Quyển 2 - Chương 18: Hành động tùy tiện
Vân Phi Tĩnh
20/01/2014
A, làm sao có thể nha? Vũ Văn Dật Thần há miệng nhìn người tới đón hắn vô cung.
Vốn dĩ, sau khi hai tỷ muội Bích Tiêu rời đi, ba huynh đệ bọn họ tùy tiện ăn thêm vài miếng, rồi tính tiền về nhà.
Ra khỏi Bát Trân Các, ba huynh đệ đã cạn túi. Nhờ kẻ nào đó tính toán quá chuẩn, Vũ Văn Dật Luân và Vũ Văn Dật Tân đời này chưa từng nghèo đến thế.
Suốt trên đường về nhà, Vũ Văn Dật Thần vẫn mãi suy tính xem buổi chiều rốt cuộc có nên nhập cung hay không.
“Cha bảo ta chiều vào cung, nói là tiệc sinh thần của Liễn Vương, có thể ngắm cảnh trong cung náo nhiệt, lấy tư cách là người của Ngự Lâm Quân cảm thụ một chút.” Hắn tường thuật, trên thực tế thì đã có chủ ý cả rồi, để không bị lộ tẩy, dụ hai người theo giúp, cố ý nói như vậy.
“Hôm nay hay là đừng đi đi, ngươi vào cung nếu như không cẩn thận lại chọc tới Liễn Vương thì làm sao?” Vũ Văn Dật Luân vừa nghe nói, lập tức lắc đầu.
“Đúng nha, đại đường ca, không giáp mặt Liễn Vương thì thôi, giả như lại đụng phải hắn thì không hay, buổi trưa mới vừa đắc tội hắn, ngươi tuyệt đối không được để hắn nhìn thấy người nữa, không thể chạy loạn trước mặt hắn.” Vũ Văn Dật Tân cũng phản đối theo.
“Nhưng mà, cha nói sẽ nhờ ngũ thúc phái người tới đón ta.” Vũ Văn Dật Thần ngốc nghếch sờ sờ ót, bộ dáng như không biết làm sao.
“Giả bộ bệnh đi, cứ nói là ngươi bệnh rồi, đi không được!” Vũ Văn Dật Tân không cần suy nghĩ nói.
Vũ Văn Dật Luân ở bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý mà nói: “Đúng, dù sao cũng đâu phải ngũ thúc tự đến, phái người tới đón thôi.” Muốn nói xạo thế nào thì cứ nói xạo thế đó.
“Nga, được.” Nhìn vào thì có vẻ như hai vị đệ đệ không cho Vũ Văn Dật Thần đi, hắn rất ngoan ngoãn nghe lời, kỳ thực trong bụng người nào đó đương nghĩ, ân, vậy là hắn có thể quang minh chính đại giả bệnh trước mặt hai đệ đệ rồi.
Khi đó nghĩ sao mà hoàn hảo thế, trên thực tế ai lại ngờ nỗi, Vũ Văn Hạo Chính tự mình đến đón, thành ra, chẳng những Vũ Văn Dật Thần há hốc mồm nhìn ngũ thúc của hắn, hai tên kia cũng đứng ngẩn tò te ra đó.
“Cả buổi chiều, ngươi nằm ở trên giường làm gì?” Vũ Văn Hạo Chính nghe đại ca của hắn nói đại chất chủ động đòi vào cung, vui sướng tự mình chạy tới tẩm viện của hắn, thấy hắn chui rút trong ổ chăn thì lấy làm lạ, nhị chất tử và thằng con độc nhất của mình còn đang ngồi ở bên cạnh .
“Cha? Cha! Đại đường ca bị bệnh rồi, cho nên chiều không tiến cung được.” Vũ Văn Dật Tân phản ứng kịp thời, vội vã án theo kịch bản trước đó mà nói.
“Bị bệnh?” Vũ Văn Hạo Chính hồ nghi nhìn Vũ Văn Dật Thần đang nằm ở trên giường.
Ô ô, ngũ thúc thông minh nhất, không giấu nổi đâu a! Tính nhầm a! Tưởng là phái người tới đón, nên hắn chỉ cần nằm ở trong chăn, giả bộ ỉu xìu là xong, nhưng bây giờ là ngũ thúc, chỉ có vậy thì không dễ dàng qua ải đâu. Thật là, sớm biết thế hắn phải diễn như thật, thoa ít dược tự chế lên người.
Kẻ nào đó đương vô cùng hối hận mà nghĩ, đã nghe ngũ thúc quả nhiên không dễ đuổi như vậy của hắn nói: “Bệnh gì? Thỉnh đại phu đến xem xem.”
“Đã thỉnh rồi, nói là nằm trên giường nghĩ ngơi mấy hôm là được.” Vũ Văn Dật Luân mở miệng bưng bít.
“Thỉnh lại đi!” Vũ Văn Hạo Chính đảo cặp mắt sắc sảo lướt qua ba người một chút, hắn không tin.
Tìm đại phu đến thật, không phải liền lộ tẩy, còn không bằng thành thành thật thật mà nhận tội. Vũ Văn Dật Thần mặt ỉu xìu, bước xuống giường, gục đầu ấp a ấp úng nói: “Ngũ thúc, con, con, con đã khỏe nhiều, nên, nên có thể tiến cung rồi.” Vừa nói vừa nhìn ngũ thúc của hắn, đôi mắt đen lay láy, ánh mắt chớp chớp đáng yêu hệt như chú cún nhỏ vô tội.
Dĩ nhiên, Vũ Văn Hạo Chính không thể nổi giận với đại chất tử nhìn có vẻ ngoan hiền, thật thà như thế được, thành ra, tay ông tóm lấy lỗ tai của thằng con mình, phẫn nộ nói: “Tiểu tử thối, ta biết chắc là các ngươi giở trò mà! Ngứa da lắm phải không! Để tối về xem ta thu thập ngươi thế nào! Lại còn dám dạy hư đại đường ca không biết dối trá của ngươi nữa, thật đáng giận!” Hắn ra sức nhéo lỗ tai của nhi tử.
“Ôi!” Tiếng hét thảm thiết của Vũ Văn Dật Tân vang lên.
“Không được có lần sau nữa, biết chưa hả! ?” Thả lỗ tai của thằng con ra, Vũ Văn Hạo Chính quay sang nói với Vũ Văn Dật Luân một câu như thế.
Vũ Văn Dật Luân gật đầu không lên tiếng, Vũ Văn Dật Tân suýt soa dụi tai, mà bên cạnh, người nào đó nghe đâu là “Không biết” nói dối thì rất xấu hổ, rất chột dạ, rụt rụt đầu không dám nhìn cảnh hai vị đệ đệ vì hắn mà chịu khổ, khụ khụ, đều là lỗi của hắn!
Vũ Văn Hạo Chính sau khi “hừ” mạnh một tiếng, dẫn đại chất tử đi, thoáng nhìn trên bàn thấy đặt một thanh kiếm sáng loáng, hoa văn khắc trên chuôi kiếm tinh xảo, cảm thấy quá quen, nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu, hắn không quá lưu tâm, chỉ đứng lại nhìn một chút, rồi tiếp tục đi.
Hai người đi rồi, trong phòng một trận vắng vẻ, qua hồi lâu, mới vọng lên tiếng của Vũ Văn Dật Tân hỏi: “Nhị đường ca, ngươi nói đại đường ca chắc không xui xẻo đắc tội Liễn Vương lần nữa chứ?”
“…, không biết, nhưng mà ta biết, nếu như Liễn Vương phát hiện con ưng kia đang ở chổ của đại ca, đại ca chắc chắn mất mạng!” Vốn dĩ, hai người đã bước tới cửa phòng, mà Vũ Văn Dật Luân thì trong lúc vô tình đã nhìn thấy Si Mị bị Vũ Văn Dật Thần na đến một góc tối tăm trong viện.
“Gì?” Vũ Văn Dật Tân bối rối nhìn theo tầm mắt của hắn, hoảng hồn khi trông thấy con ưng có khả năng gây họa kia còn ở đó, thấy bất ngờ kêu lên, “Con kia sao còn ở đây, đại đường ca không phải ưng thuận thả nó đi rồi sao? Vì sao trước đó ta không thấy nó?” Hắn vừa nói vừa chạy tới chổ chú ưng, đưa tay tháo sợi dây xích buộc trên chân Si Mị ra, dùng tay như xua ruồi xua nó, “Đi, đi! Đại đường ca của ta hiện không có ở đây, ngươi lần này đừng có quay lại nữa cho ta nhá!”
