Chương 106: Husky ngáo ngơ
Mộng Điệp Ký
31/10/2019
Buổi tối Phượng Sơ lần nữa gặp lại gia đình sói
tuyết, lần này Phượng Sơ trực tiếp nhảy từ ban công tầng hai xuống,
tránh cho hai nhóc Labrador bị kinh động.
Ánh trăng theo cửa hang hắt vào một góc ngoài, còn lại được một loại đá phát ra ánh sáng nhu hoà chiếu sáng khắp trong động, đám sói con tại trong ổ cỏ đang ô ô kêu gọi loạn cả lên.
Nhóc anh cả to gan nhất, lần trước đã theo cha đi tìm Phượng Sơ một lần nên quen thuộc với cô hơn, khi Phượng Sơ đến nó đang cọ xát cái đầu trên phần bụng mềm mại của sói mẹ, cái mũi nhỏ nhún nhún, ngửi được trong không khí khí tức của cô, lập tức lảo đảo hướng Phượng Sơ chạy tới, vừa bám lấy chân cô vừa ngao ô kêu.
Sói mẹ cũng phát ra tiếng ô ô trầm thấp, như thể đang chào hỏi Phượng Sơ. Cô cũng không dùng dằng mất thời gian, trực tiếp bước lại gần nắm lấy một cái chân của sói mẹ đưa linh thức vào quan sát tình hình thương thế của nó.
Nhờ hút cạn toàn bộ linh lực của cô vào lần trước, cơ thể của sói mẹ tạm thời ổn định, ít nhất không còn bồi hồi bên cạnh ranh giới tử vong nữa, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ dựa vào linh lực của cô là không thể. Trừ khi cô hoàn thành trúc cơ, có đan hoả hỗ trợ luyện ra đan dược thích hợp.
Phượng Sơ vẫn vận dụng linh lực chữa trị cho sói mẹ, nhưng lần này cô giữ lại một phần, đề phòng cơ thể hư thoát không có sức lực giống lần trước.
- Ta sắp phải rời khỏi đây. Không thể ở lại lâu dài chữa trị cho bạn lữ của ngươi được.
- Ô… ngao…
- Nghe ta nói hết đã nào. Cách tốt nhất đó là cả gia đình ngươi theo về quê hương ta, có vấn đề gì ta cũng có thể xử lý kịp thời. Nhưng mà bản thể của ngươi vượt quá tiêu chuẩn sinh vật bình thường, ta khó lòng mà đưa theo cùng. Chỉ còn cách là ngươi cứ ở lại đây, cách nửa năm ta sẽ quay lại chữa thương cho bạn lữ của ngươi một lần, khi trở về ta sẽ tìm kiếm dược liệu hữu ích, chờ thực lực của ta tăng tiến có thể luyện chế ra đan dược chữa khỏi hẳn cho bạn đời của ngươi thì ta sẽ mang đến.
Sói tuyết cha lung lay cái đầu, trầm thấp ngao một tiếng, rồi bỗng dưng cả thân hình phát ra thứ ánh sáng chói mắt khiến Phượng Sơ phải nhắm lại, đến khi cô mở mắt ra, sói tuyết khổng lồ đâu không thấy, chỉ thấy trước mặt cô là một con… chó?
Hình thể khổng lồ biến mất kéo theo luôn cả vẻ hung dữ hoang dã của sói tuyết cha, ngược lại nó trông cứ như một con husky lông trắng ngáo ngơ vậy.
Hai cái cánh tuyết trắng cũng tiêu biến theo thân hình khổng lồ luôn, đám nhóc con vốn đang ở trong ổ cỏ rúc vào ti mẹ bú sữa thấy hay ho, nhao nhao lăn tới bò qua bò lại trên người cha chúng chơi đùa khiến sói tuyết cha một phen méo mặt.
Đám nhóc còn bắt chước cách sói mẹ từng liếm lông cho chúng, liếm cho sói cha một thân ướt sũng, đám lông trắng bông bông xù dính bết lại với nhau, ánh mắt ngơ ngác không biết phản ứng thế nào trông lại càng ngáo hơn nữa.
Phượng Sơ bật cười, tiến tới giải cứu sói tuyết cha, ôm đám nhóc thả lại về bên cạnh mẹ chúng, sau đó mới ngồi xuống cạnh sói cha thương lượng.
