Chương 68
Lăng Lam Ca
20/12/2018
Ta tắm rửa thay lại trang phục xong lại đi ra ngoài, các vị tướng quân cũng đã được Ari an bày thỏa mãn. Ari rất bất bình về việc ta thu nhận một đám cái bang không rõ nguồn gốc nên vừa chỉ đạo thay đồ, vừa chải tóc vừa càu nhàu:
- Nữ hoàng, sao người lại bất cẩn như thế cơ chứ? Lỡ bọn họ là thứ thổ phỉ cướp cạn rồi thế nào? Người xem, có ai lại đi đánh nhau lưu lại thẹo thùng cả cơ thể thế kia?
- Ari…
- Em thật là không biết nói gì, cả Hạ Ai Cập đều phụ thuộc vào nữ hoàng, nếu người có mệnh hệ gì thì biết làm sao?
- Ari à, ta…
- Khi nào người mới chịu trưởng thành đây? Người lúc nào cũng tùy tiện hành động theo cảm tính.
Ta đơ, Ari càng nói càng khí thế, đến khi ta mặc xong trang phục định bỏ trốn ra ngoài lại bị nàng ấy kéo vào trong giáo huấn cho một phen ra trò, ngồi nghe đến nỗi phờ phạc. Mamoru đứng bên ngoài chờ, vừa thấy ta đi ra đã chạy đến đánh lên đầu ta một cái, hệt như lúc còn trong ngục: “Con nhóc, không ngờ ngươi lại là nữ hoàng Ai Cập!”
Ari vội hét lên:
- Lính đâu, mau bắt tên hỗn xược này lại, dám vô lễ với nữ hoàng.
- Bắt cái mẹ nó, tên nào dám bắt ta?
Mamoru nổi nóng rút kiếm bên hông ra, phóng PHẬP một tiếng, cán run lên bần bật, cắm sâu vào cây cột gỗ sau lưng Ari. Ari xanh mặt, đứng đực ra đó nhưng chỉ trong chốc lát đã lấy lại phong độ:
- Người đâu, mau bắt thích khách lại, hắn ám sát nữ quan của các người này
Eri bên cạnh có lòng hảo tâm giúp đỡ: “Nữ quan Ari, bọn họ đã giúp đỡ nữ hoàng rất nhiều ở Hitaito”
Lúc này Ari mới bớt khó tính, không hô hào lính bắt bớ nữa. Lão tướng Shouta lặng yên đứng phía nhìn ta mỉm cười, những người còn lại đều bước tới nhéo má nựng mặt ta, ai ai cũng luôn mồm:
- Không ngờ con nhóc thô tục lại ra dáng mĩ nữ thế này!
- Đúng đúng, lại là nữ hoàng nữa chứ!
- Ơ, cái nốt ruồi của ngươi bay đâu mất rồi?
Phía cuối mạn thuyền, tướng quân Nakuto ôm đùi âm thầm rơi lệ…
Nữ hoàng không cần ta nữ rồi, hu hu, nàng dắt về một lần mười mấy tên hổ báo, gân guốc đầy mình.
Ta dặn Ari đưa mọi người nghỉ ngơi, còn mình tiến lại gần chỗ tướng Shouta:
- Shouta, tại sao ông lại chọn theo ta?
- Chúng ta có thoát ra cũng sẽ bị bắt lại… Dù sao cũng không có nơi nào để đi…
- Nhưng có quá mạo hiểm khi đi theo một con nhóc?
- Nữ hoàng bệ hạ, người có biết không? Trông người rất giống con gái của thần…
- Con gái ông đâu? Sao không trở về?
Shouta im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng trả lời: “Chết rồi”. Sau đó quay lưng đi vào trong. Ta trầm lặng, hai tay vịn lên thành tàu, ánh mắt quan sát phía chân trời. Hoàng hôn trên biển lúc nào cũng đẹp như thế…
Ta xoay người nhìn về phía kinh thành, lại nhìn thấy bóng dáng cô đơn nhưng vô cùng ngạo nghễ của Izumin đứng trên tường thành. Khoảng cách rất xa nên ta không thấy rõ biểu hiện trên mặt hắn nhưng nhìn bóng dáng ngày càng nhỏ lại rồi mất hút giữa rừng núi bạt ngàn, mắt hơi nhòe đi…
Izumin, làm sao để ngươi yêu ta…
Ta ngồi nghe Ari bẩm báo tình hình mấy ngày vừa qua. Hóa ra Minưê đã sớm biết Mitamun chạy trốn, cho người đuổi theo, bảo Ari chuẩn bị thuyền đưa Mitamun trả về Hitaito thế nên bây giờ ta an tâm nhàn nhạ nằm hưởng thụ trên tàu của mình, không bị không khí ồn ào bên tàu của Menfuisư ảnh hưởng. Tàu của ta tuy không so được với Menfuisư nhưng giá trị cũng không hề kém là bao, chạm khắc tinh xảo, gỗ thượng hạng, ngay cả cột buồm cũng bắt mắt vô cùng. Ta vươn tay sờ sờ đầu rắng được khảm nạm ở đầu thuyền, trong lòng thầm sung sướng! Vàng nguyên chất sờ thật mát tay!
Bên ta thì an nhàn vô độ trong khi bên thuyền của Menfuisư gấp muốn chết. Carol lúc tỉnh lúc mê, cứ đòi ta trị thương cho, nàng ấy bảo với Menfuisư lúc ở Hitaito ta trị thương cho nàng ấy, sau đó ngất đi. Ban đầu Menfuisư không chịu nghe, trong lòng chắc vẫn còn nghi ngờ ta, đến khi thái y trên thuyền khám mãi mà vết thương vẫn không đỡ nó mới quýnh quáng lên, đứng í a í ới bên mạn thuyền gọi ta. Ta đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, bực tức trong lòng không biết tên thất học nào lại đi phá hoại giấc ngủ của người khác, nào ngờ khi bước ra ngoài mới biết tên thất học đó chính là thằng em trai quý báu của mình.
Menfuisư nôn nóng hối ta mau sang thuyền bên này, Carol nguy kịch lắm rồi. Ta quay mặt lại nhìn đoàn người của mình, thấy số lượng tăng lên không ít thì không khỏi vui mắt! Ta cũng có lực lượng riêng rồi, toàn là đồ chất lượng cao không ấy chứ! Quên bẵng đi chuyện của Carol! Các bạn cũng phải thông cảm, Carol là nhân vật chính sống tới cuối tác phẩm, chẳng lẽ có thể bỏ mạng vì một vết dao của Mira?
- Nữ hoàng, sao người lại bất cẩn như thế cơ chứ? Lỡ bọn họ là thứ thổ phỉ cướp cạn rồi thế nào? Người xem, có ai lại đi đánh nhau lưu lại thẹo thùng cả cơ thể thế kia?
- Ari…
- Em thật là không biết nói gì, cả Hạ Ai Cập đều phụ thuộc vào nữ hoàng, nếu người có mệnh hệ gì thì biết làm sao?
- Ari à, ta…
- Khi nào người mới chịu trưởng thành đây? Người lúc nào cũng tùy tiện hành động theo cảm tính.
Ta đơ, Ari càng nói càng khí thế, đến khi ta mặc xong trang phục định bỏ trốn ra ngoài lại bị nàng ấy kéo vào trong giáo huấn cho một phen ra trò, ngồi nghe đến nỗi phờ phạc. Mamoru đứng bên ngoài chờ, vừa thấy ta đi ra đã chạy đến đánh lên đầu ta một cái, hệt như lúc còn trong ngục: “Con nhóc, không ngờ ngươi lại là nữ hoàng Ai Cập!”
Ari vội hét lên:
- Lính đâu, mau bắt tên hỗn xược này lại, dám vô lễ với nữ hoàng.
- Bắt cái mẹ nó, tên nào dám bắt ta?
Mamoru nổi nóng rút kiếm bên hông ra, phóng PHẬP một tiếng, cán run lên bần bật, cắm sâu vào cây cột gỗ sau lưng Ari. Ari xanh mặt, đứng đực ra đó nhưng chỉ trong chốc lát đã lấy lại phong độ:
- Người đâu, mau bắt thích khách lại, hắn ám sát nữ quan của các người này
Eri bên cạnh có lòng hảo tâm giúp đỡ: “Nữ quan Ari, bọn họ đã giúp đỡ nữ hoàng rất nhiều ở Hitaito”
Lúc này Ari mới bớt khó tính, không hô hào lính bắt bớ nữa. Lão tướng Shouta lặng yên đứng phía nhìn ta mỉm cười, những người còn lại đều bước tới nhéo má nựng mặt ta, ai ai cũng luôn mồm:
- Không ngờ con nhóc thô tục lại ra dáng mĩ nữ thế này!
- Đúng đúng, lại là nữ hoàng nữa chứ!
- Ơ, cái nốt ruồi của ngươi bay đâu mất rồi?
Phía cuối mạn thuyền, tướng quân Nakuto ôm đùi âm thầm rơi lệ…
Nữ hoàng không cần ta nữ rồi, hu hu, nàng dắt về một lần mười mấy tên hổ báo, gân guốc đầy mình.
Ta dặn Ari đưa mọi người nghỉ ngơi, còn mình tiến lại gần chỗ tướng Shouta:
- Shouta, tại sao ông lại chọn theo ta?
- Chúng ta có thoát ra cũng sẽ bị bắt lại… Dù sao cũng không có nơi nào để đi…
- Nhưng có quá mạo hiểm khi đi theo một con nhóc?
- Nữ hoàng bệ hạ, người có biết không? Trông người rất giống con gái của thần…
- Con gái ông đâu? Sao không trở về?
Shouta im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng trả lời: “Chết rồi”. Sau đó quay lưng đi vào trong. Ta trầm lặng, hai tay vịn lên thành tàu, ánh mắt quan sát phía chân trời. Hoàng hôn trên biển lúc nào cũng đẹp như thế…
Ta xoay người nhìn về phía kinh thành, lại nhìn thấy bóng dáng cô đơn nhưng vô cùng ngạo nghễ của Izumin đứng trên tường thành. Khoảng cách rất xa nên ta không thấy rõ biểu hiện trên mặt hắn nhưng nhìn bóng dáng ngày càng nhỏ lại rồi mất hút giữa rừng núi bạt ngàn, mắt hơi nhòe đi…
Izumin, làm sao để ngươi yêu ta…
Ta ngồi nghe Ari bẩm báo tình hình mấy ngày vừa qua. Hóa ra Minưê đã sớm biết Mitamun chạy trốn, cho người đuổi theo, bảo Ari chuẩn bị thuyền đưa Mitamun trả về Hitaito thế nên bây giờ ta an tâm nhàn nhạ nằm hưởng thụ trên tàu của mình, không bị không khí ồn ào bên tàu của Menfuisư ảnh hưởng. Tàu của ta tuy không so được với Menfuisư nhưng giá trị cũng không hề kém là bao, chạm khắc tinh xảo, gỗ thượng hạng, ngay cả cột buồm cũng bắt mắt vô cùng. Ta vươn tay sờ sờ đầu rắng được khảm nạm ở đầu thuyền, trong lòng thầm sung sướng! Vàng nguyên chất sờ thật mát tay!
Bên ta thì an nhàn vô độ trong khi bên thuyền của Menfuisư gấp muốn chết. Carol lúc tỉnh lúc mê, cứ đòi ta trị thương cho, nàng ấy bảo với Menfuisư lúc ở Hitaito ta trị thương cho nàng ấy, sau đó ngất đi. Ban đầu Menfuisư không chịu nghe, trong lòng chắc vẫn còn nghi ngờ ta, đến khi thái y trên thuyền khám mãi mà vết thương vẫn không đỡ nó mới quýnh quáng lên, đứng í a í ới bên mạn thuyền gọi ta. Ta đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, bực tức trong lòng không biết tên thất học nào lại đi phá hoại giấc ngủ của người khác, nào ngờ khi bước ra ngoài mới biết tên thất học đó chính là thằng em trai quý báu của mình.
Menfuisư nôn nóng hối ta mau sang thuyền bên này, Carol nguy kịch lắm rồi. Ta quay mặt lại nhìn đoàn người của mình, thấy số lượng tăng lên không ít thì không khỏi vui mắt! Ta cũng có lực lượng riêng rồi, toàn là đồ chất lượng cao không ấy chứ! Quên bẵng đi chuyện của Carol! Các bạn cũng phải thông cảm, Carol là nhân vật chính sống tới cuối tác phẩm, chẳng lẽ có thể bỏ mạng vì một vết dao của Mira?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.