cái chân ngọc ngà…
Vào bằng cửa chính không được, Mitamun ta vào phòng bằng đường cửa sổ.
Trong phòng trống không không có ai, bóng dáng Asisư cũng không có…
Lúc này bên ngoài chính sảnh mọi người đang nhốn nháo. Công nương Carol bị mất tích. Bên trong cung điện của Asisư cũng nhốn nháo không kém, nữ hoàng không thấy đâu.
Menfuisư điên tiết cho người lục soát mọi nơi, chỉ tìm ra được manh mối duy nhất chính là đoàn lái buôn lạ mặt vừa tiếp xúc với Carol trên phố ban chiều…
Đêm nay là một đêm có rất nhiều người không ngủ được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.