- Thì ra các ngươi còn có thần thông này? Vậy quá tuyệt, theo ta về châu Á, thế nào?
Ánh trăng theo cửa hang hắt vào một góc ngoài, còn lại được một loại đá phát ra ánh sáng nhu hoà chiếu sáng khắp trong động, đám sói con tại trong ổ cỏ đang ô ô kêu gọi loạn cả lên.
Nhóc anh cả to gan nhất, lần trước đã theo cha đi tìm Phượng Sơ một lần nên quen thuộc với cô hơn, khi Phượng Sơ đến nó đang cọ xát cái đầu trên phần bụng mềm mại của sói mẹ, cái mũi nhỏ nhún nhún, ngửi được trong không khí khí tức của cô, lập tức lảo đảo hướng Phượng Sơ chạy tới, vừa bám lấy chân cô vừa ngao ô kêu.
Sói mẹ cũng phát ra tiếng ô ô trầm thấp, như thể đang chào hỏi Phượng Sơ. Cô cũng không dùng dằng mất thời gian, trực tiếp bước lại gần nắm lấy một cái chân của sói mẹ đưa linh thức vào quan sát tình hình thương thế của nó.
Nhờ hút cạn toàn bộ linh lực của cô vào lần trước, cơ thể của sói mẹ tạm thời ổn định, ít nhất không còn bồi hồi bên cạnh ranh giới tử vong nữa, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ dựa vào linh lực của cô là không thể. Trừ khi cô hoàn thành trúc cơ, có đan hoả hỗ trợ luyện ra đan dược thích hợp.
Phượng Sơ vẫn vận dụng linh lực chữa trị cho sói mẹ, nhưng lần này cô giữ lại một phần, đề phòng cơ thể hư thoát không có sức lực giống lần trước.
- Ta sắp phải rời khỏi đây. Không thể ở lại lâu dài chữa trị cho bạn lữ của ngươi được.
- Ô… ngao…
- Nghe ta nói hết đã nào. Cách tốt nhất đó là cả gia đình ngươi theo về quê hương ta, có vấn đề gì ta cũng có thể xử lý kịp thời. Nhưng mà bản thể của ngươi vượt quá tiêu chuẩn sinh vật bình thường, ta khó lòng mà đưa theo cùng. Chỉ còn cách là ngươi cứ ở lại đây, cách nửa năm ta sẽ quay lại chữa thương cho bạn lữ của ngươi một lần, khi trở về ta sẽ tìm kiếm dược liệu hữu ích, chờ thực lực của ta tăng tiến có thể luyện chế ra đan dược chữa khỏi hẳn cho bạn đời của ngươi thì ta sẽ mang đến.
Sói tuyết cha lung lay cái đầu, trầm thấp ngao một tiếng, rồi bỗng dưng cả thân hình phát ra thứ ánh sáng chói mắt khiến Phượng Sơ phải nhắm lại, đến khi cô mở mắt ra, sói tuyết khổng lồ đâu không thấy, chỉ thấy trước mặt cô là một con… chó?
Hình thể khổng lồ biến mất kéo theo luôn cả vẻ hung dữ hoang dã của sói tuyết cha, ngược lại nó trông cứ như một con husky lông trắng ngáo ngơ vậy.
Hai cái cánh tuyết trắng cũng tiêu biến theo thân hình khổng lồ luôn, đám nhóc con vốn đang ở trong ổ cỏ rúc vào ti mẹ bú sữa thấy hay ho, nhao nhao lăn tới bò qua bò lại trên người cha chúng chơi đùa khiến sói tuyết cha một phen méo mặt.
Đám nhóc còn bắt chước cách sói mẹ từng liếm lông cho chúng, liếm cho sói cha một thân ướt sũng, đám lông trắng bông bông xù dính bết lại với nhau, ánh mắt ngơ ngác không biết phản ứng thế nào trông lại càng ngáo hơn nữa.
Phượng Sơ bật cười, tiến tới giải cứu sói tuyết cha, ôm đám nhóc thả lại về bên cạnh mẹ chúng, sau đó mới ngồi xuống cạnh sói cha thương lượng.
- Thì ra các ngươi còn có thần thông này? Vậy quá tuyệt, theo ta về châu Á, thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.