Chương 83
Lăng Lam Ca
20/12/2018
Eri giả vào mặt Nabi một cái rõ đau, sau đó ngơ ngác nhìn ta:
- Nữ hoàng, hắn ta… đùa à?
- Ngày mai ta sẽ cho người đưa tới, hi vọng sẽ thu được lợi nhuận như nữ hoàng đã hứa.
Cuối cùng để thúc đẩy công việc, ta phải tăng thêm giờ làm của nô lệ cùng nhân công trên công trường, trước tình huống khó khăn như bây giờ, ta bắt buộc phải làm vậy, may mắn là bọn họ vẫn vui vẻ chấp nhận, miệng không hề chửi rủa như ta vẫn nghĩ…
Ta rời công trường, vội đi đến phía Tây Giza, nơi Eri cùng Ari đàn hướng dẫn mọi người may vá, bên cạnh đó tìm cách in màu lên lụa. Hiện tại ta chỉ hi vọng vào việc có thể làm ra thứ vải mới, như thế mới có thể kiếm tiền trả nợ được. Điều ngạc nhiên là người thương nhân tên Irumi ấy luôn luôn di bên cạnh ta với lí do hết sức củ chuối: “Trong đó có tiền của ta, ta phải đi theo để đảm bảo…”
Ta cũng đành để hắn đi theo, dù sao hắn bỏ nhiều tiền nhất nên có quyền lực, chỉ thua mỗi ta. Ta đắng cay chửi rủa, không ngờ một thương nhân lại có thể giàu như thế, giàu hơn cả nữ hoàng ta…
- Nữ hoàng, vẫn không được, người xem, màu lan ra, giặt lại biến mất, không tìm cách vẽ lên được…
- Ừ, ta sẽ suy nghĩ…
Ta ngồi soạn lại vài món trang sức, cuối cùng chỉ giữ lại những món mình thích nhất, còn lại đều đưa cho Ari đem bán cầm cự. Không thể ỷ y vào số tiền mà Irumi cho mượn, phải tự lực gánh sinh. Eri và Ari vì ta cũng phải đem bán hết những thứ trang sức, tiền dành dụm cũng đưa cho ta. Ta cảm động cùng ân hận, vì ta mà mọi người chịu khổ thế…
Carol ở Tê Bê đã sớm tỉnh lại từ mấy ngày trước, bọn họ đang rầm rộ chuẩn bị hôn lễ. Ta lại thêm đau đầu, bây giờ lấy cái gì đi mừng hôn lễ cho bọn nó đây… Ôi…
Ta là bà nữ hoàng nghèo nhất trong lịch sử Ai Cập… Hu hu
Ta thểu não, lại tiếp tục lục kiếm trong đống văn kiện cổ lổ sĩ của mình, tìm mãi cũng không ra thứ gì… Nếu màu vẽ không được, vậy dùng nhiên liệu nghiền nát mịn ra, sau đó pha với hồ được không nhỉ?
Nhưng thời đại này lấy đâu ra hồ với chả keo…
Keo à?
Ta vội lật ngược lại đống sách, Irumi vừa đi vào thì giật mình, nheo mắt không hiểu ta đang làm gì...
- Nữ hoàng?
- A, mời ngài ngồi, ta đang tìm kiếm vài thứ…
- Nữ hoàng kiếm thứ gì?
- Một quyển sách, ừm, sách y học…
Ta mặc xác hắn, vừa trả lời vừa tiếp tục lục tung lên.
- Có phải quyển này không?
- Ạch @@
Ta không thể tin, ta ở trong này cả buổi tìm không ra, hắn vừa vào đã tìm thấy?
Vội chộp lấy quyển sách, lật một cách không thương tiếc, cuối cùng cũng tìm ra…
Acacia arabica, một loại cây thuộc họ keo, mọc ở Ấn Độ.
Ấn Độ à?
Ta đăm chiêu suy nghĩ, không chú ý tới Irumi đã ngồi xuống sát bên cạnh ta, gần như là mặt kề mặt…
- Nữ hoàng suy nghĩ gì thế?
Izumin hắn giả vờ hỏi cho có lệ, thực chất chỉ muốn ngồi xuống bên cạnh nàng. Vẻ mặt của nàng lúc đăm chiêu suy nghĩ rất đáng yêu, có một sức hút mãnh liệt khiến người khác không thể rời mắt đi…
- Nữ hoàng, hắn ta… đùa à?
