Nữ Hoàng Của Gã Trai Hư

Chương 5: bị vờn

Hoa Tiểu Lê

07/01/2025

Ngày hôm sau, Vu Khải lọ mọ tới công ty rõ sớm, rồi thấp tha thấp thỏm hóng xem Gosa tới chưa.

Ông chủ công ty âm nhạc, lại còn là trụ cột thế hệ mới của Hoắc Liên Bang thừa sức đào bới đời tư của người ta, nhưng lại muốn đích thân hỏi trực tiếp cho rõ.

Vừa nghe tin Gosa đã tới phòng tập, anh liền mò mẫm tới đó. Vừa đi vừa xắn tay áo, lại còn chỉnh đồng hồ. Trợ lý nhìn sếp mà cũng thấy nghiêm trọng theo.

Gosa vừa tới đã thấy sếp lù lù xuất hiện. Anh nhìn cái quần jean cô mặc. Nay không rách tơi tả, nhưng vẫn rách và hở một mảng đùi lớn. Đùa, cái cô gái này, cứ phải bụi bặm mới chịu.

Không cần nhiều lời, anh đứng đó giơ hai ngón tay ra hiệu cho Gosa lại chỗ mình.

Cơ mà cô chỉ nhìn anh mà không thèm di chuyển.

Anh nhíu mày, rồi hơi cáu cất lời.

- Lại đây!

Cô cũng cứng lắm, chả biết do tính cách "bạo" hay cậy mình hơn tuổi mà không biết sợ sếp tí nào.

- Ai? Vu tổng gọi ai cơ?

- Còn ai vào đây nữa? Ở đây còn ai khác à?

- Ủa, anh gọi như gọi thú cưng thế.

Ngoài anh chị Hoắc gia và chị gái Vu Nhiên thì chưa ai dám bắt bẻ anh cái kiểu đó. Vu Khải mất kiên nhẫn và hậm hực chỉnh lại kèm một cái vẫy cả bàn tay.

- Gosa, cô lại đây.

Lúc này Gosa mới gật đầu và nói nhỏ.

- Vậy còn nghe được.

Trợ lý đứng sau mà toát mồ hôi giùm cô ca sĩ mới của Hoắc thị.

- Vu tổng có gì dặn dò?

- Không dặn dò, mà là hỏi cô một chuyện.

- Ồ, mời anh hỏi, tôi sẵn sàng trả lời.

Anh nhìn cô, không vội mà ngồi vào ghế, dựa lưng lại vắt chân rất ra dáng cơ trên.

- Cô đang hẹn hò Mason Wang à?

Gosa lững thững ngồi bên cạnh, lấy hộp kẹo cao su trong túi ra rồi nhìn anh.



- Tôi ăn kẹo cao su được không?

Thấy đổi phương nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, cô bèn nói thêm.

- À, kẹo vị bạc hà khởi đầu ngày mới năng lượng ấy mà, giúp tỉnh táo hơn.

- Ừ!

Nghe vậy cô liền mỉm cười và dốc lọ ra hai viên kẹo màu xanh, sau đó hướng về chỗ anh.

- Vu tổng nhai cùng không?

Gosa ơi là Gosa, mời người ta thì cũng nên mời kiểu " Mời anh", đây là rủ rê "nhai cùng".

Vu Khải hơi bất lực rồi đấy, anh thì sốt vó dần đều, còn cô thì nhởn nhơ thấy ghét.

Cho hai viên kẹo vào miệng, Gosa thở dài rồi đáp.

- Không, tôi hoàn toàn không hẹn hò ai cả.

Hẳn là "hoàn toàn" cơ.

- Sao lại thở dài?

- Thì...vấn đề cũ rích mà cứ bị hỏi hoài.

Có người...bị quê. Vu Khải bèn chống chế.

- Thì...Cô là nghệ sĩ trực thuộc công ty, tôi cần nắm chính xác tình trạng của cô. Cô thấy đấy, cái chương trình hôm qua, người ta gán ghép cô và Mason tùm lum lên rồi.

- Thật ra...

Cô lấp lửng khiến Vu Khải dè chừng, tự nhiên anh ngồi thẳng lưng lên hồi hộp lắng nghe. Đừng nói Gosa sẽ cho anh một cú twist hết hồn nhé.

- Thật ra cái gì?

Gosa như biết tâm tình đối phương, cô vô tư cười đùa.

- Tôi được giới thiệu vài mối xem mắt, nhưng...

- Nhưng????

Cô quan sát biểu cảm của Vu Khải và thích thú.



- Tôi không thích, vì xem mắt xong lại cả nể người giới thiệu mà tiếp tục gặp mặt. Sau đó và sau đó...

- Sau đó là làm gì???

Gosa nheo mắt nhìn anh và cười thầm.

- Thì làm chuyện người lớn hay làm ...

- Chuyện... người lớn?

Vu Khải lộ rõ vẻ sốt ruột và hóng hớt ra mặt, Gosa bắt thóp được suy nghĩ đen tối của anh thì quay mặt đi chỗ khác rồi nhàn nhạt nói.

- Vu tổng nghĩ gì vậy? Là đi ăn, rồi đi cafe đồ đó. Chẳng phải người lớn hay cùng nhau làm mấy chuyện đó sao.

Vu Khải cắn nhẹ môi rồi dứt khoát đưa tay giữ cằm cô. Anh bá đạo xoay mặt cô đối diện mặt mình.

- Gosa, cô là tay chơi hửm?

Cô bình tĩnh hơn anh tưởng, đúng là sống hơn nhau mấy năm ở đời có khác.

- Vu tổng quan tâm tôi vậy? Anh thích tôi à?

- Cô có ngại chuyện tình cấp trên- cấp dưới không?

Gosa bĩu môi, không nóng không lạnh nhìn thẳng vào mắt anh.

- Qua lại với anh thì tôi cần những gì? Tôi có nhà, có xe, có tiền.

- Tôi không bận tâm mấy thứ ngoài thân đó. Mình cô là được rồi.

- Ý anh là cơ thể hả?

Vừa nói cô vừa nhích lại gần sát anh, còn cố tình ưỡn người lên.

Vu Khải bị trêu cho đỏ mặt, anh còn chưa kịp đáp thì cô đã gỡ tay anh ra.

- Tôi phải suy nghĩ. Hmmm, tối tan làm về nhà tôi sẽ nhắn cho anh câu trả lời.

Thế rồi chưa bao giờ Vu Khải mong hết ngày như vậy. Anh cầm điện thoại cả tối, tí lại ngó nghiêng.

Gosa đáng ghét, cô cho anh leo cây. Hơn 11h đêm, sắp hết ngày đến nơi rồi mà chưa thấy cô đoái hoài gì.

Không nhịn được, anh gọi vào số điện thoại của cô nhưng cô không nghe máy. Anh chỉ đành bức bối nhắn một tin.

" Cô nói cô có nhà mà tôi tưởng cô vô gia cư cơ đấy. Đâu rồi, cô ngoi lên đây cho tôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Hoàng Của Gã Trai Hư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook