Chương 41: Ai vậy?
Thư Hoàn
29/02/2024
“Hả? Ai vậy?”
Quần thần nghiêng đầu nhìn sang, thanh niên này đẹp trai quá...
Nhưng họ nhìn lại, hả? Mặc đồ Thái giám? Họ vốn dĩ còn đang chán nản, bỗng trở nên tức giận. Triệu Tuấn Hào?
Tâm phúc của Hoàng thượng, lúc này hản chạy đến làm gì?
Nếu hắn dính vào cục diện này thì cũng chẳng khôn ngoan gì quá... Hồng lư tự khanh nhíu mày.
Người của đoàn sứ giả nước Bái Nguyệt nhìn người đến, anh tuấn thì có nhưng có tác dụng gì?
Lế nào còn có thể làm cho công chúa điện hạ của họ động lòng mà cười sao?
Ngươi đến rồi... mắt Nữ đế sáng lên, đứng dậy, Triệu Tuấn Hào thông minh vô lại, không chừng sẽ có cách.
Tiếng bàn luận của quần thần ngày càng lớn, đang muốn trút giận lên Triệu Tuấn Hào thì đột nhiên lại có một lão thần kinh ngạc hét lên:
“Các ngươi xem kìa, công chúa nước Bái Nguyệt cười rồi”.
“Gì cơ? Chuyện gì thế?”
“Công chúa nước Bái Nguyệt chạy đến rồi! Trời ạ!”
Ngay lúc nhìn thấy Triệu Tuấn Hào, công chúa nước Bái Nguyệt không dám tin, sau đó bất ngờ và vui mừng ập đến.
Nàng ta cầm váy lên chạy về phía Triệu Tuấn Hào.
Thấy công chúa nước Bái Nguyệt chạy đến, Triệu Tuấn Hào cong môi lên, cũng nhanh chân bước đến.
“Triệu Tuấn Hào, ta đoán không sai mà, quả nhiên ngươi là quan của Đại Hạ”.
Trên mặt công chúa nước Bái Nguyệt là vẻ vui mừng, trên môi là nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Nàng ta nắm chặt cổ tay Triệu Tuấn Hào, vừa rồi nàng ta suýt chút nữa đã nhào vào trong ngực Triệu Tuấn Hào, nếu không phải nàng ta đang ở đại điện lầu Bình Khang, đại thần hai nước còn đang nhìn thì nàng ta đã nhào đến ôm chặt lấy Triệu Tuấn Hào.
“Cố ý dụ ta ra đúng không?”
Công chúa nước Bái Nguyệt gật đầu, không hề che giấu ý đồ của mình.
Triệu Tuấn Hào xoa mái tóc xanh của công chúa nước Bái Nguyệt:
“Sao rồi? Thích ý ai rồi?”
“Chưa, ta vẫn đang đợi ngươi, tại sao lúc nãy ngươi không lên?”
Công chúa nước Bái Nguyệt mím môi, lắc cánh tay Triệu Tuấn Hào nói.
Trong lúc hai người thân thiện nói chuyện, quần thần đã nhốn nháo.
Trên mặt các đại thần đều đầy vẻ ngạc nhiên, họ không thể tin được công chúa nước Bái Nguyệt luôn lạnh nhạt với tất cả các tài năng trẻ tuổi, lại thân mật với một thái giám trẻ tuổi như vậy, nụ cười xinh đẹp này toát ra sự chân thành.
Họ cũng có thể thấy nếu không phải mọi người đang nhìn, e là công chúa nước Bái Nguyệt còn muốn dán cả người lên.
Hóa ra nữ thần không phải lạnh nhạt mà chỉ là ấm áp không thuộc về họ thôi...
Những tài năng trẻ đằng sau các quần thần cảm thấy chua chát, có người cười khổ, có người mặt mày bắt đầu nhăn nhó vì đố ky.
Lễ nào mình cố gảng thể hiện tài năng như vậy chỉ như là xiếc khỉ vậy sao?
Quần thần nghiêng đầu nhìn sang, thanh niên này đẹp trai quá...
Nhưng họ nhìn lại, hả? Mặc đồ Thái giám? Họ vốn dĩ còn đang chán nản, bỗng trở nên tức giận. Triệu Tuấn Hào?
Tâm phúc của Hoàng thượng, lúc này hản chạy đến làm gì?
Nếu hắn dính vào cục diện này thì cũng chẳng khôn ngoan gì quá... Hồng lư tự khanh nhíu mày.
Người của đoàn sứ giả nước Bái Nguyệt nhìn người đến, anh tuấn thì có nhưng có tác dụng gì?
Lế nào còn có thể làm cho công chúa điện hạ của họ động lòng mà cười sao?
Ngươi đến rồi... mắt Nữ đế sáng lên, đứng dậy, Triệu Tuấn Hào thông minh vô lại, không chừng sẽ có cách.
Tiếng bàn luận của quần thần ngày càng lớn, đang muốn trút giận lên Triệu Tuấn Hào thì đột nhiên lại có một lão thần kinh ngạc hét lên:
“Các ngươi xem kìa, công chúa nước Bái Nguyệt cười rồi”.
“Gì cơ? Chuyện gì thế?”
“Công chúa nước Bái Nguyệt chạy đến rồi! Trời ạ!”
Ngay lúc nhìn thấy Triệu Tuấn Hào, công chúa nước Bái Nguyệt không dám tin, sau đó bất ngờ và vui mừng ập đến.
Nàng ta cầm váy lên chạy về phía Triệu Tuấn Hào.
Thấy công chúa nước Bái Nguyệt chạy đến, Triệu Tuấn Hào cong môi lên, cũng nhanh chân bước đến.
“Triệu Tuấn Hào, ta đoán không sai mà, quả nhiên ngươi là quan của Đại Hạ”.
Trên mặt công chúa nước Bái Nguyệt là vẻ vui mừng, trên môi là nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Nàng ta nắm chặt cổ tay Triệu Tuấn Hào, vừa rồi nàng ta suýt chút nữa đã nhào vào trong ngực Triệu Tuấn Hào, nếu không phải nàng ta đang ở đại điện lầu Bình Khang, đại thần hai nước còn đang nhìn thì nàng ta đã nhào đến ôm chặt lấy Triệu Tuấn Hào.
“Cố ý dụ ta ra đúng không?”
Công chúa nước Bái Nguyệt gật đầu, không hề che giấu ý đồ của mình.
Triệu Tuấn Hào xoa mái tóc xanh của công chúa nước Bái Nguyệt:
“Sao rồi? Thích ý ai rồi?”
“Chưa, ta vẫn đang đợi ngươi, tại sao lúc nãy ngươi không lên?”
Công chúa nước Bái Nguyệt mím môi, lắc cánh tay Triệu Tuấn Hào nói.
Trong lúc hai người thân thiện nói chuyện, quần thần đã nhốn nháo.
Trên mặt các đại thần đều đầy vẻ ngạc nhiên, họ không thể tin được công chúa nước Bái Nguyệt luôn lạnh nhạt với tất cả các tài năng trẻ tuổi, lại thân mật với một thái giám trẻ tuổi như vậy, nụ cười xinh đẹp này toát ra sự chân thành.
Họ cũng có thể thấy nếu không phải mọi người đang nhìn, e là công chúa nước Bái Nguyệt còn muốn dán cả người lên.
Hóa ra nữ thần không phải lạnh nhạt mà chỉ là ấm áp không thuộc về họ thôi...
Những tài năng trẻ đằng sau các quần thần cảm thấy chua chát, có người cười khổ, có người mặt mày bắt đầu nhăn nhó vì đố ky.
Lễ nào mình cố gảng thể hiện tài năng như vậy chỉ như là xiếc khỉ vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.