Bị đuổi lần thứ ba, Si Mị sau khi hung hăng cào lên tay Vũ Văn Dật Tân mấy phát, lần này ruốt cuộc đã tung cánh bay lên cao không thèm quay lại.
“Ngươi sao lại thả nó, nên thừa lúc không có đại ca, giết nó mới đúng!” Tốc độ của tiểu đường đệ quá nhanh, Vũ Văn Dật Luân có cản cũng không kịp.
“A, đúng nha! Ta thế nào không nghĩ tới!” Vũ Văn Dật Tân ôm cổ tay nói.
Không biết Tiểu Ưng yêu dấu đã bị tiểu đường đệ thả bay, Vũ Văn Dật Thần vào cung cùng ngũ thúc của hắn, được an bài trong một đội phụ trách an toàn cho buổi tiệc sinh thần hôm nay. Hắn thay y phục Ngự Lâm Quân xong liền cùng bọn họ đi về hướng Phúc Thọ Viên.
Sau khi đến Phúc Thọ Viên, hắn trông thấy người bên trong đều đang vội vội vàng vàng để chuẩn bị tiệc cho long trọng, thầm nghĩ Liễn Vương thật đúng là lợi hại, có thể khiến cho hoàng thượng vì sinh thần của hắn ra lệnh tổ chức đại tiệc, lại trông thấy cao điểm đã dọn xong, không khỏi âm thầm chảy nước bọt nuối tiếc, hắn không được ăn a!
Ai, quá vô vị, hắn đứng ở chổ người ta chỉ định cho mình, không để tâm đến ánh mắt khác thường mà những binh sĩ Ngự Lâm Quân khác tại đó nhìn mình, hắn lơ đãng ngửa cổ lên ngắm trời, nhàm chán mà đếm bất kể thứ gì mình trông thấy, một đóa, hai đóa mây, ba chú, bốn chú chim…
Thế là, đếm lấy đếm để, sắc trời tuy rằng dần tối, nhưng Vũ Văn Dật Thần hết sức tinh mắt, trông thấy một chú chim nữa lượn ngang trên bầu trời, nghĩ thầm, mười tám chú chim, hai mươi, hai mươi mốt đóa mây, a ~~~ Không đúng! Ban nãy là một chú ưng! Hắn giật cả mình, phản ứng đột ngột quay trở lại, chú ưng mới vừa bay qua, bộ dạng hắn nhìn rất quen mắt, là Tiểu Ưng của hắn! ? Lẽ nào tiểu đường đệ bọn họ thừa dịp mình không có ở đó, tự ý thả Tiểu Ưng của hắn? Không được, lúc này nếu để Liễn Vương kia phát hiện, hắn còn không chết? Hắn phải thừa dịp trước khi đối phương còn chưa phát hiện ra Tiểu Ưng, đem Tiểu Ưng trờ về!
Chủ ý đã định, liền thấy người nào đó rụt rè lên tiếng nói với vị nhân sĩ họ Thương cầm đầu: “Này… Ta có thể không…” Tiếng nói dừng lại, không nói thẳng ra, hắn chỉ ôm bụng, giả bộ hơi cúi gập người, mặt khờ ủy khuất đáng thương, để cho người ta vô hạn không gian mà tưởng tượng, thí dụ như nói hắn buồn tiểu, hắn ôm bụng chờ một lúc, thành ra Thương Kha bực mình xua xua tay, bảo hắn đi nhanh đi, đồng thời trong bụng thầm khinh bỉ: Thằng ngu hảo mệnh, nhờ người nhà cư nhiên vào được Ngự Lâm Quân của bọn hắn!
Được phép, Vũ Văn Dật Thần liền tức thì chầm chậm bước ra khỏi Phúc Thọ Viên, sau khi đến một chổ vắng người, phán đoán phương hướng một chút, thi triển khinh công, trong khoảnh khắc đã không thấy bóng.
Kỳ thực, hắn không suy tính nhiều, bằng không hắn có thể đã không hành động tùy tiện rồi, bởi vì Si Mị không phải mới vừa bay về, mà đã bay về được một lúc lâu rồi. Mà chủ nhân của nó buổi chiều vì bùa bình an của hắn nên không ngủ được, dạo bước đến bên bờ hồ đã đóng băng thành một mảng trắng xóa, kinh hỉ phát hiện ái ưng của mình đã quay về, dùng tiếng huýt gió gọi nó xuống, chơi đùa một lúc, lại phóng nó lên không trung tự do bay lượn, một lần bay này, lại vô tình dẫn dụ được mỗ nam tử vừa ngốc vừa khờ đến.
Vốn dĩ, sau khi hai tỷ muội Bích Tiêu rời đi, ba huynh đệ bọn họ tùy tiện ăn thêm vài miếng, rồi tính tiền về nhà.
Ra khỏi Bát Trân Các, ba huynh đệ đã cạn túi. Nhờ kẻ nào đó tính toán quá chuẩn, Vũ Văn Dật Luân và Vũ Văn Dật Tân đời này chưa từng nghèo đến thế.
Suốt trên đường về nhà, Vũ Văn Dật Thần vẫn mãi suy tính xem buổi chiều rốt cuộc có nên nhập cung hay không.
“Cha bảo ta chiều vào cung, nói là tiệc sinh thần của Liễn Vương, có thể ngắm cảnh trong cung náo nhiệt, lấy tư cách là người của Ngự Lâm Quân cảm thụ một chút.” Hắn tường thuật, trên thực tế thì đã có chủ ý cả rồi, để không bị lộ tẩy, dụ hai người theo giúp, cố ý nói như vậy.
“Hôm nay hay là đừng đi đi, ngươi vào cung nếu như không cẩn thận lại chọc tới Liễn Vương thì làm sao?” Vũ Văn Dật Luân vừa nghe nói, lập tức lắc đầu.
“Đúng nha, đại đường ca, không giáp mặt Liễn Vương thì thôi, giả như lại đụng phải hắn thì không hay, buổi trưa mới vừa đắc tội hắn, ngươi tuyệt đối không được để hắn nhìn thấy người nữa, không thể chạy loạn trước mặt hắn.” Vũ Văn Dật Tân cũng phản đối theo.
“Nhưng mà, cha nói sẽ nhờ ngũ thúc phái người tới đón ta.” Vũ Văn Dật Thần ngốc nghếch sờ sờ ót, bộ dáng như không biết làm sao.
“Giả bộ bệnh đi, cứ nói là ngươi bệnh rồi, đi không được!” Vũ Văn Dật Tân không cần suy nghĩ nói.
Vũ Văn Dật Luân ở bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý mà nói: “Đúng, dù sao cũng đâu phải ngũ thúc tự đến, phái người tới đón thôi.” Muốn nói xạo thế nào thì cứ nói xạo thế đó.
“Nga, được.” Nhìn vào thì có vẻ như hai vị đệ đệ không cho Vũ Văn Dật Thần đi, hắn rất ngoan ngoãn nghe lời, kỳ thực trong bụng người nào đó đương nghĩ, ân, vậy là hắn có thể quang minh chính đại giả bệnh trước mặt hai đệ đệ rồi.
Khi đó nghĩ sao mà hoàn hảo thế, trên thực tế ai lại ngờ nỗi, Vũ Văn Hạo Chính tự mình đến đón, thành ra, chẳng những Vũ Văn Dật Thần há hốc mồm nhìn ngũ thúc của hắn, hai tên kia cũng đứng ngẩn tò te ra đó.
“Cả buổi chiều, ngươi nằm ở trên giường làm gì?” Vũ Văn Hạo Chính nghe đại ca của hắn nói đại chất chủ động đòi vào cung, vui sướng tự mình chạy tới tẩm viện của hắn, thấy hắn chui rút trong ổ chăn thì lấy làm lạ, nhị chất tử và thằng con độc nhất của mình còn đang ngồi ở bên cạnh .
“Cha? Cha! Đại đường ca bị bệnh rồi, cho nên chiều không tiến cung được.” Vũ Văn Dật Tân phản ứng kịp thời, vội vã án theo kịch bản trước đó mà nói.
“Bị bệnh?” Vũ Văn Hạo Chính hồ nghi nhìn Vũ Văn Dật Thần đang nằm ở trên giường.
Ô ô, ngũ thúc thông minh nhất, không giấu nổi đâu a! Tính nhầm a! Tưởng là phái người tới đón, nên hắn chỉ cần nằm ở trong chăn, giả bộ ỉu xìu là xong, nhưng bây giờ là ngũ thúc, chỉ có vậy thì không dễ dàng qua ải đâu. Thật là, sớm biết thế hắn phải diễn như thật, thoa ít dược tự chế lên người.
Kẻ nào đó đương vô cùng hối hận mà nghĩ, đã nghe ngũ thúc quả nhiên không dễ đuổi như vậy của hắn nói: “Bệnh gì? Thỉnh đại phu đến xem xem.”
“Đã thỉnh rồi, nói là nằm trên giường nghĩ ngơi mấy hôm là được.” Vũ Văn Dật Luân mở miệng bưng bít.
“Thỉnh lại đi!” Vũ Văn Hạo Chính đảo cặp mắt sắc sảo lướt qua ba người một chút, hắn không tin.
Tìm đại phu đến thật, không phải liền lộ tẩy, còn không bằng thành thành thật thật mà nhận tội. Vũ Văn Dật Thần mặt ỉu xìu, bước xuống giường, gục đầu ấp a ấp úng nói: “Ngũ thúc, con, con, con đã khỏe nhiều, nên, nên có thể tiến cung rồi.” Vừa nói vừa nhìn ngũ thúc của hắn, đôi mắt đen lay láy, ánh mắt chớp chớp đáng yêu hệt như chú cún nhỏ vô tội.
Dĩ nhiên, Vũ Văn Hạo Chính không thể nổi giận với đại chất tử nhìn có vẻ ngoan hiền, thật thà như thế được, thành ra, tay ông tóm lấy lỗ tai của thằng con mình, phẫn nộ nói: “Tiểu tử thối, ta biết chắc là các ngươi giở trò mà! Ngứa da lắm phải không! Để tối về xem ta thu thập ngươi thế nào! Lại còn dám dạy hư đại đường ca không biết dối trá của ngươi nữa, thật đáng giận!” Hắn ra sức nhéo lỗ tai của nhi tử.
“Ôi!” Tiếng hét thảm thiết của Vũ Văn Dật Tân vang lên.
“Không được có lần sau nữa, biết chưa hả! ?” Thả lỗ tai của thằng con ra, Vũ Văn Hạo Chính quay sang nói với Vũ Văn Dật Luân một câu như thế.
Vũ Văn Dật Luân gật đầu không lên tiếng, Vũ Văn Dật Tân suýt soa dụi tai, mà bên cạnh, người nào đó nghe đâu là “Không biết” nói dối thì rất xấu hổ, rất chột dạ, rụt rụt đầu không dám nhìn cảnh hai vị đệ đệ vì hắn mà chịu khổ, khụ khụ, đều là lỗi của hắn!
Vũ Văn Hạo Chính sau khi “hừ” mạnh một tiếng, dẫn đại chất tử đi, thoáng nhìn trên bàn thấy đặt một thanh kiếm sáng loáng, hoa văn khắc trên chuôi kiếm tinh xảo, cảm thấy quá quen, nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu, hắn không quá lưu tâm, chỉ đứng lại nhìn một chút, rồi tiếp tục đi.
Hai người đi rồi, trong phòng một trận vắng vẻ, qua hồi lâu, mới vọng lên tiếng của Vũ Văn Dật Tân hỏi: “Nhị đường ca, ngươi nói đại đường ca chắc không xui xẻo đắc tội Liễn Vương lần nữa chứ?”
“…, không biết, nhưng mà ta biết, nếu như Liễn Vương phát hiện con ưng kia đang ở chổ của đại ca, đại ca chắc chắn mất mạng!” Vốn dĩ, hai người đã bước tới cửa phòng, mà Vũ Văn Dật Luân thì trong lúc vô tình đã nhìn thấy Si Mị bị Vũ Văn Dật Thần na đến một góc tối tăm trong viện.
“Gì?” Vũ Văn Dật Tân bối rối nhìn theo tầm mắt của hắn, hoảng hồn khi trông thấy con ưng có khả năng gây họa kia còn ở đó, thấy bất ngờ kêu lên, “Con kia sao còn ở đây, đại đường ca không phải ưng thuận thả nó đi rồi sao? Vì sao trước đó ta không thấy nó?” Hắn vừa nói vừa chạy tới chổ chú ưng, đưa tay tháo sợi dây xích buộc trên chân Si Mị ra, dùng tay như xua ruồi xua nó, “Đi, đi! Đại đường ca của ta hiện không có ở đây, ngươi lần này đừng có quay lại nữa cho ta nhá!”
Bị đuổi lần thứ ba, Si Mị sau khi hung hăng cào lên tay Vũ Văn Dật Tân mấy phát, lần này ruốt cuộc đã tung cánh bay lên cao không thèm quay lại.
“Ngươi sao lại thả nó, nên thừa lúc không có đại ca, giết nó mới đúng!” Tốc độ của tiểu đường đệ quá nhanh, Vũ Văn Dật Luân có cản cũng không kịp.
“A, đúng nha! Ta thế nào không nghĩ tới!” Vũ Văn Dật Tân ôm cổ tay nói.
Không biết Tiểu Ưng yêu dấu đã bị tiểu đường đệ thả bay, Vũ Văn Dật Thần vào cung cùng ngũ thúc của hắn, được an bài trong một đội phụ trách an toàn cho buổi tiệc sinh thần hôm nay. Hắn thay y phục Ngự Lâm Quân xong liền cùng bọn họ đi về hướng Phúc Thọ Viên.
Sau khi đến Phúc Thọ Viên, hắn trông thấy người bên trong đều đang vội vội vàng vàng để chuẩn bị tiệc cho long trọng, thầm nghĩ Liễn Vương thật đúng là lợi hại, có thể khiến cho hoàng thượng vì sinh thần của hắn ra lệnh tổ chức đại tiệc, lại trông thấy cao điểm đã dọn xong, không khỏi âm thầm chảy nước bọt nuối tiếc, hắn không được ăn a!
Ai, quá vô vị, hắn đứng ở chổ người ta chỉ định cho mình, không để tâm đến ánh mắt khác thường mà những binh sĩ Ngự Lâm Quân khác tại đó nhìn mình, hắn lơ đãng ngửa cổ lên ngắm trời, nhàm chán mà đếm bất kể thứ gì mình trông thấy, một đóa, hai đóa mây, ba chú, bốn chú chim…
Thế là, đếm lấy đếm để, sắc trời tuy rằng dần tối, nhưng Vũ Văn Dật Thần hết sức tinh mắt, trông thấy một chú chim nữa lượn ngang trên bầu trời, nghĩ thầm, mười tám chú chim, hai mươi, hai mươi mốt đóa mây, a ~~~ Không đúng! Ban nãy là một chú ưng! Hắn giật cả mình, phản ứng đột ngột quay trở lại, chú ưng mới vừa bay qua, bộ dạng hắn nhìn rất quen mắt, là Tiểu Ưng của hắn! ? Lẽ nào tiểu đường đệ bọn họ thừa dịp mình không có ở đó, tự ý thả Tiểu Ưng của hắn? Không được, lúc này nếu để Liễn Vương kia phát hiện, hắn còn không chết? Hắn phải thừa dịp trước khi đối phương còn chưa phát hiện ra Tiểu Ưng, đem Tiểu Ưng trờ về!
Chủ ý đã định, liền thấy người nào đó rụt rè lên tiếng nói với vị nhân sĩ họ Thương cầm đầu: “Này… Ta có thể không…” Tiếng nói dừng lại, không nói thẳng ra, hắn chỉ ôm bụng, giả bộ hơi cúi gập người, mặt khờ ủy khuất đáng thương, để cho người ta vô hạn không gian mà tưởng tượng, thí dụ như nói hắn buồn tiểu, hắn ôm bụng chờ một lúc, thành ra Thương Kha bực mình xua xua tay, bảo hắn đi nhanh đi, đồng thời trong bụng thầm khinh bỉ: Thằng ngu hảo mệnh, nhờ người nhà cư nhiên vào được Ngự Lâm Quân của bọn hắn!
Được phép, Vũ Văn Dật Thần liền tức thì chầm chậm bước ra khỏi Phúc Thọ Viên, sau khi đến một chổ vắng người, phán đoán phương hướng một chút, thi triển khinh công, trong khoảnh khắc đã không thấy bóng.
Kỳ thực, hắn không suy tính nhiều, bằng không hắn có thể đã không hành động tùy tiện rồi, bởi vì Si Mị không phải mới vừa bay về, mà đã bay về được một lúc lâu rồi. Mà chủ nhân của nó buổi chiều vì bùa bình an của hắn nên không ngủ được, dạo bước đến bên bờ hồ đã đóng băng thành một mảng trắng xóa, kinh hỉ phát hiện ái ưng của mình đã quay về, dùng tiếng huýt gió gọi nó xuống, chơi đùa một lúc, lại phóng nó lên không trung tự do bay lượn, một lần bay này, lại vô tình dẫn dụ được mỗ nam tử vừa ngốc vừa khờ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.