Chương 4
Đường Tâm
03/06/2013
Hiện tại, bên bờ sông Nil…………..
- Thật dễ chịu – Raian vươn người. Chàng đã làm theo lời của bà lão bói toán ấy, và hiện giờ chàng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Sáng sáng, như hôm nay chẳng hạn, Raian đi dạo, thả hồn bên dòng sông Nil hiền hòa. Bỗng, chàng thấy một cơ thể ướt sũng nằm bên bờ sông. Chàng vội chạy đến. Cô gái này, chẳng phải là Asisư sao? Ngày trước, cô đã ở nhờ nhà chàng rồi đi mất, không để lại lời nhắn nào. Nghĩ rằng cô đã tìm được người em trai thất lạc của mình nên cả nhà chàng không ai để ý. “Có lẽ mình nên đưa cô ấy về nhà” – Raian gật đầu với suy nghĩ
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Quá khứ, ngự thiện phòng……………..
- Xya, em đi đâu vậy. Từ sáng đến giờ chẳng thấy em đâu – Carol thắc mắc
- Chị không để ý đấy chứ, em có mặt từ đầu đến cuối mà. Với lại, em nghĩ là ai đó không muốn bị làm phiền khi vừa đám cưới xong đâu – Xya tinh nghịch nháy mắt
- Gì……. Gì chứ………. – Carol đỏ mặt
- Em hiểu ý anh quá – Menfuisư véo nhẹ vào cái má hồng hồng của Xya
- Á…… đau – Nhăn mặt, chu môi – Anh có cần trả thù cho vợ yêu thế không? Đùa tí thôi mà. Ghét hai người – Xya lè lưỡi – Em trả lại cho hai người không gian riêng tư là được chứ gì?
- Ở lại đây………. – Carol chưa nói xong thì Menfuisư ngắt lời - Ừ, thế em đi nhé
- Yahhhhhhhh!!!!!!!!!!!! Đồ ác độc!!!!!!!!!!!! Chị à, có chuyện này, mấy hôm nữa em định đi Hạ Ai Cập chơi, đừng tìm em nhé
- Chị cũng muốn đi. Chi đi với – Carol nhõng nhẽo
- Thì rủ anh Menfuisư ý. Thế nhé, em đi đây. "em giải quyết cái gã sứ giả Atrisia cho chị rồi, chẳng còn mối lo ngại nào nữa đâu. Anh chị có thể sống hạnh phúc bên nhâu mãi mãi rồi. Mỗi tội, mong là anh Menfuisư chịu được người vợ nghịch ngợm như vậy. Haizzzzzzzzzz"
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Hiện tại, nhà Rido………………….
- ** Mari à, mở cửa cho con với – Từ trong nhà, một người phụ nữ lớn tuổi vội chạy ra khi nghe tiếng gọi trong trẻo, cao vút như đang luyện thanh
- Sao không bấm chuông? Ồ, đưa đồ đây tôi mang vào cho – Bà xách đống hành lý của cô chủ thứ vào
- Xya, con về rồi à, con gái chẳng có ý tứ gì hết. Vừa về đã hét ầm lên. Có ngày ế chồng con ạ - Bà Rido mắng yêu con gái
- Mẹ, ế thì thôi, con ở với mẹ chẳng sướng hơn à – Xya cười
- Về sau đừng hòng tôi cho đi lấy chồng nhé – Bà nắm tay con gái vào nhà
- Anh con đi làm giờ này chưa về ạ? – Nàng hỏi khi nhìn vào chiếc ghế anh nàng thường ngồi khi ở nhà ( và đọc báo) nhưng không thấy “ông già khó chịu ế vợ” đâu
- Nó ở trong phòng kìa – Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Xya, bà tiếp tục – Con nhớ Asisư không? Sáng nay, nó đi dạo và một lúc sau khi về thì thấy trên tay nó là cô bé.
- À…………… con hiểu rồi – Xya gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào cánh cửa phòng dành cho khách như muốn nói “biết hết rồi nhé”
- Hiểu gì hả con bé kia, vừa về nhà đã thèm đòn à – Raian mở cửa, đúng lúc nghi được cuộc đối thoại của mẹ và em gái
- Hiểu gì anh biết mà. Tưởng anh chỉ giỏi bắt nạt trẻ con, hóa ra cũng biết lợi dụng lúc người ta…………
- Ai lợi dụng? Thấy Asisư ngất thì anh mang về thôi, nhỡ để đáy trúng phải gió độc thì sao? – Lại một cuộc chiến nữa chính thức bắt đầu
- Xya, con có muốn vào thăm Asisư không? – Như mọi lần, bà Rido ( lại) tìm ra một lí do nào đó để ngừng cuộc đấu lại
- Vâng, để con vào xem, ít nhất là thời gian ấy sẽ có ích hơn việc thắng “ông già bắt nạt trẻ nhỏ” này – Nàng cố tình nhấn mạnh vào mấy từ quan trọng khiến Raian nhìn nàng với anh mắt tình cảm “nồng nàn”, ngúng nguẩy bỏ đi ra vẻ ta đây đã thắng
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Một lúc sau……………
- Sao rồi Xya – Raian liền hỏi khi thấy Xya bước ra
- Anh biết không, nhìn anh, em nghĩ đến một người chồng sốt ruột chờ đợi vợ sinh con lắm – Xya ôm bụng cười. Bà Rido nghe thế cũng che miệng cười.
- GÌ CƠ? Em muốn ăn đánh lắm à? – Raian xắn tay áo chuẩn bị tư thế. Đâu rồi anh chàng giám đốc trẻ tài năng hào hoa phong nhã. Bây giờ chỉ còn là một đứa trẻ to xác.
- Này này, quân tử động khẩu không động thủ nhé – Xya giơ tay chữ X trước ngực, lùi về phía sau.
- Đừng làm ra vẻ yếu đuối mỏng manh. Cao thủ Karate thành phố chứ có phải tiểu thư nhà lành chỉ biết may vã thêu thùa đâu.
“Có thể. Nhưng anh là quán quân toàn quốc. Ai dám thi chứ” – Xya nghĩ thầm nhưng không nói ra, phải chú ý vào đối phương. “Ra đòn bất ngờ thì sao? Ai chứ anh Raian thì có thể lắm”
Lâu rồi, bà Rido mới được vui như vậy. Xya đi, Raian lại lao đầu vào công việc và tìm kiếm manh mối vụ bắt cóc Carol. Nhưng mà, bà nên dừng niềm vui này lại nếu không khéo ( lại ) có đáng nhau thì khổ.
- Xya à, Asisư sao rồi?
- Dạ. Để xem con thắng hay thua trận này đã. Thua thì mẹ biết đấy, con phải đi băng bó vết thương, rồi luyện tập. Còn thắng thì… biết đâu con sẽ nói
- Thôi được. Nói đi. Anh chịu thua – Raian thở dài. Cả đời anh không thắng được hai đứa em gái mình một lần mất
Không cười nữa, Xya nói một cách nghiêm túc
- Chị Asisư bị ngâm nước khoảng vài tiếng nên không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng tốt nhất ở cứ giữ chị ấy ở lại khoảng nửa tháng vì sắp tới có một đợt gió mạnh. Người yếu như vậy mà ra ngoài gặp phải những cơn gió ấy thì không sống nổi đâu – Xya kết thúc bằng một nụ cười. Nàng đưa mắt quan sát anh trai. Cặp lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi ánh ánh lên sự lo lắng. “Lo lắm hả anh hai? Biết thế em phóng đại thêm chút nữ cho anh giữ chị ấy lại cả năm luôn”. Phải rồi, chuyện đợt gió là có thật. Nhưng chị Asisư rất khỏe, lại có phép thuật, chẳn có chuyện gì được. Nhưng anh nàng không chọn vợ được thì nàng phải giúp thôi. Có một người chị dâu như vậy, thật là tuyệt vời – Thôi con buồn ngủ quá. Lúc nào ăn tối mẹ gọi con nhé – Nhận được cái gật đầu của mẹ, nàng đi về phòng.
Ngả người trên chiếc giường êm ái quen thuộc, Xya thầm nghĩ về kế hoạch của mình. Vài ngày nữa, nàng lại phải trở về Ai Cập cổ. Phải nhờ chị Asisư dạy nàng cách di chuyển qua thời gian mới được. Nàng không thể về thế giói cổ đại như cách lần trước được. Lỡ ngất quá thời gian, ai biết được Izumin sẽ làm gì chị nàng………..
