Chương 115: Có diễn được hay không?
Mộng Điệp Ký
01/11/2019
Ở một bên, chứng kiến cảnh Phượng Sơ bị Bùi Dân
nghiêm mặt yêu cầu diễn lại, trong lòng Trương Linh Linh vô cùng sảng
khoái. Nhìn đi, kỹ thuật diễn của cô ta bất quá cũng chỉ có như thế, một khi cô dùng hết toàn lực, cô ta cũng phải chịu thua kém mà thôi.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, Bùi Dân còn khen ngợi Phượng Sơ rất có thiên phú biểu diễn, Trương Linh Linh liền nhịn không được lộ ra một nụ cười trào phúng. Thiên tài cái gì chứ? Cũng chỉ được nhiêu đó mà thôi. Để tôi xem nếu cô NG cả ngày hôm nay, còn có ai không biết xấu hổ gọi cô là thiên tài nữa không.
Trương Linh Linh đã quyết định, hôm nay phải phát huy toàn bộ thực lực áp chế Phượng Sơ, cho cô ta hiểu rõ, trong cái giới này, chỉ có khuôn mặt cũng không có gì dùng. Nếu đến cả khuôn mặt xinh đẹp cũng mất thì để xem cô ta còn làm được gì.
Bùi Dân nhìn ra được Trương Linh Linh đang dùng kỹ thuật diễn của mình để chèn ép Phượng Sơ. Cô ta cố tình, đương nhiên Bùi Dân là tổng đạo diễn không có khả năng không nhận ra, nhưng đây là chuyện một diễn viên phải tự vượt qua nếu muốn tiến xa hơn. Trong sự nghiệp tương lai việc này sẽ còn xảy ra không chỉ một lần, ông không thể hỗ trợ, chỉ có thể để diễn viên tự mình nhận ra, tự mình vươn lên.
Bùi Dân không nghĩ phải nhúng tay, nhưng ấn tượng đối với Trương Linh Linh cũng kém đi nhiều, nhưng đó chỉ là tình cảm cá nhân, công việc vẫn là công việc, Bùi Dân đương nhiên sẽ không để bản thân vướng vào rắc rối giữa những diễn viên nữ.
Cảnh diễn bắt đầu lại lần nữa. Cốt truyện vẫn là một màn lúc trước, lời kịch cũng giống nhau như đúc. Nhưng vào lúc này, khi cảnh quay đến đoạn mấu chốt vụ cá cược giữa Hạ Nguyên Huân và Triệu Thiên Trân, lại xảy ra hình ảnh hoàn toàn bất đồng với ban nãy.
Mỗi một động tác và nét mặt đạo diễn Bùi nhìn thấy từ camera đều bị phóng to, vốn ông đang chú tâm vào màn diễn của Phượng Sơ, lo cô lần nữa bị Trương Linh Linh áp diễn, camera lại quay đến Trương Linh Linh nghẹn lời thoại thì lập tức nhíu mày.
- Cắt. Trương Linh Linh, cô vẫn còn chưa vào trạng thái hả?
Ban nãy không nói nặng lời Phượng Sơ, lúc này cũng không tiện to tiếng với Trương Linh Linh, nhưng đạo diễn Bùi lại vô cùng bất mãn một diễn viên nổi tiếng lâu năm như Trương Linh Linh còn có thể quên lời thoại.
Vẻ mặt Trương Linh Linh rất khó coi, nhưng cô ta chỉ có thể nhận sai, xin diễn lại lần nữa.
Đạo diễn Bùi cũng không muốn không khí phim trường quá căng thẳng, không nói gì thêm mà phất tay.
- Bắt đầu lại. Lần thứ hai …
………
- Cắt. Lần thứ ba …
………
- Cắt!
Quay lại chín lần, Trương Linh Linh hoặc là đọc lời thoại ngắc ngứ, hoặc là đang diễn lại đơ ra không phản ứng gì, vô cùng gượng gạo, nhất là khi đối diện với vẻ tự nhiên của Phượng Sơ, càng lộ rõ sự yếu kém trong diễn xuất.
Cuối cùng đạo diễn Bùi cũng nổi nóng, ném kịch bản đang cầm trong tay xuống đất, gào lên.
