Chương 16: Được khen ngợi
Mộng Điệp Ký
24/10/2019
Không nghĩ tới người quan tâm đến triển lãm còn rất nhiều, Phượng Sơ nhìn
quanh một vòng không thấy thân ảnh của mẹ, liền nắm tay Hoa Ninh Vũ tiếp tục đi theo hành lang xem những tác phẩm khác.
Càng về sau càng có tác phẩm tốt hơn, nhưng trong mắt Phượng Sơ, vẫn không có bức hoạ nào lọt được vào mắt xanh của cô cả. Cuối cùng đã thấy được ba bức hoạ cô gửi đi trước đó. Tranh cuộn đã bị tháo đầu gỗ, bảo quản trong khung gỗ kính cẩn thận, treo ở vị trí trung tâm buổi triển lãm.
- Oa, chị ơi, con hổ đó thật đẹp. Con bên cạnh cũng đẹp nữa.
- Bên cạnh là rồng.
Phượng Sơ nhìn em trai hai mắt toả sáng ngẩng đầu chỉ về bức ‘Long tranh hổ đấu’ trên tường, long hổ trong tranh khí thế sát phạt, tranh này ẩn chứa ý chí của cô, một đứa trẻ như tiểu Ninh Vũ không nên nhìn lâu.
Phượng Sơ kéo em trai đi qua bức ‘Thác đổ sương mờ’ đố cậu nhóc.
- Em có biết trong bức tranh này phía xa kia là con vật gì không?
- Em biết em biết. Là chim nhỏ.
- Đó là tiên hạc. Có đẹp không?
- Cũng đẹp ạ. Nhưng vẽ nhỏ quá. Em nhìn không rõ.
Câu trả lời của cậu khiến mọi người xung quanh phì cười theo, nhóc con này dễ thương quá đi mất.
- Bé con, sang bức tranh bên cạnh đi, chim hạc bên này to hơn này.
Không biết vị khách nào đó thấy thú vị, chỉ cho cậu nhóc nhìn về phía bức thứ ba của vị đại sư này ‘Tùng hạc diên niên’.
Cây tùng mọc trên núi cao khô cằn nhưng sức sống bền bỉ, tám tiên hạc duyên dáng thanh cao mỗi con một vẻ, đây là một bức tranh phong thuỷ biểu hiện cho thịnh vượng và trường thọ.
Những người có hiểu biết về tranh đều chú ý tới ba bức tranh cùng một tác giả này. Không chỉ bởi kỹ thuật cao siêu, mà còn bởi tinh khí thần sâu lắng, phong cách riêng, khí thế đặc biệt của ba bức hoạ.
Phượng Sơ nghe được đánh giá của những quan khách xung quanh với tác phẩm của cô, hài lòng vì trình độ không có thụt lùi, dù ba bức hoạ bút lực chưa được như ý cô, nhưng cái thần của nó, phản ánh ý chí của bản thân vẫn không đổi, vẫn là đế vương quân lâm thiên hạ, dù từng trải qua đau khổ nhục nhã nhưng ý chí của cô không bao giờ thay đổi, vẫn luôn kiêu ngạo cho bản thân, cho huyết thống của mình.
Đi đến đây đã là những tác phẩm cuối cùng của buổi triển lãm, thấy Hoa Ninh Vũ đã mệt mỏi, Phượng Sơ nhẹ nhàng bế cậu nhóc lên, theo dòng người đi về phía lối ra.
Bữa trưa chỉ có hai chị em, buổi chiều Hoa Ninh Vũ có tiết học đàn piano, Phượng Sơ một mình ngồi trong phòng lại lên mạng lướt internet, mạng xã hội vẫn náo nhiệt như mọi khi, tài khoản của Tư Tịnh Nhã đã chia sẻ tin tức khai mạc buổi triển lãm về hội hoạ của khu đông nam, Phượng Sơ cũng thuận tay thả tim một cái rồi bấm chia sẻ.
Tài khoản này ngoài người quen cũ cũng mới chỉ theo dõi thêm vài người, chủ yếu là các page của công ty và một vài nghệ sĩ nổi tiếng, cùng với tài khoản của Thôi Tinh Hà. Người theo dõi cô cũng không nhiều, Phượng Sơ chia sẻ tin khai mạc triển lãm xong liền thoát ra.
Đã kết thúc huấn luyện, Phượng Sơ bỗng thấy mình rảnh rỗi đến không có việc gì làm, quyết định ngồi làm bùa bình an cho cả nhà, chính là đồ vật giống như thỏ bay Leonard đeo trên tay Hoa Ninh Vũ hàng ngày đó.
Thứ này cần luôn đeo bên người, nhất là người có linh lực tản mạn trong cơ thể như cha mẹ cô, Phượng Sơ định chế tác nhẫn ngọc bên trong khắc tụ linh phù đơn giản tụ tập linh lực mong manh kia vào trong nhẫn, vừa dưỡng ngọc vừa dưỡng người. Còn muốn làm một cái tặng ông ngoại.
Của cha và ông kiểu dáng đơn giản, khắc mây, mặt trong là các phù ấn tụ linh và bình an, chỉ có của mẹ là cầu kỳ hơn một chút, Phượng Sơ trạm trổ hoa mẫu đơn từ ngọc nguyên khối.
Vì chọn từ những khối ngọc cha tặng cho nên chất ngọc không phải quá tốt, nhưng màu sắc đều trong veo nhẵn nhụi, đeo một thời gian linh khí trong cơ thể dưỡng ngọc, chất ngọc sẽ càng đẹp, phản hồi lại ngọc khí dưỡng người, sức khoẻ ngày càng tốt.
Kỹ thuật của Phượng Sơ tốt, lại có linh lực hỗ trợ, chỉ một buổi chiều liền chế tác xong, cha mẹ có thể đưa tặng luôn, nhưng của ông ngoại cần cầu kỳ chút, Phượng Sơ lên mạng tìm kiếm một cửa hàng chuyên môn, đặt làm một hộp gỗ bọc lụa để đựng, địa chỉ giao hàng là nhà cô, Phượng Sơ xuống lầu, dặn dò bác Vinh nhận đồ giúp.
- Cô chủ, lần sau những thứ nhỏ nhặt này đều đừng đặt trên mạng, cứ nói với bác Vinh một tiếng, bác sẽ tìm cửa hàng uy tín chế tác.
- Con biết rồi, từ sau sẽ chỉ làm phiền bác thôi.
- Được được. Bác Vinh chỉ mong có thể được cô chủ làm phiền, ra sức vì cô chủ.
Phượng Sơ cảm nhận được rõ ràng tình thương yêu của Sầm Vinh đối cô, thứ tình cảm đơn thuần chân thành này, kiếp trước cô khó mà nhận được. Bởi vì địa vị của cô đã định trước, người khác đối với cô chỉ có thần phục, sợ hãi, hoặc tính kế, không thì chính là phản bội, chỉ trừ có Húc Nhi của cô.
Cô vốn định trở lại phòng ngủ, nhưng thím Mai nhác thấy cô vội từ phòng bếp đi ra giữ cô lại, đưa cho cô một ly nước ép, Phượng Sơ lại ngồi lại phòng bếp nhấm nháp nước ép táo và cà rốt, thời đại này có một thứ tốt, đó là ẩm thực vô cùng đa dạng, nhiều thứ kể cả một đế vương như cô cũng chưa từng hưởng dụng qua. Càn Nguyên đại lục chú trọng sức mạnh, ở nơi đó, tìm cách trở thành người mạnh mới là trên hết, những thứ không liên quan đến không mấy được chú ý đến.
Vừa uống hết ly nước, Thôi Tinh Hà lại gọi đến.
- Sơ Vân, ngày mai em tới công ty, chúng ta trao đổi một chút.
- Được, ngày mai tám giờ sáng em sẽ tới đó.
- Chị nói này, em trước đây, thật sự chưa từng học qua những môn tập huấn hả.
- Có từng học qua múa.
- À…
Thôi Tinh Hà không còn lời nào để nói, Tăng Dung, Vũ Tân Cương và Hoàng Minh đều khen Phượng Sơ hết lời, Thôi Tinh Hà không nghĩ tới mình vậy mà vớ bẫm rồi, nghệ sĩ mới trong tay là đoá hoa xinh đẹp lại còn có năng khiếu, đa tài đa nghệ, có thể vừa múa vừa hát vừa diễn xuất, học cái gì hiểu cái đó. Đây là tiết tấu muốn không nổi tiếng cũng không được đây mà.
- Ngày mai gặp.
Thôi Tinh Hà ngơ ngác nhìn điện thoại, có nghệ sĩ mới nào lại phũ với người đại diện như vậy không hả. Nhưng ngay lập tức cô liền vui tươi hớn hở đi pha cho mình một ly cà phê, ngồi trên sô pha điểm lại trong đầu những tài nguyên mình có, xem có cơ hội tốt nào phù hợp với Phượng Sơ hay không. Cây rung tiền tương lai này, cô phải vun trồng cho thật tốt mới được.
Càng về sau càng có tác phẩm tốt hơn, nhưng trong mắt Phượng Sơ, vẫn không có bức hoạ nào lọt được vào mắt xanh của cô cả. Cuối cùng đã thấy được ba bức hoạ cô gửi đi trước đó. Tranh cuộn đã bị tháo đầu gỗ, bảo quản trong khung gỗ kính cẩn thận, treo ở vị trí trung tâm buổi triển lãm.
- Oa, chị ơi, con hổ đó thật đẹp. Con bên cạnh cũng đẹp nữa.
- Bên cạnh là rồng.
Phượng Sơ nhìn em trai hai mắt toả sáng ngẩng đầu chỉ về bức ‘Long tranh hổ đấu’ trên tường, long hổ trong tranh khí thế sát phạt, tranh này ẩn chứa ý chí của cô, một đứa trẻ như tiểu Ninh Vũ không nên nhìn lâu.
Phượng Sơ kéo em trai đi qua bức ‘Thác đổ sương mờ’ đố cậu nhóc.
- Em có biết trong bức tranh này phía xa kia là con vật gì không?
- Em biết em biết. Là chim nhỏ.
- Đó là tiên hạc. Có đẹp không?
- Cũng đẹp ạ. Nhưng vẽ nhỏ quá. Em nhìn không rõ.
Câu trả lời của cậu khiến mọi người xung quanh phì cười theo, nhóc con này dễ thương quá đi mất.
- Bé con, sang bức tranh bên cạnh đi, chim hạc bên này to hơn này.
Không biết vị khách nào đó thấy thú vị, chỉ cho cậu nhóc nhìn về phía bức thứ ba của vị đại sư này ‘Tùng hạc diên niên’.
Cây tùng mọc trên núi cao khô cằn nhưng sức sống bền bỉ, tám tiên hạc duyên dáng thanh cao mỗi con một vẻ, đây là một bức tranh phong thuỷ biểu hiện cho thịnh vượng và trường thọ.
Những người có hiểu biết về tranh đều chú ý tới ba bức tranh cùng một tác giả này. Không chỉ bởi kỹ thuật cao siêu, mà còn bởi tinh khí thần sâu lắng, phong cách riêng, khí thế đặc biệt của ba bức hoạ.
Phượng Sơ nghe được đánh giá của những quan khách xung quanh với tác phẩm của cô, hài lòng vì trình độ không có thụt lùi, dù ba bức hoạ bút lực chưa được như ý cô, nhưng cái thần của nó, phản ánh ý chí của bản thân vẫn không đổi, vẫn là đế vương quân lâm thiên hạ, dù từng trải qua đau khổ nhục nhã nhưng ý chí của cô không bao giờ thay đổi, vẫn luôn kiêu ngạo cho bản thân, cho huyết thống của mình.
Đi đến đây đã là những tác phẩm cuối cùng của buổi triển lãm, thấy Hoa Ninh Vũ đã mệt mỏi, Phượng Sơ nhẹ nhàng bế cậu nhóc lên, theo dòng người đi về phía lối ra.
Bữa trưa chỉ có hai chị em, buổi chiều Hoa Ninh Vũ có tiết học đàn piano, Phượng Sơ một mình ngồi trong phòng lại lên mạng lướt internet, mạng xã hội vẫn náo nhiệt như mọi khi, tài khoản của Tư Tịnh Nhã đã chia sẻ tin tức khai mạc buổi triển lãm về hội hoạ của khu đông nam, Phượng Sơ cũng thuận tay thả tim một cái rồi bấm chia sẻ.
Tài khoản này ngoài người quen cũ cũng mới chỉ theo dõi thêm vài người, chủ yếu là các page của công ty và một vài nghệ sĩ nổi tiếng, cùng với tài khoản của Thôi Tinh Hà. Người theo dõi cô cũng không nhiều, Phượng Sơ chia sẻ tin khai mạc triển lãm xong liền thoát ra.
Đã kết thúc huấn luyện, Phượng Sơ bỗng thấy mình rảnh rỗi đến không có việc gì làm, quyết định ngồi làm bùa bình an cho cả nhà, chính là đồ vật giống như thỏ bay Leonard đeo trên tay Hoa Ninh Vũ hàng ngày đó.
Thứ này cần luôn đeo bên người, nhất là người có linh lực tản mạn trong cơ thể như cha mẹ cô, Phượng Sơ định chế tác nhẫn ngọc bên trong khắc tụ linh phù đơn giản tụ tập linh lực mong manh kia vào trong nhẫn, vừa dưỡng ngọc vừa dưỡng người. Còn muốn làm một cái tặng ông ngoại.
Của cha và ông kiểu dáng đơn giản, khắc mây, mặt trong là các phù ấn tụ linh và bình an, chỉ có của mẹ là cầu kỳ hơn một chút, Phượng Sơ trạm trổ hoa mẫu đơn từ ngọc nguyên khối.
Vì chọn từ những khối ngọc cha tặng cho nên chất ngọc không phải quá tốt, nhưng màu sắc đều trong veo nhẵn nhụi, đeo một thời gian linh khí trong cơ thể dưỡng ngọc, chất ngọc sẽ càng đẹp, phản hồi lại ngọc khí dưỡng người, sức khoẻ ngày càng tốt.
Kỹ thuật của Phượng Sơ tốt, lại có linh lực hỗ trợ, chỉ một buổi chiều liền chế tác xong, cha mẹ có thể đưa tặng luôn, nhưng của ông ngoại cần cầu kỳ chút, Phượng Sơ lên mạng tìm kiếm một cửa hàng chuyên môn, đặt làm một hộp gỗ bọc lụa để đựng, địa chỉ giao hàng là nhà cô, Phượng Sơ xuống lầu, dặn dò bác Vinh nhận đồ giúp.
- Cô chủ, lần sau những thứ nhỏ nhặt này đều đừng đặt trên mạng, cứ nói với bác Vinh một tiếng, bác sẽ tìm cửa hàng uy tín chế tác.
- Con biết rồi, từ sau sẽ chỉ làm phiền bác thôi.
- Được được. Bác Vinh chỉ mong có thể được cô chủ làm phiền, ra sức vì cô chủ.
Phượng Sơ cảm nhận được rõ ràng tình thương yêu của Sầm Vinh đối cô, thứ tình cảm đơn thuần chân thành này, kiếp trước cô khó mà nhận được. Bởi vì địa vị của cô đã định trước, người khác đối với cô chỉ có thần phục, sợ hãi, hoặc tính kế, không thì chính là phản bội, chỉ trừ có Húc Nhi của cô.
Cô vốn định trở lại phòng ngủ, nhưng thím Mai nhác thấy cô vội từ phòng bếp đi ra giữ cô lại, đưa cho cô một ly nước ép, Phượng Sơ lại ngồi lại phòng bếp nhấm nháp nước ép táo và cà rốt, thời đại này có một thứ tốt, đó là ẩm thực vô cùng đa dạng, nhiều thứ kể cả một đế vương như cô cũng chưa từng hưởng dụng qua. Càn Nguyên đại lục chú trọng sức mạnh, ở nơi đó, tìm cách trở thành người mạnh mới là trên hết, những thứ không liên quan đến không mấy được chú ý đến.
Vừa uống hết ly nước, Thôi Tinh Hà lại gọi đến.
- Sơ Vân, ngày mai em tới công ty, chúng ta trao đổi một chút.
- Được, ngày mai tám giờ sáng em sẽ tới đó.
- Chị nói này, em trước đây, thật sự chưa từng học qua những môn tập huấn hả.
- Có từng học qua múa.
- À…
Thôi Tinh Hà không còn lời nào để nói, Tăng Dung, Vũ Tân Cương và Hoàng Minh đều khen Phượng Sơ hết lời, Thôi Tinh Hà không nghĩ tới mình vậy mà vớ bẫm rồi, nghệ sĩ mới trong tay là đoá hoa xinh đẹp lại còn có năng khiếu, đa tài đa nghệ, có thể vừa múa vừa hát vừa diễn xuất, học cái gì hiểu cái đó. Đây là tiết tấu muốn không nổi tiếng cũng không được đây mà.
- Ngày mai gặp.
Thôi Tinh Hà ngơ ngác nhìn điện thoại, có nghệ sĩ mới nào lại phũ với người đại diện như vậy không hả. Nhưng ngay lập tức cô liền vui tươi hớn hở đi pha cho mình một ly cà phê, ngồi trên sô pha điểm lại trong đầu những tài nguyên mình có, xem có cơ hội tốt nào phù hợp với Phượng Sơ hay không. Cây rung tiền tương lai này, cô phải vun trồng cho thật tốt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.