- Thật dễ chịu – Raian vươn người. Chàng đã làm theo lời của bà lão bói toán ấy, và hiện giờ chàng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Sáng sáng, như hôm nay chẳng hạn, Raian đi dạo, thả hồn bên dòng sông Nil hiền hòa. Bỗng, chàng thấy một cơ thể ướt sũng nằm bên bờ sông. Chàng vội chạy đến. Cô gái này, chẳng phải là Asisư sao? Ngày trước, cô đã ở nhờ nhà chàng rồi đi mất, không để lại lời nhắn nào. Nghĩ rằng cô đã tìm được người em trai thất lạc của mình nên cả nhà chàng không ai để ý. “Có lẽ mình nên đưa cô ấy về nhà” – Raian gật đầu với suy nghĩ
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Quá khứ, ngự thiện phòng……………..
- Xya, em đi đâu vậy. Từ sáng đến giờ chẳng thấy em đâu – Carol thắc mắc
- Chị không để ý đấy chứ, em có mặt từ đầu đến cuối mà. Với lại, em nghĩ là ai đó không muốn bị làm phiền khi vừa đám cưới xong đâu – Xya tinh nghịch nháy mắt
- Gì……. Gì chứ………. – Carol đỏ mặt
- Em hiểu ý anh quá – Menfuisư véo nhẹ vào cái má hồng hồng của Xya
- Á…… đau – Nhăn mặt, chu môi – Anh có cần trả thù cho vợ yêu thế không? Đùa tí thôi mà. Ghét hai người – Xya lè lưỡi – Em trả lại cho hai người không gian riêng tư là được chứ gì?
- Ở lại đây………. – Carol chưa nói xong thì Menfuisư ngắt lời - Ừ, thế em đi nhé
- Yahhhhhhhh!!!!!!!!!!!! Đồ ác độc!!!!!!!!!!!! Chị à, có chuyện này, mấy hôm nữa em định đi Hạ Ai Cập chơi, đừng tìm em nhé
- Chị cũng muốn đi. Chi đi với – Carol nhõng nhẽo
- Thì rủ anh Menfuisư ý. Thế nhé, em đi đây. "em giải quyết cái gã sứ giả Atrisia cho chị rồi, chẳng còn mối lo ngại nào nữa đâu. Anh chị có thể sống hạnh phúc bên nhâu mãi mãi rồi. Mỗi tội, mong là anh Menfuisư chịu được người vợ nghịch ngợm như vậy. Haizzzzzzzzzz"
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Hiện tại, nhà Rido………………….
- ** Mari à, mở cửa cho con với – Từ trong nhà, một người phụ nữ lớn tuổi vội chạy ra khi nghe tiếng gọi trong trẻo, cao vút như đang luyện thanh
- Sao không bấm chuông? Ồ, đưa đồ đây tôi mang vào cho – Bà xách đống hành lý của cô chủ thứ vào
- Xya, con về rồi à, con gái chẳng có ý tứ gì hết. Vừa về đã hét ầm lên. Có ngày ế chồng con ạ - Bà Rido mắng yêu con gái
- Mẹ, ế thì thôi, con ở với mẹ chẳng sướng hơn à – Xya cười
- Về sau đừng hòng tôi cho đi lấy chồng nhé – Bà nắm tay con gái vào nhà
- Anh con đi làm giờ này chưa về ạ? – Nàng hỏi khi nhìn vào chiếc ghế anh nàng thường ngồi khi ở nhà ( và đọc báo) nhưng không thấy “ông già khó chịu ế vợ” đâu
- Nó ở trong phòng kìa – Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Xya, bà tiếp tục – Con nhớ Asisư không? Sáng nay, nó đi dạo và một lúc sau khi về thì thấy trên tay nó là cô bé.
- À…………… con hiểu rồi – Xya gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào cánh cửa phòng dành cho khách như muốn nói “biết hết rồi nhé”
- Hiểu gì hả con bé kia, vừa về nhà đã thèm đòn à – Raian mở cửa, đúng lúc nghi được cuộc đối thoại của mẹ và em gái
- Hiểu gì anh biết mà. Tưởng anh chỉ giỏi bắt nạt trẻ con, hóa ra cũng biết lợi dụng lúc người ta…………
- Ai lợi dụng? Thấy Asisư ngất thì anh mang về thôi, nhỡ để đáy trúng phải gió độc thì sao? – Lại một cuộc chiến nữa chính thức bắt đầu
- Xya, con có muốn vào thăm Asisư không? – Như mọi lần, bà Rido ( lại) tìm ra một lí do nào đó để ngừng cuộc đấu lại
- Vâng, để con vào xem, ít nhất là thời gian ấy sẽ có ích hơn việc thắng “ông già bắt nạt trẻ nhỏ” này – Nàng cố tình nhấn mạnh vào mấy từ quan trọng khiến Raian nhìn nàng với anh mắt tình cảm “nồng nàn”, ngúng nguẩy bỏ đi ra vẻ ta đây đã thắng
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Một lúc sau……………
- Sao rồi Xya – Raian liền hỏi khi thấy Xya bước ra
- Anh biết không, nhìn anh, em nghĩ đến một người chồng sốt ruột chờ đợi vợ sinh con lắm – Xya ôm bụng cười. Bà Rido nghe thế cũng che miệng cười.
- GÌ CƠ? Em muốn ăn đánh lắm à? – Raian xắn tay áo chuẩn bị tư thế. Đâu rồi anh chàng giám đốc trẻ tài năng hào hoa phong nhã. Bây giờ chỉ còn là một đứa trẻ to xác.
- Này này, quân tử động khẩu không động thủ nhé – Xya giơ tay chữ X trước ngực, lùi về phía sau.
- Đừng làm ra vẻ yếu đuối mỏng manh. Cao thủ Karate thành phố chứ có phải tiểu thư nhà lành chỉ biết may vã thêu thùa đâu.
“Có thể. Nhưng anh là quán quân toàn quốc. Ai dám thi chứ” – Xya nghĩ thầm nhưng không nói ra, phải chú ý vào đối phương. “Ra đòn bất ngờ thì sao? Ai chứ anh Raian thì có thể lắm”
Lâu rồi, bà Rido mới được vui như vậy. Xya đi, Raian lại lao đầu vào công việc và tìm kiếm manh mối vụ bắt cóc Carol. Nhưng mà, bà nên dừng niềm vui này lại nếu không khéo ( lại ) có đáng nhau thì khổ.
- Xya à, Asisư sao rồi?
- Dạ. Để xem con thắng hay thua trận này đã. Thua thì mẹ biết đấy, con phải đi băng bó vết thương, rồi luyện tập. Còn thắng thì… biết đâu con sẽ nói
- Thôi được. Nói đi. Anh chịu thua – Raian thở dài. Cả đời anh không thắng được hai đứa em gái mình một lần mất
Không cười nữa, Xya nói một cách nghiêm túc
- Chị Asisư bị ngâm nước khoảng vài tiếng nên không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng tốt nhất ở cứ giữ chị ấy ở lại khoảng nửa tháng vì sắp tới có một đợt gió mạnh. Người yếu như vậy mà ra ngoài gặp phải những cơn gió ấy thì không sống nổi đâu – Xya kết thúc bằng một nụ cười. Nàng đưa mắt quan sát anh trai. Cặp lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi ánh ánh lên sự lo lắng. “Lo lắm hả anh hai? Biết thế em phóng đại thêm chút nữ cho anh giữ chị ấy lại cả năm luôn”. Phải rồi, chuyện đợt gió là có thật. Nhưng chị Asisư rất khỏe, lại có phép thuật, chẳn có chuyện gì được. Nhưng anh nàng không chọn vợ được thì nàng phải giúp thôi. Có một người chị dâu như vậy, thật là tuyệt vời – Thôi con buồn ngủ quá. Lúc nào ăn tối mẹ gọi con nhé – Nhận được cái gật đầu của mẹ, nàng đi về phòng.
Ngả người trên chiếc giường êm ái quen thuộc, Xya thầm nghĩ về kế hoạch của mình. Vài ngày nữa, nàng lại phải trở về Ai Cập cổ. Phải nhờ chị Asisư dạy nàng cách di chuyển qua thời gian mới được. Nàng không thể về thế giói cổ đại như cách lần trước được. Lỡ ngất quá thời gian, ai biết được Izumin sẽ làm gì chị nàng………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.