- Ngày mai ta sẽ cho người đưa tới, hi vọng sẽ thu được lợi nhuận như nữ hoàng đã hứa.
Cuối cùng để thúc đẩy công việc, ta phải tăng thêm giờ làm của nô lệ cùng nhân công trên công trường, trước tình huống khó khăn như bây giờ, ta bắt buộc phải làm vậy, may mắn là bọn họ vẫn vui vẻ chấp nhận, miệng không hề chửi rủa như ta vẫn nghĩ…
Ta rời công trường, vội đi đến phía Tây Giza, nơi Eri cùng Ari đàn hướng dẫn mọi người may vá, bên cạnh đó tìm cách in màu lên lụa. Hiện tại ta chỉ hi vọng vào việc có thể làm ra thứ vải mới, như thế mới có thể kiếm tiền trả nợ được. Điều ngạc nhiên là người thương nhân tên Irumi ấy luôn luôn di bên cạnh ta với lí do hết sức củ chuối: “Trong đó có tiền của ta, ta phải đi theo để đảm bảo…”
Ta cũng đành để hắn đi theo, dù sao hắn bỏ nhiều tiền nhất nên có quyền lực, chỉ thua mỗi ta. Ta đắng cay chửi rủa, không ngờ một thương nhân lại có thể giàu như thế, giàu hơn cả nữ hoàng ta…
- Nữ hoàng, vẫn không được, người xem, màu lan ra, giặt lại biến mất, không tìm cách vẽ lên được…
- Ừ, ta sẽ suy nghĩ…
Ta ngồi soạn lại vài món trang sức, cuối cùng chỉ giữ lại những món mình thích nhất, còn lại đều đưa cho Ari đem bán cầm cự. Không thể ỷ y vào số tiền mà Irumi cho mượn, phải tự lực gánh sinh. Eri và Ari vì ta cũng phải đem bán hết những thứ trang sức, tiền dành dụm cũng đưa cho ta. Ta cảm động cùng ân hận, vì ta mà mọi người chịu khổ thế…
Carol ở Tê Bê đã sớm tỉnh lại từ mấy ngày trước, bọn họ đang rầm rộ chuẩn bị hôn lễ. Ta lại thêm đau đầu, bây giờ lấy cái gì đi mừng hôn lễ cho bọn nó đây… Ôi…
Ta là bà nữ hoàng nghèo nhất trong lịch sử Ai Cập… Hu hu
Ta thểu não, lại tiếp tục lục kiếm trong đống văn kiện cổ lổ sĩ của mình, tìm mãi cũng không ra thứ gì… Nếu màu vẽ không được, vậy dùng nhiên liệu nghiền nát mịn ra, sau đó pha với hồ được không nhỉ?
Nhưng thời đại này lấy đâu ra hồ với chả keo…
Keo à?
Ta vội lật ngược lại đống sách, Irumi vừa đi vào thì giật mình, nheo mắt không hiểu ta đang làm gì...
- Nữ hoàng?
- A, mời ngài ngồi, ta đang tìm kiếm vài thứ…
- Nữ hoàng kiếm thứ gì?
- Một quyển sách, ừm, sách y học…
Ta mặc xác hắn, vừa trả lời vừa tiếp tục lục tung lên.
- Có phải quyển này không?
- Ạch @@
Ta không thể tin, ta ở trong này cả buổi tìm không ra, hắn vừa vào đã tìm thấy?
Vội chộp lấy quyển sách, lật một cách không thương tiếc, cuối cùng cũng tìm ra…
Acacia arabica, một loại cây thuộc họ keo, mọc ở Ấn Độ.
Ấn Độ à?
Ta đăm chiêu suy nghĩ, không chú ý tới Irumi đã ngồi xuống sát bên cạnh ta, gần như là mặt kề mặt…
- Nữ hoàng suy nghĩ gì thế?
Izumin hắn giả vờ hỏi cho có lệ, thực chất chỉ muốn ngồi xuống bên cạnh nàng. Vẻ mặt của nàng lúc đăm chiêu suy nghĩ rất đáng yêu, có một sức hút mãnh liệt khiến người khác không thể rời mắt đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.