Chương 63
Lăng Lam Ca
20/12/2018
Izumin đóng sầm cửa lại, vác ta ném vào ngục tối.
Ta khóc rưng rức, Carol, ta hận cô, tại sao lại nhẫn tâm với ta như thế? Cô chịu khó đóng kịch một tí nữa thì ta đã không phải ngủ trong ngục rồi.
Tên hung thần ở ngục bên cạnh cười khẩy nhìn ta đầy chế nhạo:
- Nữ nhân cũng bị nhốt vào đây, cô em, ngẩng đầu lên xem, sao lại thê thảm thế này?
Ta tức tối ngẩng đầu lên mới phát hiện ra bên trong đều là những tên mặt mày đanh đá dữ dằn, trên mặt trên lưng đều toàn là sẹo. Bọn họ phát hiện ra ánh mắt quan sát của ta thì gầm rú lên:
- Con nhãi, ngươi nhìn cái gì?
Nhập gia tùy tục, ừ, ta nhập ngục thì văng tục…
- Sao nào? Ngươi dám cấm ta nhìn? Cũng là tù nhân như nhau, làm cái quái gì mà có quyền cấm?
- Ngươi nhìn chúng ta mà không thấy sợ ư?
Hắn ta cười chế nhạo, ta thầm nghĩ, nãy giờ chỉ có mình hắn nói, những tên còn lại đều hùa theo, ắt hẳn đây là tên cầm đầu. Vào tới trong ngục mà vẫn làm đầu gấu, xem ra không phải tay vừa. Tay chân rắn chắc, đầu ngón tay có vết chại do cầm kiếm, nhất định là binh lính, trên người nhiều sẹo như thế, là lính đã ra chiến trường, thái độ bất cần đời không để ai trong mắt, chính là lính đã thoát chết, coi cái chết nhẹ tựa bông hồng…
Những người này, có thể giúp ta được.
Ta thô bạo xoa hai bàn tay vào nhau, dùng lực rất mạnh, sau đó phẹt một tiếng, phun một vũng nước bọt vào trong lòng bàn tay, vô cùng giống điệu bộ của mấy tên thất học. Bọn đàn ông thấy thế đều im bặt không dám chế nhạo ta nữa mà đều trợn mắt ra. Không biết con gái nhà ai, có thể giáo dục ra thành thế này…
Ta ngênh ngang ngồi gãi soàn soạt, rất ư là tự nhiên phóng khoáng, lười biếng nằm xuống đống rơm:
- Ta ám sát hoàng tử Hitaito, bất thành nên bị bắt vào đây.
- Ám sát? Ngươi làm sao mà tiếp cận được hắn? Binh lính xung quanh hắn rất giỏi, lại vô cùng nghiêm ngặt.
- Ờ, ta dùng mĩ nhân kế. Đối với nhan sắc của ta, mê hoặc hoàng tử Izumin có là sá chi.
Đoạn, mỗ nữ dùng tay ngoáy ngoáy mũi. Bọn đàn ông to con người nghiêng ngã, run run chỉ vào nốt ruồi đen trên mặt ta, sau đó bò lăn ra cười tiếp.
- Hóa ra hoàng tử Izumin thích loại con gái thế này, thật không ngờ, thảo nào con bé Mira con gái của lão tể tướng chẳng thể làm lung lay hắn!
Biết rõ tình hình bên trong hoàng cung Hitaito, ắt là người giữ vai trò quan trọng.
Ta khóc rưng rức, Carol, ta hận cô, tại sao lại nhẫn tâm với ta như thế? Cô chịu khó đóng kịch một tí nữa thì ta đã không phải ngủ trong ngục rồi.
Tên hung thần ở ngục bên cạnh cười khẩy nhìn ta đầy chế nhạo:
- Nữ nhân cũng bị nhốt vào đây, cô em, ngẩng đầu lên xem, sao lại thê thảm thế này?
Ta tức tối ngẩng đầu lên mới phát hiện ra bên trong đều là những tên mặt mày đanh đá dữ dằn, trên mặt trên lưng đều toàn là sẹo. Bọn họ phát hiện ra ánh mắt quan sát của ta thì gầm rú lên:
- Con nhãi, ngươi nhìn cái gì?
Nhập gia tùy tục, ừ, ta nhập ngục thì văng tục…
- Sao nào? Ngươi dám cấm ta nhìn? Cũng là tù nhân như nhau, làm cái quái gì mà có quyền cấm?
- Ngươi nhìn chúng ta mà không thấy sợ ư?
Hắn ta cười chế nhạo, ta thầm nghĩ, nãy giờ chỉ có mình hắn nói, những tên còn lại đều hùa theo, ắt hẳn đây là tên cầm đầu. Vào tới trong ngục mà vẫn làm đầu gấu, xem ra không phải tay vừa. Tay chân rắn chắc, đầu ngón tay có vết chại do cầm kiếm, nhất định là binh lính, trên người nhiều sẹo như thế, là lính đã ra chiến trường, thái độ bất cần đời không để ai trong mắt, chính là lính đã thoát chết, coi cái chết nhẹ tựa bông hồng…
Những người này, có thể giúp ta được.
Ta thô bạo xoa hai bàn tay vào nhau, dùng lực rất mạnh, sau đó phẹt một tiếng, phun một vũng nước bọt vào trong lòng bàn tay, vô cùng giống điệu bộ của mấy tên thất học. Bọn đàn ông thấy thế đều im bặt không dám chế nhạo ta nữa mà đều trợn mắt ra. Không biết con gái nhà ai, có thể giáo dục ra thành thế này…
Ta ngênh ngang ngồi gãi soàn soạt, rất ư là tự nhiên phóng khoáng, lười biếng nằm xuống đống rơm:
- Ta ám sát hoàng tử Hitaito, bất thành nên bị bắt vào đây.
- Ám sát? Ngươi làm sao mà tiếp cận được hắn? Binh lính xung quanh hắn rất giỏi, lại vô cùng nghiêm ngặt.
- Ờ, ta dùng mĩ nhân kế. Đối với nhan sắc của ta, mê hoặc hoàng tử Izumin có là sá chi.
Đoạn, mỗ nữ dùng tay ngoáy ngoáy mũi. Bọn đàn ông to con người nghiêng ngã, run run chỉ vào nốt ruồi đen trên mặt ta, sau đó bò lăn ra cười tiếp.
- Hóa ra hoàng tử Izumin thích loại con gái thế này, thật không ngờ, thảo nào con bé Mira con gái của lão tể tướng chẳng thể làm lung lay hắn!
Biết rõ tình hình bên trong hoàng cung Hitaito, ắt là người giữ vai trò quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.