- Trương Linh Linh, cô làm sao thế hả? Lãng phí ba tiếng đồng hồ chỉ để quay đi quay lại một đoạn đối thoại đơn giản như vậy. Cô có làm được không? Không làm được thì để tôi đổi người.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, Bùi Dân còn khen ngợi Phượng Sơ rất có thiên phú biểu diễn, Trương Linh Linh liền nhịn không được lộ ra một nụ cười trào phúng. Thiên tài cái gì chứ? Cũng chỉ được nhiêu đó mà thôi. Để tôi xem nếu cô NG cả ngày hôm nay, còn có ai không biết xấu hổ gọi cô là thiên tài nữa không.
Trương Linh Linh đã quyết định, hôm nay phải phát huy toàn bộ thực lực áp chế Phượng Sơ, cho cô ta hiểu rõ, trong cái giới này, chỉ có khuôn mặt cũng không có gì dùng. Nếu đến cả khuôn mặt xinh đẹp cũng mất thì để xem cô ta còn làm được gì.
Bùi Dân nhìn ra được Trương Linh Linh đang dùng kỹ thuật diễn của mình để chèn ép Phượng Sơ. Cô ta cố tình, đương nhiên Bùi Dân là tổng đạo diễn không có khả năng không nhận ra, nhưng đây là chuyện một diễn viên phải tự vượt qua nếu muốn tiến xa hơn. Trong sự nghiệp tương lai việc này sẽ còn xảy ra không chỉ một lần, ông không thể hỗ trợ, chỉ có thể để diễn viên tự mình nhận ra, tự mình vươn lên.
Bùi Dân không nghĩ phải nhúng tay, nhưng ấn tượng đối với Trương Linh Linh cũng kém đi nhiều, nhưng đó chỉ là tình cảm cá nhân, công việc vẫn là công việc, Bùi Dân đương nhiên sẽ không để bản thân vướng vào rắc rối giữa những diễn viên nữ.
Cảnh diễn bắt đầu lại lần nữa. Cốt truyện vẫn là một màn lúc trước, lời kịch cũng giống nhau như đúc. Nhưng vào lúc này, khi cảnh quay đến đoạn mấu chốt vụ cá cược giữa Hạ Nguyên Huân và Triệu Thiên Trân, lại xảy ra hình ảnh hoàn toàn bất đồng với ban nãy.
Mỗi một động tác và nét mặt đạo diễn Bùi nhìn thấy từ camera đều bị phóng to, vốn ông đang chú tâm vào màn diễn của Phượng Sơ, lo cô lần nữa bị Trương Linh Linh áp diễn, camera lại quay đến Trương Linh Linh nghẹn lời thoại thì lập tức nhíu mày.
- Cắt. Trương Linh Linh, cô vẫn còn chưa vào trạng thái hả?
Ban nãy không nói nặng lời Phượng Sơ, lúc này cũng không tiện to tiếng với Trương Linh Linh, nhưng đạo diễn Bùi lại vô cùng bất mãn một diễn viên nổi tiếng lâu năm như Trương Linh Linh còn có thể quên lời thoại.
Vẻ mặt Trương Linh Linh rất khó coi, nhưng cô ta chỉ có thể nhận sai, xin diễn lại lần nữa.
Đạo diễn Bùi cũng không muốn không khí phim trường quá căng thẳng, không nói gì thêm mà phất tay.
- Bắt đầu lại. Lần thứ hai …
………
- Cắt. Lần thứ ba …
………
- Cắt!
Quay lại chín lần, Trương Linh Linh hoặc là đọc lời thoại ngắc ngứ, hoặc là đang diễn lại đơ ra không phản ứng gì, vô cùng gượng gạo, nhất là khi đối diện với vẻ tự nhiên của Phượng Sơ, càng lộ rõ sự yếu kém trong diễn xuất.
Cuối cùng đạo diễn Bùi cũng nổi nóng, ném kịch bản đang cầm trong tay xuống đất, gào lên.
- Trương Linh Linh, cô làm sao thế hả? Lãng phí ba tiếng đồng hồ chỉ để quay đi quay lại một đoạn đối thoại đơn giản như vậy. Cô có làm được không? Không làm được thì để tôi